Ma Long Phiên Thiên

chương 100: chướng mắt với sở huyền

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Phong huynh, Long sư huynh trong những đệ tử ở Kiên Vũ viện mặc dù là nói một không hai, mặc dù đệ tử viện khác nhìn thấy cũng phải cho nàng vài phần mặt mũi, lần này tuy rằng nàng ta làm không đúng, nhưng tiểu đệ xin khuyên Phong huynh vẫn chớ chấp nhặt cùng nàng ta, nếu không người chịu thiệt nhất định là ngươi.

Tề Xương Vũ chứng kiến sắc mặt Phong Liệt có phần bất thiện, khó xử khuyên giải.

- Phong huynh, nếu không được vậy chúng ta lui một bước! Đáng tiếc chúng ta không tiến được vào Tụ nguyên trì! Ai!

Triệu Thung không cam lòng, thở dài nói.

Tuy rằng hắn rất muốn tiến vào Tụ Nguyên trì, nhưng tình thế trước mặt đối phương mạnh, nếu Phong Liệt thực sự xung đột với Long Khuynh Vân, e là tám chín phần mười người không may chính là Phong Liệt!

Dù sao chẳng những Long Khuynh Vân xuất thân hiển hảnh, hơn nữa còn có cả thần thông thiên phú của Viễn cổ Ma Long: Thiên Chấn. Đây chính là thần thông nghịch thiên có thể vượt qua đại cảnh giới giết người, chỉ một chiêu này khiến Long Khuynh Vân có thể khinh thường tất cả đệ tử Nguyên Khí cảnh trong thiên hạ.

- Yên tâm, lòng ta tự có tính toán! Đi, chúng ta tới xem.

Phong Liệt mỉm cười, phảng phất như không để ý, nắm bàn tay nhỏ bé của Lý U Nguyệt, tiến tới chỗ đám người Long Khuynh Vân.

Chứng kiến biểu lộ của Phong Liệt như vậy, Tề Xương Vũ lại càng lo lắng hơn, nhưng cũng không còn biện pháp nào khác, bất đắc dĩ thở dài, sau đó đi theo sau.

Phương viên trặm trượng xung quanh Tụ Nguyên trì hiện lên một hình tròn bất quy tắc, nước ao tỏa ra khí đen mù mịt, tăng thêm vài phần thần bí.

Có lẽ là do nhiều năm chưa từng hiện thế, Long nguyên chi khí trong hồ tạo thành một Long ảnh dài đen, uốn lượn du động, mùi thuốc nồng đậm xông vào mũi khiến thần thanh khí sảng, thoải mái dễ chịu.

Trên trăm đệ tử hạch tâm nhìn chằm chằm Tụ Nguyên trì, hai mắt tỏa sáng, nếu tu luyện ở nơi nguyên khí nồng đậm như vậy coi như là huyết mạch ma Long phẩm chất thấp nhất cũng có thể tiến giai tới Cương Khí cảnh.

Sắc mặt Nhạc Đông Thần vô cùng hưng phấn, chỉ vào Tụ Nguyên trì, nói với Long Khuynh Vân:

- Long sư huynh, Tụ Nguyên trì lần có thể dung nạp người vào tu luyện, tiểu đệ đề nghị trước tiên cho đệ tử hạch tâm chín đại viện phái tiến vào, sau đó dựa theo tỉ lệ nhân số tiến vào để an bài, huynh thấy sao?

Long Khuynh Vân có chút không kiên nhẫn lắc bàn tay nhỏ bé:

- Việc này ngươi thương nghị xử lý với Tề Xương Vũ, bổn công tử không có hứng thú quản việc này! Được rồi, các ngươi lui ra ngoài trước, bổn công tử tiến vào thử xem.

- Vâng! Long sư huynh cứ chậm rãi thưởng thức! Tiểu đệ chúc Long sư huynh liên tiếp tấn thăng tam giai! Hắc hắc!

Nhạc Đông Thần nịnh nọt ton hót, sau đó muốn thối lui.

Đối với đặc quyền của Long Khuynh Vân, đệ tử hạch tâm xung quanh đều không có chút dị nghị gì, ngược lại đều tỏ vẻ đương nhiên.

Nhưng đúng lúc này, sắc mặt Nhạc Đông Thần đột nhiên trầm xuống, hắn lơ đãng nhìn thấy Phong Liệt đang chậm rãi đi tới, hừ lạnh một tiếng, sau đó không chút tiếng động lui lại hai bước.

Mọi người xung quanh lúc này cũng đương nhiên thấy Phong Liệt, biết trò hay sắp bắt đầu, ánh mắt tỏ vẻ xem cuộc vui, lúc này Sở Huyền cũng lẫn vào trong đám người, vẻ mỉa mai nhìn Phong Liệt.

Bọn họ tuy đều là đệ tử hạch tâm, nhưng phần lớn xuất thân tử những gia tộc nhỏ, bất luận là Phong Liệt hay Long Khuynh Vân thì đều không phải bọn chúng có thể trêu chọc. Thậm chí những đệ tử đại gia tộc như Nhạc Đông Thần, Tề Xương Vũ, Lý U Nguyệt… cũng không thèm để họ vào mắt.

Long Khuynh Vân sắc mặt lạnh nhạt nhìn Phong Liệt, tuy không đành lòng nhưng nghĩ tới thứ Nhạc Đông Thần hối lộ, cũng chỉ đành hi sinh Phong Liệt thôi.

Trong mắt nàng, Phong Liệt, Nhạc Đông Thần, Tề Xương Vũ hay ai cũng không khác gì nhau, tất cả đều không có một người tốt, giẫm đạp hay không chỉ dựa vào hứng thú của nàng ta mà thôi.

Phong Liệt tiến lên, chắp tay bình tĩnh nói với Long Khuynh Vân:

- Long sư huynh, trước khi tiến vào Tụ Nguyên trì, đổ ước giữa ta và Nhạc Đông Thần cũng nên phân định thắng thua a!

Phong Liệt nói xong, tiếng nghị luận chung quanh biến mất không thấy, lỗ tai dựng đứng lên, chờ quyết định của Long Khuynh Vân.

Nhưng Long Khuynh Vân không nói chuyện, Nhạc Đông Thần đã tiến lên một bước, âm trầm cười nói:

- Phong Liệt, Long sư huynh sớm đã kết luận thắng bại cuộc đổ ước này! Long sư huynh chứng kiến ngươi không có quan hệ gì với việc cấm chế bị bài trừ, bởi vậy trận đổ ước này người thắng chính là ta! Cho nên, hừ hừ… ngươi mau mang người cút khỏi Thiên Thủy giản! Hơn nữa từ nay về sau không được gặp lại U Nguyệt!

- Ngươi… ngươi đúng là đồ tiểu nhân hèn hạ vô sỉ!

Lý U Nguyệt tức giận, khuôn mặt trắng bệch, thân thể mềm mại khẽ run lên, nếu không phải đang bị Phong Liệt nắm tay, nàng hận không thể rút lợi kiếm chém Nhạc Đông Thần thành vạn mảnh.

Phong Liệt không để ý, cười nhạt một tiếng, hai mắt lóng lánh tinh quang nhìn chằm chằm Long Khuynh Vân, cười nói:

- Long sư huynh, lời nói của Nhạc Đông Thần đại biểu ý ngươi?

Bị Phong Liệt trừng mắt, trong lòng Long Khuynh Vân cũng hơi rùng mình, có thêm phần cảnh giác, thần kinh toàn thân căng thẳng.

Nhưng tiếp theo, nàng lại cười lạnh nói:

- Đúng là vậy! Dám chơi dám chịu, Phong Liệt, ngươi rời khỏi đi!

- Ha ha ha! Phong Liệt, ngươi có nghe thấy không! Long sư huynh đã nói vậy, ngươi còn không nhanh cút khỏi đây! Hừ, muốn đấu với bổn công tử, ngươi vẫn còn kém xa lắm!

Nhạc Đông Thần hung hăng càn quấy cất tiếng cười to.

- ĐÚng vậy nha! Nhạc sư huynh anh minh thần võ, đã đánh cuộc lần nào thua?

- Hừ hừ, dám đấu với Nhạc sư huynh, quả thực không biết sống chết!

- Chỉ bằng một tên đệ tử rác rưởi Ám Vũ viện cũng mưu toan nhúng chàm Tụ Nguyên trì? Quả thực là chuyện cười, hừ hừ!

Giờ khắc này, đám đệ tử hạch tâm có quan hệ với Nhạc Đông Thần đều nhao nhao cả lên, khiêu khích châm chọc Nhạc Đông Thần.

Lý U Nguyệt và Triệu Thung tức giận, nhưng trong lòng nổi lên cảm giác vô lực. Mà Tề Xương Vũ cũng đành thở dài, có Long Khuynh Vân nhúng tay, ván cờ này đã vượt khỏi năng lực của hắn.

Phong Liệt tuy rằng tức giận với lời của Long Khuynh Vân, nhưng trên mặt không thay đổi, cười lạnh nhìn đám người xung quanh, sau đó dừng lại trên người Sở Huyền. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

- Hừ hừ, Sở Huyền, ngươi ở nơi này thực sự quá chướng mắt rồi!

Sau một khắc, sắc mặt Phong Liệt trở nên tức giận, nhưng tức giận không nhằm vào Long Khuynh Vân hay Nhạc Đông Thần mà là Sở Huyền!

Tiếp theo, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nổi giận đùng đùng đi về phía Sở Huyền.

Sở Huyền đang tươi cười hớn hở nhìn Phong Liệt, đột nhiên thấy Phong Liệt tức giận đi tới mình, không khỏi sững sờ, nhìn đệ tử xung quanh thì thấy ai cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.

Đúng lúc này, Phong Liệt chỉ còn cách ba bước, trước khi để mọi người kịp phản ứng, Phong Liệt làm ra một hành động không ai ngờ được.

Chát!

Tiếng vang thanh thúy vô cùng!

Trên khuôn mặt anh tuấn của Sở Huyền xuất hiện một dấu tay.

Đồng thời, toàn thân hắn bị lực một cái tát này đánh bay ra xa ba trượng, ngã lăn xuống đất, răng cũng gãy mất mấy chiếc.

Lập tức, Sở Huyền bị choáng váng!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio