Khuôn mặt Diệp Thiên Tử nóng như có lửa đốt, nhẹ nhàng vặn vẹo vòng eo mảnh khảnh. Bộ dáng từ chối nhưng lại thầm nghênh đón này làm Phong Liệt hô to ăn không tiêu, hô hấp càng trở nên dồn dập hơn.
- Hắc hắc, thứ này phải cởi hết quần áo mới dùng được...
- Hả? Đây là thứ đan dược gì? A... Đừng... A... Aaaaa!
- Đây là Cực Nhạc Hồi Hồn đan, về phần hiệu quả sao, dùng rồi sẽ biết, hắc hắc...
- A... Phong Liệt... A... A... Aaaaa!
...
Bên trong gian phòng rất nhanh đã vang lên một loạt tiếng động vô cùng hấp dẫn, những tiếng thở dốc rên rỉ thật lâu không dừng.
Trên giường lớn, một đôi nam nữ trần trụi lần lượt đạt đến đỉnh của dục vọng và tâm linh, quên đi hết thảy mọi thứ trên thế gian, đắm chìm trong cực lạc mà không thể tự kiềm chế.
Dần dần, linh hồn của hai người dần tiến vào một thế giới kỳ dị...
Một ngày sau, Phong Liệt mở hai mắt ra, trong mắt tràn ngập mờ mịt. Hắn nhìn quanh phòng, thế nhưng nhất thời quên mất mình đang ở đâu.
Thẳng đến hắn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ của giai nhân đang ngủ say thì tâm thần mới dần về tới sự thật, lập tức nhớ ra mình đang ở trong phòng chữ Thiên số một.
- Phù... Đan dược này thật đáng sợ!
Phong Liệt thở nhẹ một hơi, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi. Hắn không ngờ rằng phương pháp tăng lên tâm cảnh của Cực Nhạc Hồi Hồn đan lại là như vậy.
Cực Nhạc Hồi Hồn đan vậy mà lại ẩn chứa ba mươi sáu đạo mộng cảnh hoàn toàn khác nhau. Trong mỗi mộng cảnh thì Phong Liệt và Diệp Thiên Tử đều sắm vai một nhân vật mới. Có tiều phu và thôn phụ, có phú ông nhà giàu và tiểu thiếp, có hoàng đế và phi tử, còn có cả một đôi thần tiên quyến lữ, vân vân và mây mây.
Trong ba sáu mộng cảnh, Phong Liệt và Diệp Thiên Tử trải qua hồng trần vạn kiếp, nếm hết cay đắng ngọt bùi, trải qua ba sáu lần sinh tử, mỗi một mộng cảnh đều cực kỳ chân thực. Hoặc là nói, đây căn bản là ba mươi sáu cuộc đời của hai người.
- Ưm...
Lúc này, Diệp Thiên Tử trong lòng hắn "ưm" khẽ một tiếng, từ từ tỉnh lại, trong mỹ mâu cũng tràn ngập vẻ mờ mịt.
Nàng nhìn nhìn Phong Liệt, mơ màng nói:
- Ngươi là ai a? Bây giờ ta đang ở đâu? A! Tại sao ta lại không mặc quần áo?
Đột nhiên, Diệp Thiên Tử duyên dáng hô to một tiếng, thân thể run nhẹ, lập tức muốn nhảy dựng lên.
Phong Liệt nhìn vẻ mơ hồ của giai nhân, không khỏi cảm thấy một trận buồn cười. Xem ra Diệp Thiên Tử còn chưa tỉnh táo lại từ mộng cảnh.
Hắn vội duỗi tay ra ôm chặt lấy thân thể mềm lại của giai nhân, trong miệng quát khẽ:
- Thiên Tử, tỉnh táo lại! Ta là Phong Liệt!
- Phong Liệt?
Diệp Thiên Tử vừa định giãy dụa, nhưng sau khi nghe tên Phong Liệt, thân hình liền hơi khựng lại, ánh mắt mê mang cũng dần dần khôi phục vẻ tỉnh táo.
Nàng kinh ngạc sờ sờ hai má Phong Liệt, thì thào nói:
- Phong Liệt, ta không mơ đấy chứ? Hình như ta đã chết rất nhiều lần, hiện giờ chúng ta có còn sống không?
- Ha ha! Nha đầu ngốc này, đương nhiên là chúng ta còn sống rồi, lúc trước chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Phong Liệt cười khẽ một tiếng, giải thích cho nàng.
- A!
Nghe Phong Liệt giải thích như vậy, rốt cuộc Diệp Thiên Tử cũng chân chính hoàn hồn lại, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn không hề có chút vui mừng nào.
Nàng nằm trong lòng Phong Liệt như một con mèo nhỏ dịu ngoan, mỹ mâu nhìn chằm chằm khuôn mặt Phong Liệt, mơ hồ có chút lo lắng nói:
- Phong Liệt, chung quy lại cuối cùng chúng ta cũng sẽ chết, đúng không?
- Ách...
Phong Liệt hơi ngẩn ngơ, nhất thời không biết nên trả lời nàng thế nào cho phải.
Đối với phàm nhân mà nói, trăm năm đã là cả đời, sau trăm tuổi chắc chắn sẽ già chết. Mà đối với Long Vũ giả, có thể sống thêm mấy trăm năm, hay nhiều là cả ngàn năm. Về phần cường giả Long Biến Cảnh, sống mấy ngàn năm cũng chẳng phải việc gì khó, nhưng bất kể thế nào thì cuối cùng cũng sẽ chết. Đây gần như chính là thiên lý, không ai có thể trường sinh bất tử.
Mặc dù có một số rất ít người luân hồi chuyển thế, nhưng đó đã là một con người mới, không còn là mình trước kia, vẻn vẹn chỉ có một chút trí nhớ từ kiếp trước mà thôi.
Giống như đám người Sở Huyền, Long Nghịch kia, bọn họ sớm đã không phải là Ma Long Hoàng lừng lẫy thiên cổ nữa, mà chỉ hơn người khác được một chút trí nhớ mà thôi.
Hơi trầm ngâm một lúc, Phong Liệt vỗ nhẹ lên lưng giai nhân, nhẹ giọng nói: Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
- Thiên Tử, có thể chúng ta sẽ chết, nhưng đó là chuyện của rất lâu sau này. Hơn nữa, chỉ cần tu vi của chúng ta không ngừng đề cao, thọ nguyên cũng sẽ theo đó mà tăng thêm. Nếu có thể đột phá Long Biến Cảnh, đột phá Hoàng Cảnh, thậm chí có thể đạt tới mức thiên địa tề thọ ấy chứ!
(trường thọ cùng với trời đất)
- Ừm, Phong Liệt, ta muốn ở bên cạnh ngươi, mãi cho đến lúc chết, có được không?
Diệp Thiên Tử nắm chặt tay Phong Liệt, vẻ mặt tràn đầy mong đợi nhìn hắn nói.
- Hử?
Phong Liệt hơi sửng sốt, hắn mơ hồ cảm thấy thiếu nữ trước mặt có gì đó khác thường, giống như trở nên đa sầu đa cảm hơn, chẳng lẽ ảnh hưởng của Cực Nhạc Hồi Hồn đan lớn đến như vậy?
- Có được không hả?
Diệp Thiên Tử bĩu bĩu môi, có chút không vui hỏi thêm một câu.
- Được!
Phong Liệt cười gật gật đầu, thề thốt nói:
- Nhưng ta sẽ không để ngươi chết, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau.
- Ừm...
Diệp Thiên Tử vui mừng gật gật đầu, trên khuôn mặt tuyệt mỹ tràn ngập vẻ hạnh phúc.
Đột nhiên, nàng bật ngồi thẳng dậy, làm cho đôi đại bạch thỏ trước ngực nhảy lên nhảy xuống, chỉ nghe nàng hớn hở hô to một tiếng:
- Phong Liệt, ta cảm thấy tu vi tâm cảnh tăng lên rất lớn! A ha, người ta lại có thể dùng Thánh Nguyên Đan rồi!
Phong Liệt còn đang bị đôi đại bạch thỏ trắng nõn kia che mắt, một bên vươn tay đi bóp đại bạch thỏ, một bên mơ mơ màng màng nói:
- Ừm? Mà Thánh Nguyên Đan là gì vậy?
- Thánh Nguyên Đan chính là... A! Đáng ghét!
Diệp Thiên Tử thẹn thùng gắt lên một tiếng, cuống quít chui vào trong chăn tức giận nhìn Phong Liệt, vẻ xấu hổ đáng yêu kia làm cho Phong Liệt lại nóng cả người.
- Hừ! Đồ xấu xa!
Diệp Thiên Tử vừa thấy không ổn thì liền vội vàng chui vào trong chăn mặc quần áo. Thẳng đến lúc che lấp cả thân thể trắng nõn hoàn mỹ lại thì mới khoan thai bỏ chăn ra, cười cười đứng trước mặt Phong Liệt.
Phong Liệt ngại ngùng sờ sờ mũi, trong lòng lại cười thầm không thôi.
Tuy tính cách của Diệp Thiên Tử có phần hoạt bát, điêu ngoa, nhưng đối với chuyện nam nữ lại vẫn khá bảo thủ, điểm này cũng khá giống với Tiểu Lục. Phong Liệt cũng không muốn quá ép nàng, Diệp Thiên Tử như vậy lại tạo nên một hương vị khác hoàn toàn.
Tâm thần Phong Liệt chợt động, một bộ hắc ý chớp mắt đã xuất hiện trên người, thuận tiện hơn Diệp Thiên Tử rất nhiều.
Đôi mắt Diệp Thiên Tử chớp chớp, hơi hiện lên một chút kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi nhiều, nàng nũng nịu giải thích:
- Phong Liệt, công dụng của Thánh Nguyên Đan giống với Long Nguyên Đan, đều là trực tiếp cung cấp Nguyên lực, nhưng hiệu quả của Thánh Nguyên Đan mạnh hơn Long Nguyên Đan cả ngàn vạn lần, ngươi xem, chính là thứ này!
Nàng một bên hưng phấn giải thích, một bên lấy ra một viên đan dược màu vàng lớn chừng đốt ngón tay, đưa tới trước mặt Phong Liệt.