Kim loại có thể xuyên qua hư không vô thanh vô tức như vậy chỉ có một vật, đó chính là phá không kim trong truyền thuyết.
Bất luận là minh kính sa, phá cương sa, luyện hồn sa, hay là u linh thiết, long huyết Ám Kim, đều là kỳ tài thiên địa được thai nghén ra trong một số hoàn cảnh đặc biệt của Long Huyết đại lục, nhưng phá không kim thì khác.
Lão đầu tử nói không sai, phá không kim hoàn toàn không thuộc về quy tắc khí tức của thế giới này, bởi vì, phá không kim vốn không phải sinh ra trên Long Huyết đại lục, mà đến từ vòm trời sao băng bên ngoài.
Trong lịch sử vô số vạn năm của Long Huyết đại lục không, ghi chép về về phá không kim tuyệt đối không vượt qua số lượng một bàn tay, trình độ trân quý trình độ có thể thấy rất rõ.
Lúc đó, Phong Liệt đột nhiên bị một thứ trên trời nện xuống tối tăm mặt mũi, quên hết tất cả, một hồi lâu mới có thể khôi phục tinh thần.
Hắn vốn chỉ cho rằng khối kim loại vô danh này có tính chất cứng rắn, nhưng không ngờ nó lại có công dụng nghịch thiên như vậy!
Hiện giờ, trong đại thương trộn lẫn phá không kim, chỗ tốt trong đó không cần nói cũng biết, thương xuất vô hình, sát nhân vô huyết, sẽ không còn là một câu nói suông.
- Chậc chậc! Hỗn đãn! Không ngờ ngươi lại có phúc duyên như vậy! Ai, lỗ lớn rồi, lỗ lớn rồi! Sớm biết đây là phá không kim, lão đầu tử đã....khục khục.
Trong lò hóa ma truyền đến tiếng tiếc hận không thôi của lão đầu tử, nhưng nó cũng đánh thức Phong Liệt.
- Bà mẹ nó!
Sau một khắc, Phong Liệt dùng tốc độ trước nay chưa từng có nhảy lên tế đàn, hung hăng trừng mắt nhìn lão đầu tử hét lớn:
- Lão gia hỏa, ngươi dám tham ô phá không kim của lão tử, coi chừng lão tử dốc sức liều mạng với ngươi!
- Dừng lại! Ngươi bớt lấy bụng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử đi! Lão đầu tử là người như vậy sao?
Lão đầu tử nói xong, lập tức lại cau mày thấp giọng nói tiếp:
- Đáng tiếc, phá không kim lại không thể sử dụng lặp lại, ài, cho tiểu tử ngươi dùng thật sự quá lãng phí, tiếc chết đi được.
Phong Liệt ôm hai tay đứng trên tế đàn, chăm chú nhìn lão đầu tử, nhếch miệng cực kỳ khinh thường, trong lòng lão gia hỏa này đang suy tính cái gì, hắn đương nhiên biết, nhất định phải trông chừng thật kỹ mới được.
Lão đầu tử nắm chặt đại thương, lăng không huy vũ hai cái, lập tức nhìn thấy một chuỗi thương ảnh liên tiếp xẹt qua trời cao, vô cùng uy thế.
Nhưng nếu cố tình có thể phát hiện, chuỗi thương ảnh liên tiếp này đều là giả dối, bản thân đại thương chính là vô tung vô ảnh, không thể tìm ra, rất là quỷ dị.
Phong Liệt càng nhìn càng mừng rỡ, vừa nghĩ đến sau này đại thương vô cùng hiếm có này sẽ thường xuyên theo bên mình, cảm giác này thật sự sung sướng không gì sánh được.
Sau khi lão đầu tử lật xem hồi lâu, liền buông lỏng hai tay, để đại thương một mình bay múa trong hỏa diễm, sau đó, hắn nói với Phong Liệt:
- Tiểu tử, hiện tại ta giúp ngươi thu phục khí linh này, nhưng vấn đề trên khí linh này, ngươi có hai lựa chọn!
- Hai lựa chọn gì?
Phong Liệt vốn vui vẻ, lập tức hơi sững sờ, kinh ngạc nói.
Lão đầu tử trầm ngâm một lát, mới cau mày nói:
- Một là ta giúp ngươi xóa sạch linh trí của tiểu gia hỏa này, sau đó để hắn nhận ngươi làm chủ, triệt để trở thành một đạo khí linh, không có ý niệm của mình.
Hai là, ta giữ lại bộ phận linh trí của hắn, như vậy ngươi có thể mượn dùng một phần thần thông của hắn, hơn nữa, chờ tới lúc ngươi tu luyện tới thần thông cảnh, có thể hóa nó thành một đạo hóa thân bên ngoài! Chỉ là, phương pháp thứ hai này đối với ngươi mà nói có chút gượng ép, bởi vì tu vi của ngươi quá yếu, nếu làm không tốt có thể bị gia hỏa này cắn trả! Ngươi hãy tự suy nghĩ đi!
- Chuyện này.....?
Phong Liệt liền nhíu mày, kỳ thật hai loại tình huống mà lão gia hỏa vừa nói, lúc trước hắn đã cân nhắc qua, với cường độ linh trí của tiên nguyên cảnh hiện giờ muốn khống chế linh trí của một hóa đơn cảnh thật sự là quá gượng ép.
Nhưng nếu xóa sạch ký ức đại thần thông của Tần Huyết Y thật là quá mức đáng tiếc.
Trên Long Huyết đại lục, rất nhiều Long võ giả săn giết long thú, cướp lấy tinh hồn làm khí linh, chính là vì có thể mượn một phần đại thần thông của linh thú, bằng không, có uy lực của khí linh hay không, chênh lệch không phải rất rõ ràng.
- Lão gia hỏa, về điều thứ hai, không có biện pháp khác sao?
Phong Liệt cau mày nói.
Lão đầu tử vốn lắc đầu, nhưng đột nhiên ánh mắt hắn lại sáng ngời, cười nói:
- Cũng không phải hoàn toàn không có cách, chỉ xem ngươi có muốn dùng hay không!
- Nói nghe xem!
Trong lòng Phong Liệt khẽ động.
- Biện pháp này sao, chính là ta có thể phân ra một tia ấn ký tinh thần, giúp ngươi áp chế hắn!
Lão đầu tử cười mỉm nói.
- Vậy sao?
Phong Liệt sững sờ, ánh mắt có chút lập loè, trầm ngâm, sau chốc lát, chỉ thấy hắn nhẹ gật đầu nói:
- Có thể! Cứ làm như thế đi!
Hắn biết, nếu để cho lão đầu tử phân ra một tia ấn ký tinh thần khống chế linh hồn của Tần Huyết Y, vậy chính là để Tần Huyết Y nhận lão gia hỏa này làm chủ.
Nhưng Phong Liệt cũng không hề lo sợ, hắn cũng không lo lắng lão đầu tử này giở trò bịp bợm gì.
Bởi vì khi hắn nhận chủ đối với đại thương nhận, đã cảm thấy tình hình bên trong đại thương, đừng nói là một tia long biến cảnh ấn ký và một linh hồn hóa huyết cảnh, cho dù là một linh hồn long biến cảnh chân chính đã rơi vào trận đồ bên trong đại thương, chỉ sợ cũng bị đánh tan.
Nhất là, uy lực của luyện hồn sa cũng không phải đùa, chỉ cần phóng xuất ra khí tức cũng đủ khiến tất cả linh hồn trong đại thương bị nghiền nát vụn.
Mặt khác, đây cũng xem như một chút cam đam của hắn đối với lão đầu tử, nếu không lão đầu tử nhất định cũng không yên tâm để hắn rời đi như vậy.
Quả nhiên, lão đầu tử thấy Phong Liệt đáp ứng thoải mái như vậy, khuôn mặt già nua lập tức buông lỏng, yên tâm về Phong Liệt không ít, vẻ vui vẻ trên mặt cũng chân thành hơn rất nhiều.
- Hắc hắc! Thấy tiểu tử ngươi có thành ý như vậy, lão đầu tử cũng không bạc đãi ngươi, ta sẽ phong bế nhất thức tuyệt kỹ của lão đầu tử trong ấn ký tinh thần, khi ngươi gặp nguy hiểm, có lẽ sẽ có bang trợ với ngươi.
- Như thế rất tốt!
Phong Liệt lạnh nhạt nói.
Lão đầu tử cũng không hề nói nhảm, hắn tự tay gọi linh hồn của Tần Huyết Y đến trước mặt, sau đó, chỉ thấy trong mắt hắn quang mang chợt lóe, một đạo kim quang tiến vào trong cơ thể Tần Huyết Y.
Kế tiếp, chỉ thấy hai tay hắn một lần nữa ngưng kết ra từng đạo ấn quyết huyền ảo, chậm rãi kéo linh hồn của Tần Huyết Y vào bên trong đại thương, phong ấn.
Sau một lát, khi lão đầu tử kết thúc một đạo ấn ký cuối cùng, trong đại thương đột nhiên vang lên tiếng rống không cam lòng của Tần Huyết Y:
- Khốn khiếp! Lão khốn khiếp! Các ngươi lại dám đối đãi với bổn tọa như vậy! Sẽ có một ngày bổn tạo bằm thây các ngươi thành vạn đoạn.
Lão đầu tử khẽ lắc đầu, tiện tay ném đại thương đã triệt để hoàn thành cho Phong Liệt.
Phong Liệt vô cùng mừng rỡ tiếp nhận đại thương, cảm thụ được khí tức bên tương minh với huyết mạch của mình, toàn thân vô cùng sảng khoái, chỉ có điều, thanh âm trong đó lại là có chút đáng ghét.
- Khốn khiếp, lại dám luyện hóa bổn họa thành khí linh, quả thực tội không thể tha thứ! Khi bổn tọa dương oai thiên hạ, ngươi còn không biết đầu thai ở đâu.
- Hừ! Bị cầm tù còn hung hăng càn quấy như vậy! Sau này ngươi sẽ trở thành một phân thân của ta mà thôi! Hiện tại, ngươi câm miệng trước cho lão tử!
Tần Huyết Y còn chưa dứt lời, Phong Liệt đã hừ lạnh một tiếng, tâm ý khẽ động, lập tức vận chuyển trận thế trong đại thương hoàn toàn phong tỏa Tần Huyết Y.
Phong Liệt thoả mãn nhìn đại thương trong tay, sắc mặt vui mừng không thôi.
Nhưng trong lòng thì thầm nghĩ, đợi sau khi rời khỏi đây, nhất định phải mau chóng thi triển bí thuật thu phục Tần Huyết Y, nếu không cuối cùng là phiền toái cực lớn.
- Hắc hắc! Ha ha ha ha! Thương tốt, quả thật là thương tốt. Có thương này, thực lực của lão tử chắc chắn sẽ bạo tăng chục lần, hôm nay nếu đụng phải tên cẩu nô tài họ Phương của Đông Phương gia kia, lão tử nhất định sẽ cho hắn một thương xuyên tim!
Sau giây lát mừng rỡ, lại ném trường thương cho lão đầu tử, hào khí vạn trượng nói:
- Lão gia hỏa, giúp ta đặt tên cho nó! Về sau thương này chắc chắn theo lão tử dương danh thiên cổ!
- Rắm thối!
Lão đầu tử tỏ vẻ xem thường, nhưng vẫn hậm hực nhận lấy đại thương nói:
- Tên là gì? Nói đi!
- Tế Thiên, không! Tế Thiên là Tần gia rồi, cuối cùng có chút phiền phức, hơn nữa, lão tử cũng chưa bao giờ bái thiên!
Phong Liệt nhíu mày ngẫm nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên, ánh mắt hắn sáng ngời, đắc ý nói:
- Vậy gọi là "Phong Ma" đi. Hai mươi năm sau, cuộc chiến Phong Vương, nhất định có một chỗ cắm dùi của Phong Liệt ta!
- Dừng lại! Trong thời gian hai mươi năm ngươi muốn tiến vào thần thông cảnh? Còn muốn tấn chức Ma Vương? Nằm mơ đi! Được rồi, lão đầu tử cũng không đả kích ngươi, ai không có lúc nằm mơ! Lão đầu tử còn muốn tấn chức thần khí đây!
Lão đầu tử vừa lẩm bẩm, vừa dùng long văn thượng cổ khắc lên hai chữ "Phong Ma" lên trên đại thương.
- Hừ hừ, chim yến tước phải có chí lớn!
Phong Liệt cũng lười tranh luận với lão gia hỏa, sau khi tiếp nhận Phong Ma thương, nhìn thoáng qua, liền thu vào trong cơ thể, sau đó từ từ cảm nhận được biến hóa của đại thương.
Thời gian dần trôi qua, Phong Liệt giật mình phát hiện, có lẽ do bên trong đại thương có u linh thiết, một tia thiên địa nguyên khí ngoài cơ thể của hắn tự phát tràn vào trong cơ thể, cuối cùng nhất bịđại thương hút lấy.
Phát hiện này làm cho Phong Liệt vui mừng quá đỗi.
Khi Long võ giảđang ngồi thôn nạp nguyên khí, bản thân chính là một quá trình rèn luyện.
Hiện giờ, nếu cứ tiếp tục phát triển như vậy, đại thương trong cơ thể Phong Liệt chẳng những có thể tựđộng tăng lên phẩm giai, hơn nữa khi nó thu nạp thiên địa nguyên khí, còn có thể rèn luyện thân thể của Phong Liệt, khiến cho nhục thể của hắn trở nên từ từ cường hoành, quả thực nhất cử lưỡng tiện, thật sự là niềm vui ngoài ý muốn!
- Hắc hắc! Không tệ! Ở chỗ này cũng mấy ngày rồi, cũng nên đi ra ngoài, hi vọng các nàng Yên Lục đừng xảy ra chuyện gì!
Bên ngoài Tử Dương đại điện, ánh mắt trời tươi đẹp nhô lên cao, gió nhẹ mây bay, làm cho lòng người vô cùng thích thú.
Trên một sườn núi bằng phẳng, Yên Lục, Triệu Đống cùng với hai gã đệ tử khác của Ám Võ viện, đều khoanh chân ngồi dưới một gốc cây đại thụ, im lặng thôn nạp nguyên khí trong thiên địa, vừa tu luyện, vừa cùng đợi Phong Liệt xuất hiện.
Đã năm ngày trôi qua, tính toán thời gian, đã vượt qua hơn sáu mươi canh giờ, vừa nghĩ tới Phong Liệt rất có khả năng đã hao phí hơn sáu mươi vạn Long tinh, tâm tình của bọn người Triệu Đống đều thật sự khó có thể bình tĩnh.
Quả thật là người phi thường làm chuyện phi thường, vạn Long tinh, đối với mọi người mà nói thật sự là con số khủng khiếp, còn Phong Liệt. . . . . . Ài!
- Yên, vì sao sư huynh còn chưa ra? Đã quá mấy ngày rồi?
Lục đứng dậy, chân mày lá liễu nhẹ chau lại, hắn nhìn cửa Tử Dương đại điện, trên khuôn mặt tuyệt mỹ hiện ra vài phần lo lắng.
Mấy ngày nay, mọi người chờđợi ở ngoài, đã đi dạo trên núi Tử Dương vài vòng, quả thực đã đào được không ít thứ tốt, nhưng bởi vì trong lòng nhớ Phong Liệt, cũng dần dần không còn tâm tình đi dạo nữa.
- Lục, chúng ta sốt ruột cũng vô dụng, có lẽ sư huynh cũng sắp ra rồi.
Yên khẽ thở dài nói.
Đúng lúc này, ở một chố đất bằng cách chỗ bọn người Yên Lục ngoài trăm trượng còn có một nhóm người khác cũng đang lo lắng chờđợi.
Đó là một gã thiếu niên chừng hai mươi tuổi, mặc y phục của đệ tự hạch tâm Thiên Võ viện cùng vài tên đệ tử Thiên Võ viện bình thường và một lão giả râu tóc xám trắng, cảđám đều có vẻ ủ rũ, chán chường.
Quan trọng nhất là trên người hắn mơ hồ toát ra một luồng khí thế ác liệt như kiếm, mặc dù cách xa nhau trăm trượng, cũng khiến đám người Triệu Đống âm thầm kinh hãi.
Nếu Phong Liệt ở đây, nhất định có thể liếc mắt nhận ra, thiếu niên này không phải người nào người khác, mà chính là .đại sư huynh Hồng Phi Dương của Thiên Vũ viện đã từng khiêu chiến hắn.
Lúc này Hồng Phi Dương thực sự có chút phiền muộn, năm ngày trước hắn đã tới núi Tử Dương, hầu như ngay khi chân trước của Phong Liệt mới vừa tiến vào Tử Dương đại điện, hắn cũng đi tới đỉnh núi, mục đích đương nhiên cũng là lò hóa ma.
Nhưng lò hóa ma chỉ có một, nếu bị Phong Liệt dùng trước, hắn chỉ có thể chờđợi.
Nhưng không ngờ, chỉ một giây chậm chân, lại khiến hắn phải đợi bên ngoài Tử Dương đại điện năm ngày năm đêm.
Mặc dù Hồng đại công tử hắn rất có tính nhẫn nại, nhưng sau khi chờđợi năm ngày vô ích, trên mặt Hồng Phi Dương cũng thoáng hiện ra vẻ khẩn trương.
- Đại sư huynh, Phong Liệt gia hoả còn chưa đi ra, sẽ không có vấn đề gì chứ?
Một gã đệ tử bình thường vô cùng kinh ngạc nói.
- Hắc hắc! Theo ta thấy, gã Phong Liệt kia chỉ sợ là không được giao phó long tinh, đang trốn bên trong nghĩ cách.
Một gã đệ tử khác hắc ám cười nói.
Hồng Phi Dương không phản ứng lại hai người, hắn lạnh lùng nhìn về phương hướng Tử Dương đại điện, âm thầm hừ lạnh một tiếng.
Mấy ngày trước hắn ngẫu nhiên có được một khối kim chúc hiếm có, có thuộc tính tê liệt nhất định, lần này tới đây là muốn để linh bảo trường kiếm cao giai Trảm Long Kiếm của mình đề thăng một chút, đại triển thần uy trong đại hội giáo phái mấy ngày sau, đặc biệt là hung hăng dẫm nát Phong Liệt gần đây rất nổi danh dưới chân mình.
Hắn thực sự không thể chịu đựng được một đệ tử nguyên khí cảnh cửu trọng thiên như Phong Liệt lại có thanh thế mạnh hơn một cao thủ chân khí cảnh tam trọng thiên như hắn.
Những năm gần đây, trong lòng hắn chỉ duy nhất có một mục tiêu đó là dẫm nát tất cả nhân tài kiệt xuất của Ma Long giáo dưới chân, đặt cơ sở kiên cố nhất cho cuộc chiến phong vương hai mươi năm sau.
Cho nên, hiện nay bị Phong Liệt đè ép, hắn không thể chịu được!