Ma Long Phiên Thiên

chương 690: lễ hỏi khác người

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Hừ, không ngờ các ngươi vẫn có thể nhẫn nại, cũng được, ngày hôm trước hết dừng tại đây!

Sau khi khẽ trầm ngâm, trong lòng Phong Liệt hừ lạnh một tiếng, từ trên không trung phi thân xuống phía dưới, tới bên canh Diệp Thiên Tử.

Triệu gia, phía ngoài một tòa cung điện bên trong hậu viện.

Gia chủ Triệu Vô Sinh cung kinh quỳ gối ngoài cửa, đâu đớn vô cùng tê dại quát lớn: Truyện được copy tại Truyện FULL

- Huyết Võ lão tổ, ngài trừng mắt như vậy nhìn Triệu Đồ lão tổ bị hủy hoại trong tay tiểu tặc Phong Liệt hay sao? Chuyện này chính là làm rung động đại sự của Triệu gia ta ah!

Triệu gia đứng đầu sáu mươi tư đại gia tộc, nhưng cường giả Hoàng Cảnh không vượt quá năm người, trong đó có ba gã Hư Hoàng Cảnh, hai gã Long Hoàng Cảnh, hiện tại thoáng chốc tổn thất một vị cường giả Hư Hoàng Cảnh, tổn thất này thật không nhỏ.

Còn Huyết Võ lão tổ từ miệng Triệu Vô Sinh nói ra, chính là một vị cường giả Long Hoàng Cảnh, cũng là tổ tiên nhất mạch Triệu Vô Sinh này.

Trong cung điện yên ắng hồi lâu, cuối cùng thanh âm một vị thương lão từ từ truyền tới:

- Vô Sinh, thực sự lão phu nhân tâm như vậy, bất quá, chẳng lẽ ngươi không nhận ra tiểu tử kia cố ý chọc giận chúng ta hay sao?

- Ủa? Vậy là sao? Chẳng lẽ một gã võ giả Hư Hoàng Cảnh đỉnh phong còn có thể đối phó với cường giả Long Hoàng Cảnh như ngài hay sao?

Ánh mắt Triệu Vô Sinh nháy động, không giải thích được nói.

- Lão phu thực sợ hắn, mà kiêng kỵ thần khí trong tay hắn! Lão phu mạo muội xuất thủ, e rằng không khỏi khiến người khác mỉa mai, ngươi hiểu chứ?

- Chuyện này. . .

Nhãn thần Triệu Vô Sinh co rụt lại, lúc này đột nhiên nhớ tới, Phong Liệt vẫn còn con bài chưa vận dụng.

Thần khí, cho dù là một bộ phận thần khí, uy lực của nó cũng khiến mọi người kiêng kỵ.

- Hoàng gia và Thiên Diễm Môn bị cướp đoạt thần khí cũng không động thủ, không phải chính là muốn có ngươi thay bọn họ ngăn cản tai họa sao?

Huyết Võ lão tổ lại nói.

- Hóa ra là vậy! Bất quá, chúng ta dễ dàng bỏ qua như vậy?

Triệu Vô Sinh không thể nào che giấu hận ý trong mắt, không cam lòng nói.

Vốn Triệu Vô Sinh đứng đầu gia tộc, tự nhiên lòng dạ cự kỳ thâm sâu, nhưng Phong Liệt lại giết chết con nối dòng duy nhất của hắn, hơn nữa lại đoạt đi vị hôn thê đã định của nhi tử, cơn tức này bất cứ ai đều không thể nuốt trôi, huống hồ hắn đứng đầu Triệu gia quyền cao chức trọng.

- Vô Sinh, ngươi xử lý tốt chuyện tình trong gia tộc là được, chuyện này ngươi không cần tham dự, lão phu tự có dự liệu.

- Chuyện này. . .Rõ! Vô Sinh xin cáo lui!

Nhãn thần Triệu Vô Sinh thêm vài phần ảm đạm, ủ rũ lui ra ngoài, ngay khi hắn rời khỏi viện, trong mắ đột nhiên thoáng hiện tia lệ sắc, trong lòng oán độc tê rống:

- Hừ! Tiểu tử Phong Liệt, ngươi ban ban tặng bổn tọa nỗi đau mất con, bổn tọa sẽ khiến ngươi trở thành ngươi cô độc!

Chốc lát sau, mười gã mặc hắc ý che giấu khí tức đi từ cửa sau Triệu phủ, sau khi rời khỏi thành, nhanh chóng đuổi về phương bắc.

Phong Liệt với tu vi Hư Hoàng Cảnh đỉnh phong, tinh thân lực có thể bao trùm toàn bộ phương viên mấy nghìn dặm, hành động mờ ám của Triệu gia tự nhiên không thoát khỏi sự chú ý của hắn, thậm chí ngay cả tu vi của mười mấy gã cao thủ Triệu gia đều có thể nhìn thấu.

Mười gã cao thủ Long Biến Cảnh, cầm đầu chính là một gã cường giả Long Biến Cảnh đỉnh phong, trận hình này thực sự kinh người, e là có thể dễ dàng san bằng một số đại môn phái, gia tộc cỡ lớn. Cổ thế lực này âm thầm đi về phương bắc, thực sự thẳng đến Đằng Long Quận phía đông tứ phương thành, ý đồ này cũng không khó đoán.

Phong Liệt mặc dù không quá quan tâm tới an nguy của chúng nhân trong Tứ Phương Thành, nhưng trong lòng lại khó tránh bắt đầu khởi động sát cơ, hành động của Triệu gia đã khiến hắn nổi giận.

Bất quá, hắn cũng biết, chính mình hiện tại vẫn chưa động tới đại bản doanh Triệu gia, chưa đủ để khiến Triệu gia sợ hãi, nhưng hắn lại không thể bận tâm tới phản ứng của Hoàng gia.

Trầm ngâm hồi lâu, Phong Liệt tạm thời từ bỏ ý niệm chém giết Triệu gia, trong lòng lại âm thầm lưu lại một số chuyện liên quan tới Triệu gia.

Tiếp đến, hắn không dự định ở lại Diệp gia lâu, liền dẫn Diệp Thiên Tử tới trước mặt Diệp Thiên Trung cáo từ rời đi.

Diệp Thiên Trung vốn muốn lưu hai người Phong Liệt lại giải quyết chuyện hôn sự xong xuôi, thuận tiện giao lưu một chút tình cảm bố vợ, con rể; nhưng thái độ của Phong Liệt vô cùng kiên quyết, ngược lại cũng đành thôi.

Sau nửa ngày, theo ánh mắt đám người Diệp gia nhìn xuống, một chiếc xe ngựa lộng lẫy mỹ lệ từ cửa chính Diệp phủ đi ra, chậm rãi đi từng bước tiến về phía ngoài thành, dần dần biến mất trong tầm mắt chúng nhân.

Một vị thiếu nữ mặc bạch y đứng cạnh song cửa sổ trên lâu các cao cao trong hậu viện Diệp phủ, đôi mắt đẹp nhìn về phía xe ngựa dần dần biến mất phía chân trời, trên khuôn mặt tuyệt mỹ toát lên vẻ phức tạp, có ngượng ngùng, có phẫn nộ, lại có cảm giác giống như chút được gánh nặng.

- Tiểu hỗn đản đáng ghét! Muội muội theo hắn nhất định phải chịu nhiều ủy khuất, thực sự không rõ muội muội thích hắn ở điểm gì! Bất quá, hai ngày trước bọn họ rốt cuộc đã làm cái gì?

Thiếu nữ khẽ nhíu mày trầm ngâm hồi lâu, sau đó xoay người xuống lâu các, tiến về phía Tàng Thư Các Diệp gia.

- Cô da, chúng ta trực tiếp đi tới Tứ Phương Thành sao?

Lão giả đánh lái chính là một vị cường giả Thần Thông Cảnh tứ trọng thiên của Diệp gia, sau khi rời khỏi thành, hắn cùng kính nói với Phong Liệt trong xe ngựa.

Phong Liệt trầm ngâm một chút, dặn dò nói:

- Trước hết hãy đi tới Sở gia!

- Oạch? Rõ!

Lão giả khẽ sửng sốt, đáp ứng một tiếng, sau đó chuyển đầu ngựa, đi tới Sở Vân Thành Sở gia.

Trong xe ngựa rộng rãi phóng thoáng, hai người Phong Liệt và Diệp Thiên Tử đang ngồi trên chiếc giường lớn, còn có Thúy Oản và một thị nữ theo hầu khác tên là Vân Bích, xe ngựa giống như căn phòng lớn, vô cùng rộng rãi, thập phần vững vàng.

Diệp Thiên Tử mệt mỏi ngả vào lồng ngực Phong Liệt, hái một quả nhỏ, ân cần đưa vào miệng Phong Liệt, ngửa mặt nghi hoặc nói:

- Phong Liệt, chúng ta đến Sở Vân Thành là gì?

- Tặng lễ vật! Tiểu Điệp hiện tại đang ở Tứ Phương Thành, theo nguyên tắc lên tới Sở Vân Thành một chuyến.

Phong Liệt tùy ý nói.

- Hả?

Đôi mắt đẹp của Diệp Thiên Tử khẽ ngẩn ngơ, thân thể đứng thẳng phát ra tiếng kinh hô:

- Ngươi ngươi. . .Ngươi dẫn ta đi tặng lễ vật, không sợ bị Sở gia đánh sao?

Dẫn một vị hôn thê đi cầu hôn, chuyện này truyền ra ngoài e là bị người trong thiên hạ cười rụng răng.

Ngay cả hai thị nữ Thúy Oản, Vân Bích không kiềm chế được há hốc miệng, mặt mày dò xét, thực lực cô da tuy cường hãi, tựa hồ cũng phải biết chừng mực ah.

Bất quá, Phong Liệt lại không hề để ý, cười nói:

- Không có gì, cho dù không dẫn theo nàng, tất nhiên vẫn bị Sở gia đuổi đánh, ngược lại ta không dự định vào thành.

Hắn từ miệng Diệp Trung Thiên biết được, Sở Hóa Long dĩ nhiên may mắn sống sót trở về Sở gia, nếu như hắn thực sự đến thăm hỏi cầu hôn, dĩ nhiên với thù hận của hai người trước đây, tám chính phần sẽ bị cự tuyệt, gây khó dễ.

Đơn giản Phong Liệt không dự định nhiều chuyện, ngược lại tiểu điệp tại quý phủ chính mình, bất quá tới đây chỉ lấy hình thức mà thôi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio