- Phu nhân, ngài có điều không biết, Tiêu Hoằng này chính là một tên lang băm, nhân phẩm xấu xa vô cùng, ta chỉ hỗ trợ người bộ quản lý kinh doanh tới làm chuyện này thôi.
Nhanh chóng thu hồi Chiến văn, Phó Ngôn vội vàng chạy tới cạnh Lôi phu nhân hạ giọng nói, sợ để cho người thứ ba nghe được.
Bùi Bình cùng Trịnh Dương đứng gần cửa lúc này vẫn không hay biết gì, căn bản không biết rõ là có chuyện gì xảy ra. Trong lòng còn đang suy nghĩ phải phá hoại Trung tâm Đại Hoằng Mỹ, xả giận cho Trạch Lôi gia tộc như thế nào, thậm chí bọn họ còn đang suy nghĩ, lần này chỉ cần hoàn toàn diệt trừ Trung tâm Đại Hoằng Mỹ, coi như là biến tướng lấy lòng Trạch Lôi gia tộc.
- Ngươi nói bậy, cậu Tiêu Hoằng là người tốt.
Không đợi Lôi phu nhân lên tiếng, Lôi Tiểu Đình bỗng nhiên ngẩng chiếc đầu nhỏ nói lớn.
Cậu?
Lôi Tiểu Đình nói ra chữ này, không khác gì một chiếc lựu đạn bị giật kíp nổ, nháy mắt bùng nổ trong lòng những người xung quanh!
Ánh mắt những người vây xem không ngừng chuyển qua lại giữa Tiêu Hoằng cùng Lôi phu nhân.
Vốn Phó Ngôn còn muốn ra sức giải thích, tranh thủ mạnh mẽ lừa gạt cho qua chuyện, vừa nghe Lôi Tiểu Đình gọi ra chữ "cậu", hai mắt trợn to, thân người bản năng lui ra một bước nhỏ, sắc mặt trắng bệch, cả người như rơi vào hầm băng, thân thể đột nhiên cảm thấy lạnh buốt.
Chữ cậu này rõ ràng là nói ọi người, Tiêu Hoằng dường như là em trai của Lôi phu nhân.
Trước đó còn muốn chuẩn bị làm khó Tiêu Hoằng, khiến cho Trung tâm Đại Hoằng Mỹ sống không bằng chết, biến tướng lấy lòng Trạch Lôi gia tộc, cả người Bùi Bình cùng Trịnh Dương cứng ngắc, miệng há ra muốn hóa đá tại chỗ, đầu óc nháy mắt ngừng trệ có chút sững sờ.
Một mặt, Tiêu Hoằng là em trai của Lôi phu nhân, một mặt khác, Trạch Lôi gia tộc cảm thấy bất mãn với việc Trung tâm Đại Hoằng Mỹ cướp mối kinh doanh, muốn Phó Ngôn xử lý Trung tâm Đại Hoằng Mỹ, bản thân hai chuyện này đã cực kỳ mâu thuẫn.
Hơn nữa từ lời Lôi Tiểu Đình nói, hoàn toàn nghe ra được ấn tượng của Lôi Tiểu Đình đối với Tiêu Hoằng không tệ, cũng coi như chứng minh quan hệ giữa Lôi phu nhân cùng Tiêu Hoằng cũng không kém!
Trong nháy mắt, Bùi Bình cùng Trịnh Dương phản ứng lại biết rõ là chuyện gì, Trạch Lôi gia tộc căn bản không hề biết chuyện này, chính mình bị Phó Ngôn sai khiến.
Vừa nhận ra điều này, trên trán hai người không khỏi toát mồ hôi lạnh, vừa rồi bọn họ làm cái gì đối với Trung tâm Đại Hoằng Mỹ, bọn họ rất rõ ràng.
- Đúng vậy, Tiêu Hoằng là em của ta, đương nhiên, ta sẽ không thiên vị quá mức với đứa em này, nhưng mà ai muốn vô cớ gây sự khi dễ hắn, ta sẽ không buông tha. Nói xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lôi phu nhân liếc Phó Ngôn, lạnh băng nói.
- Cái này...
Phó Ngôn chốc lát không biết phải nói gì mới được, con mắt không ngừng xoay chuyển, giống như đang tự hỏi, lại giống như đang tìm cách tránh nặng tìm nhẹ. Nhưng mà hành động vừa rồi, cùng với khóe miệng Lý Nhạc còn dính máu, bày biện ra rất rõ ràng.
- Kỳ thật chuyện này không có quá nhiều quan hệ tới ta, ta chỉ tới xem một cái mà thôi. Nếu Tiêu Hoằng đã em trai của Lôi phu nhân, ta nghĩ tất cả chỉ là hiểu lầm.
Phó Ngôn nháy mắt cười nịnh nọt, tiếp theo nháy mắt với Bùi Bình Trịnh Dương, tiếp tục nói:
- Ta nghĩ trước đó Trịnh Dương điều tra xảy ra sơ sót, nếu là hiểu lầm, vậy không có chuyện gì nữa.
Trịnh Dương, Phó Ngôn chuẩn bị dẫn Bùi Bình Trịnh Dương bỏ đi.
- Ba vị, hình như các người còn chưa nghe hiểu được lời ta nói trước đó. Ta đã nói rồi, ta sẽ không thiên vị em trai của ta, nhưng mà nếu ai khi dễ hắn, ta sẽ không tha thứ. Đánh người, làm bẩn danh dự người ta, một câu hiểu lầm là bỏ chạy lấy người được? Coi chỗ này là cái chợ hay sao?
Lôi phu nhân nâng cao giọng nói, tiếp theo chậm rãi bước tới ngồi trên sô phà ở tiền thính.
Có thể trở thành nhân vật số hai ở Trạch Lôi gia tộc, tự nhiên ánh mắt Lôi phu nhân rất tinh minh, mấy động tác nhỏ của Phó Ngôn tự nhiên không thoát khỏi ánh mắt của Lôi phu nhân.
Tuy rằng mặt ngoài vẫn lạnh nhạt tự nhiên, nhưng trong lòng lại đang nổi giận, vốn đang muốn hoàn trả nhân tình của Tiêu Hoằng, nhưng không ngờ người chính gia tộc mình lại chủ động tới gây chuyện với người ta, đúng là buồn cười mà.
Đám người Phó Ngôn nghe Lôi phu nhân nói lời này, bước chân đồng loạt ngừng lại.
Trong lòng Bùi Bình, Trịnh Dương không ngừng than khổ, ban đầu còn muốn lấy lòng Trạch Lôi gia tộc, kết quả không thể tưởng được khéo quá hóa vụng, trực tiếp bị Phó Ngôn kéo xuống nước, bất đắc dĩ phải quay trở về.
- Ba người các ngươi đã không muốn nói khách quan, vậy ta tìm một người khách quan vậy.
Lôi phu nhân quét nhìn đại sảnh, đặt ánh mắt ngay nữ khách hàng - tuổi ngồi ở đầu giường, ôn nhu nói:
- Vị muội muội này, nói vậy vừa rồi muội đầy thấy được, mời nói một câu.
Cô gái - tuổi này đã là khách quen với Trung tâm Đại Hoằng Mỹ, ấn tượng rất tốt với Đại Hoằng, ngược lại hành động kiêu ngạo của Phó Ngôn khi nãy thật là làm người ta xì mũi khinh thường.
Đương nhiên, nữ khách hàng này đối mặt với Lôi phu nhân, vẫn khách quan một năm một mười nói chuyện vừa rồi, không thêm mắm thêm muối, chỉ hoàn toàn kể lại.
- Chiếu theo lời như thế, vậy là bộ quản lý kinh doanh tra được Tiêu Hoằng trị chết bệnh nhân, Trịnh Dương tới điều tra, Bùi Bình Tây Xuyên gia tộc thấy Đại Hoằng xảy ra vấn đề, yêu cầu cắt đứt hợp đồng cho thuê. Trịnh Dương muốn điều tra chứng cứ phạm tội, muốn xét phòng, Lý Nhạc cản trở, Phó Ngôn lấy thân phận người đứng xem xuất hiện vào hỗ trợ, làm Lý Nhạc bị thương, sau đó là những gì ta nhìn thấy. Là vậy phải không?
Lôi phu nhân nghe xong, ánh mắt quét qua đám người Phó Ngôn, Lý Nhạc, nói lại một lần.
Lời này nghe có vẻ hoàn toàn có lợi cho đám người Trịnh Dương, nhưng mà đám người Trịnh Dương cũng không ngốc. Bởi vì hành vi của bọn họ có trăm ngàn chỗ hở, không chịu được tra hỏi. Trên trán Trịnh Dương không khỏi toát mồ hôi lạnh, một khi bại lộ chuyện này, như vậy hắn khó mà giữ được chức vụ, còn có khả năng liên tiếp bị trách tội.
Về phần Phó Ngôn, Bùi Bình bị Lôi phu nhân áp bách, đã sắp không thở nổi.
- Đúng... đúng thế.
Trịnh Dương kiên trì gật đầu nói.
- Vậy được, rốt cuộc Tiêu Hoằng trị chết ai? Chứng cớ ở đâu, lấy ra đây, Trịnh Dương ngươi sẽ có thể tiêu hủy tư cách làm nghề y của Tiêu Hoằng ở Thái Ngô thành.
Quả nhiên, Lôi phu nhân bắt đầu chất vấn.
Về phần Tiêu Hoằng bên kia, thần sắc vẫn không thấy có gì khác thường, có Lôi phu nhân hỗ trợ, hẳn là không thành vấn đề. Ra hiệu Lý Nhạc lấy công cụ tiêu độc tới, Tiêu Hoằng ngồi cạnh Lôi phu nhân rửa sạch vết thương trên trán nàng.
- Cái này...
Đối mặt Lôi phu nhân chất vấn, Trịnh Dương liền á khẩu không biết nói sao, tất cả những thứ đó đều là bịa đặt, làm sao mà có được? Bây giờ muốn làm giả cũng không kịp nữa.
Thấy Trịnh Dương không biết nói gì chống đỡ nữa, Lôi phu nhân cười lạnh, trong lòng đã biết rõ. Tiếp theo nhắm ngay vào Bùi Bình, ôn hoà nói:
- Bùi Bình tiên sinh, Tiêu Hoằng là em trai của ta, ngài muốn thu hồi phòng của Tiêu Hoằng, mặc kệ có phù hợp quy định hay không, ta đều không có ý kiện, cũng khó mà nói gì được. Nhưng mà, ta có thể giải thích chuyện này thành ngài đối với em trai ta, cùng với ta, cùng với toàn bộ Trạch Lôi gia tộc, là hoàn toàn... đoạn tuyệt!
Hai chữ "đoạn tuyệt" bị Lôi phu nhân cắn nhẹ hơn, nhưng mà ở trong lòng Bùi Bình không khác gì động đất cấp mười. Tuy rằng Trạch Lôi cùng Tây Xuyên nằm ở hai khu, nhìn như không có liên quan gì, nhưng trên thực tế mạch máu của Tây Xuyên gia tộc dựa vào quặng tử tinh nhập khẩu từ Trạch Lôi gia tộc. Một khi đoạn tuyệt, không thể thu mua quặng tử tinh, như vậy Tây Xuyên gia tộc chắc chắn héo rũ đến chết.
Lập tức hai chân Bùi Bình muốn nhũn ra, mồ hôi trào ra rớt xuống như mưa, dứt khoát không còn gì bận tâm nữa, vội nói:
- Lôi phu nhân, xin ngài bớt giận, kỳ thật ngài hiểu lầm ta. Đều là Phó Ngôn, hắn nói xử lý em trai của ngài là ý của Trạch Lôi gia tộc, gọi ta hỗ trợ. Ta vừa nghe là Trạch Lôi gia tộc, nào dám sơ suất, vì thế đi tới đây. Nhưng mà ta tuyệt đối không thể ngờ là Phó Ngôn hoàn toàn làm giả danh nghĩa Trạch Lôi gia tộc, kỳ thật Tây Xuyên gia tộc vẫn luôn hữu hảo nhiều đời với Trạch Lôi.
Nói xong, lại lấy kim tệ mà Phó Ngôn cho hắn đặt trên bàn trà.
- Ra là thế.
Nghe Bùi Bình nơm nớp lo sợ nói ra chuyện này, người vây xem không khỏi hô to, tiếp theo ném ánh mắt cực kỳ khinh bỉ về phía Phó Ngôn. Cạnh tranh không nổi, lợi dụng thủ đoạn hạng bét, tuyệt đối sẽ khiến người ta sỉ nhục.
Giả vờ hỗ trợ, kỳ thật mới là chủ mưu chính, Phó Ngôn không còn đường ngụy biện nữa, chỉ có thể sắc mặt ác liệt đứng ở một bên.
Thấy Phó Ngôn không có lời phản bác, Lôi phu nhân coi như hoàn toàn hiểu rõ mọi chuyện. Hảo cảm đối với Phó Ngôn cũng giảm xuống điểm âm, lấy danh hiệu Trạch Lôi gia tộc ức hiếp nhỏ yếu khắp nơi, là chuyện mà Lôi phu nhân, thậm chí Lôi Vinh Hiên phản cảm nhất.
- Tây Xuyên gia tộc muốn làm việc cho Trạch Lôi gia tộc, kết quả giúp sai lầm, điểm này thì ta có thể hiểu. Trịnh Dương thân là phó bộ trưởng bộ quản lý kinh doanh, lấy việc công làm việc tư, đương nhiên ta không có quyền quá mức. Nhưng mà ta sẽ phản ảnh với lão đại của các người. Về phần Phó Ngôn.
Khi Lôi phu nhân chuyển mắt tới Phó Ngôn, ánh mắt đã lạnh tới cực điểm, tiếp theo lời lẽ răn dạy:
- Trước đó ngươi đắc tội Quyền Tàng đại sư, tộc trưởng niệm tình Tịch Phúc không trách tội ngươi. Chỉ là không ngờ ngươi vẫn không biết hối cải, lại làm bẩn thanh danh Trạch Lôi gia tộc! Ngươi cho rằng mình là đồ đệ của Tịch Phúc là giỏi lắm sao? Ngươi cho là Trạch Lôi gia tộc mất đi sư phụ Tịch Phúc của ngươi là không sống nổi nữa sao? Nói cho ngươi, Trạch Lôi gia tộc tách khỏi ai cũng vẫn vận chuyển bình thường!
Mấy câu nói sau, Lôi phu nhân đã cao giọng hét lên, biểu tình toát ra thần sắc phẫn nộ.
Những người vây xem, thậm chí là Bùi Bình, Trịnh Dương nghe lời này, sắc mặt đại biến. Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ được tên này lại là kẻ địch của Quyền Tàng đại danh đỉnh đỉnh.
Lần này, dù là Trạch Lôi gia tộc không giết hắn, cũng không dễ giải thích được với Quyền Tàng. Bởi vì không ai biết rốt cuộc Quyền Tàng có tính tình gì, là rộng rãi khoan dung, hay là bụng dạ hẹp hòi, chỉ hy vọng chuyện hôm nay tuyệt đối đừng truyền vào tai Quyền Tàng.
Trên thực tế, điều này sao mà được? Quyền Tàng đang ngồi ngay cạnh Lôi phu nhân, làm sạch vết thương trên trán nàng ta.