- Bởi vì theo tin đồn Thiên Long Bi tồn tại trong chiến trường Thiên Long Vực Cổ.
Hiện tại Ma Tộc đã xuất thế, e là không lâu sau chủng tộc đều lục đục xuất hiện, nếu sau sáu năm sau mới mở chiến trường Thiên Long Vực Cổ, đến lúc đó e là bách tộc đều xuất hiện, quyền khống chế Thiên Long Vực Cổ sẽ không cần thuộc về bất cứ ai.
Để tránh đêm dài lắm mộng, Nhân Tộc chúng ta mới quyết định mở Thiên Long Vực Cổ sớm, cần phải tìm kiếm nắm giữ thần bi trong tay, chỉ như vậy mới có thể đảm bảo Nhân Tộc chúng ta bình yên vượt qua kiếp nạn thiên địa.
Trang Huyền Cơ rất cảm khái nói.
Trong lòng Phong Liệt cả kinh, không ngờ vẫn có nhân quả bực này.
Hắn nhìn nhìn Trang Huyền Cơ, trong lúc vô tình phát hiện, giờ phút này tên gia hỏa háo sắc vô độ này ẩn chứa chút hương vị trần tục, giống như bản thân đã thay đổi.
Đột nhiên , Phong Liệt nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt có chút nheo lại, chằm chằm nhìn Trang Huyền Cơ nói:
- Ngươi tại sao biết rõ như vậy? Tựa hồ chuyện cơ mật bực này không phải một đệ tử nho nhỏ có thể biết được? Rốt cục người là ai?
- Sao vậy? Ta là Trang Huyền Cơ ah.
Trang Huyền Cơ khẽ sừng sờ, vô cùng nghi hoặc vô cùng khó hiểu đối với Phong Liệt, lập tức cười khổ nói.
- Phong huynh, thực không dám giấu, những chuyện này thật giả ta không có cách nào khẳng định, bởi vì những chuyện này chỉ là ta thấy trong mộng.
- Cái gì? Thấy trong mộng sao?
Phong Liệt không khỏi trừng mắt há miệng, náo loạn cả buổi, tiểu tử này lại nói chính mình nằm mơ, hắn liền bị kích động phát sinh một cái tát chết người.
Bất quá, ngược lại cảm thấy có chút không thích hợp, nằm mơ có thể mơ tới những thứ này sao?
- Khụ khụ, Phong huynh, tiểu đệ từ nhỏ có một loại thiên phú kỳ lạ, đó chính là nằm mơ, ta mộng thấy vật gì đó chắc chắn sẽ trở thành thực, đây chính là nguyên nhân lớn nhất sư tôn thu nhận ta làm đồ đệ, cho nên, những lời ta nói rất có thể trở thành sự thực, có tin hay không tùy huynh.
Trang Huyền Cơ ho khan hai tiếng, ánh mắt có chút lập lòe, ngượng ngùng nói.
- Ủa? Lại có chuyện này?
- Chắc chắn %, bình thường nếu ta nằm mơ thấy thiếu phụ nào báo tang, ngày hôm sau chỉ cần tới quyến rũ nhất định hợp tác, thử trăm lần chính xác cả trăm. . .
- Oạch. . .
Phong Liệt không biết nói gì hơn đối với gia hỏa bỉ ổi hèn mọn này.
Hắn không hề tiếp tục truy hỏi vấn đề Trang Huyền Cơ nằm mơ, bởi vì giờ phút này tâm tư hắn đang suy nghĩ chuyện Thiên Long Bi.
Về phần Thiên Long Bi trong truyền thuyết thiên cổ, được lưu truyền khắp đại lục, nhưng thật giả khó phân biệt.
Bất quá, Phong Liệt đột nhiên nhớ tới một kiện đồ vật, đó chính là tại kiếp trước Sở Huyền từ chiến trường Thiên Long Vực Cổ lấy được một quả Bạch Ngọc Thiên Long Giới. Nguồn tại ện FULL
Sở Huyền coi miếng Bạch gọc Thiên Long Giới kia như vật chí bảo, không rời khỏi thân, hơn nữa quay trở về giáo vài ngày liền lật bài ngửa với Phong Liệt, đoạt xá huyết mạch Long Hoàng của Phong Liệt, chính mình ngồi trên ghế Long Giáo chủ.
Trên thế giới này, vật điêu khắc hình Thiên Long giống như bị nguyền rủa, căn bản không lưu lại cho hậu thế, bởi vậy có thể thấy được, miếng Bạch Ngọc Thiên Long Giới chắc chắn không phải phàm vật.
Liên hệ với truyền thuyết thiên cổ và lời Trang Huyền Cơ nói. . .Phong Liệt không khỏi nghĩ tới, chiếc nhẫn Thiên Long kia chẳng phải tấm Thiên Long Bi luyện hóa thành hay sao?
Thấy Phong Liệt lầm vào trầm tư, Trang Huyền Cơ cũng không hề quấy rầy, chỉ vươn đầu ngó ra ngoài cửa sổ, đôi mắt đào hoa không ngừng quét tới quét lui thân thể một số thiếu nữ đi trên đường, giống như đang tìm kiếm con mồi, trong miệng thỉnh thoảng phát sinh tiếng tặc tặc, mơ hồ truyền ra âm thanh nhận xét thiếu phụ này ngực lớn, thiếu phụ kia mông tròn. . .
- Nếu Thiên Long Bi thực sự tồn tại trong chiến trường Thiên Long Vực Cổ. . .Vậy chính là cái nhẫn rồi.
Trong lòng Phong Liệt khẽ trầm ngâm.
Đồng thời hắn không khỏi nghĩ tới, kiếp trước, Thiên Long Giới bị Sở Huyền đoạt được, vậy chủ nhân thế giới kiếp sau là Nhân Tộc hay Long Tộc?
Mà chính mình trùng sinh lại để người khác làm chủ hay sao? Còn nghĩa lý gì? Chỉ có hai năm thọ nguyên, không phải Thiên Long Bi không thể cứu, chẳng lẽ chính mình nhất định phải đạt được Thiên Long Bi?
Phong Liệt chau mau, liên hệ những vật này lại với nhau, tựa hồ trước mắt trở nên sáng suốt một chút, nhưng trong lòng vẫn trầm trọng vài phần.
Giờ khắc này, hắn mơ hồ cảm giác được, vận mệnh của chính mình tựa hồ bị một bàn tay vô hình điều khiển, loại cảm giác này khiến hắn bất lực.
- Là ai? Là ai làm chủ tất cả?
Ánh mắt Phong Liệt nặng nề, lạnh lùng nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, song quyền xiết chặt.
Từ xưa tới nay hắn đều không muốn trở thành quân cờ của bất cứ kẻ nào, không thích cảm giác bị người khác điều khiển, cho nên hắn dốc sức liều mạng giết người đoạt bảo vật, cường hóa bản thân.
Hiện tại, hắn dĩ nhiên đã sở hữu hai mảnh phân thân Cửu U Vương và Tịch Diệt vô cùng cường đại, bản thân cũng đã đạt tới Thần Thông Cảnh đỉnh phong, vốn chính mình đã thoát khỏi sự khống chết của kẻ khác, nhưng chuyện chính mình muốn làm chính mình tựa hồ chưa thể với tới.
Sau một lát, Phong Liệt thoáng khôi phục tâm tư kích động, thu liễm quang mang trong mắt, nới lỏng song quyền xiết chặt, nhãn thần dần dần trở nên vô cùng kiên định.
Trước mắt, tất thảy đều phát triển theo chiều hướng có lợi đối với chính mình, chính mình tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm, chuyện sau này rất khó nói trước.
Chuyện hắn cần làm, chính là dốc sức để có thể đề thăng thực lực của chính mình, để chính mình trở nên cường đại, trước khi tình thế biến đổi theo chiều hướng bất lợi đối với chính mình, mau chóng trở thành cường giả cường đại nhất thế gian, thoát khỏi sự khống chế của tất cả mọi người.
Đây là điều duy nhất chính mình có thể làm được, không còn lựa chọn nào khác.
Trong khi chính mình đang suy nghĩ, đột nhiên bảy tên võ giả cưỡi Long Mã cao lớn từ phía tây thành chạy tới, sau khi tiến nhập trong thành không hề giảm tốc độ, trên đường phố phi nhanh như tên bắn, hành động vô cùng hung hăng càn quấy khiến người qua lại trên phố hỗn loạn một phen.
- Tránh ra, tránh ra, không muốn chết cút ra xa một chút.
Hai gã võ giả đi đầu mở đường vừa phóng ngựa, vừa lớn tiếng quát tháo xua đuổi người đi phía trước.
Bảy gã võ giả này ngoài trừ gã thiếu niên chính giữa sắc mặt lạnh lùng mặc bạch y, sáu gã còn lại đều mặc giáo phục Dực Long Giáo màu tím, tu vi đều đạt tới Thần Thông Cảnh, khí thế cực kỳ cường đại, thực sự có chút hung hăng càn quấy.
Võ giả trên đường chấn động, ai lấy đều phẫn nộ không thôi, nhưng sau khi cảm thấy khí tức đám người này uy áp cường đại, biết điều ngậm miệng lại, cả đám giận mà không dám nói câu gì.
Sau khi phi nhanh một đoạn, cả đoàn nhân mã đột nhiên ngừng lại trên đầu phố, vựa vặn đứng dưới chân tửu lâu hai người Phong Liệt đang ngồi.
Chỉ thấy một gã đại hán uy mãnh dùng roi ngựa chỉ vào chủ quán quầy hàng ven đường, hung hăng càn quấy hét lớn:
- Uy, chủ quán bán Long Nguyên Đan kia, Phong gia Tứ Phương Thành đi hướng nào?