Từ khi Miêu Thần tìm được nơi này, trên cơ bản không chút tạm dừng nào, đã lập tức hạ lệnh, liên tiếp phát động công kích từ bên ngoài nhà vệ sinh.
Trong nháy mắt, có mấy chục, thậm chí lên đến trăm luồng năng lượng thể hiện lên, bên ngoài nhà vệ sinh đã biến thành cái sàng, tuy nhiên, bên trong lại không có chút động tĩnh nào.
- Đi vào xem một chút.
Miêu Thần bảo Đan Nam đang đứng bên cạnh.
Đan Nam đáp lại một tiếng, sau đó không nhanh không chậm bước đến bên ngoài nhà vệ sinh đã giống như cái sàng này, một cước đá văng cửa.
Đúng lúc này, mọi người có thể nhìn thấy rất rõ ràng, nhà vệ sinh đã rỗng tuếch, chỉ có cái áo da bị tùy ý ném lên trên bồn cầu rách nát.
Có phát hiện như vậy, hai mắt Miêu Thần hơi hơi híp lại, điều này cũng không nàm ngoài dự kiến của hắn, chỉ là hắn vẫn hơi có chút phẫn hận, không hề nghi ngờ, lần này xem như đã hoàn toàn bị tên “học sinh Phân viện nào đó” này chuồn mất, gần như không tạo ra cho đối phương chút thương tổn nào, ngược lại còn tổn thất tính mạng của Quân Thất.
Đúng lúc này, Miêu Thần bỗng nhiên biến sắc, bởi vì hắn nhìn thấy Đan Nam đang thò tay ra cầm lấy cái áo da do Tiêu Hoằng lưu lại, hắn hét lớn:
- Không được loạn động!
Hiển nhiên lời nhắc nhở này của Miêu Thần đã có chút chậm, ngay nháy mắt khi lời này của Miêu Thần mới vừa ra khỏi miệng, chỉ thấy Đan Nam đã cầm lấy cái áo, sau đó Ma Văn bên trong áo da đã lập tức bùng cháy.
Sau khi tiếp xúc với không khí tới mức độ nhất định, nó đột nhiên nổ tung, hình thành một hòa cầu cực nóng, nuốt trọn Đan Nam vào bên trong.
Trong nháy mắt, lại nhìn trên người Đan Nam không hề có chút phòng bị này, đã bị thiêu đốt lên một luồng hòa diễm hừng hực, ra sức giãy giụa, phát ra tiếng gào thét tê tâm liệt phế.
Miêu Thần phản ứng rất nhanh, khi mà mọi người ở đây đều đang chìm trong khiếp sợ, Miêu Thần đã thông qua Ngự lực, khống chế đại lượng tử trùng do Tử Linh Trùng ấp trứng ra, cùng lúc bao vây lấy thân thể của Đan Nam, ra sức dập lửa.
Tuy nhiên, lại nhìn Đan Nam lúc này, đã bị hòa diễm đốt cháy tới mức hoàn toàn biến dạng, đang hấp hối, quần áo đã bị đốt trụi, làn da cũng vô cùng thê thảm.
- Chết tiệt tên học sinh Phân viện kia, chạy trốn mà vẫn còn không quên ám toán ta!
Miêu Thần vô cùng phẫn hận, tiếp theo liền bảo các thủ hạ, nâng Đan Nam đi đến điều trị sở.
Không hề nghi ngờ, lần này trên cơ bản thì Miêu Thần ngay cả sợi lông của Tiêu Hoằng mà cũng chưa đụng tới được, bản thân lại biến thành một chết, một trọng thương, nhìn về phía manh mối duy nhất mà Tiêu Hoằng lưu lại kia, cái áo đó đã bị thiêu thành tro tàn, gần như không còn gì sót lại nữa. Cuối cùng, ngay cả tướng mạo của tên học sinh đó mà hắn cũng không biết như thế nào.
Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng mang theo Lạc Tuyết Ninh đi trong Toàn Sơn Động, trải qua mười mấy phút vòng vèo, rốt cục cũng đi tới trước một cái cửa động hẹp, hình dạng nơi này có chút giống miệng vịt, rộng tận năm thước, nhưng lại cao không đến nửa thước, người trưởng thành thì chỉ có thể bỏ xuống mà đi thôi.
Lạc Tuyết Ninh cúi đầu, nhìn về phía cửa động, nàng có thể thấy cách đó hơn mười thước thì đã bị lớp cỏ dại rậm rạp hoàn toàn che kín, cửa động thì lại kề sát mặt đất, trên cơ bản từ bên ngoài nhìn qua, thì thấy nó không khác gì một cái khe cả.
- Đây là một lối ra mà ngươi nói an toàn nhất ư?
Lạc Tuyết Ninh mở miệng hỏi.
- Đúng vậy, hơn nữa khi trước ta đã đóng kín con đường kia rồi, đó là con đường duy nhất đi thông tới cửa động này.
Tiêu Hoằng thần sắc không chút thay đổi, trả lời. Sau đó hắn lấy từ trong túi Ma Văn ra một cặp Tử mẫu Ma Văn báo động, sau đó kích hoạt lên, Tiêu Hoằng có thể thông qua màn hình nhỏ màu xanh biếc mà quan sát xung quanh, đại bộ phận khu vực trên màn hình đều có màu màu xanh biếc, chỉ ngẫu nhiên có một vài điểm sáng hiện lên từ mảnh đất bên cạnh.
- Xem ra bọn họ còn chưa đi, hãy đợi một chút nữa đi!
Tiêu Hoằng tựa vào một vách tường, nói. Lạc Tuyết Ninh cũng như vậy, có thể nói, hiện tại nàng thật sự không quen thuộc nơi này, chỉ có thể nghe theo Tiêu Hoàng an bài mà thôi.
Mà Bệ Đồ ở bên kia, đúng lúc này đang ngồi trên Ma Văn Xa, sắc mặt tái nhợt, ngón tay vẫn còn có băng sương bao phủ, thỉnh thoảng lại giật giật vài cái.
Vừa rồi Tiêu Hoằng và Lạc Tuyết Ninh công kích, có thể nói là không tạo thành quá nhiều thương tổn đối với thân thể hắn, nhưng mà Ngự lực trong cơ thể hắn đã bị nghiêm trọng hao tổn, không còn cứng cỏi như bình thường nữa, bởi vậy công kích vừa rồi, không thể nghi ngờ đã lại một lần nữa khiến cho Ngự lực của hắn hỗn loạn lên, thương tổn này đối với Bệ Đồ mà nói, thì cũng không phải là nhỏ, phỏng chừng không mất mấy tháng thì đừng có mong phục hồi như cũ được.
- Dương Thuận, hiện tại mọi thứ do ngươi chỉ huy, nhớ kỹ không được buông tha Lạc Tuyết Ninh, càng không được để cho Lạc Tuyết Ninh an toàn quay về Tây Tân khu, hoặc là hội hợp cùng quân đội của nàng, tóm lại, không từ thủ đoạn nào, cũng phải ép nàng đưa ra thứ đồ vật đó, sau đó giết chết, còn có cả tên vừa rồi đánh lén ta nữa, cũng phải tiêu diệt hắn luôn!
Bệ Đồ đang ngồi trong xe, không ngừng thở hổn hển, phân phó một nam nhân gần bốn mươi tuổi bên cạnh.
- Đã biết, đại nhân.
Người được gọi là Dương Thuận này mang sắc mặt nghiêm túc trả lời, bởi vì hiện tại hắn rất rõ ràng, nếu muốn tìm được Lạc Tuyết Ninh thì thật sự có chút khó, tuy nhiên, hắn cũng không có ý định bỏ cuộc.
Nhìn Bệ Đồ cười Ma Văn Xa rời đi, Dương Thuận lập tức mệnh lệnh quân đội tại phụ cận, tiến hành điều tra rải thảm, cũng mệnh lệnh quân đội đang tuần trang trên đường phố Thái Ngô Thành, phải lên tinh thần, dùng hết sức có thể, ngãn cách Lạc Tuyết Ninh và khu Tây Tân, không để cho Lạc Tuyết Ninh một lần nữa có cơ hội quay về.
Cuộc tìm kiếm dày đặc như vậy được liên tục tiến hành tới tận nửa đêm, vào h sáng, tuy rằng Duy Lâm quân đội đã tìm được cửa vào Toàn Sơn Động, nhưng mà những kẻ tiến vào thì mặc dù đều vẫn đang có liên lạc lại, nhưng vẫn không đi ra được.
Đồng thời, bọn họ cũng phát hiện một cửa vào khác tại sườn núi.
Phát hiện như vậy khiến cho Dương Thuận có phản ứng đầu tiên, đó là Lạc Tuyết Ninh rất có thể chạy thoát từ cửa ra vào này.
- Những người tại đây thì tiếp tục ở lại để tìm, phần còn lại thì đi chỗ khác mà điều tra.
Dương Thuận hạ lệnh.
Bên trong hang động, Tiêu Hoằng và Lạc Tuyết Ninh đang dựa vào vách đá để nghỉ ngơi trong chốc lát, tu luyện khôi phục một chút Ngự lực, sau đó lại khởi động Ma Văn báo động, Tiêu Hoằng có thể nhận ra rất rõ ràng, tần suất xuất hiện của các điểm sáng đã giảm đi rất nhiều.
- Đã đến lúc rồi!
Tiêu Hoằng vỗ nhẹ lên chân Lạc Tuyết Ninh, nhanh chóng đứng dậy, nhẹ nhàng bước từ trong cửa động hình mỏ vịt này ra ngoài.
Lạc Tuyết Ninh vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần, nhìn thấy Tiêu Hoằng hành động như vậy, cũng đi theo sau Tiêu Hoằng.
- Nhớ kỹ, tất cả động tác phải thật nhẹ nhàng, ta nghi ngờ Duy Lâm binh sĩ cũng không hoàn toàn rút khỏi, chúng ta tranh thủ đi tới Tiêu Gia Thôn, ta biết một con đường nhỏ bí ẩn.
Tiêu Hoằng hạ giọng, nói với Lạc Tuyết Ninh phía sau, sau đó lập tức thật cẩn thận thò đầu ra ngoài bụi cỏ, tỉ mỉ đánh giá một phen, xác định không có bất kỳ động tĩnh nào, thì mới nhẹ nhàng bước từ trong ra.
Lại một lần nữa nhìn bốn phía xung quanh, xác nhận bốn phía cũng không dị động sì, hắn liền đánh ra một thủ thế về phía Lạc Tuyết Ninh, hai người liền cùng lúc nhảy vào bên trong rừng cây bên ngoài mấy chục thước.
Bên trong rừng cây, bước chân của Tiêu Hoằng không có chút ngừng lại nào, giống như một con hồ ly mạnh mẽ, vô thanh vô tức, xuyên qua khoảng cách giữa các bụi cây và thân cây, cũng nhanh chóng rẽ vào trong một thung lũng hẹp dài.
Lạc Tuyết Ninh vẫn đi theo phía sau Tiêu Hoằng, thấy Tiêu Hoằng cách đó không xa làm các động tác rất linh hoạt, không có chút bị cản trở nào, trong lòng không khỏi vừa động, có thể khống chế Phong Văn linh hoạt như thế, cũng có thể nói tên này là một quái thai.
Tuy nhiên, những câu ca ngợi gì đó thì Lạc Tuyết Ninh sẽ không nói ra, tuy rằng chỉ ở chung cùng Tiêu Hoằng trong thời gian rất ngắn ngủi, nhưng Lạc Tuyết Ninh có thể nhìn ra, những thứ ca ngợi gì đó thì Tiêu Hoằng cũng không ưa thích.
Sau khi vòng vèo mấy lượt qua rừng cây, khe sâu, triền núi, Lạc Tuyết Ninh gần như đã hoàn toàn hôn mê, lại nhìn về phía Tiêu Hoằng, bước chân của hắn vẫn linh hoạt như trước.
ước chừng qua nửa tiếng, bước chân của Tiêu Hoằng mới ngừng lại.
- Tại sao không đi nữa?
Thấy Tiêu Hoằng dừng lại, Lạc Tuyết Ninh nghi hoặc hỏi.
-Tới rồi.
Tiêu Hoằng nhẹ nhàng đáp, sau đó đẩy lớp cỏ khô cao bằng đầu người ra, chỉ thấy cách đó hơn mười thước, chính là các căn phòng cũ nát của Tiêu Gia Thôn.
Có thể nói, đến nơi đây thì luôn ảnh hường tới Tiêu Hoằng, luôn khiến cho hắn nhớ tới những quá khứ chỉ nghĩ mà đã thấy kinh hãi kia, cùng với loại tử vong dường như vĩnh viễn không thể trốn tránh được này.
Lạc Tuyết Ninh ở phía sau Tiêu Hoằng, trong giây lát nhìn thấy Tiêu Gia Thôn gần ngay trước mắt, trong mắt có chút kinh ngạc, tuy nhiên, nàng vẫn vỗ nhẹ bả vai của Tiêu Hoằng, nhẹ nhàng nói:
- Bây giờ thì ngươi đi theo ta.
Nói xong, Lạc Tuyết Ninh liền thật cẩn thận bước vào Tiêu Gia Thôn.
Cách trận ôn dịch kia đã rất nhiều năm, nhưng mà bầu không khí khủng bố bao phủ toàn bộ Tiêu Gia Thôn vẫn như trước không có tản đi, trong các lớp cỏ cao bằng thắt lưng, thỉnh thoảng còn gặp được một bộ hài cốt.
Tại cửa của các gian nhà cũ nát, thậm chí còn có thể nhìn thấy mấy bộ xương khô bám vào phía trên khung cửa, vô cùng dọa người, giống như đang đi vào trong một bãi giết chóc vậy.
Tiêu Hoằng đi phía sau Lạc Tuyết Ninh, hai mắt híp lại, ra sức không nhìn tới cảnh vật hai bên được, không phải hắn e ngại bộ dáng của những hài cốt này, mà là không muốn đi đối mặt, bởi vì hắn có thể nhận ra rất rõ ràng, người nào đã từng sống bên trong những căn nhà này, cũng sẽ phân biệt ra bộ xương nào là của ai, có đứa trẻ từng chơi đùa với hắn khi còn nhỏ, cũng có cả người thân của hắn.
Đương nhiên, Tiêu Hoằng lớn lên từ nhỏ trong Tiêu Gia Thôn, nắm rõ toàn bộ mọi thứ trong Tiêu Gia Thôn như lòng bàn tay, hắn thật sự không nghĩ ra, thứ mà mọi người đều liều mạng đi tìm kiếm kia, rốt cuộc là được giấu ở nơi nào, mà thứ đó rốt cuộc là cái gì?
Rất nhanh, Lạc Tuyết Ninh liền ngừng lại trước một cái giếng nước, miệng giếng này, nằm tại trung tâm của thôn, đại bộ phận thôn dân đều dùng để nước này để uống, nghe nói đây là một cái giếng đã tồn tại cả ngàn năm rồi.
- Là nơi này sao?
Tiêu Hoằng hỏi thử, bản thân hắn cũng rất khó tưởng tượng, nơi này rốt cuộc có cái gì được giấu trong đó.
Tuyết Ninh đáp lại vô cùng đơn giản, nàng lập tức đi tới trước miệng giếng, nhìn xuống phía dưới một chút, nước giếng bên trong vẫn tồn tại, như trước làm cho người ta có một loại cảm giác sâu không thấy đáy.
- Ngươi canh trên này cho ta, sau khi lấy được thứ đồ đó, chúng ta liền lập tức đi luôn.
Lạc Tuyết Ninh đáp, sau đó liền lấy ra một cái Ma Văn hình tam giác, nhắm về phía mặt nước trong giếng, sau đó bên trong giếng nước đột nhiên xuất hiện vô số bọt khí, sau một lát, một loạt bậc thang bằng đá chậm rãi hiện ra, bốn phía có chứa màng năng lượng, ngăn cách nước thấm vào trong con đường bậc thang này.
Lại cẩn thận nhìn quanh bốn phía một lần nữa, xác nhận không có động tĩnh gì, Lạc Tuyết Ninh liền nhảy xuống các bậc thang này, sau đó thân thể nàng lập tức bị bóng tối bao phủ.
Tiêu Hoằng nhìn thấy vậy, ánh mắt có chút biến đổi, tự nhiên có một cửa vào thế này, Tiêu Hoằng nổi lên nghi ngờ, hay là trận ôn dịch đó có liên quan cùng giếng nước này?
Không thể a!
Nhiều thế hệ tổ tông của Tiêu Hoằng đều dùng nước này để uống, cũng không xuất hiện bất kỳ chuyện không may nào cả, trọng yếu hơn là, trong thôn xóm có mấy gia đình sống gần sông, hàng năm đều dùng nước song để uống, cũng không dính chút nào đến nước giếng này, nhưng bọn họ cũng chết trong trận ôn dịch kia.
Như vậy thì rốt cuộc nguyên nhân là ở đâu? Tiêu Hoằng vô cùng khó hiểu.