Từ phương diện nào đó mà nói, khi Luyện nhi tức giận cũng không quá dọa người, nàng muốn tỏ vẻ cường thế, chỉ là nàng không bao giờ bởi vì muốntỏ vẻ cường thế mà nói những lời dối trá, nàng là rất nghiêm túc, sau mỗi một câu nói ra đều quyết tâm biến thành hành động, chỉ cần thời cơ thích hợp.
Chính là bởi vì hiểu rõ, cho nên mới biết được phân lượng trong những câu ngoan thoại vừa rồi của nàng.
...Có đáng không?
Tình trạng hỗn loạn trong nội tâm nhanh chóng vỡ tan như thủy triều rút xuống, trong tiếng gió rít gào, đầu óc khôi phục sự thanh minh, ta nghĩ có lẽ bản thân cũng đã bị rung động, nhất thời cũng không biết nên nói như thế nào, chỉ bình tĩnh nhìn người thiếu nữ vẫn mang nụ cười lạnh kia, lại nhìn không bao lâu, liền bởi vì hai mắt đau rát mà nhíu mày quay đầu đi, nhắm mắt lại lệ liền rơi xuống.
Nhưng mà, hành động này tựa như đã tạo thành một hiểu lầmnho nhỏ.
"Này ——" Một lát sau, khi thanh âm của thiếu nữ vang lên một lần nữa, không biết có nghe lầmhay không, sự lạnh lẽo âm u trong đó đã vơi đi rất nhiều, lại thêm vào một chút...Lúng túng luống cuống: "Ngươi, đang yên đang lành, khóc cái gì? Trước đó vài ngày cũng vậy, một mình đi ra bên ngoài rơi lệ, tại sao càng sống càng như hài tử vậy? Khi còn nhỏ cũng không phải như vậy, nếu như không thích chặt đầu vậy nói ra là được, này!"
Rơi lệ là phản ứng sinh lý khi trong mắt có cát, hoặc cũng có xen lẫn một chút tâm tình ở trong đó, vô luận như thế nào, một câu nói này của nàng đem tất cả mọi tâm tình đều đánh tan, gần như liền phải nín khóc mỉm cười, lại sợ chọc giận đến nàng, chỉ có thể cố gắng nhịn xuống, nhắm mắt quay đầu lại hỏi một câu: "Luyện nhi, ống tay áo của ngươi còn sạch sẽ không?"
"Làm cái gì? Thời tiết quái quỷ này, làm sao còn có thể nói làsạch sẽ?" Câu trả lời rất tức giận, bàn tay đang dò dẫm lại bị người kia cầm lấy.
"Chỉ sạch sẽ hơn so với ta là được," Từ từ nhắm hai mắt cười khổ nói, tự mình nâng cánh tay lên, không cần nhìn cũng cảm nhận được trên đó dính đầy cát bụi, hiện tại toàn thân ước chừng đều là tình trạng như vậy a, thật không biết có bao nhiêu chật vật: "Không thể lau mắt, không mở ra được, giúp ta một chút có được không?"
Bên tai vang lênmột tiếng hừ lạnh, dường như không kiên nhẫn, trên mặt lại lập tức có xúc cảm nhồn nhột.
Động tác của Luyện nhi có chút lung tung, hẳn là không quen, trái một chút phải một chút, lực đạo lại vô cùng nhẹ nhàng, nhất là những nơi gần hai mắt, dịu dàng đến mức có thể rõ ràng cảm nhận được đầu ngón tay đến gần hàng mi, lướt nhẹ qua.
Lý trí đang nhắc nhở rằng phải nhanh lên một chút, trước mắt là cục diện cửu tử nhất sinh, chúng ta đều đang mắc kẹt trong vùng cát chảy mênh mông có thể nuốt chửng người này, bên cạnh lại có sự trợ giúp của hắc phong, mặc dù bước tiếp theo còn chưa biết nên làm như thế nào, nhưng màthời gian từng giây từng phút quý giá không nên bị lãng phínhư vậy, cái giá phải trả cho loại thân mật này chính là sinh mệnh, ngươi không nên tham luyến.
Nhưng chẳng qua là nâng gươngmặt lên, yên lặng để nàng lau chùilung tung, không nói tiếng nào.
Luyện nhi cũng không nói tiếng nào, tựa như đối với công việc này thập phần chăm chú, qua một hồi lâu, xúc cảm nhu hòa mới rời khỏi khuôn mặt, nghe thấy nàng thản nhiên nói: "Được rồi, ngươi mở mắt thử xem."
Mở mắt ra, tâm trí liền trở về tới thực tế.
Không còn mơ hồ nữa, ánh mắt thanh minh, tình thế nghiêm trọng liền bày ra trước mắt, bão cát vẫn vậy, so với khốn cảnh lúc trước, lúc này bên cạnh xuất hiện thêm một người lại để cho bản thân lo lắng không thôi.
Luyện nhi kéo ta lên một chút, chính nàng lại lún xuống rất nhiều, nhìn thấy hai chân đã hoàn toàn lún vào trong cát, theo lý thuyết thậm chí sẽ có thể lún xuống càng sâu, chẳng qua là không biết nàng dùng biện pháp gì, thân thể lại lún xuống không đáng kể, lúc này lún sâu như vậy, chỉ e rằng phần lớn là do khi cúu người vừa rồi.
"Luyện nhi, ngươi..." Trong lòng vừa cảm động, lại vừa tò mò, không biết nàng dùng cách nào để không lún xuống thêm nữa,đây có lẽ chính là nguyên nhân khiến cho nàng không lo sợ? Khi vừa hé miệng muốn hỏi, lại chú ý tới nơi nàng đáp xuống, trong phút chốc trong lòng liền hiểu rõ, không khỏi nâng trán sửa lời nói: "Ngươi, ngươi sao...Lại dùng thùng nước để lót dưới chân sao?"
Không sai, nơi nàng đang đứng, chính là nơi của giá gỗ cột thùng nước kia, thứ ta vất vả dốc hết sức muốn giữ lại cho bọn họ, là nguồn gốc để duy trì sinh mệnh trong sa mạc, lúc này lại bị nàng công khai đặt ở dưới chân, đạp vào trong cát chảy.
"Ân, lúc trước khi ta đi tới, thấy nó nằmtrên mặt cát, cảm thấy có thể đỡ được người, liền đáp trên đó." Nàng lại không cảm thấy có cái gì không đúng, còn giải thích có đạo lý rõ ràng: "Tuy rằng kỳ thật hiệu quả cũng chỉ tầm thường, nhưng cũng tốt hơn là trực tiếp rơi vào trong vùng cát này đi? Làm sao vậy?"
"...Không, không có gì."
Bất đắc dĩ vuốt vuốt nếp nhăn giữa hàng lông mày, trong lòng hiểu được đây là chuyện đúng đắn, Luyện nhi nàng không hiểu cái gì là sức nổi bề mặt, chỉ là hành động lần này không thể nghi ngờ chính là thập phần thông minh, chẳng qua là bản thân không thể không cảm thấy có chút bất lực, vì vậy sau một câu phủ định, lại thuận miệng nói ra những lờiđang suy nghĩ trong đầu: "Kỳ thật Luyện nhi...Thay vì cúu ta ngươi hẳn là nên cúu lấy thùng nước này liền thực tế hữu dụng hơn..."
Câu này cũng không có hàm ý gì khác, chỉ cảm thấy xuất phát từ đại cục, lẽ ra nên làmnhư vậy, mặc dù có chút kỳ quái khi mình lại lãnh huyết với bản thân như vậy.
Không ngờ lời này vừa nói ra khỏi miệng, áp khí xung quanh liền thấp xuống, thậm chí có thể hoảng hốt mà cảm nhận được sựlạnh lẽo vô hình đang lan tràn.
Ta có chút kinh hãi, mới nhận ra những lời nói này vô tình đem một mảnh hảo tâm của Luyện nhi trở thành hành độngvô tâm vô phế, chợt cảm thấy không ổn, nắm chặt lấy tay nàng, nhân lúc tiểu sát tinh còn chưa có phát tác, liền nói: "Đúng rồi, Luyện nhi, không có nhiều thời gian, ngươi tiến đến thoải mái như vậy, liền đã nghĩ có thể thoát ra như thế nào sao?"
Sự thay đổi chủ đề này rất khiên cưỡng, bất quá xác thực trước mắt đây mới chính là chủ đề quan trong nhất, dù cho lúc này gió đã yếu đi một chút, chỉ là sức hút của cát chảy vẫn còn, ngay cả khi ta nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, cũng không thể làm cho bản thân dừng lún xuống một chút nữa, nếu tiếp tục như vậy, một lần nữa bị cát chảy nuốt chửng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Có lẽ cũng hiểu được chuyện này, Luyện nhi mặc dù không vui, chỉ là quả nhiên không có phát tác, chẳng qua là dùng mặt lạnh không nói lời nào, nhưng lại cúi người xuống, tiếp tục tác động đến cát vàngbên cạnh ta, từng chút một kéo người lên.
Lo lắng lại chọc giận nàng, cho nên lúc đầu cũng không lên tiếng, chỉ lặng lẽ cắn môi phối hợp với động tác của nàng, nhưng mà khi nhìn thấy bản thân từng chút một thoát ra ngoài lại khiến cho nàng lún xuống tùng chút một, làm sao có thể tiếp tục phối hợp nữa? Cũng không quan tâm đến chuyện có thể làm cho nàng tức giận hay không, ta nắm lấy Luyện nhi ngăn cản hành động của nàng, vội lên tiếng: "Ngươi trước nói cho rõ ràng, cuối cùng là nghĩ ra biện pháp gì? Không cần nói với ta ngươi đến đây chẳng qua là muốn đồng quy vu tận, làm như vậy vốn cũng không có hũu ích gì!"
Lúc này nàng mới ngẩng lên, nghiêm mặt nói: "Ta là tới giúp ngươi đi ra ngoài a."
"Cho nên?" Ta nhíu mày hỏi ngược lại, cảm thấy cuộc nói chuyện này còn chưa chạm đến vấn đề mấu chốt.
Vẫn luôn tự xưng là hiểu rõ nàng, nhưng giờ khắc này lại thật sự không biết nàng đang nghĩ thế nào, còn muốn tiếp tục truy vấn, Luyện nhi đã tránh khỏi cái nắm bắt không xem là hữu lực của ta, lại đột nhiên tiến đến gần, vươn hai tay ra luồng dưới hai cánh tay của ta mà ôm lấy ta, ôm thật sát, gương mặt vẫn luôn lạnh lùng đột nhiên lại hiện lên thần sắc tựa tiếu phi tiếu.
Sau đó, nàng nói tiếp: "Cho nên những chuyện còn lại, ta mới không thèm quan tâm."
Chiều cao của chúng ta vốn không chênh lệch lắm, chỉ là giờ phút này nửa thân người bản thân chôn ở trong cát, nói chuyện với nàng trong khoảng cách gần như vậy, liền có chút khí thế khi nhìn từ trên cao xuống, ta bỗng nhiên thất thần một chút, mới lĩnh ngộ được ý tứ trong lời nói kia, trong lòng căng thẳng, còn hoài nghi có lẽ là chính mình đã hiểu sai, chờ đến khi mở to đôi mắt lại muốn nói gì đó, cũng là đã chậm.
"Không sai." Cánh tay bên người càng siết chặt, ánh mắt bỗng nhiên lay động, trong chốc lát, cảm giác được ngườithiếu nữ trước mắt mỉm cười thập phần giảo hoạt: "Ta là tới giúp ngươi đi ra ngoài, về phần tiếp theo ta làm sao để thoát ra ngoài, liền để cho ngươi đến nghĩ biện pháp!"
Bỗng nhiên trời đất quay cuồng, chỉ cảm thấy bị một cỗ lực đạo đột nhiên nâng lên, nhẹ nhàng ném ra ngoài!
Trong khoảnh khắc đó, quả thật là muốn nắm chặt lấy nàng hung hăng mắng cho một trận!
Nhưng lại không thể nắm lấy nàng, sau một dao động nhanh như tia lửa xẹt ra từ viên đá đánh lửa tầm nhìn liền cách xa dung nhan kia, tiếng gió rung động bên tai, quay đầu lại nhìn thấy một thanh trường kiếmđứng thẳng trong cát vàng phía xa xa, trong cát bụi tung bay càng ngày càng rõ ràng, bản thân ngã về phía đó, lấy kiếm là mốc giới, trước là cát chảy sau là đất bằng, thanh kiếm càng là không hề hấn gì, ngay từ đầu nàng hẳn là đã có kế hoạch này!
Một hơi thở nghẹn trong lồng ngực, chỉ là lập tức nuốt xuống, nhanh chóng điều chỉnh hô hấp, động tác của Luyện nhi làm liền mạch, chỉ là đem một người từ trong cát lôi ra phải hao tổn quá nhiều sức lực, cho nên cuối cùng ném đi không đủ xa, chưa tới mốc giới thanh kiếm đã bắt đầu rơi xuống, thời cơ tức thìtrôi qua, sinh khí thì sinh khí, nhưng làm sao có thể làm uổng phí một phen khổ tâm của nàng?
Ta vội vàng xoay chuyển hông giữa không trung, trước khi rơi xuống đất liền đoạt lại quyền khống chế thân thể, cả thân thể hướng về phía mặt cát bằng phẳng, trong thoáng chốc khi tiếp xúc với mặt cát vàng liền nén hơi liên tục tung ra hai chưởng, đánh thẳng vào bề mặt cát chảy kia, lại mượn phản lực mà đề khí tung người lên, cơ hồ là trượt người lướt qua bề mặt cát chảy một khoảng, rốt cuộc mới có thể ném mình về phía sau thanh trường kiếm.
Sau khi ngã đến bên thanh trường kiếm, lại lăn hai vòng mới có thể dừng lại được, dưới thân vẫn là cát vàng, nhưng không còn sự mềm mịn dị thường kia nữa.
Nhưng lại không có nửa điểm cảm giác an toàn, lảo đảo không kịp hoàn toàn ổn định liền bò dậy, trước tiên ta quay đầu nhìn vế phía cách đó mấy trượng, những gì nhìn thấy lại làm cho người ta giống như rơi vào hầm băng.
Phía bên kia, động tác ném người đi gần như làm cho nàng bị lún xuống hơn phân nửa, giờ phút này xa xa chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng trắng bị chôn trong cát, sâu quá ngực, gần như là cảnh tượng lúc trước lại đươc tái hiện nguyên dạng, chỉ có nhân vật đã bị đảo lộn.
Khi bản thân mắc kẹt trong đó, ta cảm nhận được bản thân đã rơi vào tử cục vô pháp xoay chuyển, chỉ là hiện tại...
Phải nghĩ ra biện pháp!
Nhất định phải nghĩ ra biện pháp!
Ta cho rằng bản thân sẽ cố gắng hết sức để xếp lại bộ não của mình, gấp thành bộ dáng kiến bò xoay quanh trên lò lửa, nhưng mà lại không có, thậm chí ngay cả do dự hần như cũng không có, thân thể lại bắt đầu hành động.
Dưới loại tình huống này muốn cứu người thoát hiểm ấy, phương pháp căn bản nhất chính là dùng dây, yêu cầu chính là phải có một sợi dây thừng đủ dài đủ chắc, chỉ là đúng như phán đoán lúc trước, muốn trở về tìm dụng cụ nhất định là không còn kịp rồi, huống chi mình không phải là Luyện nhi, vốn không thể đảm bảo có thể nhanh chóng tìm đúng phương hướng trong cơn bão cát này, cho nên con đường này là không thể đi được.
Nếu như vậy, tại sao không tìm kiếm vật liệu ngay tại đây!
Lúc này khoảng cách với Luyện nhi có lẽ là hơn mười mét, trước tiên ta cởi dây đai ở thắt lưng xuống, rút trường kiếm thuận thế cắt thành hai mảnh, cột thành một nút thắt thật chặt, lại cởi những mảnh vải vẫn luôn quấn chặt trên tay chân để phòng tránh cát bụi xuống.
Ngay cả như vậy vẫn là còn thiếu rất nhiều, gió quá lớn, đem dây lưng đã được cột chắc ngậm vào trong miệng, liền không chút do dự mà bắt đầu cởi quần áo trên người, áo lông cáo ngắn chống lạnh lúc này chẳng qua chỉ là vật vô dụng, cởi xuống ném trên mặt đất, trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn khi bên trong bản thân đang mặc thường phục của nữ tử, y phục bằng lụa và thổ cẩm tuy không phải là vật liệu lý tưởng nhất, nhưng cũng xem như tạm được.
Đứng ngược chiều gió thổi mạnh mở rộng tấm áo khoác ngoài ta, vung thanh kiếm lên, dựa theo chiều dài lớn nhất mà cắt thành ba đoạn, cột chặt với đoạn thắt lưng đang ngậm trong miệng, lại cởi trung y ra mà làm theo giống như vậy, chỉ một lát sau liền nối thành một sợi dây thừng dài, ta cầm trong tay cân nhắc một chút, lại nhìn về phía Luyện nhi ở đầu bên kia một lần, không dám lo nghĩ, chỉ đánh giá chiều dài và khoảng cách một cái, cảm thấy còn chưa đủ, liền quyết đoán ngay cả tấm áo lót thiếp thân cuối cùng cũng cởi xuống, cũng cắt ra, thắt lại cùng nhau.
Gió lớn cuốn theo cát mịn đánh thẳng lên tấm lưng trần, da thịt không che không chắn tựa như đang bị giấy ráp đánh bóng, cong người, cố gắng bỏ qua loại cảm giác nóng rát đau đớn này, ta nhanh chóng mà cẩn thận kiểm tra từng đầu gút này một lần cuối cùng, sau khi xác định sẽ không bị bung ra, mới hướng về phía vùng cát chảy bên kia đề khí hô to một tiếng: "Luyện nhi! Bắt lấy!" Vận nội lực gắng sức vung tay, đem sợi dây thừng này ném tới!
Vốn còn lo sợ khoảng cách quá xa sẽ ném không đúng chỗ, nhưng mà nhờ nắm bắt được hướng gió, nó một đường giống như ngân xà phá không mà tới, cuối cùng vững vàng rơi trên mặt cát, rõ ràng chỉ cách nơi mục tiêu vài tấc!
(Con rắn bạc)
Trong lòng cảm thấy vui vẻ, tiếp theo lại khẽ giật mình, người thiếu nữ trong hố cát kia cũng không biết vì sao, lại vẫn không nhúc nhích, bàn tay cũng không có duỗi ra.
"Luyện nhi!" Không hiểu đã xảy ra chuyện gì, lại nhìn thấy đầu sợi dây bị cơn gió thổi tới làm chệch hướng đi một chút, ta khẩn trương nói: "Luyện nhi ngươi làm sao vậy? Bắt lấu đầu dây kia a! Không nhìn thấy sao!"
Lại gọi một lần nữa, thiếu nữ trong hố cát mới bắt đầu chuyển động, tựa như vừa tỉnh lại sau sơn ác mộng, nhìn thấy nàng có thể với tay nắm chặt lấy, một tảng đá lớn trong lòng mới rơi xuống đất, lo sợ nàng không biết nặng nhẹ, lại đề khí hô lớn một tiếng: "Đừng nóng vội! Cẩn thận coi chừng đứt dây, chúng ta từ từ sẽ đến, được không?" Thấy nàng gật đầu, lúc này ta mới bắt đầu chậm rãi dùng lực.
Cho dù Luyện nhi có nhẹ đến thế nào thì cũng là người, cộng thêm lực hút của cát chảy, trọng lượng ở đầu kia là không thể khinh thường, mà sợi dây làm bằng quần áo có một yếu điểm đó chính là khả năng chịu lực của vật liệu không đồng đều, vạn nhất dùng lực quá đột nhiên xác thực có thể làm cho vị trí yếu nhất bị đứt đoạn, đó là kết quả vô luận như thế nào ta cũng không thể tiếp nhận được, cho nên chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí mà dùng miên lực xảo kình, từng chút một kéo nàng lên mới xem như an toàn.
(Lực nhẹ nhàng nhưng liên tục khéo léo)
Vốn lo lắng là bão cát quá lớn sẽ không thể giải thích rõ, tính cách Luyện nhi nóng nảy có thể sẽ không hiểu được nổi khổ tâm này, may mà nàng cũng không sốt ruột, vẫn luôn phối hợp cùng ta mà phát lực đẩy lên, từng tấc một thoát ra khỏi vùng cát chảy đang cắn chặt người kia.
Mà khi quá trình này tiếp tục kéo dài, những mối thắt kia cũng càng siết chặt hơn, tiếng vải vóc xoắn chặt siết lại truyền vào trong tai, làm cho người ta dâng lên một loại cảm giác sợ hãi.
Đúng vào lúc này, dường như còn ngại không đủ loạn, trong gió mang theo một chút thanh âm gì đó.
Người phát hiện ra đầu tiên chính là Luyện nhi, ta thấy động tác của nàng dừng lại một chút, tựa như cũng mơ hồ sững sốt một chút, sau đó ánh mắt ném về một nơi rất xa ở phía sau lưng ta, lúc này bản thân mới xem như là chú ý đến thanh âm trong gió, đó là những tiếng kêu gọi mơ hồ, đang dần dần đến gần, tựa như không chỉ có một người.
Trong lòng nhanh chóng làm ra phán đoán, hẳn là nhóm người của Thiết lão gia tử.
Nếu như bọn họ đến sớm, chắc chắn sẽ làm cho người ta vui mừng khôn xiết, chỉ là hiện tại...Cảm giác lạnh lẽo cùng đau đớn chạm thẳng vào da thịt nhắc nhở trạng thái của thân thể vào lúc này, ta cắn chặt môi, quyết định bỏ qua tất cả mọi nhân tố bên ngoài, chuyên tâm tiếp tục động tác trên tay, mọi thứ bị nhìn thấy cũng sẽ không lột da mất, đầu bên kia chính là có liên quan đến sinh mệnh của Luyện nhi, dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng không đáng nhắc dến.
Nhưng mà quyết định này lại không có cách nào để truyền đạt cho người bên kia biết rõ, ta không khẩn trương, Luyện nhi tựa hồ lại rất nóng nảy, động tác phát lực thoát thân càng mạnh hơn, sợi dây vải rung động càng trở nên lợi hại hơn, ta lo lắng không thôi, cũng bất chấp mà tiến tới phía trước, liền gọi một tiếng bảo nàng chậm lại một chút, không ngờ càng kêu gọi, nàng lại càng vùng thoát nhanh hơn.
Mà tiếng kêu ở phía sau lưng cũng càng lúc càng gần, nếu như không phải là có bão cát che chắn, chỉ e là đã sớm tiến vào trong ánh mắt của bọn họ.
Rốt cuộc, khi tiếng kêu gọi biến thành thanh âm có thể nghe thấy rõ ràng, Luyện nhi giống như không thể chịu được nữa, bỗng nhiên nhảy vọt lên, từ trong hố cát tung người thoát thân, mà đồng thời, sợi dây quần áo nhỏ dưới đại lực lôi kéo của nàng cũng chịu không nổi nữa, phát ra một tiếng xoạt lớn!
Giờ khắc này nhịp tim gần như là dừng lại, nhìn thấy người kia mượn lức kéo cuối củng trước khi đứt dây mà phi thân lên, giống như cầu vồng kinh thiên phá không mà đến, thế lực vô cùng thần tốc, đảo mắt một cái đã vững vàng đáp xuống trước mặt.
Những chuyển biến cuối cùng phát sinh quá nhanh, ta có chút nắm bắt không kịp, thấy nàng ổn định đáp xuống mới thở phào nhẹ nhõm, vừa định mở miệng muốn nói gì đó, lại bỗng nhiên đã rơi vào trong một cái ôm.
Trên người Luyện nhi tất nhiên đều là cát bụi, nhưng kỳ lạ là không làm cấn đến người, có lẽ là đứng trong gió qua âu, cảm giác trong lồng ngực này phi thường ấm áp, nàng ôm lấy ta, tay kia rút thanh trường kiếm trong cát lên, lạnh lùng nói: "Đừng tới đây!"
Còn nhớ rõ khi đó, thanh âm của nàng là hoàn toàn lạnh đến thấu xương, mang đến cho người ta cảm giác đáng sợ cùng tối tăm, e rằng làm cho bão cát mờ mịt nơi này cũng phải kiên nể.
"Ai dám tới đây, ta lập tức móc mắt hắn! Cắt lưỡi hắn! Cắt đứt ngón tay hắn! Luyện Nghê Thường ta nói ra, nhất định sẽ không nuốt lời!"