Ma Long Phiên Thiên

chương 337: không gian thôn phệ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiểu ma nữ xoa xoa mông đang đau ê ẩm, ngồi phịch xuống mặt đất gập ghềnh bên dưới, nhìn thế giới u ám xung quanh mà nhíu mày không thôi.

- Ai ui! Đau chết người ta mất! Chết tiệt, chỗ này rốt cuộc là nơi quỷ gì vậy...

Tiểu ma nữ mắng một câu, lại hồn nhiên không phát hiện phía dưới còn có người.

Phong Liệt không khỏi bất đắc dĩ, nhịn không được nói:

- Này! Tiểu ma nữ, ngươi đứng lên trước được không?

- A?

Tiểu ma nữ cả kinh hét lên một tiếng, nhảy bật lên mấy trượng như một con thỏ nhỏ, rất nhanh nàng đã thấy rõ người phía dưới.

- Hả? Phong Liệt? Là ngươi! Ngươi... sao ngươi lại chạy đến phía dưới ta?

- Là ngươi chạy đến phía trên ta được không?

Phong Liệt tức giận nói.

- Ngươi... Hừ! Tử Phong Liệt! Chuyện vừa rồi bản tiểu thư còn chưa tính sổ với ngươi, vậy mà giờ ngươi còn dám... Xem ta đánh ngươi!

Tiểu ma nữ càng nói càng tức, không khỏi nghiến răng nghiến lợi, lông mày dựng thẳng, nhất thời đã quên đi đau dớn trên thân thể, lao lên quyền đấm cước đá với Phong Liệt.

Phanh! Phanh! Phanh! ...

- Cũng dám chiếm tiện nghi của bản tiểu thư! Đánh chết tên lưu manh nhà ngươi!

- Này này! Tiểu ma nữ, ta đã nói đó chỉ là ngoài ý muốn là thôi, ngươi...

- Ngoài ý muốn cái rắm ấy! Ngươi đã sớm có ý đồ xấu xa với bản tiểu thư, tưởng ta không biết chắc? Đá chết tên xấu xa nhà ngươi!

- Ta... Ta đâu có... Aaa!

- Hừ, không riêng gì ta, ngươi còn có ý đồ với cả sư tỷ nữa! Nam nhân không có một kẻ nào tốt!

Phanh! Phanh!

...

Dưới sự chà đạp của tiểu ma nữ, lúc đầu Phong Liệt còn muốn tránh né, nhưng nghĩ đến việc này đúng thực là hắn sai trước, nếu có thể chịu ít đòn mà khiến cho tiểu ma nữ nguôi giận thì cũng không tệ lắm, dù sao hắn còn có bảo giáp hộ thể, cũng không thấy đau.

Nếu không, vạn nhất tiểu ma nữ tức giận mách với Lê bá việc này, chỉ sợ ít nhất hắn cũng bị Lê bá lột một tầng da.

Sau một lát, dường như tiểu ma nữ cũng đánh mỏi tay, nàng dần dần dừng động tác, Phong Liệt vội nhân cơ hội đứng dậy.

Thẳng đến lúc này, hai người mới bắt đầu đánh giá cẩn thận tình huống xung quanh.

- Đây là nơi quỷ nào vậy? Tại sao một chút sự sống cũng không có? Yên lặng đến đáng sợ!

Tiểu ma nữ kinh ngạc nói.

- Chúng ta bị Đại thần thông Thôn Phệ đánh trúng, tự nhiên là bị nuốt vào không gian thôn phệ của nó.

Phong Liệt phủi phủi bụi bặm trên người, tức giận nói.

Thoáng cái tiểu ma nữ đã hoa dung thất sắc, nhịn không được mà kinh hô lên:

- Không gian thôn phệ? Trách không được ta cảm giác Nguyên lực trong cơ thể đang dần xói mòn! A! Như vậy chẳng phải chúng ta chết chắc rồi sao?

- Đúng vậy, chỉ sợ không bao lâu chúng ta sẽ hao hết Nguyên lực mà trở thành một đống khô lâu.

Phong Liệt gật gật đầu nói, sắc mặt rất ngưng trọng.

Giờ phút này, hai người đều cảm thấy Nguyên lực trong cơ thể đang dần xói mòn. Cứ theo tốc độ này, chỉ sợ không quá mười ngày, tất cả Nguyên lực đều sẽ bị hút sạch.

Đại thần thông Thôn Phệ là một loại thần thông huyền diệu nhất trong tất cả các loại thần thông. Nó thôn phệ kẻ địch đến một không gian độc lập, sau đó chậm rãi hút sạch Nguyên lực, tinh hoa trong máu huyết để đề cao tu vi của bản thân.

Hơn nữa, không gian thôn phệ còn có công hiệu gia tốc thời gian, cụ thể gia tốc bao nhiêu thì còn phụ thuộc vào tu vi và tạo nghệ về Đại thần thông Thôn Phệ của chủ nhân.

Giờ phút này, trong lòng Phong Liệt không khỏi cười khổ. Trước kia hắn dùng Trấn Long Thiên Bi không biết đã cắn nuốt Nguyên lực của bao nhiêu cao thủ, nhưng không ngờ rằng hôm nay lại đến lượt hắn nếm thử hương vị bị người khác cắn nuốt, quả thực là thiên lý tuần hoàn, báo ứng khó chịu a!

- Vậy phải làm sao bây giờ? Ta không muốn chết a! Ta không muốn trở thành khô lâu! Gia gia tính chẳng chuẩn tí nào, còn nói người ta có kỳ duyên, không ngờ lại phải chết ở nơi quỷ quái này, hu hu.

Nghe Phong Liệt nói xong, tiểu ma nữ không khỏi sợ tới mức khóc sụt sịt, Tiểu Bạch Long cũng nôn nóng đi tới đi lui quanh tiểu ma nữ, trong mắt đầy vẻ sợ hãi.

- Tốt lắm, đừng khóc nữa! Không phải ngươi còn chưa chết sao?

Thấy tiểu ma nữ khóc, Phong Liệt lại càng tâm phiền ý loạn, nhịn không được mà quát lớn lên.

Tiếng khóc của tiểu ma nữ bị kiềm hãm, rồi lại hung hăng trừng mắt nhìn Phong Liệt, gắt lên:

- Này, tử Phong Liệt! Ngươi... ngươi dựa vào cái gì mà quát người ta? Này! Chờ ta với!

Phong Liệt cũng lười chẳng để ý đến nàng nữa, quay người đi sâu vào trong âm vụ trước mặt.

Thật ra hắn cũng không quá bi quan, nếu thật sự không có cách nào thì hắn có thể ném Âm Lão thú ra, sau đó trốn vào trong không gian Long ngục.

Nhưng đây cũng chỉ là kế hoạch tạm thời mà thôi, chẳng lẽ muốn hắn phải trốn trong không gian Long ngục cả đời sao? Vây nên vẫn phải tìm được đường ra mới là thượng sách.

Bề mặt mà dưới chân hắn đang đứng giống đất nhưng lại không phải đất, giống gỗ nhưng lại không phải gỗ. Bốn phía tràn ngập một mảnh sương mù màu nâu, tầm nhìn cực thấp, ngay cả tinh thần lực đều không thể ly thể. Không khí tràn ngập một mùi tanh hôi và khí tức tang thương cổ xưa.

Ánh mắt Phong Liệt hơi nheo lại, một bên chậm rãi bước đi, một bên ngưng thần đề phòng bốn phía.

Trước kia hắn cũng chỉ biết đến Đại thần thông Thôn Phệ từ một ít thượng cổ điển tịch, chi tiết cũng không rõ ràng lắm.

Nói đến cũng kỳ quái, từ xưa đến nay có cực ít nhân loại thức tỉnh loại thần thông Thôn Phệ này, nhưng một số loài Long thú, Hoang thú lại có thể dễ dàng thức tỉnh.

Theo lý thuyết, trong không gian thôn phệ không thể tồn tại sinh linh, bởi vì một khi đã vào đây rồi thì tất cả sinh linh dù có bản lĩnh thông thiên gì cũng chẳng có tác dụng. Bất kể là Nguyên lực, tinh hoa huyết nhục hay linh hồn lực đều sẽ bị thôn phệ từ từ. Mất đi Nguyên lực và linh hồn lực chống đỡ, một số sinh linh đều không thể tồn tại.

Dù vậy, giờ phút này Phong Liệt vẫn không dám coi thường.

Bởi vì hắn mơ hồ cảm giác được trong lớp sương mù mờ mịt này có cất dấu một cỗ sát khí ngập trời, như ẩn như hiện.

Phong Liệt, không gian này... không gian này sẽ không có người sống chứ? Sao ta lại cảm thấy có sát khí?

Tiểu ma nữ bất giác đã dần nhích lại gần Phong Liệt, thấp giọng lẩm bẩm nói.

Mà Tiểu Bạch Long nhát gan như chuột thì càng thảm hại hơn, thân hình lớn hơn ba trượng của mình dùng sức chen vào giữa Phong Liệt và tiểu ma nữ, làm nàng bực mình không thôi.

- Có lẽ vậy, tóm lại cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.

Phong Liệt lạnh nhạt đáp.

- A!

Tiểu ma nữ đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai, hai tay nắm chặt lấy cánh tay Phong Liệt, đôi mắt to tròn cực kỳ hoảng sợ nhìn về phía trước, ngay cả hai chú đại bạch thỏ trước ngực cọ lên người Phong Liệt cũng không biết.

- Hô gì mà hô? Một ít xương khô thôi mà.

Phong Liệt không khỏi bất đắc dĩ.

Sau khi hai người đi được một đoạn khoảng cách, một mảnh thi hài lớn lớn nhỏ nhỏ dần tiến vào trong tầm mắt họ.

Nhìn từ ngoại hình, trong những thi hài này có Long hài lớn hơn trăm trượng, mai rùa to như núi, còn có một số thi hài của các loại cá tôm, nhiều không đếm hết, tất cả đều la liệt trên mặt đất.

Những hài cốt này đều không ngoại lệ, tất cả đều đã mất hết Nguyên khí, bị hủ hóa nghiêm trọng. Sau tiếng thét chói tai của tiểu ma nữ, đại đa số hài cốt đều hóa thành một chùm bột phấn rơi xuống mặt đất.

- Hừ! Ai cần ngươi nói!

Tiểu ma nữ thấy phía trước đúng là chỉ có một ít xương khô mà thôi, nhất thời hừ khẽ một tiếng, tức giận vùng tay Phong Liệt ra đi về phía trước, hai tai lại hơi đỏ hồng lên.

Đôi mắt to của Tiểu Bạch Long ngắm nghía chủ nhân của mình và Phong Liệt, cuối cùng vẫn chọn đi theo sau Phong Liệt. Trực giác của nó cảm thấy đi theo Phong Liệt an toàn hơn đi theo chủ nhân mình rất nhiều.

Nhìn xương khô hóa thành bụi phấn, ánh mắt không khỏi máy động.

- Trách không được vì sao ta lại không nhìn ra bề mặt nơi này là loại chất liệu gì, thì ra tất cả đều là tro cốt, vậy thì... con cự quái này chỉ sợ đã sống không biết bao nhiêu vạn năm a? Thế nhưng còn thôn phệ cả Chân Long, chỉ không biết là nó thôn phệ Chân Long còn sống hay là Long thi đã chết.

Những thi hài đồ sộ này, nếu ở lúc cúng vừa chết thì nói không chừng đều là tài liêu luyện khí khó tìm trên đời, cả người đều là bảo vật. Chỉ tiếc hiện giờ tất cả tinh hoa đều đã bị thôn phệ sạch sẽ thứ còn lại chỉ là tro cốt, không hề có tác dụng.

Phong Liệt tiếc hận nhìn vài lần, sau đó lại tiếp tục cất bước. Nhưng vào lúc này, tiểu ma nữ lại đột nhiên chạy về, trên khuôn mặt nhỏ nhắn khó nén vẻ khiếp sợ.

- Phong... Phong Liệt! Phía trước chắc chắn có thứ gì đó còn sống!

Tiểu ma nữ khẩn trương nói.

- Ha ha, tiểu ma nữ, ngươi nhát gan như thế từ lúc nào vậy?

Phong Liệt cười trêu tức nói.

- Thiết! Ai nhát gan cơ? Chỉ cho đại nam nhân như ngươi một cơ hội biểu hiện mà thôi..

Tiểu ma nữ bĩu môi khinh thường nói.

Phong Liệt không khỏi lắc đầu bật cười, không ngờ một tiểu ma nữ luôn e sợ thiên hạ không loạn này lại có một mặt nhát gan như vậy.

Bất quá, trong không gian này trừ bỏ xương khô ra thì chính là tro cốt, chỗ nào cũng tràn ngập tĩnh mịch, đúng là rất rợn người. Mà ngay cả Phong Liệt cũng có chút rợn người, cũng khó trách tiểu ma nữ sẽ sợ.

Phong Liệt nghĩ ngợi một chút, sau đó liền tế ra Luyện Hồn ma khải, lại biến ảo Hắc Ám thân, lúc này mới tiếp tục đi về phía trước.

Tiểu ma nữ cũng nhắm mắt đi theo sau hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn rất khẩn trương, hiển nhiên là vừa rồi đã bị thứ gì đó dọa sợ.

Chậm rãi tiến về phía trước, trong lòng Phong Liệt cũng căng thẳng hơn rất nhiều, hắn rõ ràng cảm giác được đúng là có một cỗ khí cơ đảo qua người mình.

Hơn nữa, càng đi về phía trước thì càng có thể cảm thấy rõ ràng một cỗ sát khí cường đại.

Cỗ sát khí này cực kỳ kinh người, phảng phất như đang có một vị cường giả tuyệt thế đang cầm trường thương sát khí trùng thiên chỉ về phía mình, bất cứ lúc nào cũng có thể phát ra một đòn long trời lở đất, Phong Liệt không khỏi rùng mình một cái.

Sau khi xuyên qua một tầng sương mù, dần dần, mấy bộ xương khô lớn như núi nhỏ xuất hiện trong mắt hai người, cũng không biết là do loài cự thú nào lưu lại. Mặc dù đã chết đi không biết bao lâu nhưng vẫn gây cho người ta một cảm giác áp bách rất cường đại.

Mà cỗ sát khí kia lại đến từ phía sau một bộ xương khô.

- Các ngươi chờ ở đây, ta đến đó xem.

Phong Liệt nghĩ ngợi, sau đó quay lại dặn dò tiểu ma nữ và Tiểu Bạch Long.

Tiểu ma nữ vốn định quen miệng phản bác Phong Liệt, nhưng thấy ánh mắt nghiêm nghị của hắn thì cuối cùng vẫn phải bĩu môi gật gật đầu, ngoan ngoãn chờ tại chỗ.

Phong Liệt hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén sự sợ hãi trong lòng, âm thầm ngưng tụ Trấn Long Thiên Bi ở ngực, vận sức chờ phát động, lúc này mới chậm rãi đi đến phía sau bộ xương khô kia.

Một bước, hai bước, ba bước... Mười bước.

Rốt cuộc, Phong Liệt đi vòng qua bộ xương khô, cũng thấy được cảnh tượng phía sau, nhưng lúc này hắn lại không khỏi sửng sốt.

Chỉ thấy sau bộ xương khô kia cũng không tồn tại sinh linh gì, chỉ có môt thanh đại thương dài chừng mươi trượng đang cắm trên sương xọ của một cự thú, mà cỗ sát khí ngập trời kia đúng là đến từ thanh thương này.

Phong Liệt dừng bước lại, ngưng mắt đánh giá cẩn thận thanh đại thương.

Chỉ thấy đại thương ảm đạm không ánh sáng, bên trên đầy vết rạn, giống như chỉ cần chạm nhẹ thôi sẽ hóa thành bột phấn. Ở mặt ngoài có thể thấy y nguyên một số hình rồng được chạm khắc tinh xảo, biểu hiện ra sự bất phàm của nó. Chỉ sợ thanh thương này vốn cũng là một đại sát khí kinh thiên động địa, tiếc là trải qua rất nhiều năm tháng trong không gian thôn phệ này nên đã biến thành một phế phẩm, thật làm cho người ta tiếc hận.

- Này! Phong Liệt, ngươi nhìn thấy gì vậy?

Tiểu ma nữ phía sau tò mò hỏi.

- Cũng không có gì... Không ổn!

Phong Liệt vừa định nói với tiểu ma nữ là không có gì, lại đột nhiên cảm thấy sát khí trên thanh đại thương kia tăng mạnh, một cỗ khí cơ khổng lồ lập tức khóa chặt lấy hắn.

Cùng lúc đó, một luồng kim quang bỗng phát ra từ đại thương, nhanh chóng bay về phía hắn.

Đồng tử Phong Liệt co rụt lại, tâm thần không khỏi kinh hãi, chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo.

Từ luồng kim quang này, hắn cảm nhận được một cỗ sát khí trước giờ chưa từng có. Trong đó còn ẩn chứa một cỗ ý cảnh không gì ngăn cản nổi, giống như mọi thứ trên thế gian đều không thể cản trở nó.

Kim quang còn chưa tới gần mà Phong Liệt đã cảm thấy linh hồn của mình bắt đầu tiên tan. Trong lúc nhất thời, hắn đều chút nữa đã cho là mình đã chết đi.

Xích!

Một tiếng động nhỏ vang lên.

Kim quang không chút đình trệ xuyên qua Luyện Hồn ma khải, sau đó đục thủng Hắc Ám thân của Phong Liệt, chui ra từ phía sau lưng hắn.

Thân hình Phong Liệt run lên, ngẩn người đứng tại chỗ.

Mà sau khi đâm xuyên qua người Phong Liệt, đạo kim quang kia hơi tạm dừng một chút trên không trung, sau đó lập tức hiện ra một đạo thương ảnh màu vàng dài ba thước.

Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, đạo thương ảnh này dĩ nhiên lại do những ký hiệu huyền ảo ngưng tụ thành, kim quang lấp lóe nhìn như rất có linh tính.

Thương ảnh xoay một vòng quanh đỉnh đầu Phong Liệt, sau đó lại tiếp tục vọt về phía tiểu ma nữ và Tiểu Bạch Long.

- A!

Tiểu ma nữ kinh hãi kêu lên một tiếng.

Lập tức, chỉ nghe hai tiếng “xích xích” liên tiếp vang lên, tiểu ma nữ và Tiểu Bạch Long thậm chí không kịp phản ứng thì đã bị thương ảnh đâm xuyên qua, phân biệt để lại trên ngực và cổ hai lỗ máu, cả hai đều gục xuống mặt đất, trong mắt ẩn chứa vẻ hoảng sợ không gì sánh bằng.

Mà lúc này, Phong Liệt vốn đang ngẩn người lại đột nhiên bị tiếng thét chói tai của tiểu ma nữ làm bừng tỉnh, khiếp sợ nhìn lỗ nhỏ trên ngực mình.

-Hả? Ta không chết? Tại sao ta lại không chết? À đúng, đây là Hắc Ám thân của lão tử, còn không chết được!

Phong Liệt không khỏi vui mừng quá đỗi, giống như vừa từ địa ngục đi tới thiên đàng.

Lúc đạo kim quang kia phóng tới, hắn cho là mình chết chắc rồi, lại không nghĩ rằng hiện giờ mình lại còn sống khỏe re.

Lúc này, đạo thương ảnh màu vàng kia lại bay trở lại cách Phong Liệt không xa, tựa như có chút nghi hoặc vì sao Phong Liệt không chết.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio