Ma Long Phiên Thiên

chương 411: phong tiểu vi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phùng Cảnh Huy nhìn Phong Liệt, trợn tròn mắt, không ngờ thành chủ đại nhân này bản lĩnh mở to mắt nói bừa không kém chút nào.

- Đúng đúng, Triệu Kiên không nói lão là lệnh sử của giáo chủ đã mang người xông vào tây đại doanh hành hung, lão tử còn tưởng là Kim Long giáo giết vào đó chứ.

- Thì đó, ai biết lão quỷ kia là cái gì, đúng là đáng thiên đao vạn quả!

- …

Đám tướng lĩnh tây đại doanh Lý Thiên Hùng ngẩn ra rồi cùng gào la, cắn chặt không biết thân phận người đến, nói Triệu Kiên tội ác tày trời.

Lúc trước nếu Phong Liệt không xuất hiện thì bọn họ suýt nữa chết trong tay Triệu Kiên, dù là xút thân từ chí tôn minh hy tướng lĩnh tây đại doanh bây giờ gần như đều đứng về phía Phong Liệt.

Trong số đó có một ít người ánh mắt chớp lóe, không biết đang nghĩ gì.

Tuy nhiên những người này đã bị Lý Thiên Hùng ghi nhớ, rất nhanh sẽ trở thành đối tượng bị thanh tẩy.

Phùng Cảnh Huy thấy tình hình này thì biểu tình giận dữ:

- Các ngươi phản...các ngươi đây là...Phong đại nhân ngươi...

- Khụ khụ.

Phong Liệt ho khan đánh gãy lời của Phùng Cảnh Huy, cao giọng ra lệnh:

- Phùng thống lĩnh, nếu đầu ngươi bị hư rồi, bổn tọa thấy ngươi không đảm nhiệm chức nam đại doanh thống lĩnh được nữa, mua thu dọn về nhà dưỡng lão đi.

- Cái gì?

Phùng Cảnh Huy con ngươi co rút, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin. Gã khống chế nam đại doanh đã lâu đến bốn mươi năm, không ngờ bị một thiếu niên thành chủ chưa dứt sữa cắt chức, đúng là không có thiên lý.

- Hừ, tốt lắm, Phong Liệt, chúng ta chờ xem!

Phùng Cảnh Huy tức ói máu, nhưng gã biết tình hình bất lợi với mình nên không ngay mặt phản đối. Gã hung tợn trừng Phong Liệt, thở hồng hộc phất tay áo bỏ đi.

Phong Liệt cười nhạt, lạnh lùng nhìn Phùng Cảnh Huy khuất xa, mắt lóe sát khí. Tiếc rằng hiện tại Bán Giang Hồng không ở bên cạnh, nếu không thì hắn tuyệt đối sẽ không cho Phùng Cảnh Huy còn sống trở về.

Trịnh Đạt tiến lên một bước, thấp giọng nói:

- Phong đại nhân, Phùng Cảnh Huy kinh doanh nam đại doanh đã lâu đến bốn mươi năm, trong đó tất cả tướng lĩnh là một tay hắn cất nhắc lên, nếu cứ từ bỏ hắn thì e rằng nam đại doanh...

Phong Liệt cười lạnh nói:

- Không sao đâu, nam đại doanh đã không cần thiết tồn tại, khu trực hết tất cả cao thủ cấp tướng, quân sĩ bình thường xếp vào hai đại doanh đông, tây. Chuyện cụ thể thì ngươi và Lý Thiên Hùng sắp xếp đi.

- Tuân lệnh!

Mắt Trịnh Đạt sáng lên, cmr thấy chiêu giải quyết tận gốc này không tệ, đối với Phong Liệt làm phủi chưởng quầy thì gã dở khóc dở cười, cuối cùng dọn dẹp cục diện rối rắm vẫn là bản thân gã.

Bây giờ trên người Phong Liệt có khá nhiều chuyện rắc rối, không muốn tốn thời gian cho những việc nhỏ này, một Tứ Phương Thành nho nhỏ không lọt vào mắt hắn, thậm chí nguyên Đằng Long quận hắn đều không để ý.

Ném chuyện còn lại cho Trịnh Đạt, hắn quăng nguyên bình lớn huyền nguyên bất tử đan cho Lý Thiên Hùng, rồi thì định rời đi.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên một thân hình già nua lảo đảo chạy vào tây đại doanh, thấy Phong Liệt lập tức kêu lên:

- Đại nhân, lão nô có chuyện quan trọng bẩm báo!

- A? Trương Phúc, tại sao ngươi tới đây?

Phong Liệt ngẩn ra, người đến là quản gia người thường Trương Phúc trong thị phủ.

- Đại nhân, có thư của người.

Trương Phúc bước vội lên, cuống quýt đưa một phong thứ gấp đôi cho Phong Liệt.

Phong Liệt nhận lấy, khuôn mặt bình tĩnh tăng phần tức giận.

Lá thư này là Bán Giang Hồng để lại, đị ý nói Thiên Lân Thành Phong gia gặp phải đại quân Kim Long Thiên Triều bao vây tiễu trừ, Hỏa Mãng Vương chỉ là một cây trụ không chống nổi nguyên nhà, gã đi cứu viện.

Xem thư xong hắn trầm ngâm, Phong gia có chuyện tất nhiên hắn không thể khoanh tay đứng nhìn.

Hơn nữa Phong gia chỉ là một gia tộc nhỏ, trong nhà tu vi cao nhất chỉ có vài cao thủ thần thông cảnh.

Hơn nữa nếu ngay cả Hỏa Mãng Vương còn không xử lý được thì chứng minh Kim Long Thiên Triều đã xuất động cường giả hóa đan cảnh, e rằng Bán Giang Hồng đi cũng khó bảo đảm sự việc thuận lợi, nói không chừng cần hắn đích thân đi một chuyến.

Trầm ngâm giây lát, hắn giao việc trong thành cho Trịnh Đạt, Lý Thiên Hùng, rồi ngửa đầu phát ra tiếng hú dài.

Ngay sau đó, sâu trong tây đại doanh vang lên tiếng ác điểu hú lảnh lót, thanh âm hòa cùng tiếng huýt gió của Phong Liệt.

- Gri...!

Tiếng rít như xuyên kim tạc đá, khiến người ù tai.

Tiếp theo, một đại điêu màu ám kim giương hai cánh to mười trượng bỗng xuất hiện trên đỉnh đầu Phong Liệt, xoay quanh không ngừng, phát ra tiếng hú vui vẻ.

Không chút nghi ngờ, con đại điêu này chính là Kim Câu.

Đi tới Tứ Phương Thành rồi Kim Câu luôn do Hỏa Mãng Vương phụ trách chăm sóc, mỗi ngày ăn vô số linh đan diệu dược, tốc độ tăng cấp rất nhanh, hiện giờ đã là nhị cấp đỉnh chi cảnh. Đôi cánh chim khí thế mạnh mẽ hung ác cực kỳ che trời không ngừng dấy gió lốc, uy thế kinh người.

Phong Liệt nhìn đại điêu trên cao, mỉm cười, tiếp theo thân hình nhoáng một cái đã leu lên lưng Kim Câu. Rất nhanh, một người một điêu biến mất nơi chân trời.

......

.....

Vùng biên duyên đông nam Ma Long sơn mạch, dãy núi liên miên, địa thế hiểm trở.

Lúc này sâu trong một hiệp cốc hẹp dài, hai, ba trăm võ giả mực kình phục dáng vẻ chật vật đều trận địa sẵn sàng đón quân địch, bảo vệ một đám lão nhược bệnh tàn và chính giữa, cảnh giác đề phòng xung quanh hiệp cốc.

Những người này có nam có nữ, có người già con nít, đa số người đều bị thương hợc nhiều hoặc ít, đa số là bị tên bắn, vẻ mặt mỏi mệt, đáy mắt đầy sự kinh hoàng.

Nếu Phong Liệt có mặt ở đây thì chắc chắn nhạn ra bọn họ là người quen cũ của hưanó, trong đó có đại bá Phong Chính Đức, tam phúc Phong Chính Khôn đều có mặt.

- Khụ khụ...oa.

Ở không xa một ngọn đồi nhỏ Hỏa Mãng Vương kiềm không được khụ ra một ngụm máu tươi, sắc mặt lại nhợt nhạt thêm một phần. Gã lau máu nơi khóe miệng, ánh mắt lạnh lùng nhìn ra ngoài hiệp cốc, toát ra mấy phần ưu thương.

Lúc này, một cô bé phấn điêu ngọc mài chạy lên, đôi mắt to long lanh nghiêng đầu nhỏ hỏi:

- Lão gia gia, người không sao chứ?

Hỏa Mãng Vương cười nói với cô bé:

- Ha ha, gia gia không có việc gì, tiểu nha đầu, ngươi tên là gì hả?

Cô bé này khoảng chừng năm, sáu tuổi, đôi mắt to cực kỳ linh động, bới hai bím tóc cao, tròn quay đáng yêu.

Cô bé tò mò hỏi:

- Ta tên là Phong Tiểu Vi, lão gia gia, người thật sự là thuộc hạ của Phong Liệt ca ca ạ?

- Tiểu Vi, đừng gây phiền cho lão gia gia, đi sang bên chơi đi!

Tam thúc của Phong Liệt, Phong Chính Khôn nhanh chóng tiến lên vài bước kế cô bé về, rồi cung kính cười nói với Hỏa Mãng Vương:

- Hỏa Mãng Vương tiền bối, tiểu nha đầu không hiểu chuyện, người đừng chấp nhặt với nó nhé.

- Không sao.

Hỏa Mãng Vương cười cười, rồi nghiêm mặt nói:

- Phong gia chủ, hiện tại kẻ địch chưa tấn công có lẽ là muốn khiến cho công tử sa lưới, ngươi để mọi người nhân lúc này nhanh chóng hồi phục đi, tới ban đêm chúng ta thừ dịp phá vòng vây.

- Ừ.

....

Lúc này ngoài hiệp cốc đã tràn đầy ngàn vạn cung thủ Kim Long Thiên Triều, khiến hiệp cốc không lọt một khe hở, mấy ngàn vạn mũi tên sắc bén ẩn giấu trong rừng lóe tia sáng âm u, sát khí tràn đầy.

Một tướng quân mặc chiến giáp vàng đứng trên chỗ cao, lạnh lùng nhìn tình hình trong hiệp cấp, khóe môi nhếch nụ cười nhạt.

- Đại nhân, Phong gia nghịch tặc luôn co đầu rút cổ trong tiểu cốc, không lại cưỡng bức phá vòng vây, chắc hẳn bọn họ đã nỏ mạnh hết đà rồi. Chỉ cần chúng ta lại bắn một vòng thì chắc chắn sẽ giết sạch bọn họ.

Một tiểu tốt nịnh nọt cười nói, mặt lộ nụ cười vui sướng tàn nhẫn.

Tướng lĩnh trách:

- Câm miệng lại, nên làm sao bổn tọa tự biết, còn cần ngươi dạy sao?

- Dạ, là tiểu nhân nhiều chuyện.

....

Tướng lĩnh khinh thường hừ, lười để ý thuộc hạ đó. Gã cố ý vô tình liếc rừng cây sau lưng, trong mắt lộ vẻ sợ hãi.

Sâu trong rừng cây đậu một chiếc xe ngựa cực kỳ xa hoa rộng rãi, có hai con ngũ cấp kim giai bộ dạng dữ tợn nhưng rất ngoan kéo xe.

Xung quanh xe ngựa đứng bốn ông lão mực đồ trắng, đều là cường giả hóa đan cảnh, khí thế mạnh mẽ mà nội liễm, trận thế như vậy đúng là nghe rợn cả người.

Màn che thùng xe đóng kín, khiến người không thấy rõ tình hình bên trong, trời đất cực kỳ yên tĩnh, tĩnh như có phần đè nén.

Không biết đã trải qua bao lâu, đột nhiên một con chim nhỏ màu xanh to cỡ bàn tay phành phạch đáp trên thùng xe.

Một ông lão giương mắt nhìn, tay vung hút con chim nhỏ, rồi lấy một tờ giấy từ vuốt chim.

- Điện hạ, Phong Liệt đã lên đường, dự tính nửa ngày sau sẽ đến.

- A? Nửa ngày hả, ha ha, Phong Liệt, hãy quý trọng nửa ngày cuối cùng trong đời ngươi đi.

Một tiếng cười khẽ truyền ra từ thùng xe, bên trong chất chứa oán độc sâu đậm.

Đêm khuya không có ánh trăng, trên trời sao nhấp nháy, mặt đất một mảnh tối đen.

Trong hiệp cốc ở trên một nngj đồi, Phong Chính Khôn, Phong Chính Đức và mấy cao thủ tiền bối Phong gia đức cao vọng trọng cùng nhau bàn bạc cách thoát nguy nan, Hỏa Mãng Vương cũng được mời tham gia.

....

Một ông lão Phong gia giật mình nói:

- Hỏa Mãng Vương tiền bối, người nói chuyện hôm nay Kim Long Thiên Triều làm là bửi vì Phong Liệt giết thập thái tử của họ?

Hỏa Mãng Vương thản nhiên nói:

- Đúng vậy, Kim Sở Ngạn dẫn thuộc hạ tập kích Thiên Nhân Thành Đằng Long quận, bị công tử ra tay giết chết.

Phong Chính Đức giật mình hỏi, vẻ mặt đầy khó tin:

- Cái...cái này sao có thể? Nghe nói thập thái tử Kim Sở Ngạn chính là cao thủ thần thông cảnh, còn có kim long hoàng đại thần thông, trong cùng đẳng cấp không người địch nổi. Còn tiểu tử Phong Liệt mới thức tỉnh ma long huyết mạch chưa đến bốn năm mà thôi.

Một ông lão cổ hủ tay trói gà không chặt nói:

- Đúng vậy, bên trong có nhầm lẫn gì không? Không bằng chúng ta đi tìm quân đội triều đình hỏi xem? Có lẽ họ lầm rồi? Không không thể không nói lý nha!

- Khụ khụ, các vị, điều này tuyệt đối không có hiểu lầm gì cả. Mặc dù tu vi của công tử chỉ luyện bốn năm thôi nhưng tư chất kinh người lại có cửu phẩm ma long huyết mạch, đã tiến vào hàng cường giả thần thông cảnh, hơn nữa được công nhận là đệ nhất cao thủ thế hệ trẻ trên đại lục.

- Cao thủ thế hệ trẻ á? Điều này sao có thể?

- …

Nghe Hỏa Mãng Vương nói mấy lời này, già trẻ Phong gia đều cực kỳ kinh ngạc, thật lâu không bình tĩnh được.

Một lát sau Phong Chính Khôn khẽ cười nói:

- Ha ha, ta sớm rồi thôi, Liệt nhi không phải vật trong áo, khiến Phong gia ta nở mặt!

- Hừ! Nở mặt cái quái gì, ta thấy tiểu thằng khốn đó là sao chổi thì có. Nếu không phải hắn gây chuyện thị phi khắp nơi thì sao liên lụy Phong gia ta đến nước này chứ? Nếu theo ý kiến của ta năm đó ở Long Hồn tế đàn trực tiếp đánh chết tiểu tử đó thì bây giờ chúng ta đỡ lo hơn rồi.

Một thanh âm khinh thường vang lên, ngoười nói chuyện là đại bá của Phong Liệt, Phong Chính Đức. Bây giờ tu vi của gã đã tới cương khí cảnh nhị tầng, ở Thiên Lân Thành cũng xem như là một cao thủ.

Năm đó gã lấy tu vi nguyên khí cảnh thất tầng vậy mà không thể giết chết Phong Liệt vừa mới thức tỉnh ma long huyết mạch, đây luôn là trò cười mấy năm qua ở Thiên Lân Thành, trong lòng gã rất hận hắn.

Phong Chính Khôn nhíu mày, phản đối nói:

- Đại ca, Liệt nhi dù gì cũng có huyết mạch Phong gia ta, sao ngươi có thể nói lời như vậy.

Lúc này một thiếu niên công tử nanh tranh cười nhạt, chậm rãi mở miệng nói:

- Tam thúc, ta ngược lại cảm thấy phụ thân nói có lý. Tất cả tai họa đều do Phong Liệt gây ra, hại chúng ta xa xứ. Chỉ cần chúng ta tuyên bố đã trục xuất Phong Liệt khỏi gia môn thì tin tưởng triều đình sẽ không làm khó chúng ta đâu.

Thiếu niên này không phải ai khác, chính là đường ca của Phong Giang, Phong Liệt. Năm đó gã ở Long Hồn tế đàn bị Phong Liệt đạp xuống, bỏ lỡ cơ hội tốt cá chép hóa ròng.

Vốn gã tưởng lần nữa nhận tẩy nữa cần chờ thêm năm năm, nhưng Phong Giang có vận may không tệ lắm. Khi đó gã vì tâm tình buồn bực bỏ nhà đi, kết quả ở trong núi hoang ăn nhầm một mai long châu quả, thức tỉnh rồi kim long huyết mạch, hơn nữa một hơi vọt đến nguyên khí cảnh cửu tầng.

Mãi đến vài năm sau, ngày hôm nay Phong Giang đã tu luyện đến chân khí cảnh cửu tầng, ở Thiên Lân Thành coi như là một thiếu niên thiên tài hơi nổi tiếng, bình thường được gia tộc chú trọng, tất cả linh đan diệu dược đều ưu tiên cung cấp, có thể nói thiếu niên đắc chí, xuân phong đắc ý.

Phong Giang vốn có hết trên dưới gia tộc muốn gì cho nấy, nghe nói đột nhiên nhảy ra một đệ đệ Phong Liệt là đệ nhất cao thủ thế hệ trẻ đại lục, có thể tưởng tượng gã bực mình cỡ nào, thù mới hận cũ chồng chất, còn bực mình hơn cả ăn ruồi bọ.

- Hừ, tầm nhìn hạn hẹp!

Phong Giang vừa dứt lời thì một giọng già nua vang lên, mọi người xoay người nhìn lại, chỉ thấy người nói chuyện là một ông lão thanh thạc, nhẹ vuốt râu, mắt sáng lấp lánh.

- Chính Khôn nói đúng, Phong Liệt là huyết mạch Phong gia ta, điều này không thể thay đổi. Chỉ cần độ qua kiếp nạn hôm nay thì trong tộc có hậu bối thiên tài như Phong Liệt nói không chừng có thể làm vinh dự Phong gia môn ta.

Người này tóc tím chân mày tím, tiên phong đạo cốt, Phong gia thiết dực đại trưởng lão Phong Hoài Nam năm đó đấu với Lý hộ pháp, long võ giả Thiên Dực thần thông cảnh lục tầng, cũng là đệ nhất cao thủ Phong gia.

Phong Hoài Nam nói một câu, tộc lão khác biết điều câm miệng.

Chỗ nào có người là có giang hồ, dưới Phong Hoài Nam còn có hai cường giả thần thông cảnh cửu tầng khác, đều ủng hộ Phong Chính Đức và Phong Chính Khôn, bình thường tranh đấu gay gắt.

Nhưng dù ở đâu đều không thể thay đổi sự thật cường giả là tôn, nếu không phải Phong Hoài Nam ngày thường ở trong gia tộc đức cao vọng trọng, tu vi cao sâu thì e rằng Phong gia sớm sụp đổ rồi.

Im lặng một lát sau, ông lão Phong gia khác lên tiếng nói:

- Đại trưởng lão, việc gấp rút hiện giờ là chúng ta phải bàn bạc nên làm sao thoát khón đây. Còn nữa, tổ tiên chúng ta là bị Thiên Long Thần Triều Phong gia trục xuất khỏi gia môn. Khi đó từng buộc lão tổ thề rằng đời đời con cháu không được bước vào Thiên Long Thần Triều nửa bước, chúng ta rời khỏi Kim Long Thiên Triều sau này phải đi đâu đây?

- Đúng rồi đó, Phong gia ở Thiên Long Thần Triều hiện tại thế lực to lớn, nếu chúng ta di cư qua đó thì ngày sau e rằng không yên ổn.

- Ài, đều là chuyện mấy trăm năm trước rồi, nói không chừng bên Thiên Long Thần Triều sớm đã quên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio