Ma Long Phiên Thiên

chương 430: vô thiên chi nhật (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Ồ, đúng là có thể nhận chủ!

Ánh mắt Phong Liệt thoáng chốc sáng ngời. Nhưng một khắc sau, hắn đột nhiên ngây dại, vẻ mặt khiếp sợ tột độ.

Hắn cảm thấy một số lượng khổng lồ tin tức tràn ngập đầu óc, hầu như muốn làm đầu hắn nổ tung, khiến sắc mặt hắn tái nhợt vô cùng.

Cũng may là thời gian không dài. Chỉ chốc lát sau, hắn đã tiếp nhận xong tất cả tin tức.

Nhưng vẻ mặt của hắn lại có chút cổ quái.

Trong số lượn tin tức mà Phong Liệt tiếp nhận, tấm bản đồ này là một đồ vật khó lường, tên là Bổn Nguyên Giới Đồ, phẩm cấp không rõ.

Về phần công năng, Phong Liệt chỉ biết một cái, nhưng hơi bị hoang đường. Đó chính là Súc Địa Thành Thốn, Chỉ Xích Thiên Nhai.

- Súc Địa Thành Thốn? Chỉ Xích Thiên Nhai? Xạo ke nó vừa vừa thôi!

Phong Liệt thấy thế nào cũng không đáng tin cậy, trong lòng không khỏi hơi buồn cười. Nhưng hắn vẫn không ngại nếm thử một chút.

Sau đó, tâm ý của hắn khẽ động, cự đồ trăm trượng lập tức nổi trong không trung. Hắn nhảy lên thần đồ, tâm thần tập trung vào Đằng Long Quận Tứ Phương Thành, miệng khẽ quát lên một tiếng:

- Tứ Phương Thành! Đi!

Trong lúc đang tập trung tinh thần, đột nhiên cả người Phong Liệt vô thanh vô tức biến mất trong không trung, cả cự đồ bách trượng cũng theo đó mà biến mất.

Một khắc sau, Phong Liệt cảm thấy trước mắt sáng lên. Hắn kinh ngạc phát hiện mình nhanh chóng xuất hiện ở vạn trượng trên cao Tứ Phương Thành. Cuồng phong xung quanh lạnh thấu xương, làm cho thần đồ dưới chân hắm đều bay phất phới.

Phong Liệt nhìn cảnh vật xung quanh, sau một hồi kinh ngạc, không khỏi thoải mái cười ha hả.

- Đây… Đây quả nhiên là sự thật! Hóa ra thật sự có thứ tốt như vậy! Ha ha ha, ha ha ha… A! Đau chết lão tử!

Không đợi Phong Liệt vui mừng lâu lắm, hắn đột nhiên ôm đầu ngồi bệt xuống, bộ dạng cực kì thống khổ, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Hóa ra muốn thúc giục công năng Súc Địa Thành Thốn, cần phải tiêu hao một lượng lớn tinh thần lực.

Từ Ma Long Giáo đến Tứ Phương Thành cần đi một quãng đường dài ba mươi vạn dặm, làm tinh thần lực của Phong Liệt thoáng chốc đã tiêu hao mất tám phần. Nếu như đi xa thêm chút nữa, chỉ sợ có thể gây tổn thương đến căn nguyên, lập tức hắn sẽ biến thành một tên ngốc.

Phong Liệt cố nén đau nhức tận xương tủy, ăn vào mấy viên Dưỡng Hồn Đan, mới dần dần khôi phục một ít.

- Xuy… Nguy hiểm quá nguy hiểm quá! Sau này phải cẩn thận rồi! Nhưng đây đúng là một bảo bối tiết kiệm thời gian chạy trối chết khó được a!

- He he, không ngờ cha mẹ lại để lại cho ta một món đồ thần kì như vậy. Ừm, chuyện này cũng có công lao của tiểu ma nữ, lần sau gặp lại nhất định phải cảm ơn nàng.

Phong Liệt nhìn cự đồ dưới chân, thật sự không kìm được vui mừng. Có thần đồ trong tay, cho dù là Long Biến Cảnh cao thủ cũng phải ở sau mông hắn ngửi rắm!

Một tấm lụa đen khổng lồ trôi nổi ở vạn trượng trên cao đã sớm khiến không ít người chú ý.

Phong Liệt biết không nên ở đâu, lập tức khẽ động tâm ý, thu cự đồ bách trượng vào trong cơ thể. Sau đó hắn thoáng sửa đổi lại dung mạo một chút, rơi xuống đại doanh Tứ Phương Thành.

Mặt trời xuống núi, thiên địa mờ nhạt.

Phong Liệt đi đến bên ngoài Tây đại doanh, Lí Thiên Hùng và Hỏa Mãng Vương lập tức cảm nhận được, vội vàng đi ra đón chào.

- Bái kiến công tử!

- Bái kiến công tử!

Hai người Hỏa Mãng Vương ngay ngắn hành lễ, thấy Phong Liệt không có việc gì, ánh mắt hai người đều khó che dấu mừng rỡ cùng kinh ngạc.

- Ừ, vào đi rồi nói.

Phong Liệt nhẹ gật đầu, đi theo hai người vào sâu trong đại doanh.

Lại nói tiếp, đúng là hắn không có việc gì đến Tây đại doanh. Lúc này cùng nhau đi tới, thấy hết thảy trong doanh đều ngay ngắn rõ ràng, trong lòng cảm thấy thỏa mãn với biểu hiện của Lí Thiên Hùng.

Một số binh sĩ tuần tra trong doanh địa thấy Thống lĩnh đại nhân tự mình nghênh tiếp một vị thiếu niên lạ lẫm không lớn tuổi, đều kinh ngạc một hồi, nhao nhao suy đoán thân phận người kia. Nhưng không ai dám lên trước thăm dò náo nhiệt.

Một lát sau, đại trướng tận cùng bên trong, một bàn tiệc rượu tinh xảo được xếp đặt lên. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Mặc dù võ giả đã đạt đến Thần Thông Cảnh, trong vòng hai năm không ăn uống gì cũng chẳng chết người được. Nhưng ăn uống vốn là một thú vui của nhân sinh, dưới tình huống điều kiện cho phép, Phong Liệt cũng không có gì cự tuyệt.

- Công tử, hôm nay Thiên Độc lão quái đi đang canh giữ trong rừng cây thành nam, công tử cần cẩn thận một chút. – Hỏa Mãng Vương nói.

Hắn thật sự không thể tưởng tượng được Phong Liệt lại có thể bỏ rơi một cao thủ Long Biến Cảnh, nghênh ngang về tới Tứ Phương Thành. Thiên Độc lão quái còn đang ngốc nghếch canh giữ trong rừng cây, muốn ôm cây đợi thỏ nữa kìa!

- Hửm? Lão già kia còn đang trông coi ở chỗ đó sao?

Phong Liệt nghe thấy Hỏa Mãng Vương nói vậy, sắc mặt sững sờ, lại lộ ra một chút cổ quái.

- Đúng vậy. Công tử, có lẽ Thiên Độc lão quái cho rằng công tử còn đang trốn trong rừng cây không đi đâu xa. – Hỏa Mãng Vương gật đầu nói.

- Ha… Vậy cứ để lão canh giữ chố đó. Đến, uống rượu thôi!

Phong Liệt mỉm cười, trong lòng phiền muộn vì bị Thiên Độc lão quái đuổi giết hơi giảm đi một chút, ngửa đầu nốc cạn chén rượu.

Hỏa Mãng Vương cùng Lí Thiên Hùng ngồi phía dưới, thấy lúc này Phong Liệt còn có tâm tư uống rượu, không bận tâm đến Thiên Độc lão quái, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Nếu là người khác bị cường giả Long Biến Cảnh theo dõi, chỉ sợ đã bị dọa đến mức hồn bay khỏi thể, ngày ngày hoảng hốt.

Nhất thời hai người không khỏi sinh ra kính nể với vị chủ tử tuổi không lớn nhưng thủ đoạn ùn ùn này, đồng thời đều âm thầm may mắn. Tính mạng hai người phụ thuộc vào Phong Liệt, tự nhiên trong lòng hi vọng Phong Liệt càng mạnh càng tốt.

- Bán Giang Hồng cùng vị kia trong tháp thế nào rồi? – Phong Liệt đột nhiên hỏi.

- Công tử yên tâm. Bán Giang Hồng cùng vị kia mặc dù thương nặng, nhưng đều không trí mạng, nay đều đang tự chữa thương. – Hỏa Mãng Vương đáp.

- Ừm, thế là tốt rồi.

Một lát sau, Lí Thiên Hùng do dự chốc lát, chắp tay nói:

- Công tử, trong thành hôm nay đột nhiên xảy ra hơn mười vụ ám sát, hơn nữa người chết đều là một ít sát thủ thích khách, thật sự là cổ quái, không biết…

- Hửm? Chẳng lẽ là Kiếm Cửu?

Phong Liệt hơi sững sờ, nhưng hắn nhanh chóng nghĩ đến Kiếm Cửu.

- Không sao, mấy tên đó vốn đáng chết, không cần để ý tới.

Trong lúc Phong Liệt đang ở trong Tây đại doanh uống rượu, bốn phía Ám Vũ Phong Ma Long Giáo, một số đệ tử bình thường đều bị giải tán, nhưng lại tụ tập càng ngày càng nhiều tuyệt thế cường giả. Thập đại Chân Long Giáo Phái cùng với Thiên Diễm Môn, Phiêu Miểu Thiên Cung, Tuyệt Vọng Kiếm Phái đều có không ít cường giả tới. Hoàng gia Hoàng Tử Nguyệt và U Minh Giáo Thiên Hoang Tán Nhân cũng nằm trong số đó.

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Ám Ngục, nhao nhao nhíu mày.

- Có ai biết chuyện gì xảy ra không? Truyền nhân Ám chi nhất mạch đang làm trò quỷ gì vậy?

- Lão phu từng nghe lời đồn từ Viễn Cổ, Vô Thiên Chi Nhật, đó là lúc thiên địa đổi chủ, đây chính là điềm xui a…

- Hừ, đây đều là do Ám chi nhất mạch. Binh khí chính nghĩa như Ám Ngục tuyệt đối không thể nằm trong tay Ám chi nhất mạch nữa! Nếu không chỉ sợ chôn vùi cả thế giới!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio