Mọi người thường nói hôn nhân là nấm mồ, Đỉnh Phong nghĩ, nếu như đối phương là Tiêu Mộc, vậy thì cô cũng nguyện ý.
Cô và Tiêu Mộc bắt đầu chuẩn bị hôn lễ.
Cả đời này, phụ nữ đẹp nhất có lẽ là lúc kết hôn.
Bây giờ Tiêu Mộc chỉ làm bên dân sự, cũng coi như là không muốn để cho Đỉnh Phong phải lo lắng sợ hãi vì mình, dù sao anh cũng đã là người có gia đình, không thể liều mạng như vậy.
Hai người hẹn cùng nhau đi chụp ảnh cưới.
Lúc Đỉnh Phong bước vào, tâm tình vốn đang rất tốt, vậy nên cũng cảm thấy cửa hàng này thoạt nhìn không tồi, có thể chụp cho cô và Tiêu Mộc rất đẹp.
Chỉ là, bà chủ khoảng hơn tuổi nhưng trông vẫn còn khá trẻ, vừa nhìn thấy Tiêu Mộc thì đã bước ra chào đón.
“Anh Tiêu, rốt cuộc anh đã tới, tôi chờ anh lâu rồi.”
Bây giờ Tiêu Mộc cắt tóc ngắn, cả người toát lên vẻ cương nghị, chàng thiếu niên xinh đẹp thời trung học đã không còn nữa, bây giờ anh mặc một bộ âu phục sạch sẽ, nhìn vào có cảm giác nhẹ nhàng thoải mái, lại rất đàn ông.
Anh lễ phép trả lời: “Tôi và vợ đến để chụp hình cưới như lần trước đã nói với bên chị.”
Bà chủ khẽ nhìn lướt qua Đỉnh Phong, ánh mắt đầy thâm thúy.
“Haha, thì ra đây là bà xã của anh Tiêu sao, dáng vẻ trông rất hiền lành phúc hậu.”
Hàng mi của Đỉnh Phong khẽ run lên.
Phía sau từng tiếng cười ha hả đều mang theo vô số câu ‘[bad word] your mother’.
Huống hồ, cô còn nhớ ở trên mạng có nói, nếu không tìm được một điểm nào trên người để khen thì hãy khen dáng vẻ người ta hiền lành phúc hậu.
Em gái nhà cô.
Đỉnh Phong nhịn xuống cơn kích động muốn chửi con mẹ nó, cô mỉm cười trả lời: “Tiêu Mộc, thì ra đây chính là bà chủ mà anh nói đó sao, bà ấy thật thân thiện và hiếu khách.” Mấy chữ cuối cùng, cô cố ý gằn giọng nói.
Cô quay đầu nhìn Tiêu Mộc.
Tiêu Mộc gật gật đầu, trả lời: “Đúng rồi, bà xã.”
Trên trán của bà chủ lập tức nổi lên hai đường gân xanh.
Tâm tình của Đỉnh Phong lập tức tốt hẳn lên, vui vẻ nhìn Tiêu Mộc.
Chẳng qua, sau khi chụp hình xong, đến lúc xem ảnh.
Tiêu Mộc trong mọi tư thế đều vô cùng đẹp trai, khôi ngô tuấn tú.
Nhưng giờ phút này, trong lòng Đỉnh Phong lại âm thầm mắng vô số câu ‘con mẹ nó’, cô chỉ vào người đứng cạnh Tiêu Mộc trong hình, hỏi: “Cô ta là ai vậy?”
Bà chủ bình tĩnh trả lời: “Thưa cô, là cô đấy!”
Đỉnh Phong nổi giận: “Mẹ nó, xấu như vậy, có phải là cố tình chọn góc độ chụp để làm tôi xấu đi đúng không?”
Bà chủ có chút hoảng hốt, nhưng vẫn giả bộ điềm tĩnh, nói: “Làm gì có!”
Tiêu Mộc ngồi bên cạnh kéo Đỉnh Phong lại, khuyên nhủ: “Đỉnh Phong, chuyện này không thể trách tại góc độ chụp được.”
Đỉnh Phong trợn mắt, hỏi: “Anh đang nói gì vậy?”
Bà chủ vừa nghe thì nở nụ cười: “Quả nhiên vẫn là anh Tiêu hiểu chuyện.”
Tiêu Mộc bình tĩnh quay đầu, mắt phượng xinh đẹp mở to, nói với bà chủ: “Tôi cảm thấy trình độ chụp ảnh của cửa tiệm này có vấn đề, như vậy, tôi nghĩ chúng tôi không cần phải tiếp tục chụp ở đây nữa.”
Bà chủ sững sờ.
Đỉnh Phong hùng hổ, nói: “Hoàn tiền, loại cửa hàng như vậy, bà đây thèm vào.”
Lúc này bà chủ mới chịu nhận lỗi, nói là sẽ tăng thêm ưu đãi cho hai người, mong hai người hãy cho bọn họ thêm một cơ hội, lần này nhất định sẽ chụp đẹp.
Đỉnh Phong hài lòng: “Được.”
Sau khi ra khỏi tiệm áo cưới, tâm tình của Đỉnh Phong vô cùng sảng khoái, nói với Tiêu Mộc: “Người phụ nữ kia trông thật đáng ghét, cái gì chứ, lại dám xem thường em.”
Tiêu Mộc mỉm cười trả lời: “Có anh ở đây, làm sao có thể để cho người khác bắt nạt em được.”
Đỉnh Phong nheo mắt: “Ý là chỉ có một mình anh mới có thể bắt nạt em sao?”
Tiêu Mộc chỉ cười mà không nói.
Đỉnh Phong: “…” Chẳng lẽ cô đoán trúng rồi sao?
Đỉnh Phong độc thoại trong lòng: Ở bên kia núi, bên kia sông, có một bầy thảo nê mã, chúng nó vừa hoạt bát vừa thông minh…
() Thảo nê mã: Từ hài âm trên mạng của Fuck your mother (thao nhĩ mụ), cũng là tên con alpaca, một loại động vật thuộc họ lạc đà sống ở Nam Mỹ.
…
Ngày kết hôn, Dương Đán và Từ Sinh từ Mỹ trở về, Bội Chi cũng vội vàng kết thúc kế hoạch đi vòng quanh thế giới với ông xã trung khuyển, một nhà ba người của Lý Gia Nhạc cũng đã sớm ngồi ở vị trí khách mời.
Đỉnh Phong muốn tạo sự bất ngờ cho hôn lễ của mình.
Vì vậy, bọn họ thương lượng, thuê một chiếc trực thăng, sau đó hai người từ trên trời hạ xuống, khiến cho mọi người vừa vui vừa kinh ngạc.
Kết quả …
Buổi hôn lễ hôm đó, nghe nói cuối cùng mục sư phải vào bệnh viện.
Tiêu Mộc ôm trán: Đã nói là không báo trước một tiếng mà từ trên hạ xuống, nhất định là sẽ có vấn đề mà.
Đỉnh Phong: Quạ đen.
Tiêu Mộc: … [ cái đó và quạ đen thì liên quan gì ]
Tóm lại, nhớ đến buổi hôn lễ hôm đó.
Nữ vương Bội Chi tổng kết, nói: “Gà bay chó chạy, đây là hôn lễ kiểu gì vậy?”
Trung khuyển tổng kết, nói: “May mà lúc trước chúng ta không làm vậy.”
Lý Gia Nhạc nói với Long Kiều: “Kiều Kiều, sau này con không được học chị ấy, không được, không được nhé.”
Dương Đán hưng phấn nói: “Thật náo nhiệt.”
Từ Sinh cười tủm tỉm nói: “Không tệ.”
Vì vậy, đêm tân hôn kích động nhất, hưng phấn nhất, cuối cùng đã tới.
Đây là khoảng thời gian để thịt thà tung hoành nha nha nha, tuy bọn họ đã sớm ở chung, nhưng dù sao hôm nay cũng có chút đặc biệt.
Tiêu Mộc đã cởi sạch sẽ.
Nhìn mỹ nhân phủ đầy hoa đào, adrenaline trong người Đỉnh Phong tăng vọt.
() hormone có tác dụng trên thần kinh giao cảm.
Nhìn da thịt trơn bóng trước mắt, Đỉnh Phong không nhịn được mà nghĩ lại mấy tháng trước, cô còn thề son sắt nói là cho dù Tiêu Mộc có trần truồng thì cô tuyệt đối cũng không bị mê hoặc, nhưng hiện tại … Con mẹ nó, hiện tại nếu không nhào lên thì cô cũng không phải là Dương Đỉnh Phong nữa rồi.
Không bao lâu sau, trên ngực của Tiêu Mộc xuất hiện đầy những dấu hôn mờ ám, còn dính một chút nước bọt óng ánh của Đỉnh Phong.
Không biết tại sao, mỗi lần Tiêu Mộc cởi quần áo, để lộ ra vóc dáng vô cùng gợi cảm, thú tính trong người Đỉnh Phong đều bị kích thích mà bộc phát.
Giống như bây giờ, Đỉnh Phong đang nhẹ nhàng hôn lên bụng Tiêu Mộc.
Tiêu Mộc nhìn cô, khuôn mặt xinh đẹp mang theo sự mê hoặc.
Đỉnh Phong nói: “Em ở trên, em ở trên.”
Tiêu Mộc chẳng nói gì, chỉ xoay người, đè Đỉnh Phong nằm lên trên bàn.
“Nặng quá.” Đỉnh Phong đẩy anh, nhíu mày nói: “Mau giảm béo đi!”
“Thật đúng dịp!” Tiêu Mộc nói: “Anh đang chuẩn bị tiến hành vận động giảm béo.”
Nói xong, Tiêu Mộc cúi đầu hôn Đỉnh Phong.
Dù sao thì đã quen thuộc như vậy rồi, thế nên cũng chẳng cần khách khí nữa, Tiêu Mộc trực tiếp đưa lưỡi vào trong miệng Đỉnh Phong, bá đạo quấn quýt, dường như muốn chinh phục tất cả thuộc về cô.
Lưỡi của anh lưu luyến trong miệng cô, không ngừng mút hết nước mật thơm ngát, cuốn đi tất cả dưỡng khí của cô.
Cả người anh nặng nề đè xuống người cô.
Hơi thở của anh bủa vây xung quanh cô.
Nhiệt độ cơ thể của anh như muốn thiêu đốt cô.
Cảm giác nóng rực này khiến cô run rẩy, làm cô không có cách nào thở nổi.
Tiêu Mộc hôn cô, thế nhưng tay anh lại không an phận.
Bàn tay đang cởi nút áo của cô, từng nút từng nút, âm thầm lặng lẽ.
Cô cúi đầu, nhìn chiếc áo lót lụa màu đen đang bao phủ bầu ngực trắng nõn mềm mại, đôi mắt ánh lên sự thỏa mãn.
Mấy năm nay thịt nhiều lên không ít.
Cánh tay thon dài của Tiêu Mộc vòng ra sau lưng cô, chỉ một động tác đã cởi được móc cài áo ngực. Lớp vải cuối cùng trên người cô đã mất đi công dụng che đậy.
Sau đó, Tiêu Mộc đẩy áo ngực lên, nhìn hai nụ hồng nho nhỏ xinh xắn đang ưỡn lên ngạo nghễ, cứ như vậy lộ ra trước mắt anh.
Anh cúi xuống, dùng lưỡi liếm nụ hồng đỏ thẫm, rồi lại dùng đầu lưỡi ma sát, có chút vướng víu nhưng lại mang đến sự kích thích tột độ.
Nụ hồng nhỏ bé mềm mại dần trở nên cứng ngắc, tiết lộ cảm giác thân thể của cô.
Tiêu Mộc hé môi, ngậm lấy một bên. Anh vừa mút, vừa gẩy, tựa như muốn để lại dấu ấn của mình ở nơi riêng tư của cô.
Bầu không khí tràn ngập hơi thở ám muội.
Một loạt động tác của Tiêu Mộc lại khơi lên ngọn lửa đang chực bùng cháy trong cơ thể cô.
Da thịt của cô hấp thụ nhiệt độ của anh, từng chút từng chút, rót vào mỗi một tế bào, đi qua tất cả mạch máu, tích tụ thành một ngọn lửa lớn, cháy hừng hực trong cơ thể cô.
Nụ hoa đỏ thẫm bị anh hành hạ đã không tự chủ được mà nở rộ, giống như đang đáp ứng, cũng lặng lẽ mang theo chút kháng cự.
Nụ hồng săn cứng đỏ thẫm bị lưỡi của anh cọ xát, mang đến một hương vị nguyên thủy.
Tiếp đó, ngón tay của Tiêu Mộc trượt vào nơi riêng tư của cô.
Cô giống như bị điện giật, thế nhưng cảm giác này lại chưa bao giờ tốt đẹp đến vậy, vì thế, cô chỉ có thể cắn môi, thân thể căng cứng, cố nén cơn sóng dục vọng đang trào dâng trong cơ thể.
Điều này đối với cô mà nói là một loại tra tấn, cô khó khăn chịu đựng động tác vô cùng kích thích này, cô cắn môi, gò má đã nhuốm đầy sắc đỏ.
Trong lòng cô đang âm thầm mong đợi Tiêu Mộc đem dục vọng tiến vào trong cơ thể mình.
Khuôn mặt của Tiêu Mộc đang vùi trước ngực cô lại khẽ ngẩng lên, anh ghé vào sát tai cô, giọng nói khàn khàn không ngừng khiến vành tai cô rung động: “Còn muốn ở trên nữa không?”
Giờ phút này cô đã không thở nổi nữa rồi: “Mau lên.”
Bạn học Tiêu Mộc quả nhiên là phái mạnh, Đỉnh Phong vừa dứt lời thì anh đã đẩy phái nam của mình tiến vào trong cơ thể cô.
Đột nhiên được lấp đầy khiến trong lòng cô cảm thấy vô cùng thỏa mãn, những cảm giác hư vô trống rỗng trước đó đều bị quét sạch.
…
Mấy tháng sau, Đỉnh Phong cầm que thử thai, buồn bực nói với Tiêu Mộc: “Đã nói cho dù là đêm tân hôn cũng không thể không mang bao mà.”
Tiêu Mộc mỉm cười: “Vậy thì sinh thôi, dù sao anh cũng muốn có một đứa con của chúng ta rồi.”
Đỉnh Phong: “…” Sao cứ có cảm giác như bị gài bẫy vậy.
Lại mấy tháng sau …
Trong bệnh viện, đám người Tiêu Mộc đang lo lắng chờ đợi.
Sau khi đau đến chết đi sống lại, Đỉnh Phong gào lên khản cả giọng: “Mẹ nó, khốn kiếp, lần đầu tiên mà tới hai đứa, muốn làm loạn à!”
Thai long phượng rất hiếm, Đỉnh Phong và Tiêu Mộc phải biết quý trọng nha.
Lý Gia Nhạc nói: “Con trai thì cho đính hôn với Kiều Kiều.”
Bội Chi nói: “Để con gái lại cho tớ, con trai của tớ còn phải kết hôn.”
Đỉnh Phong: “…”
Tiêu Mộc: “…”
Hai cái người này, đủ rồi đấy, rốt cuộc ai mới là cha mẹ của bọn nó chứ!
Dương Đán: “Đỉnh Phong, con nhất định phải thường xuyên qua Mỹ nhé, nhớ phải đặc biệt đem theo hai cháu.”
Từ Sinh: “Thầy à, không cần đâu, hai người chúng ta tương thân tương ái là được rồi.”
Đỉnh Phong: “…”
Sao chẳng ai quan tâm đến sản phụ vừa mới sinh xong thế này.
Tiêu Mộc: “Bà xã.”
Đỉnh Phong: “Hả?”
Tiêu Mộc cười nói: “Anh thấy em bé thật đáng yêu, chúng ta lại sinh thêm một đôi nữa nhé.”
Đỉnh Phong: “…” Đừng có mơ.
…
HOÀN