Bản thân ở trong hoàn cảnh đã từng quen thuộc, không tự chủ được mà cảm thấy hoảng hốt, bị buộc phải nhớ đến những ký ức không muốn nhớ đến nhất, loại cảm giác này hẳn là đối với bất kỳ ai cũng không thể cam thấy dễ chịu, nếu như hoàn cảnh này lại có khả năng có thể đoạt lấy mạng người, vậy lại càng không xong.
Vẫn đứng yên bất động qua một hồi lâu, nhịp tim mới dần dần hòa hoãn lại, lại áp sát người vào vách đá thêm một chút, ngay cả tay chân cũng có chút trở nên cứng đờ, lúc này tư thế tuyệt đối là không dễ chịu, cho nên chỉ có thể cẩn thận duy trì sự cân bằng của thân thể, lần lượt thay phiên chuyển động tứ chi, từ từ xua đi cảm giác tê cứng.
Cảm giác hoảng loạn giống như thủy triều ập đến, lại cũng giống như thủy triều rút lui, cảm thụ cường liệt kia cũng chỉ là ở mặt cảm xúc, mà hồi ức đã từng coi là cấm kỵ không dám đụng vào này, khi nghĩ đến thế nhưng lại phát hiện, hóa ra khuôn mặt kia cũng đã trở nên không rõ, đều đã nhớ không rõ.
Ngũ quan có thể hiện lên rõ ràng trong đầu, chỉ có một người.
Lúc này đây biết rõ sẽ có nguy hiểm vẫn là đứng ra nhận trách nhiệm, nguyên nhân có rất nhiều, nhưng xét đến cùng chính là muốn thay Luyện nhi phân ưu, bắt đầu từ sau khi nghe thấy tin tức nàng cùng Hồng Hoa Quỷ Mẫu quyết đấu, vài ngày qua vẫn luôn có một loại tâm tình hối hận, giống như một tầng sương khói dày đặt tràn ngập nơi lòng ngực, thời gian càng lâu, tâm tình này lại càng cường liệt.
Hối hận, là bởi vì hậu tri hậu giác liền nhận ra —— xác thực không biết bắt đầu từ lúc nào, điều bản thân quan tâm đến nhất chỉ là cảm thụ của cá nhân, trong mắt không còn những thứ khác nữa —— ta đã từng thề rằng sẽ phải bảo vệ Luyện nhi, nhưng lần này sau khi chia xa, mỗi ngày điều luôn tâm tâm niệm niệm đến, thế nhưng lại không phải là ưu tiên cho sự an toàn của nàng...
Cho đến sau đó, khi nghe người khác nhắc đến cái tên Hồng Hoa Quỷ Mẫu, khiến cho tâm tình năm đó trỗi dậy, bản thân mới giật mình nhận ra hành trình ở kinh sư, ngoại trừ Trác Nhất Hàng, hẳn là còn có rất nhiều chuyện phải lo lắng mới đúng, sự an nguy của nàng, sự khổ cực của nàng, hành động có thuận lợi hay không, có bị thương hay không, vì sao lại tìm cách cứu giúp viên quan của triều đình, vì sao lại đắc tội với Võ Đang...Tất cả những điều trên, chẳng lẽ không phải càng đáng quan tâm hơn một chút cảm xúc bi xuân thương thu của bản thân sao?
Đã từng thề rằng phải hảo hảo chiếu cố Luyện nhi, tránh cho nàng bị số phận tác động đến, lời thề này rõ ràng là có trước khi loại tình cảm yêu thương kia nảy sinh.
Mà chuyện quan trọng nhất đó trong lòng Trúc Tiêm lại dần dần mờ nhạt.
Trong lòng phi thường không thoải mái khi rất nhiều người ở sơn trại Định Quân sơn tôn thờ Luyện nhi, vì dường như các nàng luôn nghĩ rằng Luyện Nghê Thường làm mọi việc đều sẽ thuận lợi bách chiến bách thắng, vì vậy rất nhiều gánh nặng đều do một mình nàng gánh vát lại không có ai lo lắng đến sự an nguy của nàng —— rõ ràng là không thích chuyện đó đến như vậy, nhưng tựa như trong lúc lơ đãng, bản thân đã trở nên giống với các nàng.
Nếu như không phải ngẫu nhiên biết tin Hồng Hoa Quỷ Mẫu xuất hiện muốn quyết đấu, đánh thức cảm giác lo lắng này, ta còn sẽ quên mất ước nguyện ban đầu thêm bao lâu nữa? Nghĩ như vậy, tất nhiên liền hối hận không thôi.
Cho nên mới càng muốn dùng hành động để bù đắp, nếu như nàng không kịp quay về, vậy bản thân nên dùng hết toàn lực để bảo hộ mọi người trong sơn trại, giải đi phần nào gian nan khổ cực của nàng, miễn cho nàng phải thương tâm, đây mới là chuyện Trúc Tiêm cần phải làm nhất khi quyết tâm muốn sóng vai tiến bước cùng Luyện Nghê Thường, nếu so ra, cảm tình rối rắm, ác mộng đáng sợ, hẳn là đều nên gác sang một bên.
Cho nên, không có gì phải do dự, không có gì đáng sợ.
Chỉ tự điều chỉnh trong chốc lát, tay chân đều khôi phục lại sự linh hoạt, tâm tình cũng trở nên càng kiên định, thở ra một hơi thật dài tống đi tất cả khí tức đè ép trong lồng ngực, mở rộng tứ chi giữ vững thân thể, liền tiếp tục quan sát tìm con đường thuận lợi mà leo lên.
Có lẽ là do tâm tình đã được thả lỏng, con đường leo lên tiếp đó tựa hồ cũng trở nên dễ dàng hơn một chút, tuy rằng tình trạng bề mặt vách đá vẫn rất hiểm trở.
Càng lên cao, vách đá này càng trơn nhẵn giống như một lưỡi đao, vách đá dốc đứng, rất khó tìm được một khe đá thích hợp để đặt chân bám tay, ngay cả khi tìm thấy, cũng thường có khoảng cách rất lớn, rất nhiều lúc phải đánh liều mà buông tay với lấy, này đối với những chuyên gia xem như cũng có độ khó cực cao, mà bản thân cũng không thể coi là một người quá chuyên nghiệp, chỉ là hôm nay dựa vào khả năng khinh công của bản thân, trái lại cũng còn có thể đối phó được.
Lơ lửng trên vách núi, tiếng gió thổi qua vách đá lùa vào trong tai, ngoại trừ vách đá kề sát trước mặt, khắp nơi đều là trống trải không có che chắn, lúc này đang ở rất cao đã không còn thấy rõ mọi thứ xung quanh, chỉ biết là phía chân trời kia đã càng ngày càng sáng, mặt trời hẳn là sớm đã mọc lên, chỉ là lúc này trốn phía sau từng tầng mây dày đặc không xác định được vị trí, sắc trời trầm xuống mang vẻ u ám, không thể xác định được thời gian chính xác lại càng khiến cho người ta cảm thấy sốt ruột.
Mà trên thực tế, sắc trời nặng nề u ám gây ra những trở ngại, không chỉ có như vậy.
Khi thật vất vả để lấy lại tầm nhìn, dường như còn ngại thiếu náo nhiệt, trên bầu trời nhanh chóng đổ xuống một chút mưa bụi.
Lúc này bản thân đã leo lên gần đến đỉnh núi, cách đỉnh núi thẳng tắp kia khoảng mười thước, gần như đã có thể nhìn thấy cỏ hoang um tùm phía trên đó, ngay cả như vậy, khi hạt mưa lạnh lẽo đánh lên mặt, trong lòng cũng âm thầm sinh ra kinh hãi, tuy rằng thế mưa này rất nhỏ, vài cụm mây lẻ tẻ trút nước xuống chỉ đủ thấm đất, nhưng ở giữa không trung, ngay tại thời khắc mấu chốt, không thể nghi ngờ chính là sự trêu cợt ác liệt của ông trời.
Đối với việc leo núi bằng tay không mà nói, thêm một chút trơn trượt, đó là thêm vào mấy phần độ khó, huống chi mười thước cuối cùng này, bản thân chính là đang đối mặt với loại vách đá thẳng đứng gọi là "tiểu ốc diêm".
(Diêm đây nghĩ là mái nhà, ý nói là dốc đứng như những mái nhà ngói nghiêng)
Đối với chuyện thả dây thừng xuống để leo lên mà nói, một vạch đá thật vững chắc có độ nghiêng vừa phải như vậy là rất tốt, nó có thể tránh cho dây thừng bị ma sát vào những cạnh đá sắc bén, nhưng tại những nơi này, đối với người leo núi tự do mà nói, nhất là đối với một người leo lên giống như ta lúc này mà nói, cũng là nan đề không nhỏ, huống chi là lúc này trời còn đổ mưa phùn.
Chỉ là lúc này tình thế đã thành cưỡi hổ, vô luận có thể leo lên được hay không, cũng phải ép buộc bản thân tử chiến đến cùng, kiên quyết ngẩng đầu leo lên.
Càng leo lên đến vị trí càng gần vách đá nghiêng, trước tiên ta ổn định trọng tâm, nghiêng người ngửa đầu quan sát cẩn thận, sau khi xác định đã tìm được một vị trí phù hợp với tính toán trong đầu, phối hợp thân thể một chút, vươn tay bám vào vách đá mà leo lên, dáng người xoay chuyển vài cái, cơ thể đã dần dần nghiêng một chút, vốn từ vuông góc biến treo ngược giữa không trung.
Động tác như vậy không thể nghi ngờ chính là rất khó chịu, trọng lượng toàn thân hầu như đều dồn lên những đầu ngón tay, căn bản không thể duy trì lâu dài, cho nên cần phải nhanh chóng vượt qua vách đá này, chỉ cần chậm chạp một chút liền sẽ không trụ được, bản thân làm sao dám chậm trễ, dựa theo sự quan sát trước đó mà cấp tốc di chuyển, cuối cùng tung người một cái, vươn cánh tay trái bám vào hõm đá trên vách nghiêng kia.
Chỉ cần có thể trụ vững, xoay người leo lên chính là đã nắm chắc!
Khi ngón tay thành công bám được vào hòm đá kia thì trong lòng liền thả lỏng, nhưng trong một khắc tiếp theo trái tim liền thót lên một cái!
Ngón tay đang trượt, rõ ràng là đang nắm nhưng không có cách nào cố định được thân mình, bởi vì bên trong có đất, mặt đất thấm nước mưa, lại tăng thêm một tầng trơn trượt mỏng manh!
Thời gian rất dài, sau đó có thể cảm nhận được đầu ngón tay dần dần trượt khỏi hõm đá kia, thời gian cũng rất ngắn, ngắn đến mức nỗ lực muốn điều chỉnh thân mình, vươn tay kia ra cũng không kịp tìm kiếm vị trí khác, đường nhìn đang chập chờn, thân thể đang lắc lư, không có nơi để bám vào, cảm giác không trọng lượng truyền đến quanh thân...
Thế rồi lại đột nhiên ngừng lại!
Lay động treo người giữa không trung, tay trái truyền đến cảm giác đau đớn cường liệt, rõ ràng ngón tay đã triệt để tuột ra khỏi vách đá, nhưng trọng lượng thân thể không ngờ lại được bàn tay này níu lại, cảm giác đau đớn cường liệt truyền đến từ cổ tay, đó là một loại đau đớn bén nhọn như bị buộc chặt, bởi vì đang treo mình trên vách đá ta không thể nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra với bàn tay của mình, nhưng chuyện trước tiên phải làm không thể nghi ngờ chính là ổn định thân thể, quay trở về vách đá.
Trở lại trên vách đá, thuận thế một lần liền làm được, trong phút chốc đã lướt qua cửa ải khó khăn này!
Gần như ngay khi bản thân xoay người lại, cảm giác siết chặt nơi cổ tay liền tiêu thất.
Biến đổi bất ngờ, phát sinh quá nhanh, căng thẳng đột ngột mang đến sự phấn khích còn có đổ máu, ngón tay hơi cong lại, lo sợ đêm dài lắm mộng lại sinh ra biến cố, bản thân xoay người bám chặt lấy vách đá cái gì cũng không nghĩ đến cái gì cũng không bận tâm đến, xốc lại tinh thần gắng sức hoàn thành một khoảnh cách cuối cùng, chờ đến khi thành công nhảy lên đỉnh núi, mới bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất, phun ra một hơi thở, thở hổn hển, nâng bàn tay trái run rẩy lên, kiểm tra nơi đau đớn kỳ quái trên cổ tay.
Để thuận tiện cho việc di chuyển, những thứ bao quanh cổ tay đã sớm được lấy đi, dưới ống tay áo đơn bạc không có gì bảo vệ, cho nên lúc này trên da thịt hiện ra một vết thương bị siết chặc rất rõ ràng, dấu vết nơi cổ tay là một vòng tinh tế hoàn chỉnh, lớp da đã bị bong tróc, máu đỏ chậm rãi chảy ra, tuy rằng không quá nghiêm trọng, nhưng có loại cảm giác giật mình giống như vết cắt qua cổ tay.
Mà nếu như không có vết tích này, chỉ e rằng vết thương trên da thịt sẽ không đơn giản như vậy.
Kiểm tra cổ tay xong, nhìn quanh khắp nơi, trên đỉnh núi không có nhiều vật che chắn, xung quanh thập phần hoang vắng, mà giữa đám cỏ khô xung quanh không thấy có bao nhiêu màu xanh lá, đừng nói đến là một loại dây leo có thể tạo thành vết thương như vậy, cho dù là có, chỉ sợ cũng không thắt chặt đến mức bong tróc da thịt, càng không thể giống như có linh tính mà cứu giúp người trong lúc nguy nan sau đó lại đột nhiên tiêu thất.
Được cứu trợ một cách mạc danh kỳ diệu, quá khó hiểu, cho nên cuối cùng bản thân chỉ có thể nhìn trời lạy bái, cũng không biết đang nói với ai mà cất tiếng: "Đa tạ!" Sau đó, liền từ bỏ. Không suy nghĩ đến nữa.
Không có thời gian để suy nghĩ nhiều, đây là lúc phải giành giật từng giây một!
Cũng may khi qua được một cửa này, ông trời dường như cũng không lại tạo nên nan đề gì nữa, đoạn dây dẫn buộc vào một hòn đá được thuận lợi buông xuống, sau một thời gian ngắn cảm nhận được ba cái giật nhẹ như đã ước định, khi kéo lên rõ ràng là có thêm trọng lượng, cẩn cẩn dực dực kéo lên, lại tìm một thân đại thụ thích hợp để cố định chu toàn, một tiếng huýt vang lên, hành động mới xem như chính thức bắt đầu.
Người đầu tiên rất nhanh liền lên tới, người leo lên chính là nữ lâu binh cao lớn lúc trước còn lên tiếng bất bình thay ta, dò đường chính là có chút mạo hiểm, người đầu tiên leo lên cũng vậy, có hai người lên trước làm mẫu, những người phía sau dường như đã được trấn an.
Phía chân trời vẫn còn phất phơ mưa bụi, không ngừng lại, cũng không biến xấu hơn, ta cẩn thận quan sát sắc trời, hy vọng sắc trời âm u như vậy có thể làm tiêu tan tinh thần quan quân, trì hoãn thời gian bắt đầu thế tiến công.
May mà nhóm nữ binh hành động rất có hiệu suất, trái lại vượt qua dự đoán của bản thân.
Sau khi dò đường, nhóm đầu tiên bắt đầu chính là nhóm nữ binh có xuất thân trên vùng núi cao, từ thuở nhỏ các nàng đã quen hái thổ sản thảo dược vùng núi mà sống, vốn là thường xuyên đối phó với chuyện dùng dây thừng leo cao nguy hiểm này, lúc này liền leo thẳng lên, rất nhanh tìm được những nơi ẩn người thích hợp giữa vách đá, sau đó dùng những sợi dây mảnh thật dài mang theo trên người tạo thành thứ được gọi là "Du tử", chỉ cần có người trèo đến lưng chừng mà cảm thấy không đủ lực, các nàng sẽ buộc gút du tử, hỗ trợ "Du" lên một đoạn, loại kỹ thuật này, trái lại làm cho người xem phải tán thán không thôi.
(Mình cũng không chắc nhưng du tử ở đây hình như để nói đến một sợi dây đong đưa để kéo lên. 悠 từ du này có nghĩa là đung đưa qua lại lúc lắc một chút)
Có thêm sự hỗ trợ này, dù để đảm bảo an toàn cho con đường sống duy nhất này, dây thừng tối đa chỉ có thể chịu được bốn người leo lên cùng lúc, nhưng thưc tế hiệu suất cũng không tính là giảm xuống, ít nhất tiến độ đã lý tưởng hơn rất nhiều so với trong kế hoạch.
Mọi chuyện đều được tiến hành nước chảy mây trôi, sau khi nhân số đã leo lên được phan nửa, Thiết San Hô cũng vậy từ bên vách núi cười hì hì mà ló đầu lên, công phu của nàng không tệ, khi trèo dây cũng không có bộ dáng cố hết sức, sau khi leo lên liền đi đến bên cạnh ta, cười đùa nói: "Tốt rồi, nhóm người đang chờ ở phía dưới cũng không còn nhiều lắm, phần lớn là những người bị thương, tốc độ của các nàng chậm cho nên leo lên cuối cùng, còn có một nhóm người bọc hậu ở phía trước trại, ngươi..." Nói đến một nửa, ánh mắt của nàng đảo vòng xuống dưới, nói: "Cổ tay của ngươi làm sao vậy?"
"Bị thương lúc leo lên, vết thương bên ngoài mà thôi." Ta thuận miệng nói qua loa, nhớ tới lời hứa hẹn của bản thân lúc trước, liền đứng lên nói: "Phía dưới phần lớn là những người bị thương sao? Vậy ta phải đi xuống đó một chuyến rồi." Nói xong liền cất bước muốn đi, lại bị Thiết San Hô đứng bên cạnh lôi kéo, nàng đảo mắt nói: "Đã như vậy còn muốn làm hảo hán gì chứ? Được rồi được rồi, không phải là muốn đưa người lên sao, tiểu muội ta bán một cái nhân tình, giúp ngươi làm a." Sau đó không để ta kip đáp lời liền chạy đi, lại đu dây trượt xuống.
Nhìn thấy thân ảnh kia nhanh chóng mà trượt xuống, mặc dù trên gương mặt bản thân mang theo nụ cười bất đắc dĩ, chỉ là trong lòng quả nhiên vẫn cảm thấy ấm áp.
Cổ tay đúng là đau, mơ hồ còn có chút vô lực, cho nên nhân tình này ta cũng không khách khí mà nhận lấy, cũng may là không có quá nhiều người bị thương cần được cõng lên, phần lớn vẫn muốn tư mình cố gắng leo lên, trên vách núi trại binh càng ngày càng nhiều, những người ở lại không thể leo lên cũng đã đến sau núi chuẩn bị dò đường, mà đúng lúc này, từ xa xa theo hướng của sơn trại lại bốc lên từng cột khói đặc!
Nhìn thấy cảnh tượng này nhóm người liền trở nên xôn xao, ta đi về phía trước mấy bước, tới bên vách đá dõi mắt nhìn ra xa, phát hiện cột khói đen kia không chỉ đến từ một chỗ, trong lòng lâp tức dâng lên cảm giác không ổn.
Không lâu sau, loại cảm giác không ổn này liền được xác minh, từ một nữ đạo thở hồng hộc leo lên đỉnh núi, trên người còn mang theo những vết thương thấm máu, chúng ta đã biết được tin tức quan binh công trại!
"Những tỷ muội ở lại bọc hậu cũng không nhiều lắm, cho nên cửa chính ở trước trại đã thất thủ! Đại quản sự dẫn dắt người phóng hỏa khắp bốn phía, nói rằng một viên ngói cũng không muốn lưu lại cho quan binh!" Nàng hoảng loạn khóc nói: "Tiền trại thất thủ, hậu trại nhất định là khó giữ được, nhanh! Lúc này phải hành động thật nhanh! Những người ở phía dưới nhất định phải nhanh chóng leo lên, nếu không quan binh kéo đến liền không kịp nữa!"
Theo thanh âm kinh hoảng của nàng, bầu không khí trên bờ núi bỗng nhiên trở nên khẩn trương, có quản sự đứng ra huýt lên một tiếng, những nữ đạo đứng ở lưng chừng núi để hỗ trợ liền hành động nhanh chóng hơn, đến cuối cùng tựa như nhìn thấy cái gì đó, tất cả đều rời khỏi vách đá đang ẩn mình mà đu dây trượt xuống, kéo theo những người trên mặt đất liền nhanh chóng leo lên phía trên.
Các nàng chân trước vừa leo lên, chân sau từ trong rừng cây liền tràn ra một đám người đông nghịt!
Mặc dù khoảng cách cực xa, gần như chỉ có thể nhìn thấy một điểm nhỏ, nhưng dựa vào màu sắc của quần áo vẫn có thể nhận ra được người đang chạy ở phía trước chính là Thiết San Hô, nàng tựa hồ còn đang cõng theo một người, Mục Cửu nương cầm đao đi theo phía sau lưng nàng, mà phía sau các nàng chính là một đám truy binh đang ùn ùn kéo tới, mặc binh giáp thống nhất, giơ cao binh khí tiếng thét rung trời!
"San Hô! Nhanh lên!" Biết rõ nàng không thể nghe thấy được, nhưng vẫn nhịn không được mà cao giọng hô lên một tiếng, Thiết San Hô chạy tới gần, tung người nhảy lên hơn một trượng, bắt lấy dây thừng liền leo lên trên, lúc này nhưng người leo phía trước đã lần lượt lên hết, phía trên nàng đã không còn trở ngại, võ công cũng tốt, chính là thời cơ tốt để nhanh chóng leo lên, nhưng bởi vì trên lưng cõng thêm một người, tốc độ có chút chậm lại.
Mục Cửu nương đứng lại ở phía sau lưng nàng, lại chém ngã vài tên truy binh, thấy Thiết San Hô leo đến một độ cao nhất định, mới thu đao tung người, cũng cùng leo lên.
May mắn chính là nhóm truy binh vội vàng tiến công này tuy rằng truy kích hung ác, chỉ là có lẽ lo ngại sẽ vướng víu, nên không mang theo cung tên, cho nên những người đang leo lên giữa không trung cũng không đến mức trở thành mục tiêu sống, chính là đáng tiếc chúng ta cũng không có cung tên, mặc dù có không ít nữ lâu binh tìm những hòn đá ném xuống, nhưng cũng giống như muối bỏ biển, khó có thể giải vây.
Rất nhanh, cũng có quan binh vọt tới bên dưới vách núi, tựa như đã chém giết đỏ mắt, không chút nghĩ ngợi, nắm lấy dây thừng cũng nhao nhao cùng leo lên!
Ta cũng không lo sợ đám người này thật sự có thể leo lên được, chỉ cần bọn hắn dám thò đầu lên đỉnh núi, tất nhiên cả đám liền sẽ phải thành thành thật thật mà rơi xuống, chỉ là lúc này điều làm cho người ta lo lắng nhất chính là dây thừng đang phải chịu trọng lượng cực hạn, lúc trước nhiều người leo lên như vậy, ít nhiều đã có nhũng chỗ bị mài mòn, lúc này Thiết Mục hai người cộng thêm một người các nàng cứu được nữa là ba, hơn nữa phía dưới còn có một đám nam nhân cao lớn thô kệch làm càn níu kéo, chỉ sợ dây thừng này sẽ không thể chịu nổi!
Người lo lắng đến chuyện này tựa hồ không chỉ có một mình ta, chỉ thấy Mục Cửu nương leo lên khoảng hai trượng, bỗng nhiên dừng lại, nhìn nhìn một đám quan binh ở dưới chân đang bạt mạng muốn leo lên, lại ngẩng đầu nhìn đến Thiết San Hô đã leo lên được một nửa, bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, hàm răng siết chặt, rút đao vung lên một cái, lưỡi đao xoay chuyển, đảo qua sợi dây trên đỉnh đầu của nàng, đem sợi dây thừng thô to này gọn gàng cắt thành hai nửa!
"Không cần!" Thiết San Hô dường như đã phát hiện ra điều khác thường, cúi đầu nhìn xuống, lập tức thốt ra một tiếng bi thương! Sợ nàng mất đi lý trí buông tay rơi xuống, ta lập tức nắm lấy đầu dây phía trên, kiềm chặt vòng quanh cánh tay, nhân lúc nàng còn đang nắm chặt, từ từ kéo lên hai người cùng đoạn dây thừng đã đứt đôi!
Hai người bị kéo lên thân thể vút lên không chưa kịp chuẩn bị, song song ngã xuống bụi cỏ, có người lập tức chạy tới nâng đỡ, người bị thương kia vẫn tốt, chẳng qua là Thiết San Hô tựa như đã mất trí, bò dậy liền muốn chạy về phía vách đá, ta nhanh chóng đi đến gắt gao khống chế nàng, thấy nàng vùng vẫy muốn tránh thoát, dứt khoát cầm lấy đoạn dây thừng kia trói nàng lại, cuối cùng mọi chuyện mới ngừng lại.
"Ngươi có ý gì!" Thấy không thể nhúc nhích được, hai mắt nữ hài đều muốn phun ra lửa: "Trúc Tiêm! Ta chính là chân thành đối đãi với ngươi a, nàng lại còn sớm nói với ngươi tin tức tiêu diệt, thế nào? Ngươi thấy chết mà không cứu còn chưa tính! Ta muốn đi cứu nàng ngươi dựa vào cái gì lại ngăn trở ta!"
"Người tất nhiên là phải cứu." Ta ngồi xuống mặt đất, thở hổn hển hai cái, tận lực bình tâm tĩnh khí mà nói: "Chính là bởi vì phải cứu, mới biết rằng không thể để người cứ như vậy mà đi cứu người."
Sau đó, trời đổ mưa lớn hơn, giống như thác nước, mưa trắng mênh mông bao trùm khắp bốn phía.
Ngay cả như vậy, nhìn theo phương hướng của sơn trại, khói đen dày đặc vẫn bốc lên từng cột.