Ma Long Phiên Thiên

chương 252: bế quan

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ầm!

- A!

Theo tiếng nổ vang, Lý Trác Nhiên không chút phòng bị đã bị Phong Liệt đánh bay.

Gã cho rằng Phong Liệt đã mất tu vi thì không hề đề phòng, lúc này bay ra đụng vào mấy thuộc hạ mới lăn trên mặt đất, cực kỳ chật vật, kinh ngạc cực kỳ.

- Khốn kiếp! Ngươi... Ngươi không có mất đi tu vi! Hừ! Đúng là tìm cái chết!

Lý Trác Nhiên hồi phục tinh thần thì rất tức giận.

Va chạm loại trình độ này không đến mức khiến cao thủ cương khí cảnh như gã mất đi sức chiến đấu, gã bò dậy toát ra khí thế muốn băm vằm Phong Liệt ra.

Nhưng Phong Liệt giơ lên thương to, xung quanh thoáng chốc hiện ra chín long ảnh ẩn chứa nguyên lực cuồng bạo, nguyên khí thiên địa xung quanh ò ạt đến, khiến chín long ảnh khí thế càng lúc càng mạnh mẽ.

- ‘Quần long trụy nhật’!

- Đi!

Phong Liệt khẽ quát, bỗng vung thương to, chín long ảnh cuồng bạo chớp mắt oanh kích đám Lý Trác Nhiên.

Bùm! Bùm! Bùm!

Một chuỗi tiếng nổ vang, Lý Trác Nhiên và mấy thuộc hạ chân khí cảnh mới vừa đứng dậy chớp mắt bị chín long ảnh đánh bay thẳng đến xa vài chục trượng mới như cái túi rách ngã xuống đất. Trừ Lý Trác Nhiên thân thể mạnh mẽ nên bị thương nhẹ ra, mấy người còn lại bị đánh trọng thương, không gượng dậy nổi.

Lý Trác Nhiên bò dậy vội phủi đầy trời bụi đất, tức giận chửi:

- Khụ khụ! Phong Liệt tạp chủng! Bổn công tử không đội trời chung với ngươi! Ngươi cho...? Khốn kiếp!

Gã định tìm Phong Liệt tính sổ thì chượt phát hiện một lưu tinh phi chu bay lên trời. Chỗ hắn đứng sớm không còn bóng dáng Phong Liệt đâu, gã tức giận giậm chân chửi um sùm.

Chính lúc này, một thuộc hạ bỗng chảy ra khỏi phòng, kinh hoàng kêu to:

- A? Không tốt! Công tử! Việc lớn không tốt!

- Ừ? Có chuyện gì?

- Công tử, bốn người Dương Quân đều bị phế, con súc sinh trọc lông cũng không thấy đau!

- A? Cái gì? Khốn kiếp! Phong Liệt! Chắc chắn là Phong Liệt làm! Đồ tạp chủng đáng chết! Bổn công tử không để yên cho ngươi...

Lý Trác Nhiên giận dữ chửi rủa liên hồi với không trung, Phong Liệt thì đã trở lại ám võ viện.

……………

Ma Long giáo đại tái mười năm một lần kết thúc viên mãn, lần đại tái này có thể nói là đặc biệt nhất từ xưa đến nay. Chẳng những có vô số thiên tài trong Ma Long giáo tham gia, cuối cùng còn có thiên tài trẻ tuổi Ngân Long giáo, Minh Long giáo cùng tranh phong, hơn nữa suýt đánh gục tất cả cao thủ thế hệ trẻ Ma Long giáo, đem đến biến cố lớn cho đại tái.

Nhưng khiến mọi người ngoài ý muốn là mọi người cho rằng Phong Liệt đã mất hết tu vi, trở thành phế nhân ở phút cuối mạnh mẽ lên sân, cố gắng xoay chuyển tình thế, liên tục đánh bại Thủy Vô Khuyết Ngân Long giáo, Thi Lâm Minh Long giáo, trở thành vị vua không ngai cuối cùng, khiến Ma Long giáo tránh cho tình hình khó xử 'trong giáo không có ai'.

Lần đại tái này ám võ viện ở trong xếp hạng mười tám viện phái là số một đếm ngược.

Nhưng khi đại tái chấm dứt thì đám đệ tử ám võ viện không hề chán nản, ngược lại vênh váo tự đắc, hãnh diện, còn kiêu ngạo hơn cả đệ tử thiên võ viện được hạng nhất so đấu.

Mọi người đều biết tất cả là do Phong Liệt ban tặng!

Phút chốc Phong Liệt lại nổi danh lên đến tột đỉnh không ai so sánh được, khiến hắn vô tình thành người thu lợi lớn nhất trong lần đại tái này, chẳng những đạt được cái tiếng không ai sánh bằng, con thu được phần thưởng phong phú mà Chiến Thiên Ma Vương đã hứa, có thể nói danh lợi song thu, khiến vô số đệ tử ghen tỵ muốn chết.

Thậm chí không chỉ có đệ tử ám võ viện, ngay cả đệ tử viện phái khác cũng rất tôn sùng Phong Liệt, nói chuyện không dứt.

Liên tiếp mấy tháng sau ccó viện phái trong Ma Long giáo và một số trà quán, sòng bạc kỹ viện gần đó, ở đâu cũng nghe tin đồn về Phong Liệt, nói hắn nổi tiếng cũng không quá đáng.

Nhưng Phong Liệt là người trong cuộc thì lại triệt để mai danh ẩn tích sau đại tái, không xuất hiện trước mặt mọi người nữa.

Thậm chí một số thiên tài anh tài, thế gia công tử trong ám võ viện, hoặc là mười bảy viện phái khác đến viếng thăm đều bị từ chối, bị Trương Đại Tài lấy danh nghĩa bế quan chặn ở ngoài cửa.

Cùng lúc đó, Phong Liệt ẩn náu không ra khiến một số người rắp tâm bất lương kế hoạch không thể thực hiện.

Trên Tử Dương Sơn, trong một gian phòng hào hoa xa xỉ trong tửu lâu.

Ma khí viện Nhạc Đông Thần, Sở Huyền, Triệu Đống, Lý Trác Nhiên, Lữ Tranh, Lữ Vanh, mấy tên công tử đều tụ tập một chỗ, nói là uống rượu vui chơi nhưng ai nấy mặt ủ mày chau, sắc mặt âm trầm hù người.

Trong mấy người kia trừ Lý Trác Nhiên ra còn lại đều có thù không đội trời chung với Phong Liệt, dù là Lý Trác Nhiên cũng rất hận hắn, chỉ muốn tiêu diệt mới thỏa lòng.

Bất đắc dĩ là bây giờ Phong Liệt ở trong Ma Long giáo mũi nhọn tấn tiến, không ai tranh phong nổi, hơn nữa gần nhất hắn đóng cửa không ra, khiến đám thế gia công tử muốn đối phó hắn mà không biết làm sao.

Theo lý thì hoạt động như vậy Sở Huyền sẽ khinh thường tham gia, y đường đường là viễn cổ ma long hoàng linh hồn chuyển thế, dù cho tu vi còn chưa hồi phục nhưng sao cam lòng làm bạn với đám con kiến chứ?

Tuy nhiên, nếu y muốn che giấu càng tốt thân phận của mình thì không thể tách khỏi quần chúng, cộng thêm y rất hận Phong Liệt, nghe Nhạc Đông Thần nói muốn thảo luận làm sao xử lý hắn thì y đi theo giúp vui.

Còn Lý Trác Nhiên, người này là loại có thù sẽ trả, vẫn ghi hận mấy ngày hôm trước bị Phong Liệt xâm nhạp và nhà đại náo một trận.

Gã từng mời tiền bối gia tộc đi ám võ viện thao thiệp một chuyến, muốn thông qua gia tộc tạo áp lực khiến ám võ viện trừng phạt Phong Liệt.

Nhưng kết quả không tốt lắm, ai biết lúc trước ám võ viện chỉ toàn vâng dạ bây giờ cứng rắn lạ lùng, không nể mặt Lý gia có ảnh hưởng lớn trong Ma Long giáo, chỉ nói đợi Phong Liệt xuất quan điều tra rõ tình huống rồi mới quyết định, mọi chuyện chỉ tới đó.

Bây giờ các công tử có mặt thì tu vi của Lý Trác Nhiên là cao nhất, nhưng gã ở trước mặt Nhạc Đông Thần, Triệu Đống, Lữ Tranh, Lữ Vanh không dám lớn lối, vì thân phận của bọn họ không kém gì gã.

Trừ bỏ thân phạn đệ tử trung tâm ma khí viện ra, mấy người kia đều là truyền nhân thế gia chân chính, một khi đi ra khỏi Ma Long giáo thì họ nắm thực quyền gia tộc dòng chính, năng lượng khá lớn, không tha khinh nhờn.

Nhạc Đông Thần nhấp ngụm rượu, ngày xưa gã yêu rượu nhất bây giờ rất khó nuốt, làm gã nhíu chặt mày.

Sắc mặt gã âm trầm quét mắt mọi người, nói:

- Các vị, mọi người không phải người xa lạ, hôm nay nói thẳng ra đi. Chung ta và Phong Liệt có thù không đội trời chung, tiểu tử này ngày nào không chết thì ngày đó chúng ta chưa yên tâm. Các vị có ý gì hay không, nói ra nghe thử!

Nhạc Đông Thần vừa dứt lời thì Lý Trác Nhiên ánh mắt lạnh lùng, hừ nhẹ nói:

- Hừ! Có gì mà rắc rối? Đối phó một cuồng đồ không có chút căn cơ mà thôi! Chỉ cần hắn rời khỉ ám võ viện thì bổn công tử có ngàn thủ đoạn sửa trị hắn chết luôn! Đáng tiếc tiểu tử này trong khoảng thời gian này tới nay co đầu rút cổ trong ám võ viện không ló mặt, cái này mới là khó khăn!

- Không bằng như vậy đi, các ngươi có ai biết người nào quan trọng với súc sinh đó không? Bắt lại dụ hắn ra khỏi ám võ viện, sao hả?

Lý Trác Nhiên nói rồi mắt lóe tia hưng phân, thầm vỗ tay cho diệu kế của mình.

Nhưng gã sửng sốt phát hiện đám người phớt lờ ý định của gã, ánh mắt nhìn gã là lạ, hình như xem thường.

Lý Trác Nhiên tức giận, sẵng gịng nói:

- A? Không lẽ ý kiến của bổn công tử không thực hiện được à?

- Ha ha! Lý huynh đừng để bụng, thật ra ý kiến này chắc cũng được!

Nhạc Đông Thần mỉm cười vội hòa giải, sờ mũi nói:

- Nhưng trong ám võ viện có quan hệ than với Phong Liệt chỉ có Diệp Trì, Trương Đại Tài và hai cong chúa lạc nạ Kim Long Thiên Triều. Nhưng hôm nay bọn họ đều như Phong Liệt bế quan không ra, không thể xuống tay được!

- À, thì ra là vậy!

Lý Trác Nhiên ồ à, xấu hổ ngồi xuống, rồi gã tức giận nói:

- Chỉ tiếc tiện nhân Lý U Nguyệt không còn tung tích, nếu không ả sẽ là lựa chọn không sai!

Trong phòng tĩnh lặng, ai nấy vùi đầu uống rượu, không nói một lời.

Mãi đến thật lâu sau, Triệu Đống như con rắn độc ngủ đông, vô cùng âm trầm đột ngột đứng lên, thản nhiên nói:

- Được rồi ! Không nói nhảm nhiều nữa, mọi người đều biết rõ, muốn giải quyết Phong Liệt thì chỉ có một cơ hội, đó là chờ hắn rời khỏi Ám Võ Phong đi trên đường đến Thiên Long Thần Triều!

- Phong Liệt rời khỏi Ám Võ Phong rồi chắc sẽ có một ám vệ danh hiệu thiên thủ hộ, bổn công tử phụ trách xử lý ám vệ đó! Còn lại có muốn Phong Liệt chết hay không thì dựa vào các ngươi!

Nói xong gã uống cạn rượu, nghênh ngang mà đi.

Nghe Triệu Đống nói mấy lời này, người còn lại biểu tình giật mình, điều này chứng minh Triệu Đống đã có thể điều động cao thủ thần thông cảnh, năng lực của gã lớn đến không thể khinh thường.

Mọi người nhìn nhu một lát, cùng biểu đạt tuyệt không khoanh tay đứng nhìn. Mặc dù họ không thể dễ dàng điều động cao thủ thần thông cảnh trong gia tộc nhưng sai khiến một đám cương khí cảnh tử sĩ thì không khó. Cùng lắm là lấy mạng người đè chết Phong Liệt.

Mọi người thảo luận một lúc, lập kế hoạch có khuôn có dạng xong thì chào từ biệt nhu.

Sau khi mọi người tán đi, trên khuôn mặt bình tĩnh của Sở Huyền lộ nụ cười nhạt.

- Hừ! Phong Liệt, không cần mượn tay người khác, lần này bổn công tử sẽ tự tay tiễn ngươi một đoạn đường!

Khoảng thời gian này tới nay, bên ngoài có náo nhiệt mưa gió khí thế ngất trời thế nào thì Phong Liệt trải qua ngày bình thản dễ chịu.

Đại tái kết thúc vài ngày sau, Chiến Thiên Ma Vương hứa phần thưởng đã vào ty Phong Liệt. Một khối thất phẩm ma long lệnh, một trăm vạn long tinh, hai viên đằng long đan, cộng thêm đặc biệt cho phép tu luyện ma khí viện thiên cấp chiến kỹ ‘Ma long tham trảo tam thức’. Mấy thứ này khiến Phong Liệt rất vui.

Hắn tuyên bó với bên ngoài là bế quan nhưng sự thật là cùng Tiểu Yên, Tiểu Lục, Lý U Nguyệt bế quan, trái ôm phải ấp, gần gũi nữ sắc, hưởng phúc tràn đầy.

Hắn trịnh trọng nói cho Lý U Nguyệt nghe chuyện của mình và Tiểu Yên, Tiểu Lục, vốn tưởng sẽ bị giai nhân mắng cho một trận

Kết quả ra ngoài hắn dự đoán. Lý U Nguyệt sớm biết chuyện của hắn và Tiểu Yên, Tiểu Lục, hơi đồng tình thân thế của hai nàng, thêm vào ba người sớm biết nhau trong đại hiệp cốc. Lý U Nguyệt hiểu chuyện đã vô điều kiện chấp nhận Tiểu Yên, Tiểu Lục, b cô gái nhnh chngs hfa thuận khiến Phong Liệt vui như nở hoa.

Đáng tiếc không hoàn mỹ là Tiểu Yên, Tiểu Lục bị Lý U Nguyệt giữ lại trong long ngục không gian làm bạn, khiến Phong Liệt nhìn thèm chứ không ăn được.

Còn Lý U Nguyệt thì càng không để Phong Liệt ngay trước mặt các cô gái làm chuyện hoang đường, nghe nói là trừng phạt hắn lăng nhăng, kỳ hạn thì phải xem tâm tình của giai nhân, điều này khiến hắn rất bực mình.

Cuối cùng Phong Liệt dục cầu bất mãn, hoàn toàn bế quan, lập chí trong hai tháng còn lại đem tu vi và thực lực tăng đến mấy bậc thang, khiến kẻ địch của mình giật nảy mình.

…………

Một góc trong long ngục không gian, mặt đất đặt cái thùng gỗ chiếm phạm vi ba trượng, bên trong chứa đầy nguyên khí linh dịch mù đen dính đặc, từng đợt nguyên khí đậm đặc lượn lờ quấn quýt bên trong, đan vào thành từng đợt lng hình nguyên khí.

Bây giờ có một ma long hình người toàn thân phủ vảy đen, đôi mắt đỏ rực khoanh chân ngồi ở trong đó, khí thế mạnh mẽ phát ra ngoài, sau lưng bốn ma long ảo ảnh dài ba trượng uốn lượn gầm rống.

Đya chắc chắn là Phong Liệt biến ảo Ma Long Hắc Ám Chi Thân.

Nguyên khí linh dịch đậm đực không đến ngực của hắn, vai, khuỷu tay, gáy đều chĩa ra gai nhọn dữ tợn khiến người nhìn mà sợ.

Trong người Phong Liệt kinh mạch vận chuyển, xung quanh nguyên khí vô tận như sông lớn hối về biển ùa vào người hắn, ở trong kinh mạch không ngừng tuần hoàn, cuối cùng quay về đan điền, tăng cao tu vi cho hắn.

Trong hoàn cảnh có nguyên khí đầy đủ như vậy, trải qua ba ngày ba đêm điên cuồng tu luyện, Phong Liệt rót cuộc đi một bước trên cơ sở chân khí cảnh tứ tầng.

Nhưng hiện giờ hắn đã cảm giác được trong người nguyên khí dần đạt đến cực hạn thân thể chịu đựng.

Mặc dù khi hắn biến ảo Ma Long Hắc Ám Chi Thân thì không sao, nhưng một khi trở lại hình người sẽ bị nhiều vướng víu, cứ tiếp tục cuồng luyện thì e rằng sẽ có hậu hoạn.

Hắn lập tức dừng tu luyện, hồi phục hình người, đôi mắt đỏ ngầu dần trở lại màu đen nhánh sáng ngời.

Tiếp theo, hắn trầm ngâm một lát, lấy ra một bình thủy tinh màu vàng to cỡ nắm tay.

Cái bình nửa trong suốt có ba viên đan dược cỡ hạt đậu, tỏa ánh sáng rực rỡ cực kỳ bắt mắt. Đây chính là ba viên thần cấp tôi thể đan dược hắn lấy từ chỗ Lý Thiên Hổ, chỉ là mùi thuốc thôi đã khiến người gân cốt giãn ra, tinh thần phấn chấn, vô cùng kỳ diệu.

Mặc dù biết ba viên này không phải độc dược, nhưng Phong Liệt không yên tâm sử dụng, vậy nên trước khi bế quan hắn có tra tìm một ít điển tịch liên quan, cuối cùng xác định ba viên đan dược chính là ở trên đại lục gần với truyền thuyết thượng cổ tôi thể thần đan... Long cốt thiên nguyên đan.

Đồn rằng loại đan dược này là dùng một số kim long cốt chưa mất linh khí để lại từ thời viễn cổ, phối hợp với thiên tài địa bảo luyện chế mà thành, còn vu đan đương kim trên đời đã sớm thất truyền.

Viễn cổ thời đại xương cốt chân long cực kỳ hiếm thấy, hơn nữa để lại đến nay chín phần chín đã mục rữa thành tro, không thể sử dụng. Cốt kim long chưa mất linh khí có thể nói là phượng mao lân giác, không có phúc duyên to lớn thì sợ là cả đời khó gặp, từ đó thấy được đan dược này quý giá.

Lý Thiên Hổ có được ba viên đan dược này đều đến từ một vài thượng cổ bí địa, hoặc vốn là Lý gia truyền thừa từ thượng cổ ở bên trong gia tộc cất giấu đến nay.

Tiếc rằng Lý Thiên Hổ chưa kịp dùng ngược lại để Phong Liệt hốt của.

- Hắc hắc! Ba viên long cốt thiên nguyên đan, không biết sẽ bổ lão tử đến mức nào!

Phong Liệt mặt mày hớn hở nhìn đan dược trong tay, đôi mắt sáng lộ ra tia mong chờ.

Ba viên đan dược này có thể nói là rất đúng lúc, vừa lúc bổ khuyết chỗ yếu nhất của hắn, nhưng hiệu quả ra sao thì phải chờ đích thân thực tiễn đã.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio