An Lỵ Nhã vừa dứt lời thì màn sáng thánh huy trắng chói mắt đã ập đến gần Nam Ly Phong, uy thế hùng hồn đủ khiến bất cứ cường giả long biến cảnh nào tuyệt vọng.
Nam Ly Phong biến sắc mặt, bây giờ gã không rảnh oanh giết Phong Liệt nữa, vội vàng vung phá giới chùy đón đỡ.
Ầm!
Trên khung trời hai khí kình màu trắng và vàng va chạm nhau, bùng phát ra lực phá loại mạnh mẽ.
Ầm! Ầm! Ầm!
Một hố đen không gian to lớn xuất hiện giữa hai người ln ra bốn phương tám hướng.
Trời đất xa xưa này trải qua thời thượng cổ chiến lửa vô tận sớm đã nguy cơ trùng trùng, sao có thể chịu được thần khí uy lực hùng hồn như vậy?
Phút chốc trời sập đất nứt, hắc ám bao phủ mặt đất, như là ngày tận thế.
Nam Ly Phong bị đánh trở tay không kịp, lòng nổi giận, vừa vội vàng rút lui vừa tức giận chửi mắng:
- Tiểu tiện nhân chết tiệt nhà ngươi, hôm nay bổn thiếu chủ phải bắt giữ ngươi, khiến người ở dưới thân bổn thiếu chủ sống không bằng chết!
Cùng lúc đó, gã không ngừng vung phá giới chùy, từng ánh sáng vàng khủng bó xuyên qua hư vô, chém nát không gian, mạnh đánh vào phá giới chùy.
- Nhân loại tà ác mà dơ bẩn, linh hồn của ngươi cần hoàn toàn tịnh hóa, thần chủ sẽ không thu nhận ngươi, đi xuống địa ngục đi!
An Lỵ Nhã cũng không tỏ ra yếu thế, mặc dù nàng tuổi nhỏ, không hiểu đời lắm nhưng cũng không ngốc, từ lời nói của Nam Ly Phong nàng nghe ra được tràn đầy vũ nhục, điều này khiến nàng rất tức giân.
Cho nên thần đình quyền trượng trong tay nàng không chậm chạp thả ra từng mảnh ánh sáng thần thánh tràn ngập tính hủy diệt không ngừng lan tràn, khiến không khí sụp đổ.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Trên bầu trời tiếng gầm rú liên miên không dứt, thanh âm xông thẳng lên chín tầng trời. Vô tận hư không bị thần khí oanh tạc biến thành hư vô, từng không gian loạn lưu không ngừng tàn phá trong hắc ám. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Phía xa ma tộc Thập Tam Thái Tử và mấy mấy tên cường giả ma tộc đều vẻ mặt kinh sợ chạy ra xa, sợ trúng miểng.
Ma tộc Thập Tam Thái Tử mặc dù có thần khí Ma Ngục, nhưng đúng như Phong Liệt đã đoán, gã chỉ có thể phát huy một kích thần khí mà thôi, làm sao so được với hai vị trên trời.
Cùng lúc đó, Phong Liệt đang khống chế thương sinh đại ấn chạy trốn ra xa.
- Hắc hắc, đánh càng hăng càng tốt, đồng quy vu tận luôn đi. Không ngờ nữ thần côn ngược lại đánh bậy đánh bạ giúp lão tử một lần, mạng của lão tử đúng là không nên tận mà.
Phong Liệt lòng vui sướng, bây giờ Nam Ly Phong tự lo thân còn không xong, căn bản không rảnh để ý đến hắn.
Hắn vừa chạy trốn vừa nhét đan dược vào miệng, nhanh chóng hồi phục nguyên lực và tinh thần lực.
Cửu Ly phân thân cũng giống vậy, liều mạng nuốt từng bình thần đan thần dược hồi phục tinh thần.
Trên bầu trời Nam Ly Phong và An Lỵ Nhã đánh đến thiên hôn địa ám, khó phân thắng bại.
Phá giới chùy và thần đình quyền trượng đều là thế gian độc nhất vô nhị chí tôn thần khí, hai người cùng có chỉ là thần khí một lũ phân thân, tu vi lại cách biệt nhau chút xíu, vậy nên muốn trong khoảng thời gian ngắn phân ra thắng bại thật sự không phải chuyện dễ.
- Grao gru!!!
Bỗng một tiếng rống to cực kỳ hung ác vang lên từ sâu trong lòng đất, hai người đánh nhau đã kinh động một mãnh thú ngủ đông ở dưới đất.
Ầm!
Đất tốc lên, bụi cát tung bay.
Một con bò cạp toàn thân thiết giáp, có hai cái đuôi chui ra từ mặt đất.
Bò cạp to hai đuôi dài đến mấy ngàn trượng, khí thế mạnh mẽ gần với Cửu Ly phân thân, cuối hai đuôi to có móc câu như hai vầng trăng đen cong cong, tỏa ra ánh sáng độc lạnh lẽo.
Đây rõ ràng là cường đại mãnh thú trung kỳ thất cấp, tương đương với cường giả hoàng cảnh trong nhân loại.
Bò cạp to hai đuôi dùng ánh mắt độc ác nhìn lên trời, ngửa đầu nổi giận gầm lên một tiếng, dường như đang tuyên bố nó mới là chủ nhân của khoảnh đất này.
Nhưng mà dường như nó đi ra không đúng lúc, rống vừa dứt thì bỗng một hư vô đen đặc lan tới cuốn nó vào trong.
Ngay sau đó là không gian loạn lưu quét qua, cắt mãnh thú thất cấp thành vô số mảnh vụn bay khắp không trung.
- Úi cha, đáng sợ quá.
Phong Liệt mới lướt qua bò cạp to hai đuôi thấy vậy thì toát mồ hôi lạnh, không ngờ một mãnh thú thất cấp đáng thương bị vạ lây chết oan chết uổng.
Phút chốc hắn tăng thêm sự kính sợ với thần khí, và cũng càng khát vọng có được đủ phần huyền thiên thần tháp, tăng cường thực lực của mình.
- Ma Ngục, hừ hừ, đợi lão tử có rảnh nhất định phải cướp được Ma Ngục vào tay.
Phong Liệt thầm đặt quyết tâm, tăng nhanh tốc độ dần thoát khỏi vòng xoáy chiến trường.
Phong Liệt khống chế thương sinh đại ấn chạy vắt giò lên cổ, Nam Ly Phong ở trên trời tuy không rảnh công kích hắn nhưng cũng không muốn trơ mắt nhìn hắn chạy. Gã vừa oanh kích với An Lỵ Nhã vừa cố ý vô tình đuổi theo hướng Phong Liệt chạy, xem tư thế chỉ cần gã có rảnh là lập tức xử đẹp hắn.
Phong Liệt đương nhiên cảm giác được kế độc của Nam Ly Phong nhưng hắn chịu bó tay, ngự sử thương sinh đại ấn bay không thể tăng nhanh hơn được nữa, đành hy vọng vào nữ thần côn bám chân gã lâu hơn chút.
Chớp mắt hắn trốn ra mấy ngàn dặm, đột nhiên bầu trời bên ngoài khẽ run, như là vô hình trung thiếu đi tầng trói buộc.
- Ủa? Trốn ra?
Phong Liệt vẻ mặt vui mừng, hắn liền hiểu phong tỏa không gian xung quanh đã biến mất.
Nếu vậy thì hắn không cần trón nữa.
Hắn tâm ý động độn ra khỏi long ngục không gian, xuất hiện trong tầm mắt của Nam Ly Phong, An Lỵ Nhã, vẻ mặt vênh váo.
Nam Ly Phong mạnh đánh một kích, tức giận hét với An Lỵ Nhã:
- Tiểu tiện nhân, ngươi còn không dừng tay thì Phong Liệt sẽ trốn thoát!
An Lỵ Nhã bực mình hừ nói:
- Hừ, thiên long vực chỉ lớn như vậy, hắn có thể trốn đi đâu chứ? Ngược lại nhà ngươi dám nhục mạ người hầu của thần chủ phải lập tức chịu phạt!
- Ngươi!
Nam Ly Phong bực mình muốn chửi đối phương một trận nhưng trong phút chốc không tìm ra từ ngữ thích hợp.
An Lỵ Nhã không dừng tay thì gã cũng không có phép phân thân, sốt ruột muốn chết.
Gã biết rõ lần này thả Phong Liệt chạy thì lần tới muốn giết hắn là muôn vàn khó khăn, thậm chí ai giết ai còn chưa biết chừng.
Trầm ngâm một lúc, hắn bỗng truyền âm ra phía sau.
"Nhạc Trăn, bổn thiếu chủ mệnh cho ngươi không tiếc giá nào xử lý Phong Liệt, cướp lại Thiên Long Giới, chuyện thành công thì bổn thiếu chủ sẽ để ngươi tiến vào hoàng cảnh."
Phía xa giữa hư không Nhạc Trăn đang khoanh chân tĩnh tọa nghe vậy tinh thần phấn chấn, mặt mày hớn hở.
Tiến vào hoàng cảnh, đối với người như lão tuổi thọ sắp cạn kiệt là dụ hoặc không thể kháng cự.
- Lão nô tuân mệnh!
Nhạc Trăn đứng bật dậy, vẻ uể oải bỗng tỏa ra sức sống dào dạt, mắt nhìn chằm chằm vào Phong Liệt.
Mặc dù bây giờ lão đã không thể lấy ra thời không đỉnh, nhưng chưa hoàn toàn mất đi sức chiến đấu. Đối với cường giả nửa bước đạp vào hoàng cảnh như lão thì muốn thu thập một tiểu bối hậu kỳ long biến cảnh đã danh nỏ mạnh hết đà là không thành vấn đề.
Đương nhiên điều kiện là lão biết thần khí trong tay Phong Liệt thành đồ trang trí, tựa như thời không đỉnh của lão vậy.
Phong Liệt hiện hình, lạnh lùng cười với trên trời, lập tức thúc đẩy thần đồ bỏ chạy.