Thông qua nghiên cứu quyển Dược Sư Chiến Tràng Công Lược, Tiêu Hoằng biết được, đa số thời gian của Dược sư đều đặt ở cuối cùng đội ngũ để phụ trợ và trị liệu, đồng thời dưới tình huống bình thường cũng là nhân vật đảm nhiệm chỉ huy.
Đối với một đoàn đội cũng giống như quy cách thi đấu Khôi Đấu, bình thường năm người một tổ, chia làm ba loại nhân vật: phụ trợ, tay công kích, và thịt thuẫn.
Thịt thuẫn đối kháng ở mặt trước nhất, ngăn cản hấp thu đại bộ phận hỏa lực của địch nhân, tay công kích chính là cung cấp phát ra công kích, phụ trợ phối hợp với toàn đội.
Ngày kế, Tiêu Hoằng chỉ làm việc buổi sáng, buổi chiều liền rời Doanh nghiệp Đại Hoằng Mỹ, gọi Ma Văn tắc xi đi về hướng Doanh nghiệp Thượng Hoành Ma Văn.
Một là mua tài liệu Dược Văn trị bệnh chế tác chế tạo Ngự Đồ cấp mười; hai là cách ngày khởi sự mùa săn bắt chỉ còn lại có hai ngày. Ngay từ sáng sớm Triệu Thanh đả thông báo cho Tiêu Hoằng, đến Doanh nghiệp Thượng Hoành Ma Văn tập hợp, gặp gỡ trước một lần đội hữu mới, đồng thời nhắc nhở một chút nhiệm vụ hành động cụ thể.
Lúc đi ngang qua Tây Tân Ma Văn học viện, xuyên qua cửa chính học viện, Tiêu Hoằng mơ hồ có thể nhìn thấy, ở trên sân thể dục lót cát đỏ, gần một trăm người thân mặc khôi giáp nhẹ đã tập hợp, nếu Tiêu Hoằng không có đoán sai, hết tám phần là đoàn đội của Tập đoàn tài chính Hồng Bác tham gia mùa săn bắt.
Thông qua hiểu biết trước đó, Tiêu Hoằng cũng biết, những người này nhìn như là đồng bạn, trên thực tế rất có thể là địch nhân tiềm ẩn bên mình, một khi phát sinh xung đột ích lợi, không thể tránh khỏi sẽ ra tay tranh cướp.
Đi tới cửa Doanh nghiệp Thượng Hoành Ma Văn, bước xuống Ma Văn Xa, Tiêu Hoằng liền bước nhanh đi vào trong Doanh nghiệp Thượng Hoành Ma Văn. Bởi vì trước đây Tiêu Hoằng cũng đã tới vài lần, bởi vậy, cũng tương đối quen thuộc với nơi này.
Dựa theo thông báo của Triệu Thanh trước đó, theo thang máy đi lên tầng mười lăm, cửa thang máy vừa mới mở ra liền thấy ngay chỗ hành lang, bảy tám người đeo Ma Văn súng trường, cầm Ma Văn thông tin, thân mặc khôi giáp nhẹ. Ai nấy đều lộ sắc mặt nghiêm túc, đang tuần tra.
Hai người đứng ngay cửa thanh máy, nhìn thấy Tiêu Hoằng đi ra, liền giơ cánh tay thô to chặn Tiêu Hoằng lại.
Tiêu Hoằng không có lên tiếng, từ trong túi áo lấy ra một tấm thẻ nhỏ, đúng là thẻ chứng nhận của Triệu Thanh phái người đưa cho hắn, mặt trên có chứa Ma Văn phòng giả mạo do chính tay Tang Hoành Vân chế tác.
Thông qua dụng cụ đặc thù, xác nhận thẻ chứng nhận của Tiêu Hoằng không có sai, thủ vệ mới hạ cánh tay xuống, chỉ chỉ cánh cửa lớn cuối hành lang, cũng không nói lời gì.
Tiêu Hoằng cũng không có quá nhiều lời với thủ vệ, bước nhanh theo hướng thủ vệ chỉ.
Chậm rãi đẩy cửa ra, chỉ thấy bên trong là một phòng họp rộng lớn, ước chừng đủ cất chứa hơn một trăm người, ánh sáng hơi ảm đạm, trước mặt là một cái màn hình to lớn, mặt trên hiện ra toàn bộ sơ đồ địa lý của Ám Dung Động Quật, nó ở trong lòng đất mấy cây số vuông, diện tích gần gấp bốn lần Thái Ngô Thành.
Ở một bên màn hình lớn, Tang Hoành Vân cùng Trần Thiếu Giang ngồi song song, người ở sau là Triệu Thanh tổng chỉ huy lần này.
Không có phát ra tiếng vang quá lớn, Tiêu Hoằng tùy tiện tìm một góc ngồi xuống.
Đương nhiên, Tang Hoành Vân ngồi ở bên cạnh Ma Văn hình ảnh to lớn, dư quang khóe mắt vẫn là lưu ý tới Tiêu Hoằng nhìn như lén lút đi vào.
Lại qua vài phút, một số người có tư cách tham gia khác cũng đều có mặt. Tổng cộng người, trong đó hai mươi mấy người là cấp bậc Ngự Giả, còn lại đều không sai biệt lắm cùng cấp bậc như Tiêu Hoằng.
Ngoại trừ Triệu Thanh, thấp nhất là Ngự Đồ cấp bảy cấp tám, cao nhất là Ngự Giả cấp ba. Về phần Tiêu Hoằng, chỉ có thể xem như một người bình thường ở trong số này.
- Sư phụ! Toàn bộ người tuyển chọn đã đến đông đủ.
Một lát sau, Triệu Thanh hạ giọng báo cáo với Tang Hoành Vân.
Tang Hoành Vân khẽ gật gật đầu, tiếp theo cầm lấy cây thước dạy học trợ thủ đưa qua, đi lên phía trên bục giảng, quét ánh mắt nhìn một vòng mọi người dưới đài, mặt không đổi sắc, nói:
- Các ngươi từng người đều là ta tuyển chọn tới, tức là khẳng định đối với thực lực của các ngươi, cũng là Tập đoàn Thiếu Giang tín nhiệm đối với các ngươi. Hãy nhớ kỹ, tiến vào Ám Dung Động Quật, sẽ có rất nhiều người ở sau lưng làm chuyện xấu, một khi phát hiện, giết không tha, bất kể là ai gây ra chuyện!
Tang Hoành Vân trước kia cũng từng tham gia một lần mùa săn bắt, người của các gia tộc khác ở bên trong làm mấy chuyện xấu ở sau lưng, có thể nói chỗ nào cũng có. Điển hình nhất là: bên ta đang lúc đối kháng với rất nhiều linh thú, người quen mặt ở bên khác liền từ địa phương khác dẫn đến một số lớn linh thú, sau đó bỏ trốn mất dạng.
Về phần bên ta thì đi cũng không được, ở lại cũng không xong, phó mặc tất cả vất vả chạy đi, lưu lại rất có thể sẽ bị hai đàn linh thú cắn nuốt hết.
Tiếp theo sau, Tang Hoành Vân liền bắt đầu giảng giải chiến thuật cơ bản xuất hành lần này, đã phân phối đoàn đội, cùng với bằng vào tự thân kinh nghiệm, giảng thuật biện pháp ứng đối đột phá thời gian, trong đó đề cập nhiều nhất là tập tính của linh thú thông thường.
Chiếu so với động vật bình thường, chỉ số thông minh của linh thú phải cao hơn một ít, hơn nữa nó cũng muốn giống như nhân loại, tức là có được Ngự Lực, tăng lên thực lực. Tuy nhiên, đối với chúng nó mà nói, tu luyện Ngự Lực đã biến thành một loại bản năng.
Đồng dạng ở phương diện chiến thuật, Tang Hoành Vân cũng làm một ít điều chỉnh. Trước đây Ngự Văn Giả thực lực hơi mạnh cùng Ngự Văn Giả thực lực hơi yếu hỗn hợp lại tạo thành đoàn đội, đạt tới một loại cân bằng.
Tuy nhiên, lần này Tang Hoành Vân đã lớn mật đưa ra thay đổi, đó chính là cường giả cùng cường giả tạo thành một đội, kẻ yếu cùng kẻ yếu tạo thành một đội, do đội cường giả chiếu ứng cho đội kẻ yếu, như thế có thể hoàn toàn phát huy ra ưu thế chiến đấu của đội cường giả, làm như mũi tên của quân đội, sẽ không bị liên luỵ của kẻ yếu.
Làm như thế có thể phát huy ra sức chiến đấu lớn nhất, đi chinh phục một ít linh thú cường đại.
Hội nghị trước trận chiến ước chừng kéo dài thời gian hai giờ, Tang Hoành Vân giống như một lão sư trước khi đưa học sinh vào trường thi, hắn tận dụng hết khả năng giảng giải chu đáo mọi sự việc.
Về phần vì sao Tang Hoành Vân không đi, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Thái Ngô Tam Kiệt cũng chưa nhích động, nếu hắn tự tiện xuất động rời Thái Ngô Thành, thực rất có thể thừa dịp thời điểm Thiếu Giang trống không, có người chọc dao vào.
- Hiện tại, ta công bố danh sách người tham gia, cùng với đội trưởng của tiểu tổ: Quan tổng chỉ huy là Triệu Thanh, hai phó quan chỉ huy là Tề Kiệt và Hà Ái Hùng...
Tang Hoành Vân thần sắc nghiêm túc, đọc danh sách trên tay.
Tề Kiệt cùng Hà Ái Hùng, đều là Ngự Giả cấp ba, thực lực không tầm thường, về phần tên của Tiêu Hoằng cũng có trên danh sách, là tiểu tổ trưởng tiểu tổ , thủ hạ chính là bốn người, đều là dược đồng tinh anh của Tang Hoành Vân, hai người Ngự Đồ cấp mười, hai người Ngự Đồ cấp chín, không kém không mạnh.
Theo giới thiệu hoàn tất, Tang Hoành Vân liền ra ý bảo mọi người, có thể rời đi, nhân viên trong danh sách mùa săn bắt, có thể đến tầng mười một, chọn lựa một ít trang bị thiết yếu mang theo.
Đồng thời cũng dặn dò, thành viên cùng một tiểu tổ, trong khoảng thời gian này, cố gắng làm quen đặc điểm lẫn nhau, để phối hợp tốt với nhau.
Đi ra phòng hội nghị cơ mật, đi vào đại sảnh rộng mở, Tiêu Hoằng rất nhanh tụ hợp thành viên của tiểu tổ . Bốn người, ai nấy đều hình thù kỳ quái, trong đó một người cao chừng hai thước, làn da ngăm đen, một thân cơ bắp cứng như sắt thép lộ rõ trước mắt người ta.
Còn có một gã thì còm nhom, thân cao không tới một thước bảy, trên mặt còn có nhiều điểm tàn nhang.
Mà bốn người này, đều là dược đồng tinh anh nhãn hiệu lâu đời của Tang Hoành Vân. Để cho Tiêu Hoằng một người mới làm đội trưởng, tuy rằng bọn họ không tỏ vẻ không phục, nhưng ít nhiều cũng cảm thấy được có chút không tin cậy lắm.
Đương nhiên, hàng năm đi theo Tang Hoành Vân, được Tang Hoành Vân dạy bảo, mấy người cũng không có lộ ra loại tâm tính phản ứng này trên mặt, vẫn tỏ ra phi thường lễ phép, tỏ vẻ hữu hảo đối với Tiêu Hoằng.
- Các vị không cần khách sáo! Ta chỉ là tạm thời dẫn dắt các ngươi, ta cũng là một người mới, có lẽ chính vì chức nghiệp nên mới làm đội trưởng. Sau này mong rằng các vị chỉ giáo nhiều hơn!
Tiêu Hoằng thần sắc bình thản, lời nói đầy khách sáo. Tiêu Hoằng biết rất rõ, bọn họ sẽ trở thành đồng bọn của mình khi tiến vào Ám Dung Động Quật, có hợp tác với nhau mới có thể tăng cao tỷ lệ sống còn.
Không có nhiều lời, một hàng năm người liền chậm rãi đi về hướng tầng mười một. Có lẽ bốn người này quen thuộc nhau, ít nhất đã biết tên cùng chức nghiệp, trong đó người cao lớn, làn da đen bóng tên là Hồng Phong, thực chuẩn xác, tên đó đứng ở trước mặt, quả thật giống như một ngọn núi, là Ngự Đồ cấp mười, đại bộ phận chủ tu đều là Chiến Văn phòng ngự, bởi vậy là thịt thuẫn.
Ba người còn lại đều là tay công kích, trong đó gã còm nhom kia tên là Lý Văn, là một gã Khí Văn giả duy nhất trong đoàn đội, sở trường là một đôi Ma Văn súng lục, cũng là Ngự Đồ cấp mười.
Trên đường, Lý Văn cũng không quá mức keo kiệt, lấy ra một đôi Ma Văn súng cho Tiêu Hoằng nhìn xem. Hai cây Ma Văn súng cả vật thể đều là từ cả khối bảo thạch màu đỏ tạo hình mà thành, có hình dạng bán trong suốt, mặt trên có chứa Ma Văn cực kỳ tinh tế.
- Hồng Ngọc? Thứ tốt, chính là độ tinh khiết bình thường, nếu không hẳn được tính là thượng phẩm. Văn lộ ở mặt trên, hẳn là kỹ thuật đao của Tang Hoành Vân lão đại.
Tiêu Hoằng khẽ cười nói, tiếp theo liền trả lại Hồng Ngọc Ma Văn súng cho Lý Văn.
- Này! Không nghĩ tới vị lão đệ này lại lập tức có thể nhận ra được. Thật lợi hại!
Lý Văn đồng dạng lễ phép nói, cũng lại một lần nữa đánh giá Tiêu Hoằng một phen, xem ra tên diện mạo không bắt mắt này lập tức có thể nhận ra Hồng Ngọc, cùng kỹ thuật đao của Tang Hoành Vân, hiển nhiên cũng không đơn giản.
- Ta chỉ là ngẫu nhiên đọc sách nhìn thấy, liền thuận tiện nhớ lại, không có gì kỳ quái!
Tiêu Hoằng lễ phép đáp lại.
Rất nhanh, đám người Tiêu Hoằng đi vào tầng mười một, nơi này chính là một cái kho hàng tồn trữ vật phẩm Ma Văn.
Lại lần nữa đưa ra bằng chứng cho thủ vệ xác nhận, đám người Tiêu Hoằng liền đi tới kho hàng số , những vật phẩm trong đó đều có thể tùy tiện lựa chọn, sau khi hoàn thành mùa săn bắt, nếu có thể dựa theo giá trị cống hiến tiến hành trao đổi, vật phẩm lựa chọn đó sẽ thuộc về mình.
Tiến vào kho hàng, thần sắc Tiêu Hoằng đột nhiên vừa động, chỉ thấy trong kho hàng ước chừng mấy trăm thước vuông này chất đống lớn có nhỏ có nào là Ma Văn khôi giáp, văn khí, cùng với một ít Chiến Văn bình thường.
Bước vào trong, Tiêu Hoằng không kìm lòng được quét ánh mắt nhìn quanh bốn phía, không thể phủ nhận, hắn vẫn là lần đầu tiên chính mắt nhìn thấy nhiều vật phẩm liên quan tới Ma Văn như vậy.
Trong đó ở ngay trung tâm, còn có một Ma Văn pháo loại nhỏ dài chừng một thước, uy lực thật lớn, nhưng lại không có thuận tiện khuân vác. Thường thường chỉ có ở trong trận địa chiến, mới có thể thường xuyên sử dụng.
Không hề nghi ngờ, nhiều đồ vật này nọ như vậy, thực khiến Tiêu Hoằng có chút hoa cả mắt.
- Các ngươi định lựa chọn cái gì?
Tiêu Hoằng nhìn người cao lớn, chuẩn bị trước nhìn xem bọn họ lựa chọn thứ gì, để dựa vào đó tham chiếu, sau đó xác định mình nên chọn món gì.