Tiêu Hoằng rời tòa nhà lầu, bóng đêm đã buông xuống, đi trên con đường nhỏ vắng vẻ và mờ tối, ngẩng đầu nhìn lên, trên bầu trời đầy sao, thỉnh thoảng có thể thấy được vài điểm sáng xẹt qua bầu trời đêm, đó chính là Ma Văn chiến hạm của Phục Thản Đế Quốc bay ngang qua, có vẻ bưu hãn mà cao ngạo. Tuy nhiên, đối với Vũ Nhuận Tinh chỗ Tiêu Hoằng, thường thường là không đáng quan tâm.
Gió đêm thổi có hơi lạnh, Tiêu Hoằng thu hồi ánh mắt, dựng thẳng cổ áo, cho hai bàn tay thô ráp vào bên trong túi áo, thân ảnh cô đơn tịch mịch dần dần bị bóng đêm bao trùm.
Về đến nhà, Tiêu Hoằng đẩy ra cửa phòng đơn sơ vào nhà, sau đó liền nhấc lên cái giường gỗ cũ kỹ, bắt đầu lục lọi tìm kiếm ở dưới giường, hắn chuẩn bị cho ngày mai xuống tầng năm giếng mỏ, cực độ nguy hiểm.
Rất nhanh, phía trên mặt đất liền hình thành một đống vật dụng, một cái áo bông cũ, một đôi giày đã mốc meo da đế thật dày, một miếng đá mài và các thứ linh tinh.
Kiểm kê một chút các đồ vật này nọ, lại hơi suy nghĩ một lát, xác nhận không có quên gì, hắn liền cầm lấy đá mài, bắt đầu mài cái cuốc chim mình thường dùng cho sắc nhọn một ít. Làm như vậy mặc dù có ảnh hưởng đối với thời gian sử dụng của cái cuốc chim, nhưng có thể phá vỡ nham thạch tốt hơn nhanh hơn.
Hết thảy chuẩn bị xong xuôi đã là hơn mười giờ đêm, tuy nhiên, Tiêu Hoằng cũng không có đi vào ngủ ngay, mà đứng ở trước giá sách, ngón trỏ không ngừng lướt trên bìa mỗi quyển sách, một lát sau, hắn lấy ra một quyển ghi về Tái thạch, sau đó liền ngồi ngay ngắn bên bàn viết, bắt đầu cẩn thận tìm tòi, nghiên cứu.
Cái gọi là Tái thạch, chính là miếng đá dùng để tạo hình Ma Văn, tỷ như Bạch ngọc thạch, cũng như Anh tỉnh thạch mà Tang Hoành Vân bảo Tiêu Hoằng tìm kiếm, đều là một loại Tái thạch.
Ma Văn không cùng cấp bậc, cần Tái thạch cũng khác nhau.
Hiện tại điều Tiêu Hoằng muốn xem chính là nên làm thế nào tìm kiếm Anh tỉnh thạch, cùng với chi tiết cần chú ý cho việc khai thác.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Hoằng từ trên giường bật dậy, liền mặc vào quần bông áo bông, mang vào đôi giày da đế dày, trên đầu cũng trùm một cái mũ bông vải cũ kỹ, tận hết khả năng bao bọc thân thể mình kín mít.
Tuy rằng giữa thời tiết mùa hạ có hơi nóng bức, nhưng một lớp bông vải này ngược lại có thể trợ giúp Tiêu Hoằng chống đỡ độ nóng ở tầng năm cùng với chút ít giọt dung nham, đương nhiên, nếu gặp phải nhiều dung nham thì phòng hộ như vậy quả thực không đáng giá nhắc tới, nhưng bất kể nói thế nào coi như có chút ít còn hơn không.
Dùng hai viên thuốc giảm đau do chính mình phối chế, Tiêu Hoằng liền mang theo cái cuốc chim cùng với một cái bao bố nhỏ, đi ra cửa nhà, trước khi đi, hắn hơi liếc mắt nhìn một vòng trần thiết trong nhà, đi lần này, Tiêu Hoằng chính mình cũng không biết còn có thể trở về nữa hay không, căn phòng cũ nát này ước chừng hắn đã ở ba năm rồi, nói một chút cảm tình cũng không có thì đúng là gạt người.
Tại phòng khách tòa nhà lầu xa hoa, ánh mặt trời buổi bình minh xuyên qua cửa sổ chiếu vào bên trong phòng, hết thảy đều có vẻ sạch sẽ, đẹp đẽ quý giá.
Tang Hoành Vân đang ngồi ở trước bàn làm việc, cầm trong tay dao nĩa, trước mặt đặt một đĩa thịt bò đỏ tươi, đĩa trứng chiên hai màu trắng vàng rõ ràng, cùng với một ly sữa nóng hôi hổi.
- Tang đại nhân! Nơi thâm sơn cùng cốc của chúng ta này, thực vật có hạn, chiêu đãi không chu toàn, mong được bao dung, ta đã phái chuyên gia đến Thái Ngô Thành mua thức ăn cho ngài!
Chủ sự Từ Khanh hơi hơi cúi người, cung kính nói.
Tang Hoành Vân không nói gì, nhẹ nhàng cắt một miếng thịt nhỏ cho vào miệng, thần sắc bình thản, khiến người khác rất khó từ trên vẻ mặt thấy được ý tưởng chân thật trong nội tâm hắn, mà ngược lại luôn làm cho người ta có một loại cảm giác thâm tàng bất lộ.
- A! Không nghĩ tới tiểu tử kia thật rất có kinh nghiệm!
Thông qua cửa sổ sáng ngời, nhìn thấy Tiêu Hoằng bao bọc kín mít, mang theo cái cuốc chim sắc nhọn, bước nhanh xuyên qua bãi đất trống trước mặt, đi về hướng giếng mỏ trên sườn núi, Tang Hoành Vân nhẹ giọng nói, tiếp theo liền không hề để ý tới nữa, cầm lấy ly sữa bên cạnh, uống một ngụm.
- Nghe ý của đại nhân, hay là cho rằng tiểu tử kia sẽ thành công?
Từ Khanh cực kỳ cẩn thận, hỏi dò.
Tang Hoành Vân cũng không có đáp lại, thần sắc vẫn bình thản thản nhiên như trước.
Tiêu Hoằng rất thuần thục chui vào bên trong giếng mỏ, liền nhìn thấy Lý Nhạc cùng vài tên đồng bạn, đang đứng ở bên trong tầng một giếng mỏ, sau đó hai mắt tỏa sáng, nhìn Tiêu Hoằng hỏi:
- Này, Hoằng ca! Ngày hôm qua Tang đại sư có phải tiếp kiến huynh hay không? Quá! Đó chính là Tang Hoành Vân đại danh đỉnh đỉnh nha, tiểu tử huynh phúc khí thật tốt nha!
Tiêu Hoằng liếc nhìn thần sắc “bát quái” của Lý Nhạc một cái, không nói gì, thẳng đường bước nhanh đi đến hướng tầng hai, Lý Nhạc vẫn chưa từ bỏ ý định, theo phía sau hỏi đông hỏi tây.
Ngày thường quan hệ giữa hắn với Tiêu Hoằng coi như rất gần, ít nhất là so với các thợ mỏ khác. Nguyên nhân chủ yếu là, hắn cùng với Tiêu Hoằng vào nhận việc tại mỏ đá Đông Thành cùng một lúc. Lúc ấy là người mới, Lý Nhạc thường xuyên bị khi dễ, Tiêu Hoằng từng ra tay giúp hắn. Mà Tiêu Hoằng ở trong ấn tượng của hắn, chính là hơi có chút quái gở, không thích giao du cùng người, tính cách hoàn toàn tương phản với hắn.
Lý Nhạc đi theo sau Tiêu Hoằng mãi đến khi đi vào tầng ba giếng mỏ, cũng không có hỏi ra một câu nào. Tuy nhiên, Lý Nhạc như trước vẫn không từ bỏ ý định, nói tiếp:
- Hoằng ca! Ngày hôm qua Tang Hoành Vân tìm huynh, rốt cuộc có chuyện gì vậy?
Tiêu Hoằng vẫn không để ý đến, liếc nhìn về hướng tầng bốn, sóng nhiệt đã thối lui. Tuy nhiên, bên trong tầng bốn giếng mỏ, mỗi ngày chỉ có cố định mấy tiếng là ở vào thời kỳ bình ổn, bởi vậy, bất kể xảy ra sự tình gì, Tiêu Hoằng cần phải trong kỳ hạn này quay lại, nếu không hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Hơn nữa có một điều kiện tiên quyết, đó chính là có thể còn sống từ tầng năm đi ra.
- Đi lấy một thùng nước sạch cho ta!
Tiêu Hoằng bỗng nhiên quay đầu nói với Lý Nhạc.
- Ừm!
Lý Nhạc phi thường thống khoái lên tiếng, sau đó ngông nghênh phân phó cho đồng bọn phía sau:
- Đi lấy cho Hoằng ca một thùng nước sạch lại đây!
Đợi nước sạch được đưa tới, Tiêu Hoằng uống một ngụm rồi tự mình trực tiếp dội nước từ đầu đến chân, lạnh thấu tim gan. Sau đó hắn không hề do dự, trực tiếp hạ xuống bên trong tầng bốn, ngay lập tức một luồng nhiệt khí ào tới ập vào mặt. Tuy nhiên, Tiêu Hoằng cũng không có để ý, thần sắc nghiêm túc, cầm cái cuốc chim, rất nhanh xuyên qua trong tầng bốn, tuy rằng trạng huống thân thể cũng không tốt lắm, nhưng bước chân hắn vẫn bước vững vàng như trước.
Đi tới trước chừng bảy tám phút, Tiêu Hoằng liền đi tới chỗ xuống tầng năm, nhìn xuống phía dưới thấy sóng nhiệt cuồn cuộn, tùy ý có thể thấy được từng bãi từng bãi dung nham, giống như một cái hỏa lò lớn, độ nóng thấp nhất ít nhất cũng độ trở lên.
Mà một điều trọng yếu hơn là, dung nham dưới lòng đất bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào, thời gian không chừng, có thể là một hai tiếng, cũng có thể là một hai phút nữa.
Một khi phun trào, Tiêu Hoằng nhất định xương cốt cũng không còn.
Bởi vậy cùng với nói tầng năm là quặng mỏ còn không bằng nói là huyệt động thiên nhiên trong lòng đất, mọi người một khi đào tới đây, phát hiện tình hình phía dưới lập tức ngưng đào xuống ngay.
Nếu là trước đây, Tiêu Hoằng tuyệt đối sẽ không bước vào nửa bước, nhưng hôm nay nếu không đi xuống hẳn phải chết, có đi xuống nói không chừng còn có hy vọng sống sót.
Cột chắc dây thừng vào một trụ nham thạch ở phía trên, Tiêu Hoằng liền nắm chặt dây thừng, cắn chặt răng, nhảy xuống tầng năm. Toàn bộ quá trình có vẻ phi thường quả quyết, không có lùi bước, cũng không có mảy may chần chừ.
Ngay lúc hai chân Tiêu Hoằng đứng ở trên mặt đất tầng năm, dưới chân liền bốc lên làn khói trắng nhè nhẹ, cũng phát ra tiếng vang “xèo xèo”, đồng thời mùi vị cháy khét cũng theo đó truyền vào mũi Tiêu Hoằng. Áo bông đã được xối nước cũng bắt đầu toát ra hơi nước trắng mờ, trên mặt chỉ cảm thấy nóng hôi hổi.
Thế nhưng trong hai mắt Tiêu Hoằng lúc này lại lộ rõ vẻ bình tĩnh, không có lộ ra chút khủng hoảng nào. Nhìn lướt qua bốn phía một vòng, Tiêu Hoằng liền rất nhanh đi tới phía trước, tránh né một bãi dung nham, đồng thời mở cái bao bố nhỏ lấy ra một nắm vôi thảy vào trên mặt vách hang động.
Căn cứ ngày hôm qua nghiên cứu đọc được trong sách, Tiêu Hoằng biết được bình thường Anh tỉnh thạch bị bao phủ trong nham thạch, mắt thường rất khó phát hiện, nhưng có một điểm đặc biệt, đó chính là nguyên thạch hấp thu năng lực rất mạnh, vì thế Tiêu Hoằng liền nghĩ tới một cái biện pháp như vậy.
Rắc vôi trên vách đá, chỗ nào vôi không bóc ra, nơi đó rất có thể có Anh tỉnh thạch ở bên trong.
Đại khái thời gian qua chừng năm phút, Tiêu Hoằng đã đi đến chỗ sâu trong tầng năm, trên người hắn vốn ướt sũng đã khô queo, chỉ cảm thấy nóng bỏng, đôi giày đế da thật dày cũng xuất hiện dấu hiệu hòa tan, mỗi một bước đi tới đều tạo thành một cái dấu chân đen sì.
“Mau a, mau a!” Trong lòng Tiêu Hoằng không ngừng phát ra thanh âm như thế, hắn biết rõ ở trong hoàn cảnh này hắn sống không được bao lâu.
“Ồ?”
Sắc mặt Tiêu Hoằng bỗng nhiên chợt sáng lên, chỉ thấy chỗ trên vách đá màu nâu đen được rắc vôi, bỗng nhiên hình thành một dấu trắng bằng bàn tay, vôi không có bóc ra chút nào.
“Này!” Tiêu Hoằng chỉ phát ra một tiếng như vậy, tiếp theo hắn vội khom người xuống, rất nhanh giơ lên cái cuốc chim bén nhọn, khẽ gõ vài cái trên mặt vách đá, một điểm màu xanh lờ mờ chiếu vào trong tầm mắt Tiêu Hoằng.
- Đây là Anh tỉnh thạch!
Tiêu Hoằng không hề do dự nhiều, liền ngồi xổm thân mình xuống, bắt đầu cực kỳ rất nhanh đào một vòng chung quanh điểm sáng, sau đó liền tăng độ mạnh, dùng sức đào ra, dùng hết khả năng bằng tốc độ nhanh nhất đào khối Anh tỉnh thạch này xuống. Hắn biết rằng, nơi này không phải là nơi ở lâu, hơn nữa chỉ cần có một khối Anh tỉnh thạch như vậy hắn liền có hy vọng sống sót.
Rất nhanh, theo sức đào mạnh của Tiêu Hoằng, chỗ lõm vòng quanh dấu vôi trắng đã hình thành vết nứt, hiện tại điều Tiêu Hoằng phải làm, đó là nạy nó hoàn toàn rơi xuống lấy ra, sau đó rời khỏi địa phương quỷ quái này.
Tuy nhiên, đúng lúc này, sắc mặt Tiêu Hoằng chợt biến đổi, chỉ cảm thấy dưới chân đột nhiên bắt đầu chấn động mạnh.
“Ầm ầm!”
Một tràng tiếng nổ qua đi, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy từ hướng xa xa, đột nhiên sinh ra một cái cột lửa màu đỏ cam thật lớn, giống như một con dã thú dữ tợn, đó chính là dung nham từ dưới lòng đất phun trào ra.
- Nguy rồi!
Tiêu Hoằng không khỏi phát ra tiếng kêu, đồng thời sắc mặt trở nên tái nhợt, lại nhìn dung nham cuồn cuộn giống như cơn lũ hung mãnh, đang ào ào cuốn tới phía hắn.
Cửa động hắn vừa đi vào phía dưới, trong nháy mắt liền hình thành một dòng sông dung nham, đồng thời cuồn cuộn cuốn tới phía hắn bên này.
Không hề nghi ngờ đây là chuyện Tiêu Hoằng lo lắng nhất, dưới tình huống như vậy, chạy thoát gần như có thể tính là số không!
Chỉ cần tiếp qua một phút đồng hồ, không, chỉ chừng ba mươi giây thôi, Tiêu Hoằng sẽ bị chìm trong dung nham, chết không toàn thây!
Tình huống vạn phần nguy cấp!
Tiêu Hoằng nhìn thấy một màn như thế, biểu tình tuy có vẻ ngưng trọng, nhưng cũng không có bối rối, hắn cắn chặt răng, đưa cái cuốc chim vào trong khe nứt dùng sức nạy ra, Anh tỉnh thạch từ trên vách đá rơi xuống, Tiêu Hoằng cầm lấy hòn đá, đứng dậy, chạy ngược vào chỗ sâu trong tầng năm, chạy như điên cuồng!
Loại động tác này nói là một loại bản năng cũng tốt, nói là Tiêu Hoằng muốn sống lâu trong chốc lát cũng thế, tóm lại Tiêu Hoằng chỉ muốn rời xa dung nham đang cuốn tới mình.
Trong nháy mắt, dung nham nóng bỏng đã cách Tiêu Hoằng còn không tới một trăm thước, Tiêu Hoằng có thể cảm nhận được sóng nhiệt cuồn cuộn đuổi theo phía sau, sau lưng áo bông đã xuất hiện vết cháy sém.
Năm mươi thước, ba mươi thước!
Nhìn dung nham ở phía sau không ngừng tới gần, trong lúc Tiêu Hoằng chạy như điên, hiện lên một chút tuyệt vọng thì thào tự nói:
- Chẳng lẽ cứ như vậy xong đời sao?
Tuy nhiên, đúng lúc này, vẻ mặt đầy tuyệt vọng của Tiêu Hoằng, lại đột nhiên sáng lên!
- - - - - oOo- - - - -