- Tiểu Điệp! Tại sao muội lại ở chỗ này? Là ai khi dễ muội? Nói ra, tỷ tỷ làm chủ cho muội!
Long Khuynh Vân chậm rãi vuốt lưng Sở Tiểu Điệp, đôi mắt đẹp lóe lên tinh mang. Nàng vừa nói vừa nhìn về hướng Phong Liệt, ánh mắt bất thiện.
Lúc này, Long Vũ sau một khác ngây ngốc, đột nhiên rút trường kiếm trong tay ra, tỏa ra một tia hàn quang sắc bén. Hắn tiến lên mấy bước, nhìn Phong Liệt, lớn tiếng chất vấn:
- Phong Liệt, đã xảy ra chuyện gì? Ngươi đã là gì Tiểu Điệp?
Trong lúc nhất thời, không khí có chút khẩn trương. Sắc mặt Tề Xương Vũ không khỏi kinh ngạc nhìn xung quanh một cái. Hắn đang đứng ở chính giữa, trong lúc nhất thời cũng không suy nghĩ được gì, đành phải lên tiếng hòa giải:
- Long huynh, mọi người có gì từ từ nói...
- Phong Liệt, nếu hôm nay ngươi không nói rõ mọi chuyện, Long Khuynh Vân ta tất cho ngươi đổ máu hơn thế!
Ánh mắt Long Khuynh Vân lạnh lẽo. Nàng kéo Sở Tiểu Điệp ra phía sau, đột nhiên buông ra khí thế, chín đạo hư ảnh Ma Long dài hơn trượng quanh co gầm thét, hiển nhiên cũng đã đạt tới Nguyên Khí Cảnh cửu trọng thiên.
Phong Liệt cười lạnh một tiếng, cũng lười giải thích. Chắp tay với Tề Xương Vũ một cái, sau đó xoay người rời đi.
Biết biết Long gia và Sở gia là thế giao (mấy đời thân nhau), có Long Khuynh Vân ở đây, Sở Tiểu Điệp sẽ không có gì nguy hiểm nữa liền muốn xong việc rút lui, không muốn gây chuyện với đám người Long Khuynh Vân.
Chỉ có điều, thấy Phong Liệt muốn rời đi, Long Khuynh Vân lại càng thêm tức giận. Nàng ta lạnh lùng quát to:
- Ngươi đứng lại! Không nói rõ ràng, ngươi đừng nghĩ có thể dời khỏi đây!
Lúc này, Sở Tiểu Điệp mới hồi phục tinh thần, vội vàng lôi kéo tay áo Long Khuynh Vân, lo lắng nói:
- Vân tỷ tỷ, không phải như thế! Phong sư huynh là tới cứu chúng ta! Nếu không chúng ta đã bị những tên bại hoại kia giết chết!
...
Hai thiếu nữ kia cũng lên tiếng giải thích cho Phong Liệt, sắc mặt cực kỳ lo lắng.
- Tiểu Điệp, các ngươi đừng xen vào!
Trong mắt Long Khuynh Vân mờ hồ hiện lên sát khí. Nàng nhẹ nhàng ôm Sở Tiểu Điệp, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một chuôi huyết sắc trường kiếm, kiếm cương sắc bén chỉ vào Phong Liệt ở xa xa, tựa hồ chuẩn bị tùy thời xuất thủ.
Phong Liệt cảm nhận được cảm nhận được kiếm ý phía sau, trong lòng chợt giận dữ.
Hắn dừng bước, xoay người lại lạnh lùng nhìn Khuynh Vân, hừ nhẹ nói:
- Hừ hừ! Được rồi! Bản thân ta muốn nhìn xem ngươi làm thế nào để cho Phong mỗ máu chảy thành sông! Long Khuynh Vân, ta biết ngươi bại trận lần thứ nhất, trong lòng không phục. Đã như vậy, vậy thì hòa bình không bằng bạo lực! Lão tử sẽ làm cho ngươi tâm phục khẩu phục!
Chẳng biết tại sao, lúc này trong lòng hắn đột nhiên sinh ra một cổ tức giận. Cơn tức giận này tới không giải thích được. Rồi lại nói không nhanh không chậm, phảng phất như cần phải có một hồi đại chiến mới có thể phát tiết ra được.
Mà Long Khuynh Vân có lẽ sẽ là một chọn lựa không tồi.
Thấy Phong Liệt ứng chiến, trong đôi mắt đẹp của Long Khuynh Vân mơ hồ lộ ra một nụ cười nhạt. Nhưng ngay sau đó, nàng ta chậm rãi hướng Phong Liệt bức tới.
Nàng không phải người ngu, tự nhiên có thể từ hiện trường nhìn ra một chút đầu mối. Sở dĩ nàng làm như vậy, là chỉ muốn ép Phong Liệt xuất thủ đánh một trận mà thôi, mượn cơ hội này đoạt về một thứ thuộc về chính bản thân nàng.
Lúc này, Tề Xương Vũ đã hiểu ra tình hình, bất đắc dĩ đành lắc đầu rồi lùi về phía sau, trong lòng cũng có chút cảm giác mong đợi, chờ đợi hai cao thủ trẻ tuổi đánh một trận.
Mà Nhạc Đông Thần từ đầu đến cuối cũng không tiến lên một bước, một mực đứng ở phía sau, bàng quang cười lạnh.
Sở dĩ hắn theo mọi người đến đây, tất nhiên là không phải đến làm viện thủ cho Phong Liệt mà là muốn xem liệu có cơ hội bỏ đá xuống giếng hay không. Lúc này, hắn thấy Phong Liệt và Long Khuynh Vân chuẩn bị giao chiến, dĩ nhiên là hắn cảm thấy vô cùng vui mừng.
Phong Liệt cũng không nói nhiều, ngoài thân chợt hóa ra một đoàn hắc vụ nồng nặc, một lần nữa biến thành một thân hắc diễm, sau đó nhanh chóng biến ra Ma Long hắc ám chi thân, đại thương trong tay chậm rãi chỉ về phía trước, cương khí từ mũi thương màu đen bắn ra ba thước, những tiếng "xoẹt, xoẹt" không ngừng vang lên.
- Long Khuynh Vân, dùng Đại thần thông của ngươi đi, nếu không, một chút cơ hội ngươi cũng không có!
- Hừ! Chỉ giỏi chém gió!
- Huyết Long Đạo Hải!
Long Khuynh Vân hừ lạnh một tiếng, huyết kiếm trong tay đột nhiên vũ lộng, bóng kiếm đầ trời, càng múa càng nhanh. Dần dần, thân thể của nàng dần hòa vào trong bóng kiếm trở thành một con trường long màu đỏ. Không gian bên trong phương viên mười trượng cũng khe khẽ chấn động. Trên mặt đất, cát bay đá chạy, vô số cây cỏ cành gãy lá rụng, thanh thế vô cùng kinh người.
Bọn người Tề Xương Vũ, Long Vũ, Nhạc Đông Thần hoảng sợ lui về phía sau. Ánh mắt nhìn về phía Long Khuynh Vân lộ ra thần thái khác thường.
Long Khuynh Vân ở Tụ Nguyên Trì tấn thăng đến Nguyên Khí Cảnh cửu trọng thiên, uy lực của Huyết Long Vũ Thiên Quyết đã đạt đến một tầng cao mới.
Mặc dù hôm nay nàng ta không thi triển Đại thần thông, chỉ dựa vào bộ chiến kỹ này cũng đủ để chính diện chống lại cao thủ Chân Khí Cảnh tam trọng thiên trở xuống. Đây cũng là một trong những lý do nàng ta nóng lòng khiêu chiến Phong Liệt.
Hô...
Huyết long quanh co bay lên không, hung hăng hướng thân thể hắc diễm lao tới.
Uy thế kinh người như thế, khiến cho Sở Tiểu Điệp và hai thiếu nữ không khỏi không lo lắng cho Phong Liêt, trán túa mồ hôi lạnh.
Mà lúc này, ở bên trong hắc vụ, hai mắt Phong Liệt đỏ ngầu, tia máu bắn ra bốn phía, lộ ra một tia nhàn nhạt khinh thường.
Tu vi Long Khuynh Vân tăng mạnh, làm sao cảnh giới của Phong Liệt hắn lại không bạo tăng?
Phong Liệt hắn lúc đó là Nguyên Khí Cảnh ngũ trọng thiên đều không sợ Long Khuynh Vân Nguyên Khí Cảnh bát trọng thiên. Hôm nay, hai người đều là Nguyên Khí Cảnh cửu trọng thiên, tự nhiên Phong Liệt lại càng không có chỗ nào phải sợ hãi.
- Hừ! Không thấy quan tài không đổ lệ!
Kế tiếp, hắn cũng không thi triển Địa giai chiến kỹ, nguyên lực toàn thân đột nhiên quán chú vào trong cây đại thương dài trượng hai, sau đó thân hình chợt bay lên không trung, hung hăng lấy đại thương hướng huyết long khuấy mạnh, không gian ô ô rung động.
Trên bầu trời, đại thương màu đỏ sậm đột nhiên cắm vào giữa huyết long. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Oanh! Một tiếng vang thật lớn xuất hiện.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, huyết long như diều đứt dây bay ngược về phía sau, trên không trung hiển lộ ra thân hình Long Khuynh Vân. Bay ra sau đến vài chục trượng, thân thể của nàng mới rơi xuống đất, thân thể mềm mại khe khẽ kinh hoàng, trên khuôn mặt diễm lệ tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Răng rắc... Răng rắc... Đinh!
Sau khi mấy tiếng kêu nhẹ nhàng vang lên, huyết kiếm trong tay Long Khuynh Vân bị cắt làm ba đoạn, rơi lả tả trên mặt đất.
Vẻ mặt Long Khuynh Vân dại ra, nhìn chuôi kiếm trong tay, miệng lẩm bẩm:
- Điều này... không thể nào!
Nàng rất khó tin tưởng, sau khi tu vi của mình tăng tiến, thật không ngờ lại không chịu nổi một chiêu của Phong Liệt. Đối với người luôn nắm giữ vị trí số một trong lớp trẻ như nàng, kết quả này thật sự khó tiếp nhận.
- Ngươi quá yếu!
Bên trong thân thể hắc diễm vang lên một tiếng thở dài đầy thất vọng của Phong Liệt.