Tiếp đó, chỉ thấy từng trận “rầm rầm”, người vây xem đầy rẫy chung quanh Phục Long Cương thoáng cái bỗng nhiên thối lui xa hơn vạn dặm, dùng ánh mắt trông mong nhìn lại.
Mà giờ khắc này, trên tiểu cương, hơn trăm tên tinh anh kiệt xuất các phái nghe thấy lời của Phong Liệt, phản ứng của mọi người đều không giống nhau.
Trong đó có , cao thủ thiên tài là sắc mặt đại biến, không nói một lời, trực tiếp nhảy xuống khỏi tiểu cương, hốt hoảng chạy trốn, kẻ còn lại cũng nhìn trái nhìn phải, do dự không quyết.
Lúc này, gương mặt anh tuấn của Lăng Cô Thành cũng biến áo không thôi, trong mắt ẩn hiện vẻ lo lắng, hắn rõ ràng muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này, nhưng lại không muốn mất mặt, loại cảm giác này quả thực vô cùng buồn bực.
Hắn quét mắt nhìn xung quanh, cuối cùng, cắn răng một cái, quát lớn với Phong Liệt:
- Phong Liệt, đừng tưởng bổn công tử không biết âm mưu của ngươi, ngươi chỉ muốn càng nhiều người chết chung với ngươi mà thôi, Tất Tử chi kiếp từ trước đến nay đều cực ít người có thể vượt qua, bổn công tử mặc kệ ngươi, chúc ngươi may mắn, ha ha ha…
Lăng Cô Thành vừa dứt lời, liền vội vàng triển khai thân hình, chạy trốn như bay xuống một gò đất, vì che dấu nội tâm sợ hãi cho nên hắn cũng không quên cười lớn hai tiếng.
Mà đúng lúc đó, đám người xung quanh cũng không nhịn được vang lên từng tràng mỉa mai, khiến vẻ mặt Lăng Cô Thành khó coi muốn chết.
Theo sau hắn còn có bảy tám tên tinh anh Băng Long giáo, sắc mặt mỗi người đều cực kỳ khó coi, xám xịt lẩn vào trong đám người.
Phong Liệt cười nhạt với bọn chúng, từ chối cho ý kiến.
- Lăng Cô Thành nói không sai, chỉ có kẻ đần mới chết cùng với ngươi, thứ cho không thể phụng bồi.
Một tên đệ tử Lôi Long giáo khác cũng cao giọng quát, sau đó tung người rời đi.
Ngay sau đó, lại có vài chục người tự nghĩ không thể vượt qua Tất Tử chi kiếp, đều phóng về phía xa.
Chỉ trong nháy mắt, trên ngọn đồi nhỏ chỉ còn lại rải rác vài đạo thân ảnh.
Phong Liệt lạnh nhạt nhìn, chỉ thấy ngoại trừ bản thân ra, ba người Thủy Vô Khuyết, Lôi Vạn Quân, Nguyệt Vô Song đều đứng sừng sững ngoài trăm trượng, trong ánh mắt mỗi người đều lộ ra sự kiên định.
Ngoài ra, còn có hai tên tinh anh kiệt xuất tướng mạo lạ lẫm cũng không rời đi, nhìn phục sức của bọn họ, phân biệt xuất thân từ Ngân Long giáo và Lôi Long giáo.
Đối với tình huống trước mắt, trong lòng Phong Liệt đã đoán từ sớm, kỳ thật hắn hoàn toàn có thể trong tình huống tất cả mọi người bất ngờ không đề phòng mà dẫn đến Thiên Kiếp, nếu vậy thì có lẽ có thể một mẻ hốt gọn trên trăm vị tinh anh kiệt xuất này.
Chỉ có điều, sau khi cân nhắc không ngừng, Phong Liệt cuối cùng vẫn từ bỏ ý định mê người này.
Nếu thật sự làm như vậy, mặc dù trước mắt chiếm lợi, nhưng thế lực sau lưng những người này nhất định sẽ không bỏ qua, dưới sự giận dữ mà đem cả thành Tứ Phương san thành bình địa cũng không phải là chuyện lạ.
Hơn nữa, đến lúc đó, chắc chắn hắn đi đâu cũng gặp địch, nửa bước khó đi, Ma Long giáo trước áp lực các phương cũng chỉ có thể đem hắn trục xuất khỏi cửa, quả thật được không bằng mất.
….
Thủy Vô Khuyết một thân y phục trắng hơn tuyết, khuôn mặt anh tuấn bình thản như nước, khóe miệng hơi nhếch, cho thấy nội tâm mạnh mẽ và kiên định, hắn nhìn chằm chằm Phong Liệt, quát lạnh:
- Phong Liệt, cho dù biết ngươi muốn khích tướng, chỉ có điều, Thủy Vô Khuyết ta dứt khoát không sợ.
Từ khi xuất đạo đến nay, bổn công tử chỉ có một lần bại trong tay Ma Long giáo bởi ngươi, ngày hôm nay, Thủy Vô Khuyết ta muốn rửa sạch sự sỉ nhục đó, đem ngươi dẫm nát dưới chân.
- A… tốt lắm, ta cũng rất mong có thể chiến với ngươi một trận, chỉ có điều đợi ngươi có thể vượt qua Thiên Kiếp đã rồi nói sau.
Phong Liệt mỉm cười đáp.
- Phong Liệt, mặc dù ta không biết mình có thể vượt qua Tất Tử chi kiếp hay không, nhưng ta biết ngươi nhất định sẽ chết trước ta, đợi khi ngươi chết rồi thì cũng không còn Thiên Kiếp nữa.
Lôi Vạn Quân thân cao gần trượng quát lớn.
- Ách?
Phong Liệt có chút ngẩn ngơ, không ngờ đại hán này lại nói chuyện thẳng thắn như vậy, khiến hắn không thể lắc đầu bật cười.
Gương mặt Nguyệt Vô Song vẫn lãnh khốc như trước, không nói một lời, dùng hành động của mình biểu lộ sẽ không lui về sau nửa bước.
Ánh mắt Phong Liệt cuối cùng cũng dừng lại tại hai tên lạ mặt đứng cuối cùng, nói:
- Các ngươi chắc chắn không muốn lui?
- Hừ, bớt nói nhảm đi, Thủy Thiên Vân ta từ trước đến nay khó có một lần bại, người khác làm được, bổn công tử cũng có thể làm được.
Thiếu niên Ngân Long giáo vừa dứt lời thì lạnh lùng liếc nhìn Thủy Vô Khuyết ở bên cạnh, hiển nhiên muốn cùng phân cao thấp với Thủy Vô Khuyết.
Thủy Thiên Vân hắn từ nhó đến lớn khó có một lần bại, nhưng lại bị xưng là đệ nhị thiên tài của Ngân Long sơn trang, loại tư vị đứng sau cái bóng của Thủy Vô Khuyết quả thực khiến hắn thống khổ, cho nên chỉ cần có cơ hội chứng minh bản thân mạnh hơn Thủy Vô Khuyết, hắn sẽ không bỏ qua.
- Hừ, cho dù là Thiên Kiếp thì có thể làm gì được Lam Tây Hạc ta? Đúng là nực cười.
Gã đứng sau cùng là một thiếu niên của Lôi Long giáo, hiên ngang quát.
Phong Liệt cười khẽ không đáp, hai người này mặc dù tu vi không yếu, đều đạt đến hàng ngũ Thần Thông cảnh sơ kỳ, nhưng rõ ràng đều là loại trẻ tuổi không biết nông sâu.
Chỉ có điều, mỗi người đều có mạng của mình, Phong Liệt cũng lười xen vào việc người khác.
Lúc này, mây đen trên trời đã dày đặc, thỉnh thoảng lại có lôi điện phóng ra, cả vùng đất cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy, đen kịt một mảnh, giống hệt tận thế.
Phong Liệt bình tức ngưng thần, đem tất cả mọi thứ xung quanh bỏ lại sau đầu, thân hình thả lỏng, cuối cùng không tiếp tục áp chế nguyên lực đang tăng vọt trong cơ thể nữa, hung hăng phá tan đạo vách ngăn cuối cùng.
- Ba…
Giống như có một đạo vách ngăn thoáng bị nghiền nát, ngay sau đó, khí thế toàn thân Phong Liệt đột nhiên tăng vọt, giống như muốn xé rách thân thể hắn.
- Grào…
Phong Liệt nhịn không được mở hai tay ra, ngửa mặt lên trời rống lớn một tiếng, nhưng chẳng biết tại sao, khi phát ra lại trở thanh một tiếng Long ngâm, vang vọng trời cao, đánh tan tầng mây vô tận, uy áp cường hoành giống như Man Long thái cổ thức tỉnh, khiến tâm thần ngàn vạn người chấn động mãnh liệt, khó có thể kiềm chế.
Giờ khắc này, Phong Liệt mới cẩn thận cảm nhận được đạo Long Uy trong cổ họng dường như có biến hóa vi diệu nào đó, tựa như có cảm giác đi xuyên qua thông đạo, ngay sau đó tinh thần của hắn liền bị dẫn tiếp nhập vào một thế giới quy tắc kỳ diệu.
Trong cái thế giới này, tất cả đều mơ hồ, duy chỉ có vòng xoáy thôn phệ khổng lồ là dường như tùy thời có thể thôn phệ hắn vào trong đó, vạn kiếp bất phục.
- Hizz… đây là đại thần thông “thôn phệ”? Thì ra chính thức tiến vào Thần Thông cảnh là như thế này.
Trong lòng Phong Liệt giật mình, hắn hiểu rằng chỉ có hiểu thấu đáo đại thần thông thôn phệ này thì hắn mới chân chính tiến vào Thần Thông cảnh.
Trong lòng hắn căng thẳng, vội vàng tập trung tư tưởng, bắt đầu suy nghĩ.
Nhưng đúng lúc này, trên không đột nhiên vang lên một tiếng lôi minh kinh thiên động địa.
- Rẹt rẹt… rầm…
Ngay sau đó, sáu đạo lôi điện màu bạc thô to như bắp đùi, đột nhiên xuyên qua trời cao, hung hăng nện xuống sáu đạo thân ảnh trên Phục Long Cương, quang mang ngân bạc chiếu sáng đại địa, khiến cho đêm tối trong thiên địa lập tức sáng như ban ngày, khiến chung quanh kinh hô.
Sáu đạo ngân lôi, mang theo một cổ khí tức khủng bố hủy diệt hết tất cả, giống như muốn đem sáu đạo thân ảnh nghiền thành cặn bã.
- Liên Khai Thịnh Thế Phá Vạn Kiếp.
Thủy Vô Khuyết vẻ mặt ngưng trọng, trậm giọng quát một tiếng, hai tay đột nhiên vung lên, lập tức, một mảnh ngân liên mở ra trên đỉnh đầu, ngăn cản lôi kiếp.
- Lôi Động Diệt Thiên.
Lôi Vạn Quân cũng hét lớn một tiếng, đột nhiên ném ra một cái lôi cầu cực lớn nghênh đón trên không.
- Tuyệt Vọng Kiếm Đạo Chi Thiên Địa Phá Diệt.
Thanh trường kiếm sau lưng Nguyệt Vô Song đột nhiên rít dài một tiếng, xoay tròn trên không trung, bộc phát ra khí tức khiến cho trời xanh cũng cảm thấy tuyệt vọng.
….
Lúc này Phong Liệt cũng bị giật mình, toàn bộ tinh thần của hắn đang tập trung tìm hiểu thần thông, lại đột nhiên cảm thấy một cỗ khí tức nguy hiểm, vội vàng thoát ly tâm thần, cũng vừa vặn nhìn thấy đạo ngân lôi đến trước đỉnh đầu, sợ đến mức liền vội vàng tế khởi Luyện Hồn Ma Khải.
Lập tức, chỉ nghe “ầm” một tiếng bạo vang.
Lôi điện hung hăng nện lên người hắn, vốn hơn ngàn đầu quỷ ảnh hung lệ, thoáng cái bị oanh sát mất ba trăm đầu, uy lực như vậy quả thực quá cường hoành.
- Bà mẹ nó, Thiên Kiếp này quả thực uy lực đủ lớn.
Phong Liệt thầm hô một tiếng, không khỏi sợ hãi trong lòng, chỉ có điều cũng may vừa mới bắt đầu, lôi kiếp vẫn nằm trong phạm vi mình có thể chịu được.
Nhưng rất nhanh, trái tim của hắn liền bị bóp chặt.
Lúc này, hắn mơ hồ cảm thấy mình như tiến vào con đường Thần Thông cảnh duy nhất, nhưng trước khi lôi kiếp vẫn chưa kết thúc phải hoàn toàn hiểu thấu đáo đại thần thông thôn phệ, nếu không cho dù vượt qua lôi kiếp cũng uổng công, tất cả đều chỉ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Còn nếu như trước khi hiểu thấu đáo về thôn phệ mà chết dưới lôi kiếp, vậy thì mọi chuyện cũng coi như xong.
Nghĩ đến đây, trong lòng Phong Liệt khẽ động, vội vàng lấy ra Tiên Âm Sàng, khoanh chân ngồi lên đó, hắn một bên đem tâm thần nhập vào trong thế giới quy tắc quỷ dị kia để tìm hiểu đại thần thông thôn phệ, một bên phân ra tâm thần đối phó với Thiên Kiếp trên không trung, nhất tâm nhị dụng, lại không hề ngưng trệ.
- Rắc rắc… ầm…
Lại có sáu đạo ngân lôi phát ra, sáu đạo ngân lôi này so với sáu đạo ngân lôi vừa rồi thì uy lực cường hoành gấp đôi có thừa.
Phong Liệt ngửa đầu nhìn lên trời, cổ hơi động, đột nhiên phát ra một tiếng Long ngâm cao vút, lập tức, một đạo Ma Long hơn mười trượng uốn lượn bay lên không trung, điên cuồng thôn nạp nguyên khí thiên địa để bản thân lớn mạnh, hung hăng lao đến đạo ngân lôi này.
- Oanh…
Sau một tiếng vang lớn, Ma Long tiêu tán vô hình, mà ngân lôi cũng nhỏ đi nhiều, lại tiếp tục nện lên người Phong Liệt, nhưng không thể đột phá phòng ngự của Luyện Hồn Ma Khải.
Mà đám người Thủy Vô Khuyết, Nguyệt Vô Song đều hiển lộ tất cả thần thông, cố gắng đối kháng Thiên Kiếp.
Giờ khắc này, trong lòng Phong Liệt đối với không gian quy tắc kia tràn đầy hiếu kỳ vô tận, trước đây hắn biết, đừng nói là võ giả Cương Khí cảnh, cho dù là cường giả Long Biến cảnh cũng không có tư cách chạm đến phạm trù quy tắc thiên địa.
Nhưng giờ khắc này, hắn lại mơ hồ cảm thấy, dường như thượng thiên mượn cho mình một đôi tuệ nhãn, có thể khiến hắn nhìn thấy rõ mỗi một quy tắc trong vòng xoáy thôn phệ kia, đây quả thực là ân tứ mà thiên đạo ban cho.
Đương nhiên, về phần có thể lĩnh ngộ được hay không còn phải xem ngộ tính và tư chất của bản thân.
Hiện nay hắn có Tiên Âm Sàng trong tay, trong đầu hoàn toàn ở trạng thái Không Linh.
Trong trạng thái này, lực cảm ngộ của hắn tăng cả trăm ngàn lần, gần như chỉ một cái nháy mắt thì đã lập tức hiểu rõ đại khái về đại thần thông thôn phệ, sau đó từ chỗ hiểu rõ mà mỗi thời mỗi khắc đều có được thu hoạch cực lớn.
- Rắc… rắc…
Dưới sự chú mục của vạn người, đạo lôi kiếp thứ ba cuối cùng cũng đánh xuống.
Chỉ có điều, lần này, bốn đạo lôi điện giáng xuống, uốn lượn trên trời cao, hung hăng nện lên đỉnh tiểu cương.
Mượn tia ngân mang sáng chói, ngàn vạn người bên dưới kinh ngạc phát hiện, không biết từ lúc nào mà trên tiểu cương chỉ còn lại bốn đạo nhân ảnh, đó chính là Phong Liệt, Thủy Vô Khuyết, Lôi Vạn Quân, Nguyệt Vô Song, về phần hai người khác thì đã biến mất không thấy, ngay cả hài cốt cũng không còn.
- Hizz… cứ như vậy mà biến mất sao?
- Trời đất, chỉ mới là đạo lôi kiếp thứ hai mà đã oanh sát hai cường giả Thần Thông cảnh, đây… đây quả thật không hợp lẽ thường… Chỉ có điều, Phong Liệt kia tại sao lại không xảy ra việc gì?
- Đúng vậy a, Phong Liệt bất quá chỉ mới là Cương Khí cảnh đỉnh phong, chỉ có sau khi vượt qua lôi kiếp mới có thể tấn cấp? Tiếu tử này quả nhiên thực sự có tài…
….
Trong không gian quy tắc, thời gian phảng phất như ngưng trệ, tâm thần Phong Liệt hoàn toàn đắm chìm bên trong việc lĩnh ngộ quy tắc thôn phệ, tất cả mọi chuyện bên ngoài đều để tại sau đầu.
Nếu lúc trước hắn đoán không sai, lúc tất cả sinh linh tiến vào trong Thần Thông cảnh đều được thiên đạo ban ân, có thể đem tâm thần tiến vào trong khoảng không gian tràn đầy quy tắc này trong thời gian ngắn ngủi.
Ở trong này, tất cả mọi quy tắc cơ bản cấu tạo thành thần thông, nhưng muốn thu hoạch thì phải xem thiên tư và cơ duyên của cá nhân.
Nếu như bỏ lỡ thời khắc ngắn ngủi này, ngày sau cho dù đạt đến Long Biến cảnh cũng không có khả năng tiếp cận đến quy tắc thần thông, thậm chí cũng không cách nào hoàn thiện quy tắc thần thông.
Phong Liệt có Tiên Âm Sàng tương trợ, lúc này lực lĩnh ngộ đạt đến gấp trăm ngàn lần thường nhân, đem tất cả mọi thứ liên quan đến quy tắc thôn phệ khắc sâu vào trong đầu, không ngừng diễn luyện hoàn thiện thần thông này.
Hắn vong ngã tham ngộ thần thông, dần dần quên mất tất cả mọi thứ trên thế gian, thậm chí ngay cả Thiên Kiếp ở bên ngoài cũng quên mất triệt để.
Giờ khắc này, hắn cũng không biết, hắn đối với việc lĩnh ngộ thần thông thôn phệ càng thêm sâu sắc, trong đan điền hắn dần xuất hiện một vòng xoáy hắc sắc nhỏ cỡ nắm tay.
Mà vòng xoáy này giống như một cái phễu, không ngừng xoay tròn, khuếch tán, dường như muốn đem mọi thứ xung quanh xé rách.
Thời gian trôi qua tạo thành một không gian nhỏ hẹp, theo thời gian trôi qua, không gian này dùng tốc độ kinh người khuếch trương, mười trượng, trăm trượng, ngàn trượng, vạn trượng…
Bỗng đột nhiên, vòng xoáy xông ra khỏi thân thể hắn, xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, tạo thành một vòng xoáy màu đen phạm vi mười trượng, lực lượng xé rách tạo thành một cỗ phong bạo bành trướng, gần như muốn đem kiếp vân trên trời xóa sạch, thôn phệ không còn.
- Trời đất… đó là chiến kỹ gì?
- Đây là… là đại thần thông thôn phệ, không ngờ Phong Liệt lại có thể thức tỉnh được thần thông thôn phệ hiếm có.
- Đúng vậy, đã nhiều năm qua, chưa từng có võ giả nhân loại nào thức tỉnh được thần thông thôn phệ này, Phong Liệt… ài, hy vọng hắn có thể độ qua Tất Tử chi kiếp này. Thần thông thôn phệ này vừa thức tỉnh sao lại có uy lực lớn như vậy? Dường như còn chưa phải là lớn nhất.
- ….
Mọi người ở bên dưới ngơ ngác nhìn vòng xoáy thôn phệ trên đỉnh đầu Phong Liệt, không khỏi kinh ngạc vô cùng, một số cao thủ lớn tuổi lại càng thêm giật mình trước uy lực của vòng xoáy thôn phệ trên đỉnh đầu Phong Liệt.