Liêu Thừa Vận khựng lại, nhìn thôn phệ vòng xoáy trước mặt, biến sắc, cảm giác nguy hiểm dâng lên trong lòng gã.
Bây giờ lực hút vô tận rót trên người lõ, khiến thân hình nặng nề như núi, định hút lão đường đường là đỉnh cường giả thánh hoàng cảnh vào trong vòng xoáy.
- Hừ, không lẽ cho lão phu là ăn chay sao? Để ngươi nếm ám ma phá ngục chưởng của lão phu đây!
Liêu Thừa Vận dù gì cũng là cường giả hoàng cảnh, tâm trí cực kỳ kiên định, mắt thấy trốn không thoát thì mắt độc ác, ngưng kết ra một chưởng ảnh to lớn đánh hướng thôn phệ vòng xoáy.
Ầm!
Không khí run lên.
Một chưởng ảnh đen có tia chớp đen vòng quanh mạnh va chạm cùng thôn phệ vòng xoáy.
Nhưng ngay sau đó, khiến Liêu Thừa Vận giật mình là chưởng ảnh vung ra như như trâu đất xuống biển, chưa tới gần vòng xoáy đã bị từng đợt thôn phệ gió lốc chậm rãi phân giải.
- A? Sao có thể như vậy chứ?
Liêu Thừa Vận mắt trợn trừng, đáy mắt lộ vẻ khó tin.
Lão tu luyện đến nay đã lâu mấy vạn năm, chưa phải không từng thấy qua thôn phệ thần thông, thậm chí lão chính tay giết chết vài chục long thú cùng cấp có thôn phệ thần thông. Nhưng hôm nay lão mới phát hiện, thôn phệ thần thông trước mắt tuyệt đối không tầm thường, đặc biệt nguy hiểm.
Một kích vô ích, thôn phệ vòng xoáy đường kính trăm dặm cách lão không đến mười dặm, sức hút to lớn làm tóc dài lão tốc lên, quần áo bay phần phật, muốn trốn thoát cũng trở thành loại xa xỉ.
- Ám ma chấn thiên chưởng!
Liêu Thừa Vận biểu tình độc ác, lại vung hai chưởng. Chưởng ảnh khủng bố như dời núi lấp biển đánh hướng thôn phệ vòng xoáy, dẫn đến không gian phía trước chấn động kịch liệt, uy thế vô cùng khiến người sợ hãi.
Nhưng hai chưởng phong đủ phá hủy ngàn tòa thành trồi đánh vào thôn phệ vòng xoáy như kiến lay cây, chẳng những không thể hủy đi thôn phệ vòng xoáy, nguyên khí trong chưởng phong ngược lại dung nhập vào thôn phệ vòng xoáy, cổ vũ uy thế của nó.
Liêu Thừa Vận kiềm không được hít ngụm khí lạnh, khó tin nhìn thôn phệ vòng xoáy mạnh mẽ tới gần, lòng cực kỳ giật mình.
Bây giờ lão cảm nhận sâu sắc thôn phệ vòng xoáy hùng hồn như thiên uy, không thể ngăn cản.
Đột nhiên Liêu Thừa Vận nheo mắt, tên một người bỗng hiện ra trong lòng lão.
- Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi là Phong Liệt à. Thằng nhãi Phong Liệt, ngươi khinh người quá đáng!
Trên đời này hiện tại sơ kỳ thánh hoàng cảnh có được đại thần thông thôn phệ dường như chỉ có một người.
Nhưng biết thì sao, đối mặt vòng xoáy nuốt trời xé đất thì Liêu Thừa Vận vô lực, trong mắt tràn đầy chấn kinh và tuyệt vọng.
Vèo!
Thôn phệ vòng xoáy hùng hồn quét không trung, bóng dáng Liêu Thừa Vận biến mất.
Sau đó thôn phệ vòng xoáy mất tích, không trung bình tĩnh lại, một ma long hình người cao cỡ trượng hiện ra từ bóng tối, mắt đỏ ngầu lóe tia sáng.
- Hắc hắc, không ngờ lấy tạo hóa thần lực ngưng tụ thôn phệ vòng xoáy thì cường đại như vậy, không càn dựa vào Huyền Thiên và thương sinh đại ấn cũng dễ dàng nghiền nát cùng cấp.
Ma long hình người đắc ý cười, bỗng biến mất.
Lát sau xung quanh bỗng xuất hiện vô số khí thế mạnh mẽ, từng nhân ma thần yêu của các tộc, cường giả địa nguyên cảnh xuất hiện nhìn chiến trường trống rỗng không có gì, nhíu chặt mày.
- Có chuyện gì vậy? Mới rồi hình như là hơi thở của Liêu gia lão tổ, bỗng nhiên biến mất.
- Chỉ ba giây tiêu trừ một đỉnh cường giả thánh hoàng cảnh, người này chắc chắn là địa nguyên cảnh.
- Đáng ghét, rốt cuộc là ai vậy? Bây giờ không đồng tâm hiệp lực thu thập Phong Liệt mà còn có rảnh quậy, buồn cười quá.
- Hình như ta nghe có người kêu tên Phong Liệt.
- Không lẽ thật sự là Phong Liệt? Không thể nào, Phong Liệt mới tiến vò thánh hoàng cảnh mà Liêu Thừa Vận thì sớm đạt đến đỉnh thánh hoàng, Phong Liệt làm sao có thể bị thương Liêu Thừa Vận chứ?
- Không có gì không thể, đừng quên tiểu súc sinh Phong Liệt luôn vô địch cùng cấp.
- Hừ, vô địch cùng cấp thì sao chứ? Đợi bổn tọa ra ngòi rồi chắc chắn bóp chết tên khốn này.
Khi một đám lão già địa nguyên cảnh tức giận nghiến răng thì Phong Liệt đã trở lại bên trên huyền thiên chiến kiếm, bắt đầu khoanh chân ngồi xuống, hết sức chăm chú tiêu hóa tất cả lấy từ Liêu Thừa Vận.
Lý do hắn đi tìm Liêu Thừa Vận rất đơn giản, chính là cảm ngộ ám phương pháp tắc của lã.
Bây giờ thôn phệ thần thông của hắn đã rất là hoàn mỹ, đủ khiến hắn đem ký ức, thần thông, tu vi, cảm ngộ vân vân, mọi thứ của Liêu Thừa Vận hóa thành thuộc về mình.
Đương nhiên quan trọng nhất là ám phương pháp tắc căn nguyên đạo văn mà Liêu Thừa Vận tu luyện ra, một khi tiêu hóa xong căn nguyên pháp tắc chi văn thì có thể bớt đi thời gian mấy vạn năm, thậm chí là vài chục vạn năm sau.
Điều này đối với Phong Liệt cần thời gian gấp có thể nói là cực kỳ quan trọng.
......
……..
Một năm rưỡi sau.
Huyền thiên chiến kiếm vẫn xuyên qua trời sao, cách Phụt phập ngày càng gần, con đường trời sao bảy ngàn vạn dặm dần đến cuối.
Một phút nào đó, Phong Liệt thức tỉnh khỏi tu luyện, từ từ mở mắt ra, hai luồng sáng bắn ra từ mắt như thực chất sáng rực rỡ khó giấu vui sướng.
- Đỉnh thánh hoàng cảnh, hắc hắc, rốt cuộc có thể tham ngộ ra không gian căn nguyên chi văn kia. Tiếc là thôn phệ thần thông của ta vẫn hơi kém, không thể đem thời gian, không gian căn nguyên chi văn trực tiếp thôn phệ, nếu không thì có lẽ lão tử sẽ trực tiếp tiến vào thiên nguyên cảnh.
Thời gian một năm rưỡi, hắn rốt cuộc thành công đem một lũ căn nguyên pháp tắc đạo văn của Liêu Thừa Vận dung nhập vào người, từ sơ kỳ thánh hoàng cảnh một hơi leo lên đến đỉnh, lĩnh ngộ ám chi bản nguyên pháp tắc đến cực độ, tốc độ tu luyện như vậy có thể nói xưa nay chưa từng có.
Đương nhiên, loại cưỡng ép tước đoạt tu vi người ta mà không có hậu hoạn gì là chư từng có.
Bây giờ trên người hắn tỏa ra uy nhiếp mạnh hơn cả sơ kỳ thánh hoàng cảnh gấp trăm làn, nguyên lực cũng tăng trưởng gần như trăm lần. Chỉ cần hơi vận chuyển kinh mạch là thiên long kình trong người sẽ dâng lên như thủy triều, khiến không gian tối đen tùy theo cộng minh.
Trong người tăng vọt lực lượng, tâm tình kích động của Phong Liệt dần hồi phục, ánh mắt từ từ nhìn bóng tối phía dưới.
Đôi mắt tập trung, phạm vi ngoài trăm ngàn dặm một mảnh tối đen có thể lờ mờ thấy đại lục, đó là căn nguyên đại lục trải qua vô tận tai kiếp.
- Rốt cuộc trở lại.
Phong Liệt khẽ thở dài, trên mặt lộ vẻ phức tạp.
Trên thế giới ở trong tai kiếp này không biết có bao nhiêu người sống sót.
Dù có thể sống tiếp, trải qua bóng đêm không có ngày mai này không biết chờ đến ngày mặt trời mọc được không.
Qua thật lâu sau ánh mắt của Phong Liệt dần biến sắc bén, đáy mắt dâng lên chiến ý bàng bạc.
- Ta không muốn làm cứu thế chủ gì cả, ta chỉ muốn lấy lại tất cả thứ thuộc về mình, tiếp theo đưa một số kẻ nên chết xuống suối vàng. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
........
Một tiếng khẽ vang.
Áp lực xung quanh đột nhiên biến mất, huyền thiên chiến kiếm xuyên qua trời sao, tiến vào trời đất tối tăm.
Phong Liệt đáp xuống đất, chân đạp mặt đất, nhìn quét một vòng.
Xung quanh tối đen, yên lặng không thanh âm, phạm vi mười vạn dặm không có chút sức sống, cỏ cây lác đác, đất đai nứt rạn. Thành trồi chiếm vị trí rộng lớn đều biến thành phế tích, ngẫu nhiên thấy mấy cái xác sống lượn lờ trong phế tích, dấu vết bị thiên tai tàn phá tùy ý thấy.