Hai ngày sau đó, đều trôi qua trong căn phòng ở một góc vắng người của khách điếm.
Đó là một tĩnh thất ở chỗ ngã rẽ, ngăn cách khỏi đám đông ồn ào náo động, là một nơi thích hợp để nghỉ ngơi dưỡng sức.
Thịnh tình của chủ quán không thể chối từ, sau khi sư phụ hỏi rõ nguyên do cũng cảm thấy không cần từ chối, đúng lúc cũng cần một nơi yên tĩnh như vậy, huống chi địa hình ở đầu trấn cũng càng thuận tiện cho người đi lại.
Hôm sau cả ngày đều chìm trong cơn hôn mê, gần như là ngủ cả một ngày, không chỉ bởi vì tiêu hao tất cả sức lực sau một đêm dài đằng đẵng kia, thực tế làbắt đầu từ khi xuất phát một đường đi theoHồng Hoa Quỷ Mẫucho đến nay, kỳ thật đều chưa từng thật sự hảo hảo ngủ ngon giấc, tuy rằng bên ngoài chính là thành thành thật thật, chỉ là trong lòng luôn suy nghĩ quá nhiều, tất nhiên là nghỉ ngơi bất ổn.
Hôm nay tảng đá đã được buông xuống, liền ngủ một giấc hôn thiên hắc địa, trong mơ hồ chỉ nhớ được sư phụ đã từng đánh thức qua một lần, kiểm tra vết thương và uống thuốc, nghe người nói mặc dù có nội thương, chỉ là không có gì đáng ngại, hảo hảo tĩnh dưỡng điều tức là được, nói ta an tâm, những chuyện xảy ra sau đó đều trở nên mơ hồ, xem chừng là vì vừa ngã đầu xuống lại trầm trầm ngủ thiếp đi.
Hôm sau liền chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, tuy rằng còn có chút hôn mê vô lực, chỉ là rốt cuộc phần lớn vẫn là thanh tỉnh, nghĩ đến những lời sư phụ đã nói hôm qua, không dám chậm trễ, ngồi trên giường liền bắt đầu vận công, tiến hành thực hiện thuật điều tức hai lần, tới gần buổi trưa, sư phụ nhanh nhẹn bước vào, vẫn làkiểm tra vết thương và uống thuốc, dặn dò một vài việc cầnchú ý kiêng kị trước khi khỏi hẳn, lại tán gẫu về chuyện củaHồng Hoa Quỷ Mẫukia trong chốc lát, cho đến khi hoàng hôn buông xuống, cũng giống như khi bước vào, nhẹ nhàng lướt đi, gian phòng nàyngoại trừ ta, người ngoài vốn không thể nào phát hiện ra.
Không có mở miệng giữ sư phụ lại dùng bữa, bởi vì biết rõ ràng, người còn nghĩ đến Luyện nhi.
Ta rất rõ ràng, chỉ vì bản thân ta cũng nghĩ đến Luyện nhi.
Trọn vẹn hai ngày rồi, đều chưa từng nhìn thấy nàng xuất hiện ở trước mặt ta, ngày đầu tiên chìm trong hôn hôn trầm trầm liền thôi, ngày thứ hai, vốn tưởng rằng khi nhìn thấy sư phụ đồng thời cũng có thể nhìn thấy nàng, nhưng bất đắc dĩ sự thật lại làm cho người ta thất vọng.
Lại một đêm trôi quanhư vậy, đợi đến ngày thứ ba, sư phụ đúng hạn bước đến, sau lưng vẫn không có bóng người đang chờ mong kia, ta liền nhịn không nổi, nhân lúc uống thuốc, tìm cơ hội thích hợp, mở miệng nói: "Sư phụ, hai ngày này Luyện nhi...Thế nào? Sao vẫn luôn không thấy nàng, nàng không sao chứ?"
Lúc này sư phụ đang đứng ởbên chậu đồng, liền dùng nước sạch rửa đi những cặn đen còn sót lại trong bình sứ, nghe thấy cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Cũng không có gì, đứa nhỏ kia dường như là bị thương một chút, bất quá cũng không có nặng như con, lại có nền tảng nội lực tốt, điều tức một chút, qua một đêm cũng không có việc gì nữa, chỉ là..." Nói xong, không biết vì sao lại lộ ra chút trầm ngâm.
"Chỉ là như thế nào?" Không khỏi liền cảm thấy có chút bận tâm.
"Con a, sốt ruột cái gì?" Để bình sứ xuống, sư phụ đang lau nước đọng trên tay nhìn thấy ta gấp gáp, liền cười rộ lên: "Kỳ thật cũng xem như là chuyện tốt, từ khi Luyện nhi tập võ đến nay, chưa bao giờ gặp qua đối thủ, giáo huấn nàng một câu 'sơn ngoại hữu sơn' nhiều hơn một chút cũng không sao, thật ra hôm nay bản thân bị tổn thất nặng, tựa như có chỗ lĩnh ngộ, hai ngày này ta thấy nàng không cần hối thúc cũng chủ động luyện công, còn dụng tâm hơn rất nhiều so với trước đây, trái lạisinh ra vài phần tâm tư cảm tạ đối với Hồng Hoa Quỷ Mẫua."
(Núi cao còn có núi khác cao hơn)
"Ah, thì ra là như vậy, vậy là tốt rồi, liền tốt..." Thuận miệng phụ họa, trong lòng nhẹ nhõmnhưng đồng thời, lại mơ hồ cảm thấy thất lạc.
Nàng an nhiên không có việc gì, đương nhiên thật sự là rất tốt, biết nhận lấy giáo huấn mà dụng tâm luyện võ, cũng là chuyện làm cho người cảm thấy rất vui mừng, chỉ là...Chỉ là lúc này, nàng thà rằng mỗi ngày luyện công, cũng không muốn xuống núi gặp ta một lần, lại có thể nào...Không khiến cho người ta sinh ra cảm giác buồn lòng...
Xem ra đêm hôm đó cũng không phải là bản thân suy nghĩ quá nhiều, mà là nàng thật sự có khúc mắc gì đó a.
"...Vậy, sư phụ, Tiêm nhi có vài lời, muốn nói với Luyện nhi, có thể làm phiền ngườikhi trở về nhắn lại cho nàngđược hay không?" Nàng cũng không muốn đến, chỉ có thể để ta chủ động, người khác không thể làm thay, mở lời trước một tiếng cũng tốt, nếu không dựa theo tính khí kia càng kéo dài lại càng không thỏa đáng.
Nhưng không ngờ, phản ứngcủa sư phụ sau đó, thế nhưng lại làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc.
"Thật là đúng lúc." Chỉ thấy người nhướng mày, tựa như vừa nhớ ra thứ gì đó, chợt nói: "Con không nhắc tới, vi sư cũng gần như quên mất rồi, khi rời đi, đứa nhỏ kia cũng nói là có lời muốn ta hỏi con một chuyện."
Mặc dù hoàn toàn không nghĩ tới sư phụ sẽ nói ra một câu như vậy, chỉ là cũng không ảnh hưởng đến sự vui mừng trong lòng: "Ah, thật sao? Luyện nhi có lời gìhỏi?"
"Đừng ngồi dậy, sao hôm nay con lại thiếu kiên nhẫn như vậy? Coi chừng động đến vết thương!" Sư phụ lau tay, hai bước đi tới ấn ta dựa lại trên giường, lại thuận thế nghiêng người ngồi xuống bên cạnh giường, mới chậm rãi mở miệng nói: "Kỳ thật, chuyện này, không chỉ là Luyện nhi muốn biết, hai ngày này vi sư cũng vẫn muốn tìm một cơ hội, hảo hảo hỏi ý định sau này của con một chút."
"Ý định?" Nghi hoặc mà lập lại một lần, bỗng nhiên, dương như đã tỉnh ngộ ra.
"Đúng vậy, ý định." Quả nhiên, câu nói tiếp theo của sư phụ, cùng giống hệt như trong dự đoán: "Tiêm nhi, tuy rằng lần này là vì một chuyện vô tình ngoài ý muốn, chỉ là cuối cùng con cũng đã trở về rồi, hôm nay mọi chuyện đều đã kết thúc, sắp tới sẽ có ý định thế nào? Là sẽ lưu lại trải qua cuộc sống ba thầy trò như trước kia, hay là...Vẫnsẽ muốn rời đi?"
Là lưu lại, hay là sẽ rời đi.
Nhất thời trầm mặc, chỉ là cúi đầu xuống, khe khẽ hít vào một hơi, lại chậm rãi thở ra, mặc dù sắc mặt có thể duy trì sự bình tĩnh như nước, thếnhưng bất đắc dĩ trong lòng lại không thể.
Từ biệt mấy năm, khi đang ở hai nơi khác nhau, mặc dù là ngày đêm nhung nhớ, chỉ là cuối cùng vẫn phải tự kiềm chế, vẫn luôn chưa từng dung túng bản thân động tâm tư trở về, chỉ vì rõ ràng chưa thể khống chế được ngọn lửa kia, trở về cũng chỉ có thể là hại người hại mình, nhưng mà...
Nhưng mà, chờ đến khi thật sự trở về nơi đây, thật sự gặp được âm dung tiếu mạo đã lâu không thấy của sư phụ, ý thức được sẽ không cònxa xôi cách nhau ngàn dặm cùng với Luyện nhi, lại liền không có cách nào, vô pháp kiềm chế bản thân, nơi tĩnh mịch ẩn trong núi sâu ở Tây Nhạc kia, mới chính là nơi dung thân của đời này, là sự tồn tại gần gũi càng giống với một gia đình...
(Giọng nói và nụ cười)
Muốn về nhà, muốn về bên cạnh ngườinhà, cái gì hại người hại mình, quản những chuyện đó làm gì, lẽ nào không thể dung túng bản thânchỉ một lần này thôi đừng lại suy nghĩ quá nhiều, chuyện tương lai tạm gác lại để đến tương lai lại quan tâm?
Sự hấp dẫn lớn như vậy, ý niệm này lặp đi lặp lại reo lêntrong đầu, quanh quẩn qua lại, trái tim dường như lại bắt đầu trở nên bướng bỉnh, ta mãnh liệt cắn răng ngẩng đầu lên, câu trả lời muốn lưu lại đã đến bên đầu lưỡi, chỉ cần hé mở hàm răngra, là có thể dễ dàngthốt ra.
Chỉ là cuối cùng, lại làm động tác nuốt xuống.
Sau khinuốt xuống, ta nhìn sư phụ, áy náy hồi đáp: "Trước đó, phụ thân bịHồng Hoa Quỷ Mẫu làm bị thương một chân...Cho nên..."
Có lẽ là có thể dung túng bản thân tùy hứng, thậm chí có thể thuyết phục bản thân không cần để ý đến hậu quả không cần suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ là dù cho đã đến một bước này, lại không có khả năng lưu lại, tuy rằng cũng không phảilà nhân vật có lời hứa đáng giá nghìn vàng gì đó, nhưng mà tương tâm tỷ tâm, ta nghĩ vô pháp bỏ mặc không quan tâm đến người đang bị gãy chân kia, mặc kệ hắn tự sinh tự diệt.
(Đầy đủ là Tri kỷ tri bỉ, tương tâm tỷ tâm: Biết mình phải biết người ta, đem lòng mình để suy ra lòng người.)
Hắn đã từng tràn đầy mồ hôi mà lôi kéo cánh tay của ta, hỏi đi hỏi lại muốn được xác nhận, thật sự rất nhanh sẽ trở lại sao? Ta nói với hắn, yên tâm đi, cha.
"Thật xin lỗi sư phụ, chờ sắp xếp xong mọi thứ, con nhất định..." Không biết vì sao lại vội vàng giải thích, có lẽ đối tượng muốn giải thích không phải ai khác, mà chính là bản thân mình: "Con nhất định, sẽ nhanh chóng trở về!"
"Không vội, không vội." Kỳ thật hôm qua, khi đang tán gẫu những chuyện có liên quan đếnHồng Hoa Quỷ Mẫu, sư phụ liền đã nghe ra không ít chuyện, cho nên lúc này không cần biện bạch quá nhiều, thần sắc của người ung dung mà vuốt ve đầu của ta nói: "Có lẽ vi sư cũng đã đoán được, dù sao làm nữ nhi của người ta, chút tấm lòng như vậy cũng không có, đó mới không phải là đồ đệ của Lăng Mộ Hoa ta."
Chỉ là sau đó, lời nói liền xoay chuyển, người giống như tùy ý mà thở dài một tiếng, nói: "Chỉ là Luyện nhi đứa nhỏ kia, e là phải thất vọng rồi..."
"Luyện nhi nàng..." Do dự một chút, vẫn là cẩn thận từng li từng tí mà mở miệng: "Nàng hy vọngcon trở về sao?"
Do dự, là bởi vì chính mình cũng không biết đang mong đợi đáp ánnhư thế nào, dù đáp án như thế nào cũng là khó chịu, nếu như nàng hy vọng, ta lại phải làm cho nàng thất vọng rồi...Nếu như nàng không hy vọng, thật sự là làm sao có thể chịu nổi...
Ngay cả như vậy, vẫn là hy vọng có thể được biết rõ, nhân tâm cố tình chính là mâu thuẫnnhư vậy.
"Con cũng không phải không hiểu, tính tình kia của nàng, ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại không biết nghĩ như thế nào, theo ta thấy a, nàng không muốn cùng ta đi gặp con, chính là hy vọng con sẽ trở về gặp nàng."
Sau đó, cũng không tiếp tục đề tài này nữa, nói đến chút chuyện, đều là những chuyện không quan trọng, ít nhất đối với ta mà nói là như vậy.
Khi sắc trời buông xuống, sư phụ liền như mọi khi mà rời đi, chỗ bất đồng chính là, lần này, người mang theo một tin tức có lẽ sẽ làm cho Luyện nhi rất thất vọng , cho dù rất không nguyện ý, nhưngcũng vô pháp ngăn cản, đó căn bản là chuyện ta đã quyết ý.
Trong đêm đó, vẫn luôn chìm vào một giấc mộng.
Thực sự không phải là mộtgiấc mộng đẹp gì, may mắn cũng không phải là ác mộng, bất quá là những đoạn ký ức ngắn ngủi vun vặt trước kia, trong mộng là khung cảnh vào ban đêm cùng với đàn sói, còn có một tiếng gió vẫn luôn lặp lại vang lên bên tai, nói: "Ta đối với ngươi, sẽ không gặp, không tiễn, thẳng đến khi ngươi trở về và không bao giờ rời đi nữa mới thôi! Nhớ thật kỹ cho ta!"
Khi mở mắt ra, ngoài cửa sổ đã trở nên mờ trắng, bóng tối dần dần mỏng đi, chính làlúc bình minh, sững sờ nằm ở trên giường, trong tai tựa như vẫn còntồn tại dư âm kia, bỗng nhiên liền hiểu được, sự im lặng không đáp lại kia, kỳ thật cũng không phải là hờn dỗi, cũng không phải là trong lòng còn có khúc mắc gì khác.
Ta đã quên mất, mà nàng lại dùng sự trầm mặc để nhắc nhở, ta bây giờ, còn chưa có tư cách để gặp nàng.
Không hơn.