Không thể nghi ngờ gì nữa, đây đã trở thành một dấu hỏi, tuy nhiên hiện giờ Tiêu Hoằng đã không còn nhiều thời giờ mà cân nhắc nữa. Nhìn qua Ma Văn một chút, lúc này đã tới tám giờ. Hiển nhiên nếu thật sự không vào núi hái thuốc ngay thì rất khó mà chiều về đúng giờ được. Bỏ qua thời gian bình ổn của giếng mỏ tầng ba thì kế hoạch hôm nay bị rối loạn toàn bộ rồi.
- Kệ, về sau nghiên cứu kỹ một chút là được.
Tiêu Hoằng tự nhủ, sau đó cẩn thận đặt vào túi nhỏ trong nội y, cài miệng túi lại, tránh đánh mất, sau đó chuẩn bị một chút rồi vội vàng ra khỏi cửa, đi vào bên trong vùng núi cách nhà mình không xa.
Vùng rừng núi này có thể nói là rộng lớn, gần như bao phủ một nửa Thái Ngô Thành vào trong đó.
Đứng ở đỉnh núi, thậm chí mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng Thái Ngô Thành, là một thành phố rất lớn, kiến trúc ở trung tâm cao ngất, đứng san sát, đường phố phồn hoa thẳng tắp.
Khoảng cách từ chân núi tới mỏ đá Đông Thành đại khái là mười cây số, cũng không phải là xa lắm. Ở giữa còn có một trấn nhỏ tên là Đông Thành Trấn.
Mỏ đá Đông Thành có một bộ phận thợ mỏ ở nơi đó, giờ phút này đã có khói bếp lượn lờ bay lên.
Cảnh tượng như vậy Tiêu Hoằng đã nhìn thấy vô số lần, cũng không cảm khái nhiều, xoay người đi lên triền núi, rất nhanh tiến vào sâu trong rừng rậm, động tác nhanh nhẹn, hai mắt không ngừng chuyển động, tỉ mỉ quan sát nguy hiểm xung quanh và dược thảo cần tìm.
Trong đầu không ngừng hồi tưởng lại những thứ dược thảo mình cần, cùng môi trường thích hợp để chúng mọc, sau đó tìm kiếm một cách có mục đích.
Đương nhiên dựa vào bản lĩnh hiện giờ của Tiêu Hoằng cũng chỉ có thể hoạt động ở vùng rìa rừng rậm. Còn về phần Ác Huyệt Lâm thì hắn cũng chẳng dám bước vào nửa bước.
Nơi đó tuy rằng có nhiều thảo dược quý báu nhưng quả thật lại là nơi cực kỳ nguy hiểm. Linh thú sống trong đó rất cường đại, người thường bước vào thì chẳng khác nào đưa cơm cho linh thú.
Chi có Ngự Văn Giả có thể khống chế Chiến Văn từ cấp ba trở lên mới dám kết đội tiến vào. Đó cũng là nguyên nhân mà Tang Hoành Vân tốn rất nhiều sức lực huấn luyện một đám dược đồng tinh anh.
Nơi có thảo dược quý báu thường có linh thú tồn tại. Có linh thú thì tất nhiên có nghĩa là phải chiến đấu.
Khi tới chính ngọ, Tiêu Hoằng liền từ trong rừng rậm đi ra. Cần phải tính chuẩn thời gian mới tốt. Đó cũng đã là thói quen đi vào tầng bốn giếng mỏ rồi. Nắm chắc thời gian, gần như đều phải tính toán tới từng giây.
Giỏ thuốc phía sau lưng đã đầy tràn, đủ các loại thảo dược cổ quái, trong tay còn cầm một con Thanh Lâm ngư tươi roi rói và một túi Hồng hoa quả. Thứ này không phải là thảo dược mà là cơm của Tiêu Hoằng.
Mỗi lần tiến vào rừng rậm Tiêu Hoằng đều mang món này về. Tuy rằng mỏ đá cũng có nhà ăn như thực vật không phải miễn phí, hơn nữa rất khó gặp được thức ăn mặn.
Có thể đỡ bữa nào thì hay bữa đó. Đó cũng là do Tiêu Hoằng muốn chữa bệnh ình, bảo trì tác phong trước sau như một, tiết kiệm từng chút một, tuy rằng khổ một chút nhưng Tiêu Hoằng tin chắc rằng chỉ cần có thể sống sót thì tất cả sẽ biến đổi.
Cho con Thanh Lâm ngư buộc bằng một sợi mây vào một bồn nước sạch, để túi Hồng hoa quả vào chén nhỏ trên bàn viết, dành cho tới buổi tối, sau đó ăn luôn hai miếng bánh cuối cùng trong ngăn kéo, thay cái cuốc chim và hộp gỗ, Tiêu Hoằng rời khỏi nhà.
Tuy rằng bản thân bây giờ còn có số tiền mười tám kim tệ, bệnh của thân thể cũng đã giảm nhưng Tiêu Hoằng cũng không muốn miệng ăn núi lở. Hắn biết rõ sau này còn cần dùng rất nhiều tiền.
Nhất là khi chế văn, tài liệu công cụ đều cần tiêu tiền. Chuyện này cũng vì đa số người đều có thể tăng Ngự Lực, nhưng vì sao phải luyện tập Ngự Lực thì chẳng mấy người biết rõ nguyên nhân.
Bất kể là chế văn hay ngự văn đều là đốt tiền. Luyện tập chế văn cần bỏ ra nhiều tài liệu để luyện tập. Mà tài liệu tất nhiên đồng nghĩa với tiền.
Ngực văn cũng như vậy. Mượn Quang Dực Chiến Ma Văn thông thường mà nói, một khối có thể sử dụng một trăm lần, giá trị năm mươi ngân tệ, có thể đủ ột gia đình bình thường sống nửa năm.
Hơn nữa Ngự Lực càng cao thì cần vận dùng Ma Văn càng cao, cũng có giá trị càng cao.
Một năm trước, ngay tại phòng đấu giá Ma Văn của Thái Ngô Thành đã từng có một món có giá chấn động. Một Chiến Ma Văn cấp Ngự Sư bán được với giá hai ngàn tám trăm kim tệ.
Đương nhiên loại cấp bậc Ngự Sư này đối với Tiêu Hoằng mà nói vẫn rất xa xôi. Trước mắt thì Tiêu Hoằng vẫn cần làm là đi tới nơi tới chốn, từng bước từng bước mới là thực tế nhất.
Trước khi đi vào mỏ quặng, Tiêu Hoằng cũng không dừng lại ở đâu, dạo qua khắp mỏ quặng, rất nhanh tiến tới gần lối vào tầng bốn của giếng mỏ.
Tuy nhiên đúng lúc này Tiêu Hoằng phát hiện ra Lý Nhạc đang vác cái cuốc chim mới tinh bổ vào vách đá, vẻ mặt đau khổ, liều mạng đào.
Nhìn thấy Tiêu Hoằng từ xa bước tới, trong nháy mắt Lý Nhạc đã lộ vẻ nước mắt lưng tròng, đáng thương vô cùng nói với Tiêu Hoằng:
- Hoằng ca, cứu mạng đi.
Lý Nhạc thể hiện dáng vẻ như vậy thì Tiêu Hoằng cũng chẳng kỳ quái chút nào. Tuy rằng mỏ đá rất ít hạn chế đối với thợ mỏ, làm nhiều hưởng nhiều, làm ít hưởng ít, chẳng vất vả lắm nhưng cuối tháng cũng phải hoàn thành công việc tương ứng mới được. Nếu không thì tiền công tháng sau sẽ giảm xuống tám mươi phần trăm.
Chuyện này coi như một loại đốc thúc với thợ mỏ. Nếu không thợ mỏ đình công tập thể thì mỏ đá làm sao kiếm tiền nổi.
Mà tác phong của Lý Nhạc là đầu tháng không làm, nhàn nhã vô cùng, cuối tháng mới làm như phát điên, rõ ràng là không đủ hạn mức rồi.
- Còn thiếu bao nhiêu?
Thấy bộ dáng của Lý Nhạc, Tiêu Hoằng vốn cũng chẳng cần hỏi, đi thẳng vào chủ đề.
- Lần này khá nhiều, mười khối.
Lý Nhạc nước mắt lưng tròng nói.
Tiêu Hoằng chẳng nói lại gì nữa, nhìn quanh một lúc, hai mắt giống như đôi Ma Văn thăm dò, quan sát biến hóa cực nhỏ của địa tầng xung quanh, đại khái mất thời gian một phút. Lúc này Tiêu Hoằng mới chậm rãi cất bước, cào nhẹ trên vách đá một cái.
Bùng! Một tiếng, trên vách tường đã xuất hiện một chút màu đỏ sẫm. Bên trong đó là Chiến huyết thạch, một loại Tái thạch rẻ tiền chế tác Ma Văn cấp Ngự Giả.
Tuy nhiên trong mắt thợ mỏ thì đây cũng là bảo bối rồi. Mỏ đá có quy định, một tảng đá như vậy có thể so với mười khối Bạch ngọc thạch cấp thấp, ba khối Bạch ngọc thạch cấp cao. Đương nhiên bởi nó rất thưa thớt nên muốn thu thập nó thời gian dài cũng không thực tế lắm.
Nhìn thấy điểm đỏ sẫm trên vách đá, ánh mắt Lý Nhạc lóe lene hào quang. Không ngươi ngờ gì nữa. Tiêu Hoằng đã nhẹ nhàng giải quyết vấn đề của hắn.
- Hoằng ca, rất cảm tạ ngươi. Đại ân đại đức của ngươi, tiểu nhân suốt đời không quên.
Mặt mày Lý Nhạc hớn hở, biểu hiện biến hóa rất nhanh, có thể nói là kỳ lạ, vừa rồi còn khiến người ta xúc động, giờ lại tươi roi rói như nở hoa.
- Khối Chiến huyết thạch này lấy đi cho đủ số, còn tiền công lấy về sẽ là của ta.
Tiêu Hoằng không đổi sắc nói với Lý Nhạc. Lý Nhạc còn liên tiếp gật đầu đồng ý, thần sắc đầy vẻ cảm kích.
Tiêu Hoằng không nói gì nữa mà cầm dây thừng, trực tiếp hạ xuống tầng thứ tư, sau đó bắt đầu tìm kiếm thứ mình muốn không ngừng --- Tinh sa thạch, Bạch ngọc thạch có phẩm chất cao nhất.
Đối với Bạch ngọc thạch có phẩm chất cao nhất, Tiêu Hoằng đã từng tìm kiếm, ngựa quen đường cũ. Mà tại thời điểm hắn thu thập Bạch ngọc thạch đã từng phát hiện ra Tinh sa thạch, bởi vậy nếu muốn tìm cũng không phải quá khó.
Qua ngắn ngủi hai giờ Tiêu Hoằng đã chuẩn bị rời đi. Dù sao giờ cũng không như quá khứ, không cần phải liều mạng nữa. Nhìn sáu khối Bạch ngọc thạch phẩm chất cao trong hộp gỗ và một khối Tinh sa thạch bằng móng tay, vẻ mặt Tiêu Hoằng ẩn hiện chút vui vẻ. Thu hoạch coi như không tồi rồi.
Đóng hộp gỗ lại, Tiêu Hoằng liền cho Tinh sa thạch vào trong túi, sau đó cài kín lại.
Ở mỏ đá Đông Thành có quy định rõ là tất cả mọi thứ trong giếng mỏ đều thuộc về mỏ đá, tất cả thợ mỏ không được phép lấy làm tài liệu tư.
Đương nhiên việc kiểm tra này cũng không nghiêm khắc lắm, chỉ cần không lộ rõ ra là được. Nguyên nhân cũng rất đơn giản. Bạch ngọc thạch cũng chẳng phải vật hiếm lạ gì.
Về phần Tinh sa thạch tương đối quý giá thì mỏ đá Đông Thành tới giờ còn chưa biết là trong giếng mỏ của bọn họ có loại này. Một là số lượng không nhiều lắm, hai là tầng bốn tới giờ cũng chỉ có mỗi Tiêu Hoằng vào.
Thu thập tất cả xong, Tiêu Hoằng liền không ngừng lại một khắc, rời khỏi giếng mỏ.
Hắn đổi hộp gỗ ở địa phương gia công vật liệu và phát tiền công dưới chân núi, Tiêu Hoằng không ngừng lại một chút nào mà tiến tới hàng thuốc ở cách mỏ đá không xa.
Nó nằm ở mảnh đất ngay cạnh mỏ đá Đông Thành, tên là Diệu Đan Dược Quán, chẳng những có bán các loại thảo dược và Ma Văn dược cấp thấp nhất mà còn chữa bệnh.
Nơi này buôn bán rất tốt, nguyên nhân là bởi nơi này đông thợ mỏ, va chạm là chuyện không thể tránh được. Đương nhiên giá cả điều trị cũng khá đắt, ước chừng có thể còn cao hơn một phần ba so với so với ở Thái Ngô Thành.
Nhưng cũng chẳng còn cách nào. Ở gần đây chỉ có mỗi một nơi này, hoặc là tới đây, hoặc là tự chịu.
Đẩy cửa đi vào bên trong, mùi thuốc nhẹ truyền tới. Nơi này là một đại sảnh không lớn lắm, đối diện có một quầy hàng, bên trên bày đủ loại đan dược, phần lớn đều trị ngoại thương. Ở vị trí bắt mắt nhất có bày hai Ma Văn dược, đặt bên trong một hộp gỗ tinh xảo, gần như chỉ là hàng trưng bày.
Bởi vì thợ mỏ phổ thông bình thường căn bản không có thực lực kinh thế sử dụng Ma Văn dược mấy chục ngân tệ.
Ở bên phải đại sảnh còn có hai giường bệnh, phía trước có người bệnh đang lầm bẩm rên rỉ, đều là thợ mỏ địa phương, bị đá rớt xuống người.
Ở một góc khác của đại sảnh có một phòng nhỏ ngăn bằng thủy tinh trong suốt. Tiêu Hoằng có thể nhìn thấy rõ Từ Khanh đang ngồi trên một cái ghế tinh xảo, miệng ngậm điếu thuốc, trước mặt là một bàn gỗ nhỏ đặt chén trà xanh. Bên cạnh hắn có một vị nữ nhân rất xinh đẹp.
Chủ quán thuốc Từ Nam đang cẩn thận hầu hạ. Mà Từ Nam đúng là đệ đệ của Từ Khanh, hiện giờ cũng không có gì là ngạc nhiên vì nơi này lại chỉ có một quán thuốc này, mà giá lại cao.
Từ Khanh là chủ quản mỏ đá, coi như là vui một cõi. Các hiệu thuốc khác không thể mở ở nơi này, trực tiếp bị đuổi đi. Hắn lại có thực lực Ngự Đồ cấp ba, người thường căn bản không phải là đối thủ, cũng không ai dám lỗ mãng.
Về phần thợ mỏ thì tuy giá có hơi cao nhưng cũng chỉ giận mà không dám nói.