Bạn học của cô? Học viện Tây Tân Ma Văn?
Sắc mặt Mai Kiệt vẫn khó coi, bình thản nói, bây giờ hắn nghĩ tới Học viện Tây Tân Ma Văn liền cảm thấy ghê tởm. Không cần nói nguyên nhân cũng biết, bởi vì bên trong Học viện Tây Tân Ma Văn, phàm là có chút thực lực thì gần như toàn là trực hệ Tập đoàn tài chính Hồng Bác.
Không phải, là Phân viện.
Mộ Khê Nhi nói rõ ràng.
Phụt!
Ngay khi Mộ Khê Nhi nói ra lời này, một người quản lý đang uống nước liền trực tiếp phun ra. Tuy ràng hắn không hiểu quá rõ Phân viện Tây Tân, nhưng mà cũng biết được một chút về Phân viện sinh tồn dưới ánh sáng của Học viện Tây Tân Ma Văn, quả thật là trường học do một đám rác rưởi cùng ô hợp cấu thành mà.
Bốn người quản lý khác cũng nhìn nhau, nếu không phải nể mặt Mộ Khê Nhi, bọn họ đã suýt cười to. Cho dù là nhân vật cấp học sinh bình thường, muốn làm ảnh hiệu sư cho hội biểu diễn của Mộ Khê Nhi thỉ quả là nói nhảm, càng đừng nói là một cái trường học rác rưởi.
Mai Kiệt ngồi trên chủ vị không đổi sắc, liếc Mộ Khê Nhi, tiếp theo ánh mắt nhắm ngay vào Ma Văn ảnh hiệu trước mặt Mộ Khê Nhi.
Chỉ nhìn từ bề ngoài, tuy rằng đao công có vẻ tùy ý, nhưng không có một chút trúc trấc, ít nhiều làm Mai Kiêt bất ngờ.
Tiếp theo cầm lẩy Ma Văn ảnh hiệu của Tiêu Hoàng, khởi động lên.
Bụp!
Chỉ nháy mắt, hình ảnh cỡ ngón cái, giống như cỏ nhỏ xuất hiện trong tay Mai Kiệt, có vẻ thật giản dị.
Cái gì đây?
Không rõ lắm, chỉ có như thể cũng tới tự đề cử mình? Đùa hả, coi Công ty Mỹ Nhân không có người hay sao?
Người quản lý thấy cảnh này, tràn ngập biểu tình khinh thường.
Nhưng mà ngay lúc họ còn muốn nói thêm lời trào phúng, thần sắc chợt đổi, trong ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Chỉ thấy cọng cỏ nhỏ trong tay Mai Kiệt giật giật, tiếp theo bắt đầu sinh trưởng với tốc độ thấy được bằng mắt thường. Quá trình sinh trưởng của cọng cỏ như được khắc họa ra, ngắn ngủi mười mấy giây, vốn cọng cỏ không nổi bật đã cao đến nửa thước, một đám nụ hoa trắng từ từ hiện lên, tiếp theo nở rộ lóng lánh.
Nếu không xem kỹ toàn bộ hình ảnh, thật là không khác gỉ một gốc hoa hồng trắng tươi tốt, thậm chí từng giọt sương trên đóa hoa cũng rất thật.
Trong nháy mắt, cả phòng chìm vào không khí im lặng quỷ dị. Lúc này mọi người đều ngậm miệng, chỉ nghe tiếng hít thở nặng nề, ánh mắt không rời hình ảnh hoa hồng xinh đẹp trong tay Mai Kiệt.
Những người quản lý này tự nhiên hiểu rõ Ma Văn ảnh hiệu, thường thường bản thân việc chế tạo hiệu quả trạng thái động đã là kỹ thuật phức tạp, huống chi trong trạng thái động còn có thể trôi chảy như thể, quá thật. Trong ấn tượng của ho, dường như chỉ có Miêu Đông Thăng mới làm đươc.
Do học sinh Phân viện làm ra? Thật là... quá giả đi chứ.
Trong lòng mọi người hô lên, phản ứng đầu tiên là khó tin.
Thậm chí trong nháy mắt Mai Kiệt thu hồi Ma Văn, bọn họ lại có cảm giác xem chưa đủ.
Ma Văn ảnh hiệu này thật là do học sinh Phân viện làm ra?
Mai Kiệt nhìn thẳng vào Mộ Khê Nhi hỏi, trong ngữ khí rõ ràng giảm bớt cơn giận, thay vào đó là khó mà tin được.
Đúng, lúc ăn cơm, hắn tự tay chế tạo trước mặt ta.
Mộ Khê Nhi nói rõ ràng.
Mấy người các ngươi, xem thế nào?
Mai Kiệt chuyển mắt sang những người khác, hỏi.
- Hẳn là kỹ thuật không thành vấn đề, nhưng mà học sinh Phân viện này có
kinh nghiêm sân khấu lớn hay không? Có thể khống chế được toàn trường cùng nắm bắt lòng người xem không? Nếu không, dùng hắn là tương đương với mao hiểm.
Trong đó có một người quản lý khiếp sợ không thôi, cũng đưa ra nghi ngờ.
Nghi ngờ này nhanh chóng được tán thành, hai người quản lý gật đầu hưởng ứng.
Không đủ kinh nghiêm thì có thể học tập, hắn không có, không phải còn có mấy người các ngươi sao? Cũng không tới mức mời đến ảnh hiệu sư, các ngươi liền mặc kệ, vậy công ty nuôi các người có tác dụng gì?
Người phu nữ trung niên bên canh Mô Khê Nhi nói, rõ ràng đang đỡ lời cho TiêuHoằng.
Tuy rằng chúng ta có kinh nghiệm, nhưng nểu ảnh hiệu sư không có một chút kinh nghiệm, vậy thì cũng không đẩy ra sân được.
Người quản lý nghi ngờ trước đó nói tiếp.
Hội nghị liền chia thành hai phái, một phái bị Ma Văn của Tiêu Hoằng thu hút, dốc lòng đề cử. Phái còn lại đưa ra nghi ngờ kinh nghiêm.
Mai Kiệt thì một mực im lặng không nói, tùy tiện để bọn họ tranh chấp, bản thân lại vuốt cằm cẩn thận suy ngẫm. Hiển nhiên dùng học sinh Phân viện, rõ ràng là một lần mạo hiểm lớn, hoặc là đang đánh cược.
Không cần tranh luận nữa, Phùng Lâm đi chuẩn bị một chút, lần này sử dụng học sinh Phân viện kia.
Mai Kiệt nói xong, không để những người khác có cơ hội chất vấn, khép bản ghi chép, xoay người đi ra ngoài.
Mộ Khê Nhi ở một bên nghe Mai Kiệt quyết định như thế, biểu tình có phần phức tạp, trong hưng phấn có một phần không yên.
Tiêu Hoằng ở chỗ khác không biết những chuyên này, tuy ràng hắn muốn giúp Mộ Khê Nhi, xem như đền bù, nhưng mà sẽ không để chuyện này ảnh hưởng cuộc sống của mình.
Kết thúc chương trình học, tùy tiện mua hai cái bánh bao ở nhà ăn, Tiêu Hoàng lái xe Ma Văn lập tức chạy tới mỏ đá Đông Thành, chuẩn bị bố trí chỗ giao dịch.
Hai mươi mấy phút chạy bão táp, điều khiển xe đi tới thôn Đông Thành, dừng xe trong đường núi yên ắng, Tiêu Hoằng đi bộ tiến vào trong núi, xếp đặt Ma Văn cảnh báo ở địa điểm định trước.
Vòng vo hai giờ giữa núi rừng, Tiêu Hoằng mới đặt xong Ma Văn cảnh báo, sau đó xuất hiện giữa ngọn núi quan sát bên dưới. Trấn Đông Thành, mỏ đá Đông Thành, thậm chí các con phố, toàn bộ đều nhìn rõ, tầm nhìn trống trải.
Lấy ra trang phục và đạo cụ Quyền Tàng, thay xong, Tiêu Hoằng lấy ra Ma Văn thông tin của Quyền Tàng trong bao Ma Văn, tiếp theo phát ra yêu cầu liên lạc với Ma Văn thông tin của Lạc Tuyết Ninh.
Quyền Tàng, không ngờ ngươi rất giữ lời.
Vừa phát ra yêu cầu, âm thanh nhàn nhã của Lạc Tuyết Ninh truyền vào tai Tiêu Hoang.
Chuẩn bị xong chưa?
Tiêu Hoàng bình thản nói, thoáng tỏ rõ nghiêm túc, không nghe ra chút dao động, làm người ta cảm giác như đang đọc sách giáo khoa.
Buổi sáng vừa chuẩn bị xong, có thể nói địa điểm cùng thời gian giao dịch chứ?
Lạc Tuyết Ninh thấy Tiêu Hoằng khinh thường phong tình, không biết thủ vị, ngữ khí cũng nghiêm túc hơn.
Đỉnh núi gần mỏ đá Đông Thành, đến lúc đó ta sẽ chỉ dẫn cô. Nhớ kỹ, chỉ cho phép cô tới một mình, nhiều hơn là lập tức hủy bỏ giao dịch, không cần liên lạc
nữa. về phần thời gian, là ngay bây giờ.
Nói xong, Tiêu Hoàng trực tiếp cắt đứt liên lạc.
Lạc Tuyết Ninh đang ở khu ký túc xá số Học viện Tây Tân Ma Văn, thấy Tiêu Hoàng cắt đứt liên lạc, biểu tình cũng trở nên nghiêm túc, trước mặt nàng là mấy thủ hạ chủ yểu của Lạc Tuyết Ninh.
Trưởng quan, Quyền Tàng đặt ra địa điểm giao dịch ở đâu?
Chuẩn tướng Khoa Tư đứng dậy tới cạnh Lạc Tuyết Ninh khẽ hỏi, bởi vỉ vừa rồi Lạc Tuyết Ninh đặt ra hình thức mã hóa với Ma Văn thông tin, bởi vậy những người khác không nghe được cuộc nói chuyên.
Lạc Tuyết Ninh khẽ liếc Khoa Tư, không nói gì, tiếp đó nhìn sang một người thủ hạ khác, phân phó:
Đi, lấy thứ chuẩn bị ra đây, một mình ta đi giao dịch.
Trưởng quan, ngài thật muốn đi một mình? Có nguy hiểm quá không? Dù sao lúc này trong Thái Ngô thành không phải là chỗ an toàn, hơn nữa thân phận Quyền Tàng rốt cuộc là sao, còn phải đợi điều tra rõ, nói không chừng là người Duy Lâm.
Hứa Quốc Hào, tham mưu trưởng sư đoàn thứ năm Phục Thản Để Quốc, lên tiếng khuyên bảo, tuy rằng hắn không cùng quốc gia với Lạc Tuyết Ninh, nhưng cũng cùng một ữận doanh.
Hứa tướng quân không cần lo nhiều, tuy ràng ta không rõ Quyền Tàng là người nào, nhưng mà có thể khẳng định một điểm, đó là hắn tuyệt đối không phải người Duy Lâm công quốc.
Lạc Tuyết Ninh khẳng định nói, bởi vì hôm qua nàng tận mắt thấy tự tay Quyền Tàng đánh chết ba tên quân nhân Duy Lâm công quốc.
Đương nhiên, điều này cũng không loại trừ Quyền Tàng đang diễn kịch, nhưng mà ngẫm lại, Quyền Tàng cần gì phải diễn trò chứ? Phái đại quân vây công bắt sống, chẳng phải càng tốt hơn?
Hơn nữa tiếp xúc ngắn ngủi với Quyền Tàng, Lạc Tuyết Ninh có một loại cảm giác cực kỳ mãnh liệt, đó là không phải ừàn ngập địch ý, chi là muốn làm một chuyển làn ăn đơn thuần mà thôi.
Ngay khi Lạc Tuyết Ninh nói, một cái bao lớn được đưa vào, nhìn bề ngoài giống y như túi du lịch bình thường.
Kiểm ữa chiếc túi, Lạc Tuyết Ninh vào phòng ngủ thay bộ quần áo bình thường, áo sơmi bó sát người màu lam, quần bò cùng với kính mắt, đầu còn đội mũ lưỡi trai.
Đồng thời, nữ trợ thủ cũng theo sát Lạc Tuyết Ninh đi ra, trên người mặc quân phục tướng quân của Lạc Tuyết Ninh, đeo kính đen nhìn từ xa rất giống với bản thân Lạc Tuyết Ninh.
Bây giờ thông báo với hiệu trưởng Sài Tang, nói là ta muốn đi dạo một vòng quanh khu Nam Viên.
Lạc Tuyết Ninh phân phó xong, liền vác túi đi ra ngoài. Sau đó thừa dịp không có người chú ý, tùy tiện tìm một chiếc xe Ma Văn bình thường, dựa theo bản đồ Thái Ngô thành lập tức đi tới địa điểm Tiêu Hoàng đã chỉ.
Có thể nói, lúc này ngay cả Lạc Tuyết Ninh cũng kỳ quái, tuy ràng tiếp xúc Quyền Tàng không nhiều, nhưng mà luôn có một loại bản năng tín nhiệm, loại cảm giác này luôn làm Lạc Tuyết Ninh cảm thấy kỳ lạ.
Tiêu Hoằng ở trên đinh núi, nói chuyện với Lạc Tuyết Ninh xong liền dựa vào khối đá lớn nhắm mắt dưỡng thần. Dùng hai tai cảm giác gió thổi cỏ lay xung quanh, thậm chí là những thay đổi nhỏ nhất. Nhớ những ngày còn là thợ mỏ, Tiêu Hoàng đã có thói quen nghỉ chân ở chỗ này.
Khoảng mấy phút sau, Ma Văn thông tin của Tiêu Hoằng truyền ra chấn động, cầm lên xem, đúng là Lạc Tuyết Ninh.
Ta đang ở trấn Đông Thành, tiếp theo đi đâu?
Tiêu Hoàng vừa nhận liên lạc, giọng nói của Lạc Tuyết Ninh truyền vào tai Tiêu Hoằng.