Huyết Sát Vương sửng sốt, không thể tin được vốn bản tính tuổi trẻ khí thịnh, hăng hái của chủ tử, lại có thế bỏ qua chuyện này, thật có chút không ngờ được.
- Vâng!
Sau khi có chút do dự, Huyết Sát Vương đáp lại một tiếng, sau đó đánh ngựa đi vòng.
- Hừ! Coi như các ngươi biết điều!
Cái tên trung niên nam tử cầm đầu hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt ngầm lộ ra một tia khinh thường.
Lúc này, phía sau hắn một tên thuộc hạ ánh mắt lóe lên một cái, rồi đột nhiên nói:
- Đô úy đại nhân, tên phu xe kia đã biết phía trước là chúng ta cùng với đồ đệ của Binh Long giáo chủ đánh nhau, e rằng sau này để lộ tiếng xấu, không có lợi gì cho đại sự của Công tử...
- Ân? Đúng vậy!
Tên Đô úy đại nhân ánh mắt lóe lên, sắc mặt trở nên hung ác, hắn vung tay quát lạnh với cỗ xe ngựa của Phong Liệt nói:
- Giết chúng đi! Động tác gọn gàng một chút!
- Vâng
Tên thuộc hạ đáp lại một tiếng, rồi hướng về phía xe của Phong Liệt đuổi theo.
Lúc trước Huyết Sát Vương vì che giấu thân phận thật, nên thoạt nhìn cũng chính là bộ dạng của Cương khí ca nhr, quả cũng không để mắt đến mấy người bọn họ.
Nhưng lúc này, đột nhiên, mấy đạo kiếm màu bạc thoáng hiện trong không trung, tạo thanh một chữ " Tỉnh" rất lớn, rơi về phía hướng trên người của tên cao thủ đang đuổi theo chiếc xe ngựa.
- Xích xích
- A
Một tiếng hét thảm thiết.
Cái tên Thân thông cảnh cao thủ đột ngột bị một lưỡi kiếm chém thành bảy tám mảnh, máu chảy thành dòng, chân tay rời rã, từ từ rơi xuống mặt đất.
Không có gì nghi ngờ, người ra tay chính là Thanh Minh.
" Tỉnh tự liên trảm" của Ngân long giáo là một loại chiến kỹ đem trận văn cùng kiếm đạo kết hợp lại, uy lực cực kỳ kinh người, lucsd đó lại là Thanh Minh đánh lén ra tay, trong nháy mắt giêt chết một tên cao thủ Thần Thông Cảnh.
Cái tên Đô úy đại nhân thấy vậy, sắc mặt không khỏi kinh hoàng, lập tức giận tím mặt lại, trong mắt sát khí tăng vọt, hắn đột nhiên rút ra trường đao, quát lớn:
- Dám cả gan động vào Thiên triều Chinh Tiễu Đại Quân tam quả thực tội đáng chết ngần lần! Giết!
- Xích ——
Một nhát dao màu vàng kim dài hơn mười trượng chém toạc không trung, hung hăng chém về phía Thanh Minh.
Cái tên Đô úy có tu vi Thần Thông Cảnh lục trọng thiên , thực lực cũng không yếu.
Nhưng tiếc rằng, hắn gặp phải một sát thủ còn có thực lực cường hãn hơn nhiều, hơn nữa lại là vua sát thủ tay cầm Chí bảo Thanh Nguyên kiếm .
Thanh Minh mặc áo choàng màu bạc, che lấp đi thân hình, trong khong trung thoắt ẩn thoắt hiện, làm cho người ta nhìn không rõ, chỉ có đôi mắt lạnh lùng ẩn hiện lên một tia châm chọc.
- Xích xích——
Lại một chữ" Tỉnh" rất lớn màu bạc hiện lên trong không trung.
- Phốc phốc phốc——
Một ân thanh vang lên, chiếc chiến bào màu bạc rách toác, tên Đô úy đại nhân lúc này bị banh xác, trên chiếc đầu đôi mắt còn mở to, chết không nhắm mắt.
Nếu đã động thủ, Thanh Minh tất nhiên sẽ không khách khí, chỉ còn lại tên Thần Thông ảnh cao thủ vừa muốn chạy đi báo tin, liền đi theo bước của hai người trước.
Trong xe, sắc mặt Phong Liệt vẫn bình tĩnh, không hề để tâm đến chuyện đang xảy ra bên ngoài, hắn từ từ nhắm mặt lại, tiếp tục đắm chìm trong minh ngộ.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại đột nhiên mở to hai mắt.
- Ân?
Lúc này, Phong Liệt đột nhiên cảm thấy, phía trước có một người cóa chút liên quan đến hắn, cũng giống như Huyết Sát Vương, Thanh Minh có quan hệ chủ tớ với hắn.
- Người trong Băng Long giáo? phải chăng là hắn.
Ánh mắt Phong Liệt hơi động, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh
- Triện Minh, ngươi đi xem xem!
- Vâng, chủ nhân!
...
Trên cao mặt trời đang nhô lên, một mảng núi non liên miên trập trùng, gió mát hiu hiu, tiếng kêu của dã thú kêu lên liên tiếp.
Trong một sơn cốc được bao quanh trong dải nói, mấy vạn tên toàn thân mặc áo giáp, giằng co với ba trăm tên nam nữ mặc áo trắng của Băng long giáo trong tay cầm trọng nỗ.
Hai bên mặc dù chưa động thủ, nhưng ũng giương cung bạt kiếm, không khí cực kỳ áp lực, một cuộc đại chiến có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Ở giữa người ngựa của hai bên, cách một khoảng đất trống khoảng trăm trượng. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Mà giờ phút này, trên mảnh đất trống đó mọc lên một gốc cây màu lửa đỏ, ở trên có bảy quả màu đỏ ửng, mỗi quả đều trong suốt sáng bóng, tản ra vẻ đẹp ướt át, một làn hương ngọt ngào làm say lòng người tràn ngập trong thiên hạ, làm cho người ta chỉ cần ngửi một chút thôi cũng muốn bay lên tiên dục.
Trong lúc hai bên người ngực đã chuẩn bị, đều đang nhìn chằm chằm vào gốc cây linh mộc, lúc lúc lại vang lên âm thanh nuốt nước miếng "ừng ực" "ừng ực".
- Ha ha ha ha! Mộc Thiên Thanh, chỉ cần ngươi ngường bổn công tử Nhât Thân Phương Tắc, thì Thăng thiên quả bổn công tử sẽ nhường cho ngươi một quả, ngươi thấy thế nào?
Một tên thân mặc chiếc chiến giáp vàng, cà lơ phất phơ đứng trên một phiến đá lớn, nói với một tên mặt phúc lụa mỏng chính giữa đội ngũ của Binh long giáo, một thiếu nữ dáng người yểu điệu cao giọng kêu gào nói, ngôn ngữ cực kỳ ngả ngớn.
Tên thiếu niên mắt mi xám ngắt, là một vị Thần Thông Cảnh cửu trọng thiên là một Độc long võ giả, sắc mặt trắng bệch, hai mắt đầy tà khí, thân hình đầy vẻ kiêu ngạo, làm cho kẻ khác nhìn mà tháy căm hận.
Xem bộ dạng của tên thiếu niên có lẽ là Thống lĩnh của chi quân dội này, đứng phía sau hắn còn có hai vị cao tuổi mặc áo bào màu đen, hai người họ ánh mắt kỹ càng, khí thế hùng hồn, tất nhiên là hai vị Hóa Đan Cảnh cường giả đằng sau, ngầm hộ vệ bên cạnh tên thiếu niên.
Mà để được hai vị Hoa Đan Cảnh hậu kỳ hộ vệ, thì hiển nhiên, thân phận của tên thiếu niên này cũng không phải tầm thường.
- Hừ! Ai bảo ngươi tặng chứ? Cây thăng tiên quả này là do chúng ta phát hiện trước! Chỉ dựa vào ngươi mà muốn đánh được chị đây? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Một giọng nữ thanh thúy dễ nghe hầm hừ nói.
Người nói là một thiếu nữ dung mạo tuyệt đẹp, trước ngực một đôi đồnga ảo căng tròn rất bắt mắt, hóa ra chính là Tiểu ma nữ Băng Ly.
Lúc này trên người mặc chiếc váy dài máu trắng, trong tay ôm một con thỏ có bộ lông dài màu xanh da trời, đôi mắt ẩn hiện lên nỗi tức giận, trông rất động lòng người, so với đệ nhất mỹ nữ xứ băng Mộc Thiên Thanh chẳng thua kém gì.
- A Ly nói không sai! Thăng tiên quả là chúng tôi phát hiện trước! Thống lĩnh Liêu, mong ngươi không hiểu lầm, tránh tổn thương đến hòa khí của hai bên!
Một gã diện mạo tuấn dật, đệ tử trẻ của Băng long giáo vẻ mặt chính khí chậm rãi nói.
Người này tản ra khí thế ban đầu của Hóa Đan Cảnh, ngầm là người đứng đầu của rất nhiều người đệ tử trong Băng long giáo, đến cả Mộc Thiên Thanh và Băng Ly cũng phải cung kính với người này.
Đứng sau người này, còn có một vị thiếu niên anh tuấn phi phàm, chính là Lăng Cô Thành người từng thất baị dưới tay Phong Liệt.
Lúc này Lăng Cô Thành, hình như không còn kiêu căng như ngày xưa, ánh mắt bình tĩnh điềm nhiên, đã có chút phong phạm của một cao thủ.
Nhưng ngay sau đó, hắn đột nhiên lại giật giật mày, ánh mắt bất giác nhìn vế hướng phía bắc, dường như ẩn hiện lên một tia lo sợ
- Sao hắn lại đến?
- Ha ha ha ha! Đúng là nực cười! Chỉ cần bổn Công tử một tiếng ra lệnh, hơn ba trăm người trong Băng long giáo các ngươi sẽ thành một đống xác chết, lại còn dám cò kè mặc cả với bổn Công tử? Thật không biết phân biệt cao thấp!