Ma Long Phiên Thiên

chương 146: đứng ngồi không yên (2):thiên chấn!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bọn họ tất cả cũng không ngốc, phếđi một bàn tay nhiều lắm là ảnh hưởng chút ít tới thực lực, nhưng nếu là phếđi đồ chơi kia của nam nhân, sẽ ảnh hưởng cuộc sống hạnh phúc cảđời a!

Cái gì nhẹ cái gì nặng trong lòng mọi người tự nhiên biết rõ, cho nên mặc dù trong lòng đại hận, cũng không dám chọc giận Phong Liệt nữa, cảđám bị lăng nhục, ánh mắt nhìn về phía Phong Liệt cũng là khó nén được sự oán độc trong lòng.

Phong Liệt hờ hững nhìn bọn hắn liếc mắt một cái, ngầm thở dài.

Hôm nay mặc dù không giết bọn hắn, những cũng coi như là chọc một lỗ thủng trên bầu trời, mặc dù quy định của Ma Long Giáo sẽ không xử phạt chính mình, gia tộc phía sau tám người này tất nhiên cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, sau này mình sợ rằng phải hành sự cẩn thận.

Bất quá, hắn cũng không hối hận chút nào, bị lấn đến trên đầu nhưng vẫn phải nén giận, thật sự không phải của cá tính hắn, huống chi là một vài tiểu nhân vật thực lực thấp kém như vậy.

-Lạc Tiểu Thanh ở đâu?

Phong Liệt quét mắt nhìn huynh đệ hai người Lữ Tranh Lữ Vanh một cái, lạnh lùng nói.

Lữ Tranh vừa muốn nói chuyện, Lữ Vanh cũng là đoạt trước một bước tức giận nói:

-Phong Liệt, Lữ Vanh ta cũng muốn đi tới Lạc gia cầu hôn, Lạc Tiểu Thanh nhất định sẽ là nữ nhân của ta, ngươi tại sao phải can thiệp? Hôm nay thù bị chặt tay, ngày khác Lữ gia ta sẽ tới đòi ngươi một cái công đạo! Ngươi có van xin cũng dư thừa!

-Nga? Ngươi muốn đi Lạc gia để cầu hôn?

Phong Liệt ánh mắt khe khẽ lóe lên, nhưng ngay sau đó âm hiểm cười một tiếng nói:

-Không nên phiền toái, ngươi đã không còn nhu cầu nữa!

Dứt lời trong nháy mắt, không đợi Lữ Vanh kịp phản ứng, một mũi thương nhọn sắc bén đột nhiên quét qua hạ thể Lữ Vanh.

Lữ Vanh chỉ cảm thấy phía dưới chợt lạnh, nhưng ngay sau đó đột nhiên kêu thảm một tiếng, vô lực ngã trên mặt đất, hai mắt chợt dại ra.

Giờ này khắc này, thống khổ vô tận trong lòng đã khiến cho hắn tạm thời quên mất sựđau đớn của thân thể, trong lòng yên lặng lẩm bẩm: “Xong! Ta Lữ Vanh cảđời này coi như là xong! Phượng tỷ, Phù Dung, Như Hoa ở Nghi Xuân viện, Lữ Vanh ta cũng nữa không còn mặt mũi đi gặp các ngươi nữa!”

Nhìn một màn này, Diệp Trì ở trong tàu cao tốc phía trên lại một lần nữa cảm kích đối với Phong Liệt có thể nói là phục sát đất, Phong Liệt phếđi Lữ Vanh là truyền nhân dòng chính của Lữ gia, rõ ràng cho thấy là vì thành toàn chung thân đại sự của mình cùng Tiểu Thanh, đại ân như thế, thật sự giống như ân của tạo hóa.

Từđó, sự nhiệt tâm trong lòng hắn đối với Phong Liệt vị sư huynh này đã hoàn toàn một lòng một dạ, cho dù Phong Liệt muốn hắn lập tức đi chết, hắn cũng sẽ không nhíu mày một cái.

Lúc này, Lữ Tranh đã từ trong kinh hãi phục hồi tinh thần lại, cũng không để ý huynh đệ trên mặt đất, vội vàng run rẩy hô lớn nói với những người ở sâu trong trướng bồng:

-Các ngươi những tên có mắt không tròng khốn kiếp! Lại không đem Lạc tiểu thư thả ra!

Chỉ chốc lát sau, một thiếu nữ mặc yểu điệu quần màu lục từ trong trướng bồng chạy ra, phía sau dẫn theo mấy tên đệ tử Ma Vũ Viện với vẻ mặt sợ hãi.

Thiếu nữ ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, thanh linh động lòng người, đôi mắt sáng, răng trắng tinh, thân thủ thướt tha, trên khuôn mặt mỹ lệ còn mang theo vài giọt nước mắt, lộ ra vẻ đẹp làm rung động lòng người, tất nhiên không thể nghi ngờ chính là Lạc Tiểu Thanh mà Diệp Trì nhớ mãi không quên.

Phong Liệt nhìn Lạc Tiểu Thanh, cũng ánh mắt không khỏi phát sáng, cô nàng này tuy nói so ra kém xa xa Lý U Nguyệt với cấp bậc họa thủy, nhưng cũng có thể coi là tuyệt sắc mỹ nữ khó gặp, vừa nhìn cũng biết là đại gia khuê tú có gia giáo tốt.

Lạc Tiểu Thanh lúc trước bịđặt ở trong trướng bồng, mặc dù không thấy được tình hình phía ngoài, nhưng dựa vào thanh âm bên ngoài cũng biết cái đại khái về tình huống phát sinh, trong lòng đối với Phong Liệt cũng là vạn phần cảm kích, không nghĩ tới Phong sư huynh thế nhưng sẽ tới cứu một đệ tử vô danh như mình.

Nhưng nghe được một chuyện, chân chính nhìn đến lại là một chuyện khác, Lạc Tiểu Thanh sau khi chạy đi ra đầu tiên là vô cùng tò mò đánh giá một gã thiếu niên duy nhất đứng vững vàng tại chỗ một chút, chính là Phong Liệt.

Tinh thần của nàng dưới dưới sự kích động, vừa định chạy tới nói cám ơn, nhưng cũng chợt thấy tình cảnh trên mặt đất, không khỏi thân hình hơi chậm lại, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc trắng bệch một mảnh.

Lúc này trên mặt đất còn lại vô số chân tay đã bị cụt gãy, cơ quan nội tạng giàn giụa, máu đen khắp nơi, máu tanh xông vào mũi tràn ngập thiên địa, phảng phất một tràng diện tu la, trên quảng trường lớn như thế thậm chí ngay cả một thi thểđầy đủ cũng không có một cái.

Kế tiếp, Lạc Tiểu Thanh không nhịn được ngồi chồm hổm trên mặt đất nôn mửa như điên.

Phong Liệt khẽ lắc đầu, sau đó hướng bầu trời ra thủ hiệu.

Sau một khắc, Lưu Tinh Phi Chu luôn luôn ngưng lại bầu trời đột nhiên nhanh chóng rơi xuống, tốc độ nhanh chóng kia khiến Phong Liệt giật nảy mình, đủ để thấy tình cảm của Diệp Trì đối với cô nàng này.

Mà lúc này, đã có rất nhiều đệ tử Ma Vũ Viện sợ hãi rụt rè chạy tới bên này, vội vàng giúp đám người Nhạc Đông Thần, Triệu Đống băng bó thương thế, cảđám đều hữu ý vô ý rời xa Phong Liệt, giống như tránh né con mãnh thú và dòng nước lũ vậy.

Phong Liệt lạnh lùng cười một tiếng, cũng lười phản ứng đến bọn họ, hôm nay chuyện nơi đây đã xong, hắn cũng không muốn ở chỗ này đợi lâu, liền muốn đi lên tàu cao tốc rời đi.

Nhưng vừa lúc đó, Phong Liệt đột nhiên cảm thấy một ánh mắt oán độc chiếu trên người của mình, khiến cho hắn tỏa ra một loại cảm giác kinh hãi đứng ngồi không yên.

Phong Liệt trong lòng chấn động, chậm rãi quay đầu nhìn lại, nhất thời, phía trên hạp cốc ở bên trái cao tới mấy trăm trượng, trên một tảng đá lớn nhô ra, hai đạo thân ảnh hiu quạnh rơi vào trong mắt của hắn.

Trời cao, gió núi lạnh thấu xương gào thét thổi qua, lại có sát ý nồng đậm khó có thể rung chuyển tràn ngập ở trong thiên địa.

Một gã thiếu niên anh tuấn khuôn mặt âm lệđang đứng chắp tay, cao cao mắt nhìn xuống Phong Liệt phía dưới, vốn là khuôn mặt tuấn dật nho nhã, lại hiện đầy vẻ oán độc, phía trên mặc một bộ trường bào của hạch tâm đệ tử Ma Vũ Viện, tay áo bay phần phật theo gió.

Sở Huyền!

Giờ này khắc này, ánh mắt đầy hận ý kia của hắn mặc dù dốc hết nước của thiên hà cũng hóa không giải được!

Một tháng trước, hắn bị Phong Liệt đâm trúng một thương dưới hạ thể, khiến cho hắn đoạn tuyệt đối tất cả những ham muốn với nữ nhân, điều này khiến cho thân thể trẻ tuổi phong nhã hào hoa đa tình như hắn làm sao chịu nổi?

Hơn nữa, tay trái của hắn vừa không cẩn thận chạm đến kịch độc phía trên mũi thương kia.

Nếu không phải dưới tình huống nguy cấp, hắn kịp thời nuốt vào một viên Huyền Hoàng Ích Độc Linh Đan, chỉ sợ hôm nay đã sớm vứt xác nơi hoang dã, hóa cốt thành tro.

Nhưng mặc dù hắn bảo vệđược mạng nhỏ, lại cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh tay trái của mình biến thành khói xanh, rời khỏi thân thể.

Thù này hận này, bất cộng đái thiên!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio