Lương Cửu Sinh lão đường đường là cao thủ hậu kỳ thần thông cảnh vậy mà bị long võ giả chân khí cảnh xoay vòng vòng, nếu truyền ra ngồi thì lão sẽ thành trò cười cho cả thiên hạ, sau này không có mặt mũi lăn lộn giang hồ nữa.
Bây giờ lão không rảnh kinh ngạc tốc đọ khủng bố của Phong Liệt, bởi vì hắn đã chém Lữ Tranh thành ba khúc lại giơ đồ đao hướng Triệu Đống.
- Tên khốn dừng tay lại!
- Tên khốn dừng tay lại!
Lương Cửu Sinh mắt thấy Phong Liệt sắp xuống tay vói Triệu Đống thì biến sắc mặt.
Ngoài người lão Ầm! một tiếng nổ bắn ra một đoàn khí đen, lão thì đã bay đến gần lưng Phong Liệt, một chưởng phong hùng hồn mạnh đánh vào lưng Phong Liệt.
Phong Liệt thầm hừ lạnh, biểu tình trở nên dứt khoát, mặc dù hắn cảm giác Lương Cửu Sinh đến sau lưng nhưng vẫn chửng chút do dự vung ‘Yêu mang’ hướng Triệu Đống.
Xoẹt!
Một màn đỏ rực rỡ xẹt qua không trung, chớp mắt chém vào ngực Triệu Đống.
Ầm!
Một tiếng nặng nề.
Triệu Đống hét thảm, bỗng hắn ra vài chục trượng, quần áo rách rưới bay lả tả.
- A?
Phong Liệt con ngươi co rút, kinh ngạc phát hiện ‘Yêu mang’ chưa tùng thất bại vậy mà không thế đâm xuyên Triệu Đống, chỉ đánh gã bay ra hơn ba mươi trượng mà thôi.
Nhưng hắn chú ý đến trên Triệu Đống mặc bảo giáp tỏa ánh sáng xanh chói mắt thì thả lỏng, từ bảo giáp đó có thể thấy nó ít huyền bảo ít nhất từ ngũ phẩm trở lên.
‘Yêu mang’ là một vũ khí cửu phẩm huyền bảo, theo lý thì hễ là huyền bảo chiến giáp dưới cửu phẩm đều bị chém đứt.
Nhưng lý luận là vậy mà cũng cần có đủ thực lực mới được.
Lấy thực lực hiện tại của Phong Liệt, yêu mang ở trong tay hắn tối đa chỉ có thể phá vỡ huyền bảo chiến giáp dưới nhất, nhị phẩm, còn là dưới tình huống đối phương kém xa mình.
Tựa như lúc trước Nhạc Đông Thần mặc dù có mặc nhị phẩm huyền bảo chiến giáp, nhưng vẫn bị Phong Liệt hai đao mất mạng.
Phong Liệt thấy một kích không thể giết Triệu Đống thì thầm tiếc, muốn ra tay nữa thì đã không kịp.
Sau đó hắn bỗng xoay người, cách một ly né qua chường phong khủng bố của Lương Cửu Sinh.
Bùm! Bùm! Bùm!
Một chuỗi tiếng nổ liên miên bất tuyệt, chưởng phong đánh hụt bạo vì chục cây to chọc trời thành mành vụn bay tứ tán, uy thế cực kỳ làm cho người ta sợ hãi.
Phong Liệt giật mình cảm thấy Ma Long Hắc Ám Chi Thân của mình có dấu hiệu bị đánh tan tác, hắn kinh ngạc không dám ngừng lại, người chợt lóe như là con cá nhanh chóng lẻn vào rừng cây.
- Công tử!
Lương Cửu Sinh tức giận nhìn Phong Liệt bỏ chạy nhưng không có lập tức đuổi theo, mà là bay đến phía trước đào Triệu Đống ra khỏi gỗ vụn.Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL Nếu để Triệu Đống ở dưới mí mắt của lão bị người làm thịt thì sao này gã không còn mặt mũi quay về Triệu gia.
- Công tử! Ngươi không sao chứ?
- Khụ khụ! Ta... Ta không sao!
Triệu Đống ho ra mấy ngụm máu, vô lực nói, trên mật còn lộ vẽ nghĩ lại mà kinh.
Sau đó gã vẽ mặt độc ác, nghiến răng nghiến lợi kêu gào:
- Lương bá! Giết...giết Phong Liệt! Hắn phải chết! Khụ khụ!
- Công tử yên tâm! Tiểu tử đó chạy không được!
- Đừng nói nhảm! Nhanh chóng đi bắt hắn về đây! Khụ khụ!
...
...
Phong Liệt lẻn vào rừng cây vừa chạy ngoằn nghèo vừa thầm bực mình.
Hắn cứ cảm thấy là lạ, hình như đã bỏ qua thứ gì, hoặc nên nói hắn có trực giác không ổn. Tiến lên vài dặm, đầu hấn chượt lóe tia sáng, nghĩ ra chỗ nào không đúng.
Là Sở Huyền!
Hắn khựng bước chân, mặt trồi lên vẽ nghi hoặc. Lúc trước chiến đấu hắn luôn chú ý bên Sở Huyền.
Từ đầu đến cuối mặc kệ hắn điên cuồng giết chóc bao nhiêu nhiêu hắc y sát thủ, biểu hiện ra thực lực kinh người cỡ nào thì trên mật Sở Huyền chưa từng lộ ra chút e sợ, thậm chí là không thấy vẽ kinh ngạc.
Phong Liệt thấy chuyện này cũng bình thường, dù gì Sở Huyền chính là linh hồn viễn cổ ma long hoàng chuyển thế, lại còn nhớ ký ức dĩ vàng, các loại thủ đoạn tất nhiên không thể thiếu. Cộng thêm Sở Huyền còn có đại thần thông như nhiếp hồn chi mâu nên không cần sợ hắn.
Tuy nhiên, khiến Phong Liệt lấy làm lạ là không biết bắt đầu từ khi nào, không thấy Sở Huyền đâu!
Mãi đến sau này hấn giết chết Nhạc Đông Thần, Lữ Tranh, rồi đánh bị thương Triệu Đống thì Sở Huyền vẫn không xuất hiện.
Thế này hơi lạ!
Nếu nói Sở Huyền sợ đối mặt hắn nên bỏ chạy trước, lấy Phong Liệt hiểu biết y mười năm thì chuyện này không có khả năng lắm.
Phong Liệt hồi phục hình người, thu lại khí đen, thầm thúc đẩy mặt nạ ‘Huyết ảnh’ và chập long châu giấu đi tất cả hơi thở và thân hình, đặc biệt không để tinh thần lực của ai thăm dò được mình.
Vậy thì dù là kinh thiên động địa thần thông cảnh Lương Cửu Sinh muốn tìm hắn cũng không phải là chuyện ngay lập tức.
Thật ra lấy năng lượng huyết dịch mà mặt nạ ‘Huyết ảnh’ trong người hắn thu được thì đủ hắn vọt lên trời, chớp mắt độn ra hơn mười dặm là không thành vấn đề.
Nhưng Phong Liệt biết rõ ma long sơn mạch không phải vùng đất lành gì, nếu như bất cẩn roi vào nơi hiểm yếu tuyệt địa, đây chẳng phải là tự chuốc cực khổ ư?
Phong Liệt vừa trâm ngâm vừa nhanh chóng xuyên qua rừng rập nhấp nhô, cố găng không để lại bất cứ dấu vết gì.
Tiến lên một lát sau, đột nhiên Phong Liệt nổi lên cảnh giác, hắn cảm thấy bị một khí thế tỏa định.
Hắn khựng bước, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lại.
Ngay sau đó, con ngươi hắn co rút.
Chỉ thấy ngoài trăm trượng trước mặt, trên một cây to chọc trời, một thiếu niên tuấn tú hơi âm trầm lẳng lặng đứng ở một chặc cây, từ trên cao nhìn xuống Phong Liệt dưới đất, khóe môi cong lên giễu cợt. Thiếu niên có đôi mắt sâu thẳm bao gồm thứ gì rồi lại không lộ tang thương.
Sở Huyền!
Lòng Phong Liệt căng thẳng, mắt nheo lại.
Cùng lúc đó, hắn từ từ lùi lại mấy bước, vừa đứng ra khỏi phạm vi công kích của nhiếp hồn chi mâu.
Đến bây giờ hắn đã không xa lạ gì nhiếp hồn chi mâu của Sở Huyền, kiếp trước kiếp này hắn đã thấy y sử dụng nhiếp hồn chi mâu ba lần.
Vì cảnh giác kẻ địch, trong lòng hấn thầm đoán ra trước khi Sở Huyền là thần thông cảnh thì phạm vi công kích của nhiếp hồn chi mâu chắc chừng trăm trượng.
Vậy nên hắn cho rằng sẽ không rơi vào nguy hiểm.
Thấy Phong Liệt âm thầm lùi lại vài bước, Sở Huyền hơi chau mày.
Nhưng y không cho rằng Phong Liệt cố ý làm vậy, vì y cảm thấy hắn tuyệt đối không biết bí mật của y.
- Huyết ảnh mặt nạ, tà binh yêu mang, không ngờ ngươi có thể dựa vào của mình thu thập đến hai cái trong huyết thần sáo!
- Ha ha! Phong Liệt, biểu hiện của ngươi đúng là khiến ta ngoài ý muốn, nhưng ngươi vẫn không phải đối thủ của ta!
Sở Huyền ở trên có vài chục trượng từ trên cao nhìn xuống hắn, cười khẽ nói.
Phong Liệt ánh mắt lạnh lùng trừng Sở Huyền, châm chích đáp trả:
- Hừ! Có phải là đối thủ của ngươi hay không thì phải đánh rồi mới biết!
Lúc này lòng hắn máy động, từ lời Sở Huyền nói không khó nghe ra, huyết ảnh mặt nạ cùng yêu mang chỉ là hai cái trong một bộ mà thôi.
Điều này khiến hắn phấn chấn, nếu chỉ hai cái đã lợi hại như vậy, nếu thu gom đủ nguyên bộ huyết thần thì sẽ có uy lực lớn đến đâu?
Sở Huyền chẳng để ý Phong Liệt đáp trả, y thản nhiên nói:
- Phong Liệt, ta thấy ngươi cũng là nhân tài, nếu hủy đi thì hơi đáng tiếc, nếu ngươi chịu theo ta thì ta bảo đảm không bạc đãi ngươi!
- Hơn nữa ta sẽ mang ngươi đi thấy một thiên đại rộng lớn đến ngươi không thể tưởng tượng, độ cao mà người thường như ngươi không thể với tới! Đừng nói là vị trí chưởng ngự, dù là địa vị giáo chủ với ta không thành vấn đề!
- A...
Phong Liệt kinh ngạc, hắn không ngờ Sở Huyền định chiêu dụ mình, đúng là trò cười hay nhất thế gian.
Nếu Phong Liệt hắn chỉ là một thiên tài long võ giả bình thường thì đi theo Sở Huyền đường đường là linh hồn ma long hoàng chuyển thế thì ngày sau nước lên thuyền lên,truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y.y tìm tương lai rộng mỡ cũng không tệ.
Nhưng chuyện này đổi là ai đều được chỉ mình Phong Liệt thì không.
Nói đùa, nếu để Sở Huyền biết hắn có ma long hoàng huyết mạch thì tất nhiên sẽ không chút khách sáo đoạt xá hắn, thế chẳng phải là dê vào miệng cọp?
Lúc này Sở Huyền thấy Phong Liệt mắt chớp lóe, tưởng hắn hơi xiêu lòng, y lại nói tiếp:
- Ngươi yên tâm! Chỉ cần ngươi chịu đầu nhập với ta thì tất cả những gì ngươi đã làm ta đều có thể bỏ qua hết, ngươi xem!
Nói rồi tay ống tay áo trái của y lộ ra một bàn tay thon dài trắng nõn giống như là tay con gãi vậy.
Phong Liệt thấy thế lòng máy động, hắn biết Sở Huyền đang nói cho hắn vết thương trên người y đã trị khỏi, có thể tiêu trừ thù hận.
- Ngươi không cần nghi ngờ thân phận của ta, thân phận thật của ta không là thể nào tưởng tượng ra!
Sở Huyền rụt tay lại chắp sau lưng, yên lặng chờ Phong Liệt đáp lời, mắt chớp lóe, đáy mắt lóe cười lạnh.
Y đúng là muốn không đánh mà thắng thu phục Phong Liệt, nhưng y không cần một thuộc hạ mà là phân thân lưu trữ một phần niệm trảm đạo của y mà thôi.
Phong Liệt mỉm cười, từ xa cùng Sở Huyền đối diện, trên mặt không lộ cái gì.
Lúc này hắn lười trả lời Sở Huyền, trong lòng đang lo lắng nên lấy phong ma thần thương rồi đóng đinh y, hay dùng trấn long thiên bia đập bẹp thân thể y, lại tìm cách nuốt linh hồn của Sở Huyền.
Vấn đề này đúng là hơi hóc búa.
Nhưng lúc này có một chuyện xảy ra khiến Sở Huyền và Phong Liệt không ngờ tới.
Bỗng một tiên ảnh uy thế kinh thiên cách Phong Liệt không xa by lên mạnh đánh và Sở Huyền ccóở Huyền hơn trăm trượng.
Phong Liệt thầm giật mình, định lóe người đi.
Nhưng lúc này, một tiếng quát trong trẻo vang bên tai hắn:
- Định hồn chú!
Ong!
Một ánh sáng vàng lóe qua, chớp mất nhập vào đầu Phong Liệt, tiếp theo hắn không còn biết gì nữa.
Sau đó người hắn bị một bàn tay xách lên nhanh chóng vọt vào rừng cây.
- Hừ hừ! Mệt lão nương đến kịp, nếu không thì thật bị tiểu tử chết tiệt nhà ngươi liên lụy chết! A? Lại cho ngươi một ẩn thân chú!
Một giọng nữ trong trẻo êm tai lầm bầm ở trong rừng cây khuất xa, nhưng không thấy bóng người nào, thậm chí là Phong Liệt cũng biến mất không còn bóng dáng.
Sở Huyền tránh khỏi tiên ảnh đánh tới, đuổi theo hướng Phong Liệt biến mất nhưng bất đắc dĩ ngừng lại, sắc mặt giận không kềm chế được.
Ánh trăng dần ẩn vào trong u ám, ma long sơn mạch liên miên trập trùng biến thành một mảnh tối đen, ngẫu nhiên vang lên một tiếng thú gầm hung ác khiến người nghe tinh thần căng thẳng.
Xào xạc!
Một luồng gió nhẹ nhanh chóng xuyên qua rừng cây rậm rạp nhưng không thấy một bóng người, chỉ có thể ngẫu nhiên nghe thấy tiếng bước chân khẽ vang.
Luồng gió nhẹ lướt qua vài ngọn núi cao, xuyên quá vô tận rừng cây, cuối cùng dừng lại bên dòng suối trong ngọn núi không chút bắt mắt, hiện ra một bóng dáng yêu kiều.
Đó là một thiếu nữ vóc dáng cao rá, khuôn mặt tuyệt mỹ, mất như thu thủy, ngực nhô, đáy thất lưng ong. Nàng mặc kình phục màu tím, dáng người nhấp nhô rất bốc lửa, diện mạo đủ khiến tất cả người đàn ông bình thường trên đời thèm thuồng.
Thiếu nữ này không phải ai khác, chính là được Phong Liệt mang ra vô quang bí cảnh đến long huyết giới, Lan Tiếu Y.
Lúc này Lan Tiếu Y lộ mặt ra, trước tiên là quét quanh bốn phía, nhưng rồi nàng nhíu mày liễu, mất lộ vẽ bực mình.
- Chết tiệt! Nơi này rốt cuộc là chỗ quỷ quái gì vậy!?
Lan Tiếu Y tức giận chửi phông lông, chắc chấn là không ai trả lời nàng.
Nàng không phải người long huyết giới, không quá quen thuộc địa hình ma long sơn mạch, trên đường nàng chỉ ở phía xa theo sau Phong Liệt, không biết hắn rốt cuộc đi đến đâu.
Nàng ném vật trong tay xuống đất, phát ra tiếng rầm bịch trầm đục.
Lan Tiếu Y cười lạnh, tùy tay huơ một luồng sáng vàng hướng mặt đất.
Thoáng chốc một thiếu niên mất mờ mịt xuất hiện ở trên mặt đất, chính là Phong Liệt.
Phong Liệt mặt ngu ra, ánh mất ngơ ngác, như là cái xác, không nhúc nhích.
- Hừ! Phong Liệt chết tiệt! Ngươi rốt cuộc rơi vào tay bổn tiểu thư! Hãy xem ta xử lý ngươi như thế nào!
Lan Tiếu Y nghiến răng nghiến lợi nhìn Phong Liệt, trên mặt vẽ giận dữ càng lúc càng đậm. Nàng vừa nghĩ tới cái tên trước mắt từng làm gì mình thì kiềm không được muốn phát điên.
Chính là cái tên này!
Chẳng những thấy hết mình mà còn dùng móng vuốt dơ bẩn, miệng khinh nhờn thân thể băng thanh ngọc khiết của mình, thật sự không thể nhịn được nữa!
Khoảng thời gian này tới nay, mỗi khi nàng nghĩ đến Phong Liệt há mồm cắn ngực mình là nhịn không được xấu hổ tức tối muốn chết, thậm chí muốn tự sát.
Nàng nhìn cái tên đáng ghét dưới chân mình, càng xem càng tức, cuối cùng nàng nhịn không được gọi ra trường tiên quất một roi vào đầu Phong Liệt.
- Dâm tặc! Ngươi đi chết đi!.
Bốp!
Một tiếng xé gió trong trẻo vang lên.
Một roi rớt vào Phong Liệt nếu đánh trúng thì sẽ đánh nát đầu Phong Liệt, không có chuyện may mắn.
Bây giờ hai người ở rừng hoang đồi vắng, phạm vi mấy trăm dặm không có bóng người, nếu không có gì ngoài ý muốn thì lần này Phong Liệt chết chắc rồi.
Nhưng mất thấy roi sắp quất trúng thì bỗng cán roi dời xuống ba thước, một roi vốn nên vào đầu Phong Liệt thì sửa sang đánh vào ngực.
Hơn nữa lực lượng hùng hồn giảm bảy phần.
Bốp!
Một tiếng nổ.
Phong Liệt bị đánh bay ra ba trượng, bùm rầm một tiếng roi bên dòng suối bấn ra bọt nước, ngực của hắn cũng xuất hiện một vệt máu.
- A? Cái...cái này là sao? Tại sao không giết chết hắn?
Lan Tiếu Y vẽ mặt mờ mịt nhìn Phong Liệt bị mình quất bay, trong mất cực kỳ phức tạp.
Giờ phút này nàng không rõ ràng tại sao nàng rất muốn giết chết Phong Liệt nhưng phút cuối không hạ sát thủ được.
- Tại sao chứ? Chẳng phải ta muốn giết chết hắn ư? Tại...tại...tại sao sẽ hơi đau lòng?
- …
- Không được! hắn chưa thể chết! Nếu hắn chết thì ta cũng không sống được! Đúng thế! Nhất định là như vậy!
- …
- Nhưng mà! Không phải lúc trước ta muốn giết hắn rồi tự sát ư? Vì sao như vậy?
- …
- Không đúng! Là uyên ương đồng tâm chú! Nhất định là bởi vì uyên ương đồng tâm chú!
- …
Suy tư một lát sau Lan Tiếu Y muốn điên lên, nàng giật mạnh tóc dài, lòng thấy rất mâu thuẫn.
Nàng vừa muốn giết Phong Liệt nhưng trong lòng có thanh âm khác đang cực lực phản đối khiến nàng không thể nhẫn tâm, điều này làm nàng muốn phát điên.
Nàng thật sự không muốn thừa nhận rằng mấy tháng nay, tuy rằng nàng hận Phong Liệt nhưng thường hay nghĩ đến hắn, thậm chí nỗi hận theo thời gian trôi qua dần nhạt nhòa.
Bây giờ dù nàng vẫn hận Phong Liệt thấu xương nhưng là một loại hận lý trí, sâu trong lòng nàng dần không bài xích hắn, nhưng nàng vẫn không dám đối mặt vấn đề này.
Thử nghĩ một cô gái không bài xích một người đàn ông sàm sỡ mình, điều này chứng minh mình là người đàn bà dâm đãng, Lan Tiếu Y thì luôn tự nhận băng thanh ngọc khiết, làm sao có thể thừa nhận điều này!
Nhưng mãi đến giây trước, nàng đột nhiên nghĩ đến một vấn đề bị nàng bỏ quên, đó chính là ‘Uyên ương đồng tâm chú’!