Chỉ thấy Lam Duyên Phong vốn hùng hổ rơi xuống, ngay lúc còn cách mặt đất chừng ba trượng thì đột nhiên cương phong hộ thân hắn phát ra đều biến mất không còn.
Cùng lúc đó, nguyên lực trong cơ thể của hắn cũng không còn dư lại chút nào, ngay cả bảo giáp bởi vì không có nguyên lực mà thu vào lại trong cơ thể, sau đó, cả người hắn rơi xuống, “bịch” một tiếng, ngã đến thất điên bát đảo.
Lần này Lam Duyên Phong đã sợ đến choáng váng, hắn sống hơn hai mươi năm còn chưa boa giờ gặp qua tình huống như vậy, trong lòng không khỏi hoang mang lo sợ.
Hắn ngồi ngốc trệ một hồi, sau đó cũng bất chấp đau đớn, muốn đứng lên đào tẩu, ít nhất là phải thoát ra khỏi mảnh hắc vụ quỷ dị này.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên “xoẹt” một tiếng, một đoạn lưỡi đao sắc bén cứa qua cổ hắn, máu tươi phun ra ba thước, đồng thời một cỗ khí tức quỷ dị cũng diệt đi linh hồn của hắn.
Lúc này, thiếu chủ của Lôi Ngọc Thành đã triệt để biến mất khỏi thế giới.
Giết một tên thiên tài của Lôi Long giáo, trên mặt Phong Liệt lại không có chút sợ hãi nào, hắn nhặt bảo giáp rơi ra từ trong người Lam Duyên Phong, ngay cả cây hắc côn của đối phương cũng thu vào trong trữ vật giới chỉ.
Sau đó, hắn hung hăng đạp xuống một cái, “phành” một tiếng, thi thể Lam Duyên Phong biến thành thịt vụn, kể từ bây giờ, cho dù là cha mẹ của Lam Duyên Phong cũng khó mà nhận ra được hắn.
Sau khi làm xong những chuyện này, Phong Liệt thu hồi Tỏa Long đài, vẻ mặt đắc ý đi ra khỏi hắc vụ, đi đến bên cạnh đám người Lý U Nguyệt.
Nhìn thấy Phong Liệt bình an trở về, tâm thần hai thiếu nữ Lý U Nguyệt, Sở Tiểu Điệp không khỏi thả lỏng, lập tức ánh mắt trở nên nóng rực, khiến Phong Liệt cảm thấy ăn không tiêu, mà vẻ sùng kính trên mặt mọi người cũng nồng đậm thêm vài phần, nhao nhao tiến đến lấy lòng.
- Đại ca! Lam Duyên Phong kia chết như thế nào vậy?
Tề Xương Vũ mở trừng hai mắt hỏi, vừa nói vừa nhìn đám thịt vụn không xa trên mặt đất, trong lòng run rẩy một hồi.
- Ừm, không chết chẳng lẽ còn giữ hắn lại chọc tức lão tử sao?
Phong Liệt khẽ cười nói.
- Đại ca, tiểu tử kia tự xưng là thiếu chủ Lôi Ngọc Thành, chỉ e về sau phiền toái sẽ không nhỏ!
Tề Xương Vũ có chút lo lắng nói.
- Không sao! Chẳng lẽ Lôi Ngọc Thành lại dám đến Tứ Phương Thành tìm lão tử gây phiền toái sao? Hơn nữa, Lôi Long giáo gần đây đứng về phía Kim Long giáo, cho dù không kết thù, nhưng chắc chắn khi giết chúng ta, bọn chúng cũng sẽ không nương tay.
Phong Liệt lạnh nhạt nói.
Thế lực của Lôi Long giáo tổng cộng chia làm thành, giống như viện của Ma Long giáo và sơn trang của Ngân Long giáo, mà Lôi Ngọc Thành này chính là một trong thành, Lam Duyên Phong là thiếu chủ một thành, thân phận quả thật kinh người.
Chỉ có điều, Phong Liệt cũng không để trong mắt chút nào.
Nếu luận về thân phận, sau lưng của hắn có một sư phụ Long Biến cảnh, luận thực lực bản thân mà nói, chỉ cần đối phương không xuất ra cao thủ Hóa Đan cảnh, Phong Liệt dứt khoát sẽ không sợ.
Chỉ tiếc, trong Ma Long giáo không có treo giải thưởng đối với đầu của Lôi Long giáo đệ tử, bằng không, cái đầu của Lam Duyên Phong nhất định sẽ kiếm được một số lớn.
- Ách, điều này cũng đúng.
- Các ngươi nhanh rời khỏi đây đi! Lam Duyên Phong lúc này đã phóng ra tín hiệu, chỉ sợ viện binh của Lôi Long giáo sắp đến rồi.
Phong Liệt nói với đám người Tề Xương Vũ.
Nghe xong lời này, trong lòng mọi người không khỏi có chút lo lắng, cũng không dám tiếp tục trì hoãn, Tề Xương Vũ vội vàng lấy ra phi châu có tiêu chí của Kiên Võ Viện, mang theo mọi người và Long Khuynh Vân đang hôn mê vào trong phi châu, sau đó bay lên không trung.
Đám người Tề Xương Vũ, Long Khuynh Vân muốn tiến về phía Thiên Long thần triều, vốn muốn mời Phong Liệt và Lý U Nguyệt cùng đi, nhưng lại bị Phong Liệt nhã nhặn từ chối.
Trước khi đi, Sở Tiểu Điệp muốn nói lại thôi, nhưng trong đôi mắt đẹp tràn đầy u oán, chỉ có điều Phong Liệt lại “không cẩn thận” không để ý.
- Đi, chúng ta đến Thông Thiên Phong!
Phong Liệt gọi Kim Câu đến, cùng Lý U Nguyệt nhảy lên lưng Kim Câu, bay thẳng đến Thông Thiên Phong, chỉ trong chớp mắt đã biến mất phía chân trời.
Mùi huyết tinh trong thiên địa theo gió dần tiêu tán, một lát sau, hai gã trung niên nhân mặc trang phục lam sắc từ phía chân trời xa xôi ngự không bay đến.
Sau khi đến nơi, hai người khiếp sợ nhìn thịt nát rải đầy đất, vẻ mặt âm tình bất định.
…..
Tại biên giới phía Đông Ma Long sơn mạch, có một tòa núi có một cái tên rất vang dội – Thông Thiên Phong.
Thông Thiên Phong cao gần vạn trượng, ba mặt vách núi, vách đứng như gọt, chỉ có một mặt là dốc bằng, giống như bậc thang lên trời.
Đương nhiên, chỉ dựa vào những điều này còn lâu mới đủ áp đảo tên tuổi của thập vạn đại sơn trong Ma Long sơn mạch, khiến nó nổi tiếng thiên hạ chính là một lưu truyền từ Thượng Cổ.
Ước chừng ba vạn năm trước, lúc Long Huyết đại lục còn chưa xảy ra thời đại Long Chiến lần thứ hai, đã từng có một lão giả vô danh tại trên đỉnh núi này vũ hóa phong thần, lăng hư đăng thiên, tục truyền lúc đó trời giáng cầu vồng, ánh sáng bạo phóng mười vạn dặm, thậm chí trên chín tầng trời còn hiển lộ một góc tiên cung.
Đương nhiên, đây chỉ là truyền thuyết, là thật hay giả cũng không ai biết rõ, thế nhưng thanh danh bất phàm của tòa núi này cũng chính là nhờ truyền thuyết đó, bởi vậy mới có tòa Thông Thiên Phong linh khí bức người này.
…..
Bầu trời rực rỡ như lửa, cuồng phong lạnh thấu xương trên đỉnh núi cao vạn trượng, ngoại trừ núi đá hình thù kỳ lạ vô tận sừng sững ngạo nghễ ra, chỉ có vẻn vẹn mấy cây cối thấp bé sinh trưởng quật cường trong khe núi.
Lúc này, trên đỉnh núi có hai vị khách một nam một nữ, nam thì tiêu sái tuấn tú, nữ dung nhan khunh thành, uyển chuyển hàn xúc như tiên.
- Phu quân, thực sự thần tiên từ trên núi này phi thăng lên Thiên Cung sao?
Lý U Nguyệt xinh đẹp đứng tại bờ vực, một tay nắm lấy cánh tay của Phong Liệt, nhìn xuống bên dưới vách núi dò xét, lập tức rụt trở về, dí dỏm thè lưỡi.
Từ nơi này nhìn xuống, thậm chí ngay cả mặt đất cũng không nhìn thấy, chỉ có thể chứng kiến tầng mây chồng chất, nếu như té xuống, Long võ giả dưới Cương Khí cảnh tuyệt đối cửu tử nhất sinh.
- A… điều này sao có thể! Cái gọi là Thần, Tiên đều là vô căn cứ mà thôi, một vài võ giả cường đại giống như tổ sư gia Tuế Nguyệt Lão Ma của Ám Võ Viện chúng ta, ông ấy đã vượt xa Long Biến cảnh, nói ông ấy là Thần có lẽ cũng không quá a.
Phong Liệt cười nói.
Mặc dù nói vậy, nhưng hiện nay nói ra lời này, lại không khỏi có chút yếu hơi.
Phong Liệt đem Lý U Nguyệt nghịch ngợm từ bờ vực kéo lại, chính hắn cẩn thận quan sát một chút địa hình xung quanh.
Hắn nhớ rõ, tại kiếp trước, Phiêu Miểu Thiên Cung chính là xuất hiện từ đỉnh Thông Thiên Phong, tòa cung điện chìm trong mây mù lượn lờ, một vài thiên tài địa bảo, binh khí, thần đan là từ trên đó rơi vãi xuống đất.
Lúc ấy, Phong Liệt cưỡi trên lưng Hủ Thần Điều, loáng thoáng nhìn thấy bên ngoài cung điện có ba bốn thiếu nữ diễm lệ vô song đang cười đùa ném xuống vô số bảo bối.
Thật ra, cho đến tận bây giờ, trong lòng Phong Liệt vẫn không nghĩ ra, Phiêu Miểu Thiên Cung này làm như vậy đến cùng là có ý đồ gì.
Chẳng những hắn không nghĩ ra, ngay cả Chiến Thiên Ma Vương cũng nghĩ không thông, có lẽ Phiêu Miểu Thiên Cung là bởi vì quá giàu cho nên mới tiêu xài tiêu khiển như vậy, cũng chỉ có thể giải thích như vậy.
Phong Liệt quan sát nửa ngày, đem Kim Câu từ trong Long ngục không gian triệu hoán ra, lại để Kim Câu đưa hắn và Lý U Nguyệt đến một bệ đá lộ ra tại dưới vách núi chừng hơn hai trăm trượng.
Hắn sở dĩ chọn vị trí này là bởi đã suy tính kỹ, nếu như có thể thực hiện được, tất nhiên có thể làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc phật, hung hăng vét một món hời.
Tính toán thời gian, cách thời điểm Thiên Cung xuất hiện còn ba ngày nữa, Phong Liệt cũng không ngồi chờ, mà cùng Lý U Nguyệt trốn vào Long Ngục không gian, trải qua thời gian hạnh phúc cách tuyệt với bên ngoài.
Sau khi hai người biến mất không lâu, phụ cận Thông Thiên Phong lại xuất hiện một số võ giả thân mặc lam y, khí thế mỗi người đều cường hoành, sát khí đầy mặt, phảng phất như đám tay chân đi đòi nợ vậy.
Những người này quả thật là đòi nợ, chỉ có điều bọn họ là đòi món nợ nhân mạng, từ dấu hiệu Lôi Long trên ống tay áo của bọn hắn có thể dễ dàng nhìn ra là người Lôi Long giáo, thuộc Lôi Ngọc Thành.
Cầm đầu chính là một trung niên mỹ phụ, tướng mạo xinh đẹp, vẻ mặt tái nhợt, trong mắt lấp lánh tinh quang, lộ ra vẻ trí tuệ giảo hoạt dị thường.
Nhưng lúc này, trên mặt mỹ phụ lại mang theo vẻ thù hận sâu sắc không thể che dấu, phảng phất như một con bò cạp độc, chỉ đợi có lệnh sẽ cho người khác một kích trí mạng.
Đôi mắt xếch lạnh lùng của nàng quét qua bốn phía, dường như không phát hiện mục tiêu, vẻ mặt âm trầm dọa người.
Lúc này, một tên thuộc hạ vội vàng tiến lên trước, nói:
- Phó Thành Chủ đại nhân, có người nhìn thấy Phong Liệt cùng một nữ tử cưỡi đại điêu đi đến phụ cận ngọn núi này, sau đó không thấy tăm hơi nữa!
- Hừ! Tìm cho ta! Cho dù phải đào ba thước đất cũng phải bắt tên súc sinh kia rút gân lột da! Đáng thương cho Phong nhi của ta, ngay cả con dâu còn chưa lấy được mà đã ra đi rồi!
Mỹ phụ nghiến răng nghiến lợi, giọng nói tràn ngập căm hận.
- Phó Thành Chủ đại nhân,chúng ta gióng trống khua chiêng truy nã Phong Liệt, chỉ e là bên phía Ma Long giáo…
Tên thuộc hạ muốn nói lại thôi.
- Sợ cái gì? Nơi này mặc dù hơi gần Ma Long giáo, nhưng cũng không phải là địa bàn của Ma Long giáo, cho dù có làm loạn lên, bổn tọa cũng nhất định phải khiến Ma Long giáo chịu thiệt lớn, dùng để an ủi vong linh con ta trên trời! Mau đi đi!
- Rõ!
- ….
Không cần hỏi cũng biết, nhóm người này chính là vì trả thù Lam Duyên Phong mà đến, trung niên mỹ phụ này chính là mẫu thân Lam Vân Phượng của Lam Duyên Phong.
Chỉ tiếc là bọn họ còn chưa có năng lực có thể kéo Phong Liệt từ trong Long Ngục không gian ra ngoài, tìm cả buổi vẫn không chút tăm hơi gì.
Nhưng không lâu sau, một tin tức có tính chất bạo tạc đột nhiên lan truyền trên đại lục.
Thiên Cơ thư sinh của Chiêm Thiên Các tính toán ra địa điểm xuất thế chính xác của Phiêu Miểu Thiên Cung chính là biên giới phía Đông của Thông Thiên Phong thuộc Ma Long sơn mạch.
Tin tức này một khi tản ra, toàn bộ đại lục đều oanh động, giống như một trái tạc đạn, ngàn vạn Long võ giả đều buông việc trong tay xuống, gấp rút chạy đến gần Thông Thiên Phong.
Nhất thời, Long Huyết đại lục yên tĩnh gần trăm năm lại bắt đầu náo nhiệt lần nữa.
Đương nhiên, những kẻ đến tham gia náo nhiệt đều tự nhận có vài phần bản lĩnh, cho dù muốn xem náo nhiệt cũng phải có vài phần bổn sự mới được, nếu không chỉ e còn chưa đến được Thông Thiên Phong thì đã bị chết giữa đường rồi.
Dù sao thì trong thập vạn đại sơn mênh mông bát ngát này, cũng là một nơi tốt đến giết người cướp của.
Trừ bỏ một vài người không môn không phái, nhàn vân dã hạc ra, đệ tử của mười đại Chân Long giáo đều cùng với truyền nhân của ngàn vạn môn phái khác đều một mình một đường, hoặc tốp năm tốp ba, thậm chí có đội ngũ do mấy trăm người tạo thành kéo đến.
Loạn thế xuất anh hùng, mà tình cảnh này mang đến rung chuyển cho toàn bộ đại lục, không phải nghi ngờ sẽ trở thành viên đá mài, rèn luyện tinh anh đệ tử của các môn phái.
Võ giả tu vi bất đồng, muôn hình muôn vẻ từ khắp nơi trên đại lục hội tụ về một tòa núi lớn tên là Thông Thiên Phong.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, tòa Thông Thiên Phong này gần như sắp bị lịch sử lãng quên cũng nhất cử thành danh, trở thành một trong những danh sơn danh sông tên tuổi vang dội đại lục.
Đối với động tĩnh kinh thiên bên ngoài, Phong Liệt trong không gian Long Ngục lại không quan tâm, có trí nhớ kiếp trước, hắn tất nhiên biết rõ ảnh hưởng của tràng hạo kiếp này, gần như tương đương với Phong Vương chi chiến.
Trong một gian phòng tại tầng ba, Phong Liệt cực kỳ bá đạo đem giai nhân ném lên giường lớn, một hồi cuồng bạo như tuyết hoa rơi lên da thịt kiều nộn của giai nhân, đôi má xinh đẹp, cái cổ thiên nga như ngọc, hai ngọn núi ngạo nghễ ưỡn lên, cái bụng bằng phẳng, mỗi một tấc da thịt đều có vết hôn.
Lý U Nguyệt vốn còn miễn cưỡng giãy dụa, nhưng về sau dần không còn khí lực nữa, đôi mắt đẹp gần như muốn chảy ra nước, toàn thân nổi lên một mảnh đỏ ửng mê người, khiến người khác kinh hoảng chính là hạ thể nhất trụ kình thiên của Phong Liệt giống như muốn phá áo mà ra.
Nàng còn chưa phát hiện ra một cái đầu đang áp lên bộ ngực co giãn mười phần của mình, bộ ngực hương khí mười phần, thiếu chút nữa khiến người ta hít thở không thông mà chết.
Sau một hồi vuốt ve nóng bỏng, quần áo trên thân hai người không biết từ lúc nào đã sớm không thấy bóng dáng, Phong Liệt thấy thời cơ đã đến, cũng không nhịn nữa, đỉnh thương tiến thẳng vào con đường u tối ôn nhuận ươn ướt, bắt đầu chạy nước rút, một loại khoái cảm dần dần khiến hai người lên tận trời, diệu không thể tả.
Không bao lâu, giai nhân cũng không nhịn được nữa, phát ra tiếng rên như khóc không ngừng, cực kỳ mê người, vang vọng trong Long Ngục thật lâu…
…..
……
Sau khi đại chiến ngàn hiệp, Phong Liệt cuối cùng mới phóng xuất, theo một tiếng rên dài của giai nhân, hai người đồng thời leo lên đỉnh cực lạc.
Thật lâu sau, Phong Liệt mới vỗ về giai nhân ngủ, còn hắn thì đi tắm rửa một chút, toàn thân sảng khoái, tinh thần phấn chấn, bắt đầu đi chuẩn bị công việc cuối cùng.
Hắn bây giờ phải khiến tu vi đột phá một bước dài nữa.
Chỉ thấy Lam Duyên Phong vốn hùng hổ rơi xuống, ngay lúc còn cách mặt đất chừng ba trượng thì đột nhiên cương phong hộ thân hắn phát ra đều biến mất không còn.
Cùng lúc đó, nguyên lực trong cơ thể của hắn cũng không còn dư lại chút nào, ngay cả bảo giáp bởi vì không có nguyên lực mà thu vào lại trong cơ thể, sau đó, cả người hắn rơi xuống, “bịch” một tiếng, ngã đến thất điên bát đảo.
Lần này Lam Duyên Phong đã sợ đến choáng váng, hắn sống hơn hai mươi năm còn chưa boa giờ gặp qua tình huống như vậy, trong lòng không khỏi hoang mang lo sợ.
Hắn ngồi ngốc trệ một hồi, sau đó cũng bất chấp đau đớn, muốn đứng lên đào tẩu, ít nhất là phải thoát ra khỏi mảnh hắc vụ quỷ dị này.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên “xoẹt” một tiếng, một đoạn lưỡi đao sắc bén cứa qua cổ hắn, máu tươi phun ra ba thước, đồng thời một cỗ khí tức quỷ dị cũng diệt đi linh hồn của hắn.
Lúc này, thiếu chủ của Lôi Ngọc Thành đã triệt để biến mất khỏi thế giới.
Giết một tên thiên tài của Lôi Long giáo, trên mặt Phong Liệt lại không có chút sợ hãi nào, hắn nhặt bảo giáp rơi ra từ trong người Lam Duyên Phong, ngay cả cây hắc côn của đối phương cũng thu vào trong trữ vật giới chỉ.
Sau đó, hắn hung hăng đạp xuống một cái, “phành” một tiếng, thi thể Lam Duyên Phong biến thành thịt vụn, kể từ bây giờ, cho dù là cha mẹ của Lam Duyên Phong cũng khó mà nhận ra được hắn.
Sau khi làm xong những chuyện này, Phong Liệt thu hồi Tỏa Long đài, vẻ mặt đắc ý đi ra khỏi hắc vụ, đi đến bên cạnh đám người Lý U Nguyệt.
Nhìn thấy Phong Liệt bình an trở về, tâm thần hai thiếu nữ Lý U Nguyệt, Sở Tiểu Điệp không khỏi thả lỏng, lập tức ánh mắt trở nên nóng rực, khiến Phong Liệt cảm thấy ăn không tiêu, mà vẻ sùng kính trên mặt mọi người cũng nồng đậm thêm vài phần, nhao nhao tiến đến lấy lòng.
- Đại ca! Lam Duyên Phong kia chết như thế nào vậy?
Tề Xương Vũ mở trừng hai mắt hỏi, vừa nói vừa nhìn đám thịt vụn không xa trên mặt đất, trong lòng run rẩy một hồi.
- Ừm, không chết chẳng lẽ còn giữ hắn lại chọc tức lão tử sao?
Phong Liệt khẽ cười nói.
- Đại ca, tiểu tử kia tự xưng là thiếu chủ Lôi Ngọc Thành, chỉ e về sau phiền toái sẽ không nhỏ!
Tề Xương Vũ có chút lo lắng nói.
- Không sao! Chẳng lẽ Lôi Ngọc Thành lại dám đến Tứ Phương Thành tìm lão tử gây phiền toái sao? Hơn nữa, Lôi Long giáo gần đây đứng về phía Kim Long giáo, cho dù không kết thù, nhưng chắc chắn khi giết chúng ta, bọn chúng cũng sẽ không nương tay.
Phong Liệt lạnh nhạt nói.
Thế lực của Lôi Long giáo tổng cộng chia làm thành, giống như viện của Ma Long giáo và sơn trang của Ngân Long giáo, mà Lôi Ngọc Thành này chính là một trong thành, Lam Duyên Phong là thiếu chủ một thành, thân phận quả thật kinh người.
Chỉ có điều, Phong Liệt cũng không để trong mắt chút nào.
Nếu luận về thân phận, sau lưng của hắn có một sư phụ Long Biến cảnh, luận thực lực bản thân mà nói, chỉ cần đối phương không xuất ra cao thủ Hóa Đan cảnh, Phong Liệt dứt khoát sẽ không sợ.
Chỉ tiếc, trong Ma Long giáo không có treo giải thưởng đối với đầu của Lôi Long giáo đệ tử, bằng không, cái đầu của Lam Duyên Phong nhất định sẽ kiếm được một số lớn.
- Ách, điều này cũng đúng.
- Các ngươi nhanh rời khỏi đây đi! Lam Duyên Phong lúc này đã phóng ra tín hiệu, chỉ sợ viện binh của Lôi Long giáo sắp đến rồi.
Phong Liệt nói với đám người Tề Xương Vũ.
Nghe xong lời này, trong lòng mọi người không khỏi có chút lo lắng, cũng không dám tiếp tục trì hoãn, Tề Xương Vũ vội vàng lấy ra phi châu có tiêu chí của Kiên Võ Viện, mang theo mọi người và Long Khuynh Vân đang hôn mê vào trong phi châu, sau đó bay lên không trung.
Đám người Tề Xương Vũ, Long Khuynh Vân muốn tiến về phía Thiên Long thần triều, vốn muốn mời Phong Liệt và Lý U Nguyệt cùng đi, nhưng lại bị Phong Liệt nhã nhặn từ chối.
Trước khi đi, Sở Tiểu Điệp muốn nói lại thôi, nhưng trong đôi mắt đẹp tràn đầy u oán, chỉ có điều Phong Liệt lại “không cẩn thận” không để ý.
- Đi, chúng ta đến Thông Thiên Phong!
Phong Liệt gọi Kim Câu đến, cùng Lý U Nguyệt nhảy lên lưng Kim Câu, bay thẳng đến Thông Thiên Phong, chỉ trong chớp mắt đã biến mất phía chân trời.
Mùi huyết tinh trong thiên địa theo gió dần tiêu tán, một lát sau, hai gã trung niên nhân mặc trang phục lam sắc từ phía chân trời xa xôi ngự không bay đến.
Sau khi đến nơi, hai người khiếp sợ nhìn thịt nát rải đầy đất, vẻ mặt âm tình bất định.
…..
Tại biên giới phía Đông Ma Long sơn mạch, có một tòa núi có một cái tên rất vang dội – Thông Thiên Phong.
Thông Thiên Phong cao gần vạn trượng, ba mặt vách núi, vách đứng như gọt, chỉ có một mặt là dốc bằng, giống như bậc thang lên trời.
Đương nhiên, chỉ dựa vào những điều này còn lâu mới đủ áp đảo tên tuổi của thập vạn đại sơn trong Ma Long sơn mạch, khiến nó nổi tiếng thiên hạ chính là một lưu truyền từ Thượng Cổ.
Ước chừng ba vạn năm trước, lúc Long Huyết đại lục còn chưa xảy ra thời đại Long Chiến lần thứ hai, đã từng có một lão giả vô danh tại trên đỉnh núi này vũ hóa phong thần, lăng hư đăng thiên, tục truyền lúc đó trời giáng cầu vồng, ánh sáng bạo phóng mười vạn dặm, thậm chí trên chín tầng trời còn hiển lộ một góc tiên cung.
Đương nhiên, đây chỉ là truyền thuyết, là thật hay giả cũng không ai biết rõ, thế nhưng thanh danh bất phàm của tòa núi này cũng chính là nhờ truyền thuyết đó, bởi vậy mới có tòa Thông Thiên Phong linh khí bức người này.
…..
Bầu trời rực rỡ như lửa, cuồng phong lạnh thấu xương trên đỉnh núi cao vạn trượng, ngoại trừ núi đá hình thù kỳ lạ vô tận sừng sững ngạo nghễ ra, chỉ có vẻn vẹn mấy cây cối thấp bé sinh trưởng quật cường trong khe núi.
Lúc này, trên đỉnh núi có hai vị khách một nam một nữ, nam thì tiêu sái tuấn tú, nữ dung nhan khunh thành, uyển chuyển hàn xúc như tiên.
- Phu quân, thực sự thần tiên từ trên núi này phi thăng lên Thiên Cung sao?
Lý U Nguyệt xinh đẹp đứng tại bờ vực, một tay nắm lấy cánh tay của Phong Liệt, nhìn xuống bên dưới vách núi dò xét, lập tức rụt trở về, dí dỏm thè lưỡi.
Từ nơi này nhìn xuống, thậm chí ngay cả mặt đất cũng không nhìn thấy, chỉ có thể chứng kiến tầng mây chồng chất, nếu như té xuống, Long võ giả dưới Cương Khí cảnh tuyệt đối cửu tử nhất sinh.
- A… điều này sao có thể! Cái gọi là Thần, Tiên đều là vô căn cứ mà thôi, một vài võ giả cường đại giống như tổ sư gia Tuế Nguyệt Lão Ma của Ám Võ Viện chúng ta, ông ấy đã vượt xa Long Biến cảnh, nói ông ấy là Thần có lẽ cũng không quá a.
Phong Liệt cười nói.
Mặc dù nói vậy, nhưng hiện nay nói ra lời này, lại không khỏi có chút yếu hơi.
Phong Liệt đem Lý U Nguyệt nghịch ngợm từ bờ vực kéo lại, chính hắn cẩn thận quan sát một chút địa hình xung quanh.
Hắn nhớ rõ, tại kiếp trước, Phiêu Miểu Thiên Cung chính là xuất hiện từ đỉnh Thông Thiên Phong, tòa cung điện chìm trong mây mù lượn lờ, một vài thiên tài địa bảo, binh khí, thần đan là từ trên đó rơi vãi xuống đất.
Lúc ấy, Phong Liệt cưỡi trên lưng Hủ Thần Điều, loáng thoáng nhìn thấy bên ngoài cung điện có ba bốn thiếu nữ diễm lệ vô song đang cười đùa ném xuống vô số bảo bối.
Trong hai tháng cuối cùng trên Ám Vũ Phong, tu vi của Phong Liệt đã đạt đến Chân Khí cảnh cửu trọng thiên, mặc dù còn chưa đến đỉnh phong, nhưng cũng không cách biệt nhiều.
Mà hiện nay, hắn lăn lộn trong Ma Long sơn mạch hơn một tháng, sớm đã đạt đến Chân Khí cảnh cửu trọng thiên, chỉ còn thiếu một cơ hội là đột phá Cương Khí cảnh mà thôi.
Về phần cơ hội này, Phong Liệt đã chuẩn bị từ lâu, đó chính là Đằng Long Đan mà Chiến Thiên Ma Vương ban thưởng.
Tiếp đó, Phong Liệt cũng không do dự nữa, hắn đổ đầy nguyên khí linh dịch vào trong thùng gỗ lớn, sau đó bỏ đi quần áo ngồi xuống, lấy ra một viên Kim Đan hương khí bao phủ toàn thân.
- Đằng Long Đan, một Đan có thể thành Long, cũng đừng làm lão tử thất vọng a! Hắc hắc hắc!
Phong Liệt nhìn đan dược trong tay, cười khẽ vài tiếng, lập tức không chút do dự nuốt xuống.