Phong Liệt một bên chửi bới Lý hộ pháp vừa cẩn thận dọc theo cành cây bò vào trong, may là ông trời còn thương hắn, nhánh cây không gãy khiến hắn thuận lợi bò tới gốc cây chính.
- Gri gri...
Đột nhiên một tiếng rít chói tai truyền vào lỗ tai Phong Liệt, hắn vội nhìn theo hướng phát ra tiếng động, lòng thầm giật mình.
Chỉ thấy trên một chạc cây cách hắn ba mét có một tỏ chim to như cái thớt, xung quanh cành lá sum xuê, không cẩn thận nhìn thì rất khó phát hiện. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Lúc này cạnh tổ chim có con mãng xà to cỡ miệng bát màu xanh, thân hình dài vòng quanh cây, ngẩng cao đầu thè lưỡi đỏ máu hướng một con chim nhỏ còn chưa mọc lông.
Xem ra con rắn độc này tùy thời sẽ nuốt trọng chim non chỉ cỡ bàn tay, nhưng dường như có có gì e ngại, đôi mắt tam giác hung tợn chớp lóe vẻ kiêng dè.
Phong Liệt thầm lấy làm lạ, không lẽ con mãng xà cực kỳ độc và to lớn e sợ một chim non tròn trĩnh đứng không vững ư? Điều này khiến người rất khó hiểu, thật là thế giới to lớn không gì không có.
Lát sau, dường như rắn độc mất đi sự nhẫn nại, nó bỗng duõi đầu lộ ra bốn răng nhanh cong sắc nhọn táp hướng chim non.
- Chíp...
Dường như chim non cảm nhận sự nguy hiểm, bỗng phát ra tiếng hét chói tai tuy ngắn mà mạnh mẽ, thanh âm không lớn lắm nhưng có sức xuyên thấu.
Đặc biệt làm Phong Liệt chấn kinh là con chim phát ra tiếng, từng đường cong trắng như có như không ập hướng đầu rắn độc.
Tiếp theo hiện ra kỳ tích.
Chỉ thấy cái đùa to của rắn độc chợt run lên, xu thế nhà tới khựng lại, vỗ lực rũ xuống, nếu không phải toàn bộ thân hình quấn chặt cành cây thì chắc đã rớt xuống đất rồi.
Sau đó từng đường trong trắng xẹt qua đâu thì cành lá sum xuê sau lưng rắn độc nhanh chóng rơi xuống, thoáng chốc biến thưa thớt nhiều.
- Đây...Đây là công kích sóng âm? Ui chà...
Phong Liệt con ngươi co rút, lộ ra hoảng sợ nhìn con chim tròn trịa.
Phát ra một tiếng rít xong dường như con chim hao hết sức lực, ở trong tổ chim nó ngã ngửa, cố gắng lắm mới đập đôi cánh thịt mọc ra chút lông để ổn định thân hình.
Lúc này rắn độc gục đầu hơi lắc lư, dường như tỉnh táo lại một chút, quẫy người, từ từ ngẩng đầu nhìn con chim, trong mắt tăng sâu sự e ngại.
Phong Liệt tầm chấn kinh, lát sau đầu óc xoay chuyển cố gắng tìm hiểu con chim phát ra công kích sóng âm này có lai lịch gì. Nhưng hắn nghĩ muốn vỡ đầu cũng không chút ấn tượng, thật là chưa từng nghe thấy.
Lát sau dường như rắn độc đã hồi phục nguyên khí, nó lại lần nữa phát ra tiêng rít vọt hướng chim non, dường như không ăn được chim thì nó sẽ không ngừng lại.
Con chim hình như đã dùng hết sức, con mắt đen tròn xoe nhìn rắn độc, ra vẻ rất sợ, lảo đảo lùi lại bên mép tổ chim.
Mắt thấy rắn độc lại nhào tới, chợt một long trảo đen xuất hiện chộp vào bảy tấc rắn độc. rắc một tiếng giòn vang, long trảo bóp nát xương rắn.
Ngay sau đó, đầu rắn độc lại rũ xuống, nhưng lần này nửa người sau của nó cũng vô lực thả lỏng ra, nguyên thân hình to dài ba, bốn trượng ngã xuống mặt đất cao trăm trượng. Bùm một tiếng, rớt thành đống thịt.
Tiêu diệt rắn độc, anh hùng cứu con chim gặp nạn chính là Phong Liệt. Phong Liệt cố nén người đau đớn từ xa vung một vuốt, chớp mắt đánh chết rắn độc, sau đó cẩn thận đi hướng con chim, đôi mắt lóe tia mừng thầm đã nhặt được báu vật.
- Hắc hắc, tiểu tử đừng sợ, là bổn đại hiệp đã cứu ngươi!
Phong Liệt cười tà nằm úp sấp cạnh tổ chim, tranh công nói với chim non, cố gắng biểu hiện ra vẻ lương thiện vô hại. Lòng hắn thầm nghĩ tặng con chim này cho U Nguyệt chắc chắn sẽ khiến mỹ nhân vui vẻ, coi như bồi thường nàng một chút.
Nhưng hình như con chim không dễ dụ, nó trợn mắt nhìn hắn không khác gì nhìn con rắn độc mới rồi, từ một góc tổ chim dời sang góc khác, cách Phong Liệt xa chút, điều này khiến hắn rất bực mình.
Nhíu mày sư tư một lát sau, Phong Liệt nảy ra một kết. Hắn từ nhẫn trữ vật lấy ra một bình đan dược đổ một viên linh đan vàng óng lánh...Long nguyên đan, đây là đan dược có giúp ích cho việc tu luyện, ẩn chứa dồi dào thiên địa nguyên lực, tra mùi hương linh thả xộc vào mũi.
- Tiểu tử? Thử vị này xem sao?
Phong Liệt dụ dỗ từng bước, chậm rãi đưa đan dược hướng về con chim.
- Chíp...
Nhưng con chim chẳng hề nhận tình, lại phát ra tiếng rít ngắn ngủi mà có lực, từng vòng đường cong trắng xẹt qua tay Phong Liệt, nhưng hiển nhiên lần này uy lực không bằng lúc trước.
Tuy nhiên cũng khiến bàn tay Phong Liệt đau đớn như bị điện giật, hắn run lên vội rụt lại, đan dược lăn vào trong tổ chim ngay dưới vuốt con chim.
Phong Liệt nhe răng nhếch miệng la làng:
- Úi...Đau quá!
Hắn xoa xoa tay, cảm thấy đức nhức thịt và xương như bị xé rách, nhưng từ bên ngoài không thấy có vết thương gì thì lòng rất kinh hoảng.
Nhưng cũng vì vậy hắn càng kiên quyết dụ dỗ con chim nhỏ.
Hắn nhớ rõ kiếp trước sau núi Ma Long giáo nuôi một con đại thành hủ thần điêu, phun ra hủ thần diễm năng khiến cao thủ thần thông cảnh cũng phải lùi bước, hủ khí đi qua đâu là sông khô cạn, dãy núi hóa tỏa bụi, quả là uy lực không gì sánh bằng, có thể nói là vũ khí tuyệt thế.
Mặc dù không biết tình hình cụ thể con chim này nhưng chắc không tầm thường, chưa đủ lông mà đã lợi hại như vậy, nếu tập trung bồi dưỡng nó lớn lên e rằng càng xuất sắc.
Phong Liệt nhanh chóng vận chuyển nguyên lực, khơi thông kinh mạch trên tay vài lần mới giảm đi đau đứn, đợi hắn nhìn hướng chim non thì ngẩn ra.
Chỉ thấy nó nuốt xuống viên long nguyên đan, mắt xe tròn chớp chớp, đột nhiên người run lên, giương đôi cánh. Sau đó một đoàn ánh sáng vàng mông lung toát ra từ người nó.
Dưới ánh mắt chăm chú của Phong Liệt, con chim vốn không có mấy cọng lông bỗng mộc ra lông vàng xù trông nó càng giống con chim hơn, không còn là cục thịt tròn quay nữa.
Hơn nữa cả người nó to một vòng, mỏ cong cong màu vàng và móng vuốt quặp lại có vẻ dữ tợn.
- Chiêm chiếp!
Rốt cuộc con chim hưng phấn kêu lên, tiến vài bước tới gần Phong Liệt làm hắn vui mừng.
- Hắc hắc, có trò hay! A? Chắc là ác điểu loài chim!
Mắt Phong Liệt sáng rỡ, hắn lại lấy ra vài viên đan dược lắc lư hướng con chim, quả nhiên không bị nó công kích.
Chỉ thấy nó chần chừ một lúc rồi từ từ tới gần Phong Liệt, mãi khi đến gần hắn mới ngừng lại. Hình như không cảm thấy sự nguy hiểm, nó bỗng nhiên thò mỏ nuốt xuống long nguyên đan.
Lúc này Phong Liệt hơi rầu, mặc dù long nguyên đan là nguyên khí đan dược bình thường nhưng ẩn chứa nguyên khí rất dồi dào, dù là hắn bây giờ chỉ có thể ba ngày nuốt một viên, nếu không thì nhiều quá sẽ chịu không nổi. Con chim này mới cỡ nhiêu đây, lỡ chống không nổi chết thì hắn mất nhiều hơn được.
Nhưng điều hắn lo lắng không xảy ra. Lại tỏa ra vầng sáng vàng mông lung, đôi cánh con chim chỉ mọc ra mấy cọng lông dài trông có chút giống ác điều, trừ điều đó ra không có thay đổi gì nữa, khiến Phong Liệt tặc lưỡi lấy làm kỳ, miệng con này rộng đây.
Tiếp theo Phong Liệt từng viên đút cho con chim, nó nhận lấy hết, càng ăn càng hưng phấn, cái đầu càng lúc càng to ra, lông chim trên người dần đầy hơn, trông rất thần tuấn.