Ma Kiếm Lục

chương 213: bàn cổ chi địa, khán hoa lạc mộng trung y nhân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Xa xa vẫn là sa mạc vô tận, chân bước lên nỗi nhớ nhung của Thất Nguyệt, dưới vòm trời đêm lam thẫm, ánh trăng sáng lạnh lùng, hai thân ảnh một đen một trắng chậm rãi cất bước trong thế giới rộng lớn, hai người đó chính là Liễu Dật và Diệp La Bách Hoa. Những kinh lịch trong mộng nối tiếp nhau, sinh mệnh hai người từ bên bờ sinh tử quay lại, đau thương khiến họ học được nhiều điều.

Những cô độc, tịch mịch của thế giới không ảnh hưởng đến Liễu Dật, chàng càng thấy cảm động, ấm áp hơn; vẻ rộng lớn, yên lặng của thế giới cũng không khiến Diệp La Bách Hoa hoảng sợ, vì có một thân ảnh khác bầu bạn cùng nàng.

Phóng tầm mắt ra sa mạc tít tắp, Liễu Dật vừa cất bước vừa nói: “Nơi đây thật sự đáng sợ, không biết ác mộng tiếp theo là gì? Nhà tiên tri ở đâu?” Nghĩ đi nghĩ lại chàng cảm thấy phiêu diêu vô tận, nhà tiên tri hình như không tồn tại.

Diệp La Bách Hoa nói với chàng: “Quả là đáng sợ nhưng kì thực suy đi nghĩ lại không biết cơn ác mộng này có gì khác với những tao ngộ của chúng ta trong hiện thực? Ngoài trực tiếp đối diện, chúng ta có thể làm gì? Đã đến rồi, chúng ta cứ tiếp tục đi tìm nhà tiên tri, bất kể phía trước còn bao nhiêu khó khăn, con đường xa xôi thế nào, muội thấy chúng ta nhất định thành công.”

Liễu Dật ngoái lại nhìn nàng: “Có thể chúng ta không có lựa chọn nào ngoài tiếp tục lên đường, chỉ là…ở đây quá nguy hiểm, nếu chỉ mình Liễu Dật thì sinh tử có đáng gì nhưng công chúa không nên gặp phải nguy hiểm, tại hạ chỉ hi vọng công chúa có thể bình an rời khỏi chốn này.”

Diệp La Bách Hoa tất nhiên hiểu chàng nghĩ gì, tuy đó là trách nhiệm báo đáp nhưng nàng vẫn thấy ấm áp trong lòng: “Một khi chúng ta đã tiến vào đây, có nghĩ lắm cũng ích gì, cứ tiếp tục đi như thế này, chỉ cần tìm được nhà tiên tri chúng ta sẽ ra khỏi đây, không phải thế sao? Huynh phải biết…ở đây sinh mệnh hai người chúng ta đã gắn liền, nếu huynh chết muội cũng không sống được, đã vậy vì sao chúng ta không cùng nỗ lực?”

Liễu Dật nghe nàng nói, dường như hiểu mình có cả nghĩ cũng vô dụng, một khi đã đến chỗ này thì nghĩ ngợi có ý nghĩa gì, hiện giờ phải nỗ lực tối đa ngõ hầu phá tan giấc mộng, gặp được nhà tiên tri, cho dù không chữa được đôi mắt cũng đưa được Diệp La Bách Hoa thoát khỏi.

Nghĩ đến đây, chàng không nói gì nữa, chàng rất tán đồng lời Diệp La Bách Hoa, mọi chuyện tiếp theo phải dựa vào bản thân.

Hai người cứ đi như thế, không tính gì đến thời gian, lộ trình, cũng không biết phải đi đâu, lúc hai người ngẩng đầu lên liền phát hiện có một ngọn núi cát cao ngất ở trước mặt, Liễu Dật dừng bước, nói với Diệp La Bách Hoa: “Công chúa xem, cuối cùng thì cũng có vật xuất hiện, đi đã lâu như vậy mới phát hiện có núi, tại hạ thấy trên núi nhất định có khắc văn chương.”

Diệp La Bách Hoa nhìn về phía trước, ngọn núi cát không quá cao nhưng rất rộng, không nhìn thấy đâu là điểm kết thúc, nàng dịu dàng gật đầu: “Đúng, xem ra… chúng ta lại gặp khảo nghiệm mới rồi.”

Hiển nhiên hai người đều hiểu rõ tình hình, tuy không hiểu lắm về Chân thật mộng cảnh nhưng nhờ kinh nghiệm tích lũy được trong thời gian dài hai người cũng biết được ít nhiều, nhất là những thứ đột nhiên xuất hiện thường dự báo tiếp theo không xảy ra việc tốt thì là việc xấu, bây giờ nhìn thấy ngọn núi cát, hai người còn nghĩ gì khác?

Vòm trời đêm vẫn một màu lam thẫm, vầng trăng lạnh lùng vẫn sáng soi giữa muôn vì tinh tú, cát vàng vẫn trút xuống, gió dìu dịu thổi qua bức tranh mĩ lệ đó, có thêm hòn núi cát tô điểm, phong cảnh càng nổi bật.

Liễu Dật cùng Diệp La Bách Hoa nhanh chóng bước về phía ngọn núi cát, bất kể phía trước là phúc hay họa họ đều sẵn sàng đối mặt, thay vì cứ đợi nó từ từ xảy đến chi bằng tự mình vạch ra chân tướng.

Tốc độ của hai người rất nhanh, ngọn núi cát cũng không có điều gì cổ quái, rất nhanh chóng hai người đã đến sát ngọn núi, núi không cao nhưng dưới chân núi có một sơn động, bên trong tối om nên không nhìn thấy gì, Liễu Dật nói với Diệp La Bách Hoa: “Ở đây chỉ có chỗ này là cổ quái nhất, cũng không con đường nào khác để đi, nếu muốn vượt qua ngọn núi này, trừ phi đi vòng thì chúng ta phải xuyên qua sơn động.”

Diệp La Bách Hoa gật đầu: “Huynh định thế nào?” Hiển nhiên nàng muốn hỏi chàng định đi vòng hay đi xuyên qua.

Liễu Dật ngẩng đầu nhìn rồi đáp: “Ngọn núi này thấp như vậy, chỉ đi mấy bước là vượt qua, tại hạ chỉ hiếu kì với sơn động, không hiểu một ngọn núi cát thấp thế thì bên trong sơn động có gì?”

Diệp La Bách Hoa hiểu ý chàng, đáp lời: “Chúng ta vào trong xem thử.”

Liễu Dật gật đầu, đi vào sơn động xem xét, vừa tiến vào một bước cả sơn động tối om bỗng nhiên sáng bừng, thạch bích chung quanh lộ ra màu trắng như bạch ngọc, chiếu sáng nhè nhẹ lên thân ảnh hai người, toàn bộ quang mang đều do một phiến bạch ngọc ở phía sau phát ra, cả sơn động được chiếu rọi như ban ngày, nhưng khi nhìn kĩ thì đây không giống với một sơn động mà tương tự như một hành lang hoa lệ trong những gia đình giàu có.

Diệp La Bách Hoa nhìn quanh, cả dưới chân và trên đầu đều do bạch ngọc đẹp đẽ cấu thành, điều khiến nàng kì quái là bên ngoài rặt những cát song le trong sơn động không có hạt nào, hoàn toàn là ngọc thạch, nhìn thật kĩ nàng buột miệng: “Nơi này kì quái thật, không phải do thiên nhiên tạo ra.”

Liễu Dật gật gù, theo ý thức tả thủ nắm lấy cây kiếm: “Ừ, quả thật rất kì quái, nơi này rõ ràng do nhân công kiến tạo, cứ nhìn những viên đá hoa lệ cùng hào quang tỏa ra nhất định tốn nhiều tâm tư lắm…theo tại hạ, nơi này có lẽ là là một hành lang dài, do thời gian mà bị sa mạc chôn vùi.”

Diệp La Bách Hoa tỏ ý đồng tình với phân tích của chàng: “Đúng vậy, chúng ta cứ đi tiếp thử xem nó dẫn đến đâu.”

“Được.” Liễu Dật tán đồng.

Hai người tiến vào phía trong, kì quái thay, từ phía ngoài nhìn vào rõ ràng hành lang này chạy thẳng nhưng khi đi vào mới thấy nó lại dẫn xuống phía dưới, hoàn toàn chạy sâu xuống lòng đất, đi một hồi lâu, quãng đường đã khá xa, ngoại trừ cảm giác xuống rất sâu hai người không phát hiện gì thêm, phảng phất như hành lang này dài vô tận.

Liễu Dật vừa đi vừa lên tiếng: “Nơi này dài thật, hơn nữa còn thông xuống đất, không biết chúng ta còn phải đi bao lâu nữa.”

Diệp La Bách Hoa đáp: “Chúng ta cứ đi thôi, sau lưng làm gì còn đường nữa.”

Thấy Diệp La Bách Hoa nói thế, Liễu Dật mới chú ý đến ẩn ý, bất giác quay đầu lại nhìn trong lòng liền kinh ngạc. Sau lưng hoàn toàn tối om, mỗi lần hai người bước thêm một bước lại có một khối bạch ngọc biến mất và vực sâu không đáy xuất hiện, nếu hai người dừng lại thì khối ngọc thạch lập tức ngừng tan biến, quả thật sau lưng đã không còn đường lùi nữa.

Liễu Dật đành gật đầu, cười gượng: “Xem ra mọi chuyện trong mộng đều thực sự quỷ dị, nói biến là biến, được…một khi đã không còn đường lùi, chúng ta cứ đi tiếp, tại hạ phải xem ai là người đã dẫn chúng ta đi trên con đường này, con đường chúng ta nhất định phải đi tiếp.”

Diệp La Bách Hoa không nói gì, tuy sự tình quỷ dị xuất kì nhưng nàng không tỏ vẻ gì hoảng sợ, chỉ cần bạn dũng cảm tất sẽ có dũng khí để đối mặt với mọi chuyện.

Hai người hiện giờ đã không còn đường lui nữa bèn gia tăng tốc độ, họ muốn xem phía trước rốt cuộc có chuyện gì? Liễu Dật liên tục suy đoán, con đường này rõ ràng do nhân công kiến tạo, dù không phải nhân tạo cũng khẳng định không phải do tự nhiên tạo thành, chiếu theo tình hình, họ đang đặt chân lên một cái bẫy không có lối thoát, giả sử cả hai đầu đồng thời biến mất thì…sinh mệnh có nguy hiểm không? Lúc này mới chỉ có một đầu tan biến, suy tính cặn kẽ thì thấy rõ ràng có người khác cố ý mượn con đường này để điều khiển hành trình của hai người.

Rốt cuộc là ai? Trong giấc mộng này còn có ai chàng chưa gặp? Con đường nay rõ ràng là cố ý chỉ dẫn phương hướng cho hai người, đưa hai người đến địa điểm được chỉ định, đối phương không hề có ý giết chàng mà hiển nhiên muốn chàng cứ theo con đường đi đến nơi đến chốn, song chàng nghĩ ngợi cả nửa ngày trời cũng không biết ai lại dùng biện pháp lòng vòng như vậy.

Chàng nhanh chóng dẹp bỏ mọi suy đoán vì hai người đã đi đến cuối sơn động, trước mặt phát ra bạch sắc quang mang chói mắt, làn quang mang bao trùm hết mọi nơi, đứng trong đó chàng và Diệp La Bách Hoa không nhìn được cảnh sắc phía ngoài, trong mắt họ chỉ có một vùng trắng xóa mênh mang.

Liễu Dật nói thầm: “Giờ thì không phải nghĩ gì nữa, cứ đi đến cuối xem là ai.”

Diệp La Bách Hoa cũng cảm thấy hiếu kì, tuy nàng không biết đây là chuyện gì nhưng con đường này dường như có ai đó đặc ý chỉ dẫn họ, giờ đã xuất hiện trước mắt, mọi thắc mắc sẽ được giải đáp, tuy có khả năng không phải là việc tốt đẹp gì song xét đến cùng càng làm cho lòng hiếu kì của con người thêm mãnh liệt.

Liễu Dật nhìn nàng, nắm chặt thanh kiếm: “Có thể có nguy hiểm, công chúa phải cẩn thận.”

Diệp La Bách Hoa gật đầu, kì thực nàng hiểu rất rõ trong lòng bất kể xảy ra việc gì chàng cũng sẽ bảo vệ cho nàng, không hiểu cảm giác đó từ đâu đến nhưng càng lúc càng mạnh mẽ, dầu có chuyện gì nàng cũng không sợ hãi.

Liễu Dật cất bước, cùng Diệp La Bách Hoa ra khỏi sơn động, dưới ánh quang mang rực rỡ, trong một chốc hai người không nhìn rõ ràng quanh mình có gì, qua một lúc, mắt hai người dường như dần thích ứng với bạch sắc quang mang cường liệt, mọi thứ xung quanh từ mơ hồ trở nên rõ ràng, hai người bắt đầu nhìn thấy cảnh vật.

Đột nhiên Diệp La Bách Hoa “a” lên một tiếng, Liễu Dật không kịp nghĩ ngợi gì, đưa hữu thủ nắm lấy tay nàng, cự li giữa hai người không xa, hơn nữa tốc dộ của Liễu Dật cực nhanh, tiếng kêu vừa vang lên chàng đã chộp lấy tay nàng, khi chàng quay đầu lại nhìn thấy sắc mặt nàng tuy có phần khó coi song tịnh không có gì nguy hiểm, bất giác lấy làm kì quái: “Công chúa làm sao vậy?”

Diệp La Bách Hoa nhìn chàng, ánh mắt chầm chậm di động rồi đưa hữu thủ chỉ xuống, qua dáng vẻ thì hình như có chuyện gì đó rất đáng sợ đã xảy ra đến nỗi nàng không dám thở mạnh.

Liễu Dật bất giác đưa mắt nhìn về phía Diệp La Bách Hoa chỉ xuống, lòng bỗng cảm thấy sợ hãi, đó là gì vậy? Nguyên lai, dưới chân hai người không phải là sa mạc, cũng không phải là đất bằng mà là khoảng không, hai người đang đứng trên một tầng khí thể màu trắng, chàng nhìn xuống tầng khí thể trắng xóa hỏi: “Là mây ư?”

Diệp La Bách Hoa nhìn mây trôi qua dưới bàn chân, rồi nhìn Liễu Dật nói: “Chúng ta đang ở đâu? Làm sao lại đứng vững trên không trung được?”

Liễu Dật bất giác nhìn quanh, phía chân trời xa tắp thấp thoáng cánh chim phượng hoàng, từng đàn tiên hạc lượn vòng trên đầu hai người, ánh dương quang trắng ngần chiếu rọi nơi nơi, ở đâu cũng sáng sủa hơn Nhân gian nhiều lần, những thân cây quanh năm xanh tươi trổ ra những trái quả thật quyến rũ, bốn phía trên không trôi nổi vô số hòn núi, trên núi có những gian nhà hoa lệ xây bằng bạch ngọc, dưới ánh dương quang lại càng sáng chói.

Chàng bước tới mấy bước, tả thủ nắm chặt cây kiếm, dường như có phần cảm thán: “Bảy ngàn năm rồi, ta đã quên cảnh sắc nơi đây, vì sao trong giấc mộng hôm nay lại quay lại?”

Diệp La Bách Hoa không nghe rõ lời chàng nói, nhìn mây phiêu diêu qua dưới chân, rón rén tiến tới một bước: “Đây là nơi nào? Trước đây huynh đã từng ghé qua?”

Liễu Dật quay đầu lại, thấy vẻ mặt nghi hoặc của nàng bèn trả lời: “Trước đây tại hạ từng đến đây, đây là mảnh đất của Bàn Cổ, Thần giới.”

Diệp La Bách Hoa nghe xong thoái lùi liền hai bước, Thần giới là nơi chúng thần quy vị, những người bình thường không thể tự ý xuất nhập, mọi người phàm khi tu luyện đều ôm mộng thành Thần, nhưng ngàn vạn năm nay có mấy kẻ chân chính trở thành Thần? Nàng bất giác nhìn quanh, vô số thần thụ màu lục trôi nổi trong những đám mây dày đặc, ánh nắng trắng ngần chiếu sáng mọi nơi, những cung điện hoa lệ phập phù sáng bừng lên, trên không trung từng đàn tiên hạc lướt qua, ở phía xa, phượng hoàng múa lượn dưới ánh thái dương…

Liễu Dật hỏi nàng: “Tại hạ nghĩ…mình biết giấc mộng này là của ai?”

Diệp La Bách Hoa hiếu kì: “Huynh sẽ không nói là giấc mộng này của thần tiên chứ?”

Chàng đáp: “Công chúa có biết tại hạ là ai không? Tại hạ là một ma nhân có trong mình dòng máu của Chân ma, nếu ma cũng có mộng thì trong mộng phải tương ngộ với Thần, một khi đã có ma, tất Thần sẽ xuất hiện.”

Diệp La Bách Hoa nhìn chàng rồi hỏi: “Không thể như vậy, Thần và ma có nhất định phải đối chọi?”

Liễu Dật lắc đầu, đáp với vẻ bất lực: “Nếu Thần vô tư thì đã không có thần ma chi chiến, nếu trong lòng Thần vẫn có ý riêng tư thì thế giới vĩnh viễn không thể công bình.”

Diệp La Bách Hoa lấy làm kì quái, tất nhiên nàng không thể lí giải được những điều chàng nói, nàng không hiểu được ý nghĩa của thần, ma chi chiến, bèn hỏi tiếp: “Vậy vị thần nào sẽ xuất hiện trong giấc mộng này? Có phải Thần giới có rất nhiều người lợi hại?”

Liễu Dật nhớ lại những năm tháng đã qua, thở dài đáp: “Bàn Cổ.”

Diệp La Bách Hoa kinh hoàng, nàng biết rằng các vị Thần đều rất khó chơi, tuy tu vi của Liễu Dật không nhược nhưng nàng ngàn vạn lần không ngờ rằng đối thủ của chàng lại là Thần giới chủ nhân, sáng thế chi thần: Bàn Cổ.

Diệp La Bách Hoa không nói gì, đến giờ nàng nhận ra rằng giấc mộng này mới thật sự đáng sợ, chiến thắng được bản thân còn phải chiến thắng cả Thần, nếu sai sót một chút thôi, họ sẽ lâm vào cảnh tro tàn khói diệt, vĩnh viễn mất tích trong mộng.

Đúng lúc đó, trên không trung rớt xuống cánh hoa trắng muốt như phấn, cánh hoa dịu dàng mà mĩ lệ, tỏa ra mùi thơm say người, Liễu Dật cùng Diệp La Bách Hoa đều cảm thấy quen thuộc, quen đến nỗi khẳng định được là mùi hương hoa ở Hoa Hải phiêu tuyết, vô số cánh hoa chầm chậm rơi xuống, chạm vào mặt đất liền biến mất ngay.

Giữa muôn vàn cánh hoa rơi, thân ảnh một bạch y nữ tử xuất hiện trước mắt hai người, nữ tử mặc quần màu trắng, áo ngoài bằng sa mỏng, phía sau hai cánh tay cũng có hai dải bạch sa lất phất theo gió, mái tóc bay bay, gương mặt thanh tú, đôi mắt đen thẳm sáng lấp lánh, phảng phất như hai viên bảo thạch màu đen, sống mũi nhô cao, làn môi đỏ mọng, cánh tay như ngọc đặt nhẹ lên vùng tiểu yêu, nàng đứng trên trời cao, trong làn gió nhẹ, tịnh không đượm chút gì mùi vị tục thế Nhân gian, đẹp đến mức không nói nổi thành lời.

Diệp La Bách Hoa chỉ cảm thấy nữ tử này rất quen nhưng không nghĩ ra là ai, nàng ta có lẽ không đẹp bằng Thất Nguyệt nhưng nhìn vào chỉ cảm thấy thanh lệ như người trên thiên giới, tạo thành vẻ đẹp không nói lên lời, trong mắt Diệp La Bách Hoa nàng ta là hiện thân hoàn mĩ của sáng thế thần.

Liễu Dật thấy gương mặt quen thuộc đó, chàng đột nhiên không nói nổi thành lời, thân ảnh của người trong mộng, niềm quyến luyến suốt bảy ngàn năm giờ đây hiện lên thật rõ ràng trước mắt, chàng nhìn vào đôi mắt Thiên nữ, quên hẳn mình đang ở trong mộng ảo hay hiện thực, chàng không muốn nghĩ gì, chỉ muốn phút giây này là vĩnh hằng, dù cho phải trầm luân chàng cũng cam tâm tình nguyện.

Ánh mắt Thiên nữ lấp loáng ánh nước, nàng nhìn vào đôi mắt tang thương của Liễu Dật, dịu dàng hỏi: “Huynh ở thế giới đó có vui vẻ không?”

Nghe Thiên nữ hỏi, chàng không hoài nghi, do dự gì, chầm chậm cởi đôi găng tay, dịu dàng vuốt ve gương mặt nàng, chàng đã quên mất câu hỏi của nàng, quên mất ý định trong mộng, quên cả mọi nguy hiểm ở đây cũng như sự tồn tại của Bàn Cổ, chàng không còn muốn nghĩ ngợi gì, chỉ hi vọng khoảnh khắc này ghi sâu trong lòng, khóe môi chàng khẽ động: “Đây có phải là sự thật không?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio