Ma Long Phiên Thiên

chương 697: đánh ghen(2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phong Liệt ôm thân thể mềm mại lồi lõm đầy hứng thứ, không khỏi dở khóc dở cười, rốt cuộc minh bạch, nói đạo lý với nữ nhân này thực sự là chuyện quá ngu xuẩn.

Thiếu nữ này không phải ai khác, chính là Băng Ly cách biệt Phong Liệt năm năm.

Sau nửa ngày, Phong Liệt kéo Băng Ly rời khỏi lồng ngực, tỉ mỉ quan sát trên dưới một hồi.

Lúc này, ma nữ mặc một bộc chiến giáp kim sắc của Thần Võ Vệ, vẻ bề ngoài uyển chuyển mềm mại vô cùng dụ hoặc, trên khuôn mặt tuyệt mỹ đeo một chuỗi lệ châu trong suốt, đặc biệt trong đôi mắt to tràn đầy ủy khuất và giận dữ, lầm bầm nói với hắn.

Thời gian năm năm trôi qua, nguyên bản nữ hài thanh thuần ngây thơ rốt cuộc thoát khỏi vỏ bọc non nớt, trở thành thiếu nữ thành thục hơn vài phần, vóc dáng cao hơn nhiều gần cao tới lông mày Phong Liệt, bộ ngực sủa ngạo nghễ càng cao ngất như núi, khiến Phong Liệt cảm thấy bị dồn nén nghiêm trọng, hắn không kiềm chế được nhìn thêm vài lần.

Đặc biệt điều khiến Phong Liệt kinh ngạc nhất chính là, tu vi của ma nữ này dĩ nhiên đạt tới Long Biến Cảnh hậu kỳ, hiển nhiên đạt được không ít chỗ tốt từ Nhân Hoàng.

- Phong Liệt thối tha, da da, lần sau gặp mặt nhất định phải hung hăng thu thập ngươi, thay nhân gia trút giận! Hừ hừ! Nếu như ngươi không nhanh chóng cầu xin ta tha thứ, ta tuyệt đối sẽ không nói tốt giúp ngươi!

Ma nữ lầm bầm nói, mắt trừng lớn hung hăng liếc nhìn Phong Liệt.

Oạch. . .

Phong Liệt không nói thành lời.

Hai người tại nơi này coi như không có ai bên cạnh ngươi một lời ta một câu, khiến người xung quanh dần dần cảm thấy không hứng thú.

Thủy Vô Khuyết ngược lại không để ý, vui vẻ cười cười, nhưng sắc vài thiếu niên trong đám Thần Võ Vệ lại biến thành xanh, ánh mắt nhìn về phía Phong Liệt mang theo vài phần đố kỵ và sát cơ.

Ma nữ dung nhan tuyệt mỹ, lại sở hữu huyết mạch Băng Long Hoàng của phụ thân, thiên phú siêu quần, tích cách ngây thơ hoạt bát, ranh mãnh quỷ quái, sau bốn năm gia nhập Thần Võ Vệ không ít thiếu niên trẻ tuổi yêu mến, hôm nay nhìn thấy nữ nhân trong mộng nũng nịu trong lòng nam nhân khác, tự nhiên bọn họ cảm thấy cực kỳ không thích.

Nhưng mà, đúng lúc vài gã thiếu niên Thần Võ Vệ dần dần khắc phục lòng đố kỵ đối với Phong Liệt, chuẩn bị vọt tới tra hỏi Phong Liệt, nhưng lại bị người khác tới trước.

- Phong Liệt, sắc trời không còn sớm, chúng ta về sớm cho kịp đi! truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Một đạo thanh âm trong trẻo vang lên bên tại Phong Liệt.

Chính là Diệp Thiên Tử tiến lên một bước véo véo cánh tay Phong Liệt, đôi mắt đẹp nhìn về phía ma nữ kia mang theo vài phần cảnh giác.

Phong Liệt cảm thấy cánh tay khẽ tê dại, quả thực bị Diệp Thiên Tử lặng lẽ véo một cái, trong lòng Phong Liệt không khỏi ầm thầm cười khổ, nữ nhân này nổi máu hoạn thư.

- Được rồi, A Ly, theo ta quay về Tứ Phương Thành chứ?

Phong Liệt thoáng liếc nhìn xung quanh, phát hiện nơi này không tiện nói, liền khéo léo nói.

Nhưng không ngờ, đôi mắt đẹp của nàng chăm chú đặt trên người Diệp Thiên Tử, không khách khí nói:

- Ngươi là ai? Dựa vào cái gì sai khiến Phong Liệt?

- Hừ, ta là vị hôn thê của Phong Liệt! Còn ngươi là ai?

Diệp Thiên Tử chờ ma nữ này nói xong, liền đắc ý hừ nhẹ một tiếng, lại véo véo cánh tay Phong Liệt.

- Vị hôn thê của Phong Liệt? Hừ, ngươi lừa ai chứ! Ta còn không chưa nghe Phong Liệt có vị hôn thê gì đó!

Trên khuôn mặt ma nữ kia toát lên nộ khí, hầm hừ nói.

Phong Liệt nhìn hai thiếu nữ tranh đấu giống như gà chọi, không khỏi cảm thấy đau đầu nhức óc.

- Chẳng phải hôm nay ngươi đã biết sao?

Diệp Thiên Tử vênh mặt ngạo nghễ, đắc ý vô cùng liếc nhìn ma nữ kia, nói:

- Hôm qua Phong Liệt đã tới gia tộc ta cầu hôn, cha ta đã đồng ý!

Sau này, bổn tiểu thư chính là chính thê của Phong Liệt, một số người nếu muốn vào cửa, hừ hừ, nên níu lấy bổn tiểu thư thật tốt mới được!

- Ngươi. . .

Ma nữ kia nghe thấy lời này không khỏi cắn chặt răng, trong đôi mắt đẹp dần dần ứa lệ, nàng thở phì phò chỉ tay về phía Diệp Thiên Tử, hỏi Diệp Phong:

- Phong Liệt, nàng ta nói là thật sao?

Phong Liệt nhếch miệng cười đắng ngắt, nhìn sắc mặt ma nữ kia ủy khuất, trong lòng rất yêu thương, muốn nói điều gì đó, lại không sao nói thành lời.

Hắn mặc dù đã có vài phần tâm ý chuẩn bị đối với tình huống này, nhưng ngay lúc này, lại cảm thấy không làm chủ được chính mình.

Ngay lúc này, đột nhiên, một đạo thanh âm trên không trung vang lên:

- Băng Ly cô nương, thiên hạ còn nhiều nam nhi tốt! Hà tất phải tìm đến người đã có vợ. . .

Sắc mặt Phong Liệt trầm xuống, lạnh lùng giương mắt nhìn lên, chỉ thấy người vừa nói chính là một vị thiếu niên tướng mạo anh tuấn.

Thiếu niên kia vừa nói, vừa vui mừng nhìn Phong Liệt, trên trán lóe lên vẻ oán độc.

Nhưng không ngờ, hắn vừa nói được nửa câu liền bị ma nữ cắt ngang quát lạnh nói:

- Ngươi câm miệng! Quan hệ gì tới ngươi?

- Ta

Thiếu niên kia ngưng đọng, sắc mặt biến thành một mảnh tối sầm.

Ma nữ lạnh lùng trừng mắt nhìn người kia, không muốn để ý tới hắn, sau đó nàng liền xoay người nhìn Phong Liệt, khóc thầm nói một câu khiến mọi người há miệng trừng mắt:

- Hừ, Phong Liệt đáng chết! Ngươi. . .ngươi dĩ nhiên đã cầu hôn với lão bà này! Nhân gia hận ngươi chết đi được!

Oạch. . .

Sắc mặt Phong Liệt ngẩn ngơ, trong lòng thầm hô không ổn.

Mã nữ quả quyết nói:

Khuôn mặt Phong Liệt toát lên vẻ ngưng đọng.

Quả nhiên, sau một khắc, Diệp Thiên Tử nhất thời tức giận má ửng hồng, mày dựng ngược, ngón tay ngọc run rẩy chỉ vào ma nữ kia:

- Ngươi mắng ai là lão bà? Người. . .ngươi là yêu nữ!

Ma nữ không hề để ý tới Diệp Thiên Tử, tiến lên kéo tay Phong Liệt.

- Phong Liệt! Ngươi đi theo ta!

- Ah? Đi đâu?

Sắc mặt Phong Liệt sửng sốt.

- Đi tìm da da ta cầu hôn ah!

- Ngươi đã cầu hôn với lão bà này, nhân gia đành chấp nhận cầu hôn sau nàng!

- Dát. . .

Không chỉ riêng Phong Liệt, ngay cả Diệp Thiên Tử và đám Thần Võ Vệ trên bầu trời không khỏi trừng mắt há miệng.

Huyên náo hồi lâu, ma nữ kia không phải tức giận vì Phong Liệt có một vị hôn thê, mà chỉ vì vấn đề cầu hôn trước sau.

Mấy gã thiếu niên trên bầu trời có ý định với ma nữ kia không khỏi mặt xám như tro, nản lòng thoái chí, đồng thời ánh mắt nhìn về phía Phong Liệt càng thêm oán độc vô cùng.

Việc đã tới nước này, không muốn nhìn cảnh náo nhiệt cũng phải nhìn, đám người Thần Võ Vệ trên không trung đều minh bạch, tiếp đến đều là chuyện tình của người ta.

Đến tận bây giờ, mới có người nhớ tới dự tính ban đầu tới đây.

Một gã thiếu niên toàn thân tỏa ra khí tức băng hàn đột nhiên bạo phóng khí thế cường đại, cầm trường kiếm trắng bạc chỉ về phía Phong Liệt, quát lớn:

- Các vị! Phong Liệt tàn sát người trong Thần Võ Vệ ta, chuyện này không thể bỏ qua!

- Đúng vậy! Phong Liệt, hạn cho ngươi phải lập tức giao Tuyết Lập Hàn ra!

- Hừ! Bản công tử muốn xem danh hiệu đệ nhất cường gải trên tuổi trên đại lục rốt cuộc có đúng hay không hay chỉ là hư danh! Không đúng, phải nói là cường giả đệ nhất năm đó!

- Giao người! Nếu không giết không tha!

- Giao người ra đây!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio