Quá khiếp sợ, bỗng nhiên ánh mắt Tiêu Hoằng rơi vào một món đồ vật khác, ba chiếc huy chương màu vàng. hình sáu cạnh lẫn trong đám kim tệ, không quá nổi bật.
Cố gắng bình ổn tâm tình, Tiêu Hoằng lấy ba cái huy chương này ra khỏi đống kim tệ, toàn bộ đều giống nhau, một mặt có in hình một đôi độc xà cánh dơi, đôi răng nọc rất lớn.
Hoa văn này làm Tiêu Hoằng cảm thấy quen thuộc, nhất thời lại không nghĩ ra, hình như là dấu hiệu quân đội nước nào đó.
Ngón tay cứng giữa không trung, khẽ gật đầu, sau đó Tiêu Hoằng xoay người bắt đầu tìm kiếm trên giá sách. Nhanh chóng lấy ra một bộ sách cũ nát, bên trên ghi Bách khoa quân sự thế giới.
Ngồi trên bàn, mở sách ra, Tiêu Hoằng bắt đầu tìm kiếm, dò tìm huy hiệu quân sự các quốc gia.
Dò tìm phút, Tiêu Hoằng nhanh chóng tìm ra được hoa văn tương ứng với huy chương, loại hoa văn này tên là huy chương Sí Xà, quân hiệu của Duy Lâm công quốc.
Nhìn từ địa lý các hành tinh, có thể thấy Duy Lâm công quốc là láng giềng gần với Tân Cách công quốc, lệ thuộc vào thể liên hiệp Á Tế Á. Mặc dù hai nước không nói là đối đầu trực tiếp, nhưng mà âm thầm đấu đá cũng không thiếu. Bởi vì hai nước nằm trong thể liên hiệp, Gia Đô cùng Á Tế Á đã như nước với lửa.
Bởi vậy Tiêu Hoằng cơ bản kết luận nhóm người bịt mặt chính là quân nhân Duy Lâm công quốc, đến đây ngăn cản chung cực của Lạc Tuyết Ninh.
Còn nhiệm vụ chung cực này, hiện giờ Tiêu Hoằng có thể khẳng định gần % có liên quan tới thôn xóm mình từng sống.
- Rốt cuộc nhiệm vụ này là gì?
Tiêu Hoằng nhìn góc trái bản đồ, lẩm bẩm nói, không thể giải thích được.
Vốn Tiêu Hoằng nghĩ Lạc Tuyết Ninh có tới thì cũng không có chút liên quan gì đến mình, nhưng mà bây giờ Tiêu Hoằng đã mơ hồ cảm giác được chưa chắc là thế.
Thậm chí có khả năng quái bệnh này không chỉ là dịch bệnh, mà còn có bí mật khác, nhưng mà đó là gì? Tiêu Hoằng vẫn không thể nghĩ ra được, mọi thứ chỉ là phán đoán của Tiêu Hoằng lúc này.
Đủ điều không thể giải thích được, Tiêu Hoằng dứt khoát ném chuyện này sang một bên, bắt đầu xem xét kỳ di vật của ba người bị xử lý.
Đáng giá nhất là mười mấy kim tệ cùng ba cái trữ kim văn, nhưng mà ba cái trữ kim văn này đều có ký tên, Tiêu Hoằng không thể dùng được, vậy thì trực tiếp phá hủy.
Tiếp theo Tiêu Hoằng sàng lọc một lần, xác nhận không còn gì khác, chỉ để lại bản đồ cùng huy chương kim tệ, còn lại tiêu hủy tại chỗ, không để lại dấu vết nào. Sau đó ngã người lên giường ngủ say, đã trễ rồi, cộng thêm hôm nay quá bận, Tiêu Hoằng thật rất mệt mỏi.
Còn những chuyện khó hiểu, về sau mới nghĩ cách giải quyết.
Sáng hôm sau, Tiêu Hoằng chỉ ngủ mấy giờ lại sửa sang những thứ thu được hôm qua, sau đó khóa kỳ tủ chứa đồ, rời phòng ngủ.
Vừa đến phòng trước, tin đầu để của chương trình Tin tức buổi sáng là chuyện xảy ra ở đường Thông Giang hôm qua.
- Tối qua đường Thông Giang xảy ra sự kiện xe Ma Văn bị tấn công, chưa điều tra rõ thân phận kẻ tấn công cùng người bị tấn công. Phía Ty cảnh sát có nói lần
tấn công này không có liên quan tởi chuyện Lạc Tuyết Ninh đến thăm.
Nữ phát thanh viên nói xong, hình ảnh trên Ma Văn truyền hình chuyển cảnh trên đường Thông Giang, lúc này đã bị phong tòa, nhân viên Ty cảnh sát cùng quân đội Mặc Huyền đang dọn dẹp hiện trường.
Hai chiếc xe Ma Văn màu xám kia bị tác dụng Ma Văn nổ tung cực nóng đã hóa thành bãi kim loại, khó mà nhìn ra hình dạng xe Ma Văn màu xám nữa, càng đừng nói ba cổ thi thể bên trong.
- Này Hoằng ca, rốt cuộc là ai làm loại chuyện này, ra tay thật ác độc, tay chân sạch sẽ không để lại chút manh mối nào.
Lý Nhạc chớp mắt nhìn Ma Văn truyền hình, nói với Tiêu Hoằng.
- Làm sao ta biết, có là ai cũng không liên quan tới chúng ta.
Tiêu Hoằng cười nói, cả người rất thoải mái. Bởi vì Tiêu Hoằng có đủ tự tin mặc kệ là ai cũng sẽ không tìm được manh mối gì, dù sao thì muốn xác nhận thân phận người chết cũng khó càng thêm khó.
- À. đúng rồi.
Tiêu Hoằng ngồi lên bàn. bỗng chợt nhớ, tiếp đó nói với Lý Nhạc:
- Có rảnh ngươi đi mua mười con thỏ, nuôi đó trước.
- Thỏ? Chẳng lẽ Hoàng ca muốn ăn thịt thỏ?
Lý Nhạc có chút tò mò hỏi, hắn mới lần đầu nghe Tiêu Hoằng phân phó như vậy.
Tiêu Hoằng không trả lời thẳng, chỉ cười cười liền cắm đầu ăn, sau đó lái xe Ma Văn ngênh ngang đi Học viện Tây Tân Ma Văn.
Theo lệ thường sau khi chấm dứt chương trình học, chỉnh lại ghi chép trong lớp, sau đó Tiêu Hoằng đã làm quen một chút với Thôi Uyển Bác, hỏi hắn những vấn đề về chất độc.
Dù trước đó Tiêu Hoằng có lướt qua về chất độc, nhưng mà thật sự không nghiên cứu quá nhiều. Thử nghĩ xem, một kẻ chuyên chú vào trị bệnh, làm sao có thể hứng thú với chất độc kia chứ.
Nhưng châm chọc là trước mắt muốn trị bệnh của Tiêu Hoằng, thật đúng là phải dùng tới độc, hơn nữa còn là kịch độc.
Trong quá trình hỏi, Tiêu Hoằng còn vô tình cố ý chỉ tới mấy loại thuốc giải độc Đỗ tát thảo.
Mấy ngày qua, Tiêu Hoằng cho Thôi Uyển Bác cảm giác rất tốt, hiếu học, hơn nữa tri thức phong phú, đầu óc linh hoạt, khuyết điểm duy nhất là học tập tri thức hơi lộn xộn, hơi giống như nuốt cả trái táo. Nhưng chỉ cần dọn dẹp, bù đắp những tri thức này, tuyệt đối sẽ là nhân tài hiếm có.
Bởi vậy Thôi Uyển Bác ở trong văn phòng, đối với những vấn đề của Tiêu Hoằng sẽ luôn là có hỏi tất đáp.
vẫn là câu đó, phàm là người thầy nào cũng luôn thích học sinh có thiên phú lại thêm chăm chỉ hiếu học.
Có thể nói thỉnh giáo Thôi Uyển Bác chừng hai giờ đã để cho Tiêu Hoằng có được nhận thức mới về chất độc. Trong đầu cũng đã tạo ra một loạt sáng kiến chế tạo Văn đan trị bệnh.
Le phép từ biệt Thôi Uyển Bác, Tiêu Hoằng lên xe Ma Văn chuẩn bị trở về Doanh nghiệp Đại Hoằng Mỹ. Nhưng khi đi ngang qua ký túc xá, Tiêu Hoằng dừng xe chuẩn bị lên trên lấy mấy cuốn sách về chất độc mới mượn được trước đó.
Trải qua vài ngày, trong phòng đã có vẻ lộn xộn, nhưng Tiêu Hoằng cũng mặc kệ, lấy sách cùng ống nghiệm chứa dung dịch Huyết Luyệt rồi chuẩn bị đi.
Nhưng vào lúc này, Ma Văn cảnh báo trước bàn học Tiêu Hoằng bỗng nhiên không ngừng truyền ra chấn động, kỳ thật mấy ngày qua cũng có những nhân vật cấp Ngự giả khác ra vào ký túc xá, khi đó Ma Văn cảnh báo cũng sẽ truyền ra chấn động.
Nhưng lần này khi Tiêu Hoằng thoáng cảnh giác nhìn vào màn hình, thần sắc chợt biến kèm theo cảnh giác.
Chỉ thấy trên màn hình đột nhiên lóe ra đầy những đốm sáng màu đỏ, đốm sáng mờ nhạt nhưng lại là tồn tại thật sự. Rất nhỏ, thông qua đốm sáng thì phán đoán chỉ có kích cỡ bằng một phần tư móng tay, số lượng hơn mấy trăm cái.
- Đó là...
Tiêu Hoằng không khỏi hô lên, trong ánh mắt đầy cảnh giác. Tiêu Hoằng rõ ràng đốm sáng màu đỏ đại biểu cái sỉ, đó là Ngự lực của Ngự giả cấp bốn, tụ tập chi chít một chỗ rất có thể là linh thú quần cư, linh thú xuất hiện trong vườn trường, vậy thì chỉ có một khả năng đó là Văn thú của Hoán Văn giả.
Tổng hợp các điều kiện, đầu óc điên cuồng xoay chuyển của Tiêu Hoằng liền làm rõ đầu mối. Rất có thể là trùng con của Tử Linh trùng mẹ, bởi vì người đạt tới Ngự đồ cấp bốn ở Học viện Tây Tân Ma Văn chỉ đếm được trên ngón tay, Hoán Văn giả cũng chỉ có mỗi một mình Miêu Thần.
Trước đó Tiêu Hoằng cùng tìm hiểu một chút về Miêu Thần danh tiếng không nhỏ này, Văn thú của hắn chính là Tử Linh mẫu trùng, loại sinh vật này được Ngự lực tẩm bổ có năng lực sinh sản rất mạnh.
Nhưng mà vì sao Miêu Thần lại phái Tử Linh trùng con tới đây? Tiêu Hoằng nghĩ một lúc, rất có thể là vì chuyện Dược văn Ngự đồ cấp hai lần trước.
Phân tích như thế, Tiêu Hoằng thoáng cái thả lỏng, dù sao chuyện Dược văn Ngự đồ cấp hai cũng không phải thù sâu đại hận gì, cùng lắm thì dẫn tới chút rắc rối nhỏ thôi, không có gì lớn lắm.
Nhưng Tiêu Hoằng cũng không dám quá khinh thường, nhìn lại những đốm sáng trong Ma Văn cảnh báo, có một bộ phận đã yên lặng tiến vào tầng dưới, bắt đầu tìm kiếm khe hở chui vào trong như ruồi bọ, rõ ràng là đang dò tìm.
Cũng may Tiêu Hoằng còn không đạt tới cấp Ngự sư, không thể ứng dụng mắt linh thú, khiến thị giác nối liền với linh thú, thông qua thị giác của linh thú quan sát được cảnh vật xung quanh. Chỉ có thể dựa vào Văn thú tản ra sóng cảm giác Ngự lực thăm dò hoàn cảnh xung quanh, cùng với cảm giác Ngự lực mà người bên trong vô tình tản ra, dò xét được cấp bậc Ngự lực của đối thủ.
Mà loại vô tình phát ra Ngự lực này thường chỉ có khi người đang chế văn hay khởi động Ma Văn mới xuất hiện, bản thân Tử Linh trùng con có sẵn công năng phân tích cấp bậc Ngự lực.
Có thể nói ở trạng thái hiện giờ, một khi có Tử Linh trùng con tồn tại thì chỉ cần chú ý một chút, Tử Linh trùng con khó mà điều tra có hiệu quả.
Nhưng nghĩ lại, Tiêu Hoằng định làm một lần tương kế tựu kế, dứt khoát mặc áo khoác được khảm cố Áp Sức văn, lập tức áp chế Ngự lực xuống trình độ Ngự đồ cấp sáu.
Bởi vì trước đó từng chịu Huyết Luyện dung dịch tra tấn, Tiêu Hoằng vẫn có thể thừa nhận được lần áp chế này.
Ngay khi Tiêu Hoằng vừa mặc vào áo khoác, hai con Tử Linh trùng con nhỏ như con ruồi chui qua khe hở dưới cửa phòng, lẻn vào trong cảnh giác ẩn nấp dưới sô pha, bắt đầu dò xét mọi thứ trong phòng.
Chỉ là mọi chuyện đều lọt vào mắt Tiêu Hoằng, mặc quần áo có Ma Văn cố Áp, ánh mắt bình thản ngồi trên sô pha. Ngừng một hồi, Tiêu Hoằng tiện tay cầm một cái công cụ Ngự đồ cấp bốn cố ý khởi động cho Tử Linh trùng con cảm nhận được.
Bởi vì bản thân Tiêu Hoằng cũng hiểu, nếu lúc này không cho Tử Linh trùng con mang về chút tin tức, Miêu Thần sẽ còn dò xét nhiều lần nữa, tuyệt đối sẽ gây bất tiện với sinh hoạt của Tiêu Hoằng.