Một cô gái mặc y phục màu đỏ tay cầm kiếm đứng trước một sơn động hình dáng kì quái, cô đưa lưng về phía đám người cũng mặc những y phục khác nhau.
Những người đó trên lưng đều đeo kiếm, sát khí tỏa ra kinh thiên nhưng khi nhìn về phía cô gái, ánh mắt lộ vẻ bi thương....
......
Tổ Ma có chút sững sờ nhìn quang cảnh trước mặt, bóng lưng đỏ rực đấy khiến cô quen thuộc khó nói nên lời. Đến khi cô muốn nhìn rõ mặt của cô gái đó thì cô gái đã xoay người bước vào trong sơn động.
"Này....Từ từ đã!!"
Cô gọi với theo nhưng cảnh tượng đã nhanh chóng biến mất.
......
Tổ Ma mở bừng mắt, trong lòng có chút hoảng hốt...
Cô đây là nằm mơ sao? Chuyện này.....từ khi cô thành ma đã không xảy ra nữa rồi.
Lúc này Tổ Ma mới để ý đến hoàn cảnh của mình, thấy bản thân đang ở trong một căn phòng màu trắng xa lạ, điều này làm cô hết sức nghi ngờ.
Cô nhớ rõ bản thân mình đã bị cái người tên Kì Thanh kia hút vào người mất hết ý thức, như thế nào lại còn sờ sờ ra như vậy?
Nghĩ đến Kì Thanh, Tổ Ma lại cảm thấy nhân sinh gần hai ngàn năm của mình đều trải qua vô ích hết.
Coi như lần này cô đại nạn không chết, lần sau gặp lại cô nhất định sẽ chém chết cô ta, bây giờ cô phải rời khỏi nơi này đã.
Tổ Ma vội phi thân định xuyên qua cửa sổ rời đi thì xảy ra một tình huống khiến cô trợn tròn mắt.
Cả người cô đập mạnh lên cửa sổ, ngã chổng vó lên sàn, trên trán còn dâng lên cảm giác đau đớn kì diệu.
Tổ Ma: "..."
Chuyện gì?
Sao cô...xuyên không được? Hay là xuyên không đúng cách?
Cô vội đứng dậy, lùi lại lấy đà rồi chạy nhanh về phía cửa sổ, cả người lại nhanh chóng bị đập mạnh vào thành kính.
"Bệnh nhân Kì Thanh!!! Cô đang làm cái gì a?! Cô không được nghĩ quẩn!!!"
Một y tá từ ngoài chạy vào vội đỡ Tổ Ma đang ngơ ngác dính lên cửa sổ. Cảm nhận có bàn tay chạm vào người mình khiến Tổ Ma thét lên chói tai, bộ dạng như gặp quỷ.
"Cô...cô..cô sao lại chạm được vào tôi!!!"
"Hả..."
Thấy cô y tá có vẻ sững sờ nhìn mình, Tổ Ma trợn trừng mắt lắp bắp.
"Cô...cô...thấy được tôi?"
Y tá gật đầu rất thành thật, cô ta tất nhiên là thấy rồi.
"Sao cô có thể thấy được tôi?!"
Y tá:"..."
"Lẽ ra cô không thấy được tôi mấy phải!? Cô là ai?! Sao lại thấy được tôi? Cô là pháp sư sao? Cô sắp chết sao...nên mới thấy được tôi...?"
Y tá:"..."
Mẹ ơi...ở đây có kẻ thần kinh! Còn trù ẻo người ta chết, Không muốn nói chuyện với kẻ thần kinh, y tá vội vàng chạy ra ngoài để lại Tổ Ma có chút kích động một mình.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Lúc này Tổ Ma mới để ý đến thân thể mình, không hư ảo như dĩ vãng, y phục cổ đại màu đỏ được thay bằng một bộ đồ bệnh nhân mà người hiện tại hay mặc, làn da trắng bệch, cô sờ vào có chút ấm áp chân thật.
Tổ Ma:"..."
Đây rõ ràng là một thân thể bằng da bằng thịt!!!!
"Aaaaaaaaaaaaa............!!!!!!"
...........
"Bác sĩ....tinh thần của bệnh nhân phòng không được bình thường a!! Hồi nãy tôi còn thấy cô ta đập đầu vào tường gào rú...."
"Cô ta còn nói tôi sắp chết...còn muốn tôi đâm cô ta một nhát dao nữa chứ! "
"Tôi tới đưa thuốc...cô ta còn đứng trước gương tự mắng chửi mình nữa! Còn nói cái gì mà xuất...xuất hồn gì đó!!"
Bác sĩ khẽ lắc đầu thương hại: "Chắc là một bệnh nhân của trại tâm thần nào đó trốn ra, mọi người trước tiên hãy tiêm cho cô ta liều thuốc an thần cực mạnh để bình tĩnh lại... "
Bệnh nhân tâm thần trốn trại Tổ Ma:"..."
Ông mới tâm thần! Cả nhà ông đều là tâm thần!!