Ma Long Phiên Thiên

chương 317: ám minh thần chưởng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ở trong ánh mắt hoảng sợ cùng không tin của mọi người, đầu Băng Long hàm chứa đại thần thông kia thế nhưng lại giống như giấy mỏng, bị ma chưởng trong nháy mắt quét dọn không còn, mà ma chưởng cũng bị tan rã hơn phân nửa, thu nhỏ lại chỉ còn phương viên hơn một trượng.

Chỉ bất quá, ma chưởng này cũng không ngừng chút nào, tiếp tục hướng về phía Lăng Cô Thành quỳ trên mặt đất cách đó không xa.

Hơn nữa, hắc ám lực chung quanh vẫn đang không ngừng vọt tới, khiến cho ma chưởng trong nháy mắt bành trướng tới phương viên mười trượng, uy thế đã không thể địch nổi.

"Hô."

Khoảng cách chừng mười trượng nháy mắt liền tới, Lăng Cô Thành căn bản không còn kịp thi triển chiêu thức nào nữa, chỉ có thể cuống quít tế ra chiến giáp huyền bảo lục phẩm trong cơ thể, kinh hãi muốn chết nhắm hai mắt lại, tựa hồ đang đợi vận mệnh phán quyết.

"Oanh!"

Một tiếng nổ rung trời.

Nhất thời, một đạo bóng người màu bạc giống như mũi tên rời cung bay lên, trên không trung vẻn vẹn để lại một đạo ngân mang nhàn nhạt, chợt lóe lên rồi biến mất.

"Ầm"

Chỉ lát sau, trong thời gian một hơi thở, mọi người mới nghe được một tiếng vang thật lớn vang lên dưới bầu trời đêm.

Mọi người hoảng sợ nhìn lại, chỉ thấy phía trên mái nhà của một cái tiểu lâu năm tầng ở doanh địa của đệ tử Băng Long Giáo ở ngoài mấy dặm, có một lỗ thủng lớn hình người, còn đang tỏa ra khói đen.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người không khỏi đồng thời nghẹn ngào, ngốc như gà gỗ.

Chỉ có Băng Ly Tiểu ma nữ trăm nhàm chán lười biếng vỗ bùn đất trên tay, hậm hực lầm bầm nói:

-Ai, Nhị sư huynh cũng thiệt là, chính mình về nhà ngủ cũng không chào hỏi. Hừ hừ, Phong Liệt chết tiệt, coi như số ngươi gặp may, bổn tiểu thư cũng trở về nhà ngủ!

Mọi người sau khi nghe lời nói của Tiểu ma nữ, không khỏi hai mặt nhìn nhau, cảm thấy buồn cười, rồi lại cười không nổi.

Mà lúc này Phong Liệt, cũng là không nói một lời tiến vào trong bóng tối, trong chớp mắt liền biến mất không thấy.

Đôi mắt đẹp của Mộc Thiên Tình lạnh nhạt nhìn thân ảnh Phong Liệt biến mất, một tia sáng kỳ dị trong ánh mắt chợt lóe rồi biến mất:

- Phong Liệt này, thật đúng là cùng người khác bất đồng, khắp nơi đều nằm ngoài dự đoán của mọi người a.

Trong một căn phòng xa hoa, Lăng Cô Thành đột nhiên từ nóc phòng rơi xuống, đem một Long tượng đá bên trong gian phòng đập xuống làm cái giường lớn cao quý nát bấy.

-Khụ khụ … oa!

Lăng Cô Thành nhịn không được phun ra một búng máu lớn, sắc mặt trắng như tờ giấy, xương trong cơ thể làm vỡ nát hơn phân nửa, ánh mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ, hồn phách cơ hồ bay lên đến chín tầng mây.

Thật lâu sau, hắn mới dần dần hoàn hồn, nhìn Băng Tuyết Chiến Giáp lục phẩm huyền bảo trên người một chút, trong lòng không khỏi hô to may mắn.

Nếu không phải lúc trước khi đi ra khỏi cửa phụ thân cho cái chiến giáp huyền bảo lục phẩm này, sợ rằng một chưởng cuối cùng của Phong Liệt kia tuyệt đối có thể làm cho chính mình ngay cả hài cốt cũng không còn.

-Phong … Liệt! Khụ khụ! Bổn công tử cùng không đội trời chung! Oa.

Lăng Cô Thành giận không kềm được gầm nhẹ một tiếng, khuôn mặt anh tuấn vặn vẹo biến hình, không nhịn được thổ ra một búng máu, hắn run rẩy lấy ra một chai thuốc, đổ ra một viên Huyền Nguyên Bất Tử Đan nuốt xuống, sau đó nhắm hai mắt lại điều tức.

Chỉ chốc lát sau, hắn mới hơi dễ chịu chút ít, lúc này mới giương đôi mắt đánh giá bốn phía một chút.

Nhưng sau một khắc, con ngươi của hắn lại đột nhiên co rụt lại:

-Di? Đây không phải là gian phòng của Bổn công tử sao? A … chết tiệt! Phong Liệt tiểu tạp chủng! Thế nhưng khiến cho bổn công Tử Nhan mất hết thể diện, Bổn công tử không giết ngươi thề không làm người … ách!

Sau khi dùng hết khí lực toàn thân rống lên một câu kết thúc, Lăng Cô Thành đảo cặp mắt trắng dã, thế nhưng tức giận tới mức ngất đi.

Lăng đại công tử hắn luôn luôn phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, không chỉ là tình nhân trong mộng của hàng vạn hàng nghìn thiếu nữ, hơn nữa còn là kỳ tài võ đạo hiếm có, trong cùng trang lứa khó có thể gặp đối thủ.

Nhưng lần này, hắn lại bị một tên tiểu tử tu vi còn không bằng mình một chưởng đánh bay trở về hang ổ của mình, quả thực là đem thể diện của hắn dẫm nát.

Chuyện này một khi lan truyền ra ngoài, chỉ sợ hắn chắc chắn thành trò cười cho người trong thiên hạ, điều này không thể nghi ngờ là còn khó chịu hơn so với việc giết hắn đi, trong lúc nhất thời, hắn xem như đem Phong Liệt hận đến tận xương tủy.

Phong Liệt cũng là không chút nào để ở trong lòng, sau khi nghe thấy một vài bí mật thượng cổ cùng với nhận rõ tình thế vị trí của bản thân, tầm mắt của hắn đã sớm mở rộng hơn rất nhiều, một Lăng Cô Thành nho nhỏ hắn thật sự không coi vào đâu.

Lúc này, hắn ở một chỗ trong rừng cây nhỏ thả ra một tòa phủ đệ đơn giản, lẳng lặng ngồi xuống giường, trên mặt thỉnh thoảng lộ ra vẻ vui mừng.

Cũng không biết là bởi vì nguyên nhân tu vi tăng lên, hay là nguyên nhân tâm tình xảy ra biến hóa, lần này hắn thi triển "Ám Minh Thần Chưởng", trong lúc lơ đãng phát hiện một vài chỗ có thể cải tiến, cho nên liền nhân cơ hội này vui mừng tìm hiểu.

"Ám Minh Thần Chưởng" mặc dù thoát khỏi một thức "Hoang Long Tế Thiên" của Nghịch Long Hoàng, nhưng kì thực có bản chất khác nhau, "Hoang Long Tế Thiên" chung quy là tập trung nghiên cứu ý cảnh, ngoài mặt vẫn không thoát khỏi phạm vi Thiên Cấp Chiến Kỹ.

Mà "Ám Minh Thần Chưởng" cũng là lợi dụng ám chi quy tắc của hắc ám lực để câu thông với Hắc Ám Chi Thân, cho nên mới có thể đánh đồng cùng đại thần thông, nói cho cùng, vẫn là nguyên nhân do thân hắn có đại thần thông Ma Long Hoàng.

Hôm nay hắn không khỏi nghĩ đến, nếu là phụ thuộc vào Hắc Ám Chi Thân vậy có phải có thể đem một tia ám chi quy tắc của Hắc Ám Chi Thân lợi dụng nhiều hơn hay không? Dùng cái này để hoàn thiện thành con đường tu luyện độc hữu của chính mình a?

. . .

Ngày thứ hai, lúc Phong Liệt mở mắt ra, phía ngoài mặt trời đã lên cao, trong rừng kia từng tiếng chim hót thanh thúy làm lòng người thích ý, tai mắt thanh minh.

Hắn đứng dậy, trên mặt sắc mặt vui mừng chợt lóe rồi biến mất, hiển nhiên một đêm này thu hoạch được rất nhiều.

Hắn rõ ràng biết, tối ngày hôm qua một chưởng kia còn chưa đủ để lấy được cái mạng nhỏ của Lăng Cô Thành, bất quá, hắn tự nghĩ lần sau động thủ lần nữa, Lăng Cô Thành cũng sẽ không có được sự may mắn như vậy.

Đổi lại một thân y phục khô ráo, hắn liền chậm rãi đi ra khỏi rừng, đi tới Tiểu Lương Trang.

Đầu thôn Tiểu Lương Trang, ngoài tiểu lâu của Lê Bá, Hổ Đầu đã sớm đứng đó trông ngóng, lúc này thấy Phong Liệt xuất hiện, miệng rộng vui mừng cũng muốn rách đến chân.

Băng Ly Tiểu ma nữ thì đang không có chút hình tượng nào nằm trên chiếc ghế bành, thật là khiến người ta không nói được lời nào, thấy Phong Liệt đi tới, lại hết sức khinh thường đảo cặp mắt trắng dã.

-Sư tôn, ngài đã tới! Đồ đệ nghe Tiểu Thất, Đại Ngưu nói, lão nhân gia ngài tối ngày hôm qua đại triển thần uy, dễ dàng đem tiểu bạch kiểm kia của Băng Long Giáo đánh cho răng rơi đầy đất, chỉ tiếc đồ đệ ngủ thiếp đi, thế nhưng bỏ lỡ thời cơ tốt được thấy sư tôn thi triển thần uy, ai! Thật là hối hận muốn chết!

Hổ Đầu hấp tấp chạy lại gần, vẻ mặt nở nụ cười hèn hạ ra sức vuốt mông ngựa, giả bộ đấm ngực dậm chân, bộ dạng có chút tức cười.

Không đợi Phong Liệt lên tiếng, Tiểu ma nữ đang nằm ở ghế bành đột nhiên nhảy dựng lên, chạy tới níu lấy lỗ tai của Hổ Đầu, hung hăng xoắn vài vòng, ngoài miệng nghiến răng nghiến lợi nũng nịu nói:

- Hổ Đầu chết tiệt! Ngươi mắng ai là tiểu bạch kiểm? Có gan ngươi lặp lại lần nữa! Để xem cô nãi nãi có đánh ngươi răng rơi đầy đất hay không!

-Ai ai ai! A Ly tỷ! Ta … ta là nói ta là tiểu bạch kiểm a! Mau buông tay, đau chết người rồi!

Dưới uy hiếp của Tiểu ma nữ, Hổ Đầu vội vàng không có chút khí tiết nào lớn tiếng cầu xin tha thứ.

-Hừ! Ngươi mặt đen như vậy lại tự xưng là tiểu bạch kiểm? Gọi là đại hắc kiểm cũng không sai biệt lắm! Nếu để cho ta nghe được ngươi nói bậy về Nhị sư huynh lần nữa, xem ta thu thập ngươi như thế nào.

-Không dám! Cũng không dám nữa! A Ly tỷ tha mạng a!

". . ."

Phong Liệt nhìn hai người dở hơi này một chút, bất đắc dĩ lắc đầu, cũng lười để ý tới.

Hắn đưa mắt quét một vòng chung quanh, phát hiện phụ cận không có nửa bóng dáng đệ tử Băng Long Giáo, ngay cả băng sơn mỹ nữ Mộc Thiên Tình kia cũng không biết đi đâu.

Trong lòng hắn khẽ hiện lên vẻ thất vọng, băng sơn mỹ nữ kia mặc dù lạnh như băng rất dọa người, nhưng dù gì cũng là một cảnh vật không tệ, xa xa vẫn thích hơn là ngắm cảnh bạo lực vui tai vui mắt kia.

Bất quá, giờ phút này ở sơn lĩnh phía xa kia cũng không ngừng có một vài võ giả thân mặc trang phục nhiều màu đi tới đi lui, nhìn phương hướng kia phần lớn là đi tới Ma Quỷ Bình Nguyên.

Nói vậy không lâu sau, trên Ma Quỷ Bình Nguyên sẽ có một cuộc long tranh hổ đấu không thể tránh được.

Phong Liệt đem Hổ Đầu gọi tới, mang theo hắn đi tới ngồi trên một gò núi nhỏ cách đó không xa.

Hổ Đầu biết sư tôn là muốn truyền thụ thứ tốt cho mình, vẻ mặt vô cùng hưng phấn, xương cốt cũng thoải mái hơn. Tiểu ma nữ Băng Ly cũng tò mò đi theo, Phong Liệt đối với việc này cũng không thể làm gì.

-Hổ Đầu, đây là một cây trường côn là linh bảo cực phẩm, gọi là 'Hám Sơn', hẳn là thích hợp với ngươi, cầm đi đi!

Phong Liệt vừa nói, vừa lấy ra một cây đại côn màu tím in hoa, "Phanh" một tiếng cắm vào trong một tảng đá lớn trên mặt đất.

Cây côn này là hắn từ trên người Lam Duyên Phong thu được, mặc dù không đạt tới phẩm cấp huyền bảo, nhưng tài liệu cũng là cực kỳ bất phàm, hơn nữa trong đó trộn lẫn không ít Huyền Minh Trọng Thiết Tinh, nặng chừng hơn ba ngàn cân.

Tiểu ma nữ nhìn gốc cây đại côn không khỏi âm thầm tặc lưỡi hít hà, không nghĩ tới Phong Liệt không ngờ hào phóng như vậy, tiện tay liền lấy ra một huyền bảo cực phẩm, nhưng ngoài miệng cũng là khinh thường hừ hừ hai tiếng.

-Tạ ơn sư tôn!

Hổ Đầu chợt mừng rỡ, gốc cây đại côn chỉ nhìn qua cũng biết nó không phải là vật phàm, so sánh với đao đốn củi trong nhà không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần, hắn khẩn cấp tiến lên liền muốn rút thiết côn lên.

Nhưng làm hắn giật mình chính là, mặc hắn đem hết khí lực cả người, Hám Sơn côn kia vẫn không nhúc nhích, điều này không khỏi làm hắn cảm thấy nhụt chí.

- Hổ Đầu ngu ngốc! Ngay trích máu nhận chủ cũng không hiểu a! Quả thực so với heo còn ngốc hơn!

Băng Ly thật sự nhìn không được, không nhịn được hung hăng gõ vào đầu Hổ Đầu, thắt eo thon nhỏ lớn tiếng quát lớn.

Hổ Đầu ôm đầu, sắc mặt không khỏi ngẩn ngơ, hắn bán tín bán nghi cắn đầu lưỡi, phun ra một giọt máu ở phía trên thiết côn.

Sau một khắc, hắn quả nhiên đem thiết côn nhận chủ thành công, sắc mặt không khỏi mừng rỡ, trong lúc nhất thời ôm thiết côn vô cùng vui vẻ, để cho Tiểu ma nữ hung hăng khinh bỉ một trận.

Phong Liệt nhắm hai mắt lại, tinh thần ở trong trữ vật giới chỉ tìm tòi thật lâu, chỉ chốc lát sau, hắn lấy ra một bản bí tịch ném cho Hổ Đầu đang ngây ngô, lạnh nhạt nói:

-Hổ Đầu, đây là một bản Hoàng Cấp Hạ Giai Chiến Kỹ, sau này ngươi tu luyện nó đi.

Bản Hoàng Cấp Hạ Giai Chiến Kỹ này tên là: Phong Ma Thập Bát Côn, bên trong đối với việc vận dụng nguyên lực rất là kém, nhưng chiêu thức cũng cực kỳ tinh diệu, đối với người không thông nguyên lực như Hổ Đầu mà nói, được cho là vô cùng thích hợp.

-A? Đây … đây chính là bí tịch? Thật tốt quá! Tạ ơn sư tôn!

Hổ Đầu mừng rỡ nhận lấy bí tịch, như nhặt được chí bảo, khẩn cấp trốn qua một bên lật xem.

-Ngừng! Một quyển bí tịch Hoàng Cấp Hạ Giai đã làm cho ngươi cao hứng thành như vậy? Thật là khiến cho bổn tiểu thư mất mặt mà! Phong Liệt thối tha! Ngươi người này làm sư phó cũng quá keo kiệt đi? Quỷ keo kiệt!

Băng Ly khinh thường vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, vây quanh Phong Liệt quay một vòng, hết sức bất bình vì Hổ Đầu.

Phong Liệt cũng lười để ý tới nàng, hai mắt lạnh nhạt nhìn về dãy núi phía xa.

Hắn cũng là đang suy nghĩ có nên để cho Hổ Đầu thử tu luyện Viêm Ma Đồ Long Kỹ một chút hay không, nhưng cũng không dám khẳng định Hổ Đầu có thể tu luyện ra thần lực hay không, trong lúc nhất thời do dự.

Tiểu ma nữ thấy chính mình lại bị người trước mắt không để ý tới, không khỏi giận đến mức nghiến răng nghiến lợi một trận, nhìn dáng dấp hận không được nhào tới cắn vài cái, rồi lại sợ chính mình đánh không lại người này.

Đúng lúc ấy thì, một đạo thân ảnh quen thuộc đột nhiên hiện ra cách ba người không xa, người đó không phải ai khác, chính là Lê Bá.

Lúc này trong tay Lê Bá đang cầm lấy một bầu rượu, bộ dạng nhe răng trợn mắt, thỉnh thoảng mân mê một ngụm rượu nhỏ.

Chỉ bất quá, tựa hồ mỗi một ngụm rượu xuống bụng, lão gia hỏa này cũng không nhịn được thân thể run run, phảng phất giống như bị động kinh.

Phong Liệt thấy vậy đáy lòng không khỏi run lên, nếu là hắn đoán không lầm thì lão gia hỏa này nhất định là đang uống "Thiên Đao Vạn Quả" để tìm kích thích.

-Gia gia?

Tiểu ma nữ nhìn thấy Lê Bá lập tức duyên dáng gọi to một tiếng, khoan khoái vô cùng chạy tới.

Chỉ bất quá, khi nàng chạy đến trước người Lê Bá, đột nhiên cái miệng nhỏ nhắn bĩu môi một cái, ủy khuất ôm cánh tay của lão gia hỏa này khóc lóc kể lể nói:

-Gia gia, ngươi đã trở lại rôi sao! Phong Liệt hắn khi dễ người ta!

-Ách.

Phong Liệt không khỏi há hốc mồm một trận, trong lòng âm thầm kêu khổ, chính mình đoạt lấy Hổ Đầu, đánh Lăng Cô Thành, đoán chừng lão gia hỏa này đang nhìn chính mình khó chịu lâu rồi, lại thêm Tiểu ma nữ này tới tố cáo, nói không chừng sẽ khiến cho mình nếm chút khổ sở a.

Quả nhiên, gương mặt Lê Bá vốn đang là màu đen, sau khi nghe lời nói của Tiểu ma nữ, nhất thời bất thiện trợn mắt nhìn Phong Liệt liếc một cái, nói:

-Cháu gái ngoan! Mau nói cho gia gia một chút, tiểu hỗn đản này làm sao khi dễ ngươi? Gia gia làm chủ cho ngươi!

Tiểu ma nữ đắc ý liếc mắt nhìn Phong Liệt một cái, ngoài miệng ủy khuất nói:

-Gia gia, lúc ngươi chưa có tới, Phong Liệt hắn … hắn …

-Hắn làm sao?

-Hắn muốn chiếm tiện nghi của người ta!

Tiểu ma nữ cắn răng, rốt cục nghĩ ra một cái lý do không tệ, trong lòng không nhịn được thầm khen chính mình quả thật cực kì thông minh.

-A?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio