Có đôi khi, ta không hiểu rõ lắm, bản thân trong lòng thiếu nữ này, rốt cuộclà sự tồn tại và có vị trí như thế nào —— có lẽ chính là thân nhân cũng chính là bằng hữu, bất quá nhất định không có cái gọi là bối phận, càng là không có sự tôn kính đi cùng vớibối phận đó.
Chỉ là ngay cả như vậy, vốn nghĩ rằng đối với nàng mà nói, bản thân ít nhất cũng nên giống như môt vị tỷ tỷ đi? Nhưng tuyệt đối không ngờ đến, sẽ có một ngày bị nàng xoa đầu, mỉm cười dùng lời nói và hành động dùng để dỗ dành tiểu hài từ mà áp dụng với ta.
Vì vậy bản thân ta trong mắt Luyện nhi, rốt cuộc là có hình tượng như thế nào?
Bởi vì một hành động làm cho người ta không biết nên khóc hay nên cười kia của nàng, khiến cho trong lòng lại sinh ra môt sự hoang mang khó hiểu, nếu như đổi lại là bình thường, ước chừng lại phải có một phen minh tư khổ tưởng rồi, đáng tiếc, lúc này cũng không có nhiều thời gian để lãng phí vào vấn đề này.
Từ nhỏ đến lớn, thái độ củata đối với Luyện nhi xưa nay đều là dỗ dành cùng với phân rõ phải trái, nếu như ngay cả sự thật đều đã đứng về phía nàng, trên cơ bản, bản thân cũng liền hết cách với nàng.
Cho nên cuối cùng, vẫn chỉ có thể đưa mắt nhìn theo bóng trắng kia, dần dần tuột xuống nham động chưa biết là lành hay dữ.
Trước đó liền dùng những vật có sẵn quanh đó để làm bó đuốc, dùng nhánh cây cùng cỏ lau khô héo để làm thành, đốt lên để nàng mang theo, có lẽ bởi vì quá bé nhỏ, khiến cho Luyện nhi chướng mắt, liếc mắt một cái liền nói nàng không cần, bản thân cũng không có tâm tình để vòng vo, chẳng qua là nghiêm túc nói: "Không phải là cho ngươi dùng để chiếu đường,khi đi vào động, nếu như không có gió mà ngọn lửa này tự tắt, vậy dù cho phía trước có là quỳnh tương ngọc dịch tiên trì, ngươi cũng nhất định phải quay lại ngay lập tức! Nhớ lấy!"
(Đại loạn là nước quý rượu ngon)
Vì an toàn, đây là việc nhất định phải dặn dò, đồng thời cũng có chút lo lắng xem nên giải thích như thế nào, không ngờsau khi nghe xong Luyện nhi cũng không truy tìm nguồn gốc, chẳng qua là nhìn nhìn ngọn lửa đang cầm trên tay kia, lại nhìn tamột cái, nhướng mi nói: "...Lại là từ đâu học được những thứ này sao?" Thấy ta gật đầu, cũng không để tâm mà cười cười, cầm lấy, cũng không nói thêm gì nữa, khom lưng liền chui vào trong động.
Một hòn đá rơi xuống còn có thể gây ra một chút động tĩnh, nhưng khi nàng nhảy xuống lại lặng yên không một tiếng động, chỉ có một chút ánh lửa nho nhỏ yên tĩnh chiếu sángbốn vách tường chật hẹp xung quanh, đi tới đâu, bóng tối liền tạm thời tản ra, khi ánh sáng qua đi liền tụ hợp lại. Cuối cùng một lần nữa trầm lắng ngăn trở ánh mắt.
Nhìn thấy bóng đen nồng đậm phong tỏa mọi thứ, hoảng hốt có một loại ảo giác bị nhấn chìm, ta vỗ vỗ lên mặt, tự nói với bản thân phải lãnh tĩnh, sau đó khoanh chân ngồi xuống ở bụi cỏ lau bên cạnh cửa động, yên lặng đếm từng giây trôi qua, tính toán thời gian trôi quatừng chút một.
Không biết chờ đợi chính là việc dày vò người ta nhất.
Trong lòng đến từng giây một, trên tay vô thức nắm lấycỏ lau khô héo, từng chút từng chút mà bẻ gãy, đó là động tĩnh duy nhất xuất hiện ngoài tiếng hô hấp của chính bản thân mình, xung quanh rất yên tĩnh, thậm chí không nghe thấy cả tiếng gió, thanh âm côn trùng thường kêu vang trong bụi cỏ cũng không có, ngoại trừnhữngngôi sao lóe lên trong màn đêm, trời đất hết thảy đều tựa như đã đông cứng lại.
Thời gian dần trôi qua không biết bản thân đã đếm đến đâu, sai lầm, rối loạn, là chín trăm sáu mươi năm hay là sáu trăm chín mươi lăm? Đã mười phút hay chỉ mới có một phút trôi qua? Rất lạnh, hơn nữa lại còn khát, quần áo đã bị hỏng trong hành lý liền có cái để thay thế,nhưng áo lông cáo ngắn bị cát bụi chôn vùi cũng không còn nữa, lúc trước khi chạy đi cũng không có cảm nhận được, lúc này đứng yên, cơn lạnh lẽo mới bắt đầu từ từ thẩm thấu.
Ôm lấy cánh tay ngồi ở đó, bỗng nhiên cảm thấy môt trận khủng hoảng, khi giữa trời đất chỉ còn lại một mình, mới rõ ràng ý thức được bản thân đang ở giữađại mạc vạn dặm làcát vàng, không gian mênh mông không có giới hạn, chỉ còn sót lại sự lo sợ không yên trong lòng.
Đời này đối với ta mà nói, bất quá cũng chính là một mảnh hoang mạc bao la bát ngát, vốn định tìm một ốc đảo có thể dung thân là được, chỉ là trong lúc bất tri bất giác, lại đã thay đổi định nghĩa của cái gọi là ốc đảo.
Không có người nào khi mất đi ai đó sẽ thật sự không thể sống nổi, khi bất ngờ nghe tin sư phụ đột ngột qua đời, cho dù có đau buồn nhưng bất quá cũng chỉ là như vậy, nhưng mà giả sử như Luyện nhi xảy ra chuyện gì...
Chống mi tâm dùng sức xoa xoa, ngăn cản bản thân tiếp tục suy nghĩ, thời khắc thế này những suy nghĩ tiêu cực chính là tự dằn vặt chính mình, vẫn là đem những ý niệm trong đầu kia nhanh chóng xua tán mới đúng, thở ra một hơi, từ dưới đất đứng lên, muốn hoạt động làm ấm thân thểmột chút, cũng không dám đi xa, chẳng qua là tới tới lui lui dạo bước ở gần cửa động, lúc nào cũng lưu ý đến động tĩnh trong động.
Vài lần sờ lên túi nướcbên hông, nhưng vẫn là thôi, nếu như có thể tìm được nước vậy cũng không cần phải nóng vội nhất thời, nếu như không thể...Thì nóng vội cũng không được.
Kỳ thật so với chuyện có thể tìm được nướchay không, hiện tại trong tư tâm càng mong đợi chính là nhìn thấy Luyện nhi từ cửa động kia tung người ra, hoặc chí ít là có chút động tĩnh gì đó mới tốt, nhưng mà thực tế lại cố tìnhđối nghịch với con người, càng là lo lắng chờ đợi, lại càng không thể chờ đến được gì cả, sau khi trong lòng rối loạn, cũng không tiếp tục đếm thời gian nữa, chỉ là ngay cả như vậy, cũng có thể sắp trôi qua hai mươi phút rồi a?
Cuối cùng thật sự là nhịn không được nữa, ta đi vòng đến bên cạnh vách sa thạch ngồi xổm xuống, đề khí quát to một tiếng vào cửa động đem ngòm kia: "Luyện nhi ——" Thanh âm truyền xuống, nghiêng tai lắng nghe, không có phản ứng gì cả, liền lại thử hô lên một tiếng: "Luyện nhi, đừng miễn cưỡng, không được liền lên đây đi, chúng ta cũng không phải là không có đường lui, không đáng!"
Hô xong câu này, một lát sau, rốt cuộc đã nghe được sự đáp lại đã chờ mong từ lâu, hoặc có thể nóilà, động tĩnh.
Nhưng động tĩnh này gần như đột nhiên lại khiến cho người ta hồn xiu phách lạc! Bởi vì đó là một tiếng động mơ hồ, nhưng lại rõ ràng, là một tiếng kêu sợ hãi!
Ta gần như theo phản xạ mà nhảy dựng lên, nhưng ngay lập tức lại ngồi xổm xuống, nằm sát xuống bên cửa động hắng giọng đề khí lớn tiếng hỏi làm sao vậy! Nhớ rõ trước kia khilần đầu tiên nghe được thanh âmtương tự, chính là lần đầu tiên gặp nhautrong một đêm tuyết rơi kia, Luyện nhi bị sát khí của sư phụ làm cho khiếp sợ, mới có thể phát ra tiếng thét dường như rất sợ hãi này!
Chỉ là vô luận hô tonhư thế nào, bên trong lại vẫn không có động tĩnh, trong bóng tối trầm lắng dường nhưcó thứ gì đó đang co rút lại, chờ con mồi tiến đến cửa.
Không nhận được lời đáp lại, xoay người, nôn nóng nắm lấy một bó cỏ lau khôthật to, cầm trong tay vội vàng xoắn lại, nhưng không chờ tạo thành hình dạng lại vung tay ném đi, vừa quay đầu lại, ta không có chút chuẩn bị nào, trực tiếp ném mình vào trong bóng tối vô tận kia.
Nếu như thật sự có thứ gì màngay cả Luyện nhi cũng không đối phó được, chuẩn bị cũng là vô dụng, vậy dứt khoát liền cùng nhau táng thân trong đó là được rồi!
Ôm lấy ý niệm bất chấp như vậy mà tiến vào trong đó, cũng liền không để ý tới cái gọi là cẩn thận, trong bóng đêm cơ hồ là lảo đảo dùng tư thế nửa rơi xuống mà trượt vào trong hang, lối đi nàycàng hẹp hơn so với trong tưởng tượng, cũng càng dốc hơn, dưới chân gần như chính là một mặt nghiêng thô ráp rất dốc, đỉnh vách đácách đầu chưa tới nửa mét, thỉnh thoảngcó một vài măng đá vươn ra lướt sát qua da đầu, đâm vào cánh tay nâng lên dùng để bảo vệ trên đầu.
Dùng một tay đểbảo vệ đầu, một tay mò mẫm trên mõm đá để giữ thăng bằng, mặc dù trong bóng tối đen kịt khó tránh khỏi chịu chút thống khổ trên da thịt, chỉ là cuối cùng cũng không có gì đáng ngại, lối đi chật hẹp tuy rằng nguy hiểm, cũng may không có nhiều biến hóa, một đường đi xuống ngay cả độ dốc và độ hẹp đều không có cảm giác chênh lệch quá lớn, thỉnh thoảng có mộtvàigóc uốn lượn, cũng có thể miễn cưỡng thông qua.
Thần kinh buộc chặt, sẽ dẫn đến quan niệm thời gian trở nên mỏng manh, cho tới khi độ dốc dưới chân trở nên bằng phẳng, cuối cùng mặt nghiêng đã biến mất, ta cũng không biết bản thân lao xuống đây mất bao nhiêu thời gian, cũng càng không biết nơi này sâu bao nhiêu.
Cảm giác độ nghiêng biến mất, huyệt động vẫn là chật hẹp, trong bóng tối chỉ có tiếng thở dốc của bản thân, rất dễ dàng có thể cảm thấy loại cảm giác áp bách khi thanh âm vang lên trong không gian chật hẹp này, ta quỳ trên mặt đất, từ trong lòng ngực lấy ra một cây hỏa chiết tử muốn mượn chút ánh sáng, lại phát hiện ra có dao động đến thế nào nó cũng không cháy.
Dao động không cháy, là vì trong không khí có độ ẩm rất lớn, thậm chí loáng thoáng nghe được tiếng nước.
Nhưng mà nước ở đâu? Càng mấu chốt hơn là, nàng đang ở đâu?
Đôi mắt nhìn không thấy, vậy cũng chỉ có thể dựa vào bàntay, cẩn thận dò xét khắp bốn phía vài lần, quả nhiên như trong dự liệu chính là một nơi thập phần chật hẹp, ngay cả muốn đứng thẳng dậy cũng không thể, hơi di động vài bước, liền hoàn toàn có thể chạm vào những vách đá ở xung quanh.
Đều là tảng đá, ẩm ướt, sờ lên có cảm giác trơn mượt, càng mấu chốt chính là, sau lưng ngoại trừmột con đường chật hẹp dẫn xuống, tựa như cũng không có con đường nào khác, nơi này, dường như là mộtkhông gian phong bế.
Nếu như không phải tìm được thứ gì đó trên mặt đất, ta thật sự cho rằng trong lúc vội vàng bản thân đã bỏ lỡ qua một ngã ba đường nào đó.
Thứ sờ được trên mặt đất chính là một vật nhỏ cứng rắn khô héo, cầm trên tay cẩn thận cảm nhận xem xét, rất ngắn, đưa lên mũi ngửi ngửi rõ ràng nghe thấy mùi vị bị đốt cháy, đây...Chính là tàn lưu của bó đuốc mà ta đưa cho Luyện nhi trước khi nàng vào trong động.
Nàng đã từng đến đây, sau đó thì sao? Cũng không thể tiêu thất vào hư không a?
Mang theo cảm giác tràn đầy nghi hoặc, bản thân lại lần nữa cẩn thận dò xét không gian này, từ trên xuống dưới mỗi một tấc cũng không có bỏ qua, lần này rốt cuộcở một nơi sát vách đá trong cùng, chạm tới một cái khe hở nho nhỏ, khe hở kia dường như là nham thạch, rất dài, thước tấc lại rất hẹp, ước chừng chỉ có thể miễn cưỡng cho một người gầy nhỏ chen vào, hình thể hơi lớn một chút liền có thể bị kẹt lại.
Nhưng mà, khi nghiêng đầu nhìn vào bên trong khe hở này, lại có thể nghe thấytiếng nước róc rách từ bên trong đó truyền ra, dị thường rõ ràng.
"Luyện nhi ——" Tuy rằng thế cục không rõ, trong lòng có đủ loại cố kỵ, nhưng vẫn nhịn không được màmở miệng gọi lớn vào bên trong: "Luyện nhi, ngươi có ở bên trong không? Nghe thấykhông? Có thể trả lời không?"
Ban đầu không có đáp lại, chỉ có sự chấn động khi thanh âm của bản thân truyền tới, từ góc độ cộng hưởng, phía bên kia nhất định cũng có một khoảng không gian trống tương tự, thậm chí có thể còn rộng rãi hơn một chút so với phía bên này.
Lại kêu lên hai tiếng, bên tai liền loáng thoáng nghe thấy có thanh âm rất nhỏ rất ngắn ngủi vang lên một chút, nghe không rõ, nhưng mà đúng là tiếng người!
Người ở đây ngoại trừ bản thân còn có ai chứ? Trong lòng quá mức vui mừng, toàn thân ngay lập tức lấy lại sức, ta cũng không bận tâm nói thêm gì nữa, cuối thân thể xuống, toàn lực chen vào khe hở kia, khe hở kia quả nhiên là chật hẹp như đã đoán trước, chen vào khiến cho xương cốt đau đớn, phải lặp đi lặp lại hít thở thật sâu, tận lực thả lỏng thân thể, mới có thể lách qua từng chút một.
Chờ đến khi phần hông cũng an toàn chui qua cái khe này, liền vừa xoay người, ngã vào trong nước.
Nước không tính là sâu, một tầng sâm sấp, dù cho nằm xuống cũng sẽ không bị bao phủtoàn bộ, ta vội vàngxoay người đứng lên, quên thăm dò độ cao trên đỉnh đầu, kết quả còn chưa kịp đứng thẳng người, trên đầu đã đụng phải một nhũ thạch chĩa xuống.
Trong bóng tối truyền đến một thanh âm nhẹ nhàng vang lên, tựa như...Tiếng cười?
"Luyện nhi?" Ta ngỡ ngàng mở to hai mắt, nhìn về phía hướng kia: "Luyện nhi là ngươi sao?"
Sẽ không có người khác, cho dù là có người khác, tronghoàn cảnh đưa tay không thấy được năm ngón như thế này, cũng tuyệt đối không thểnhìn thấy một màn chật vật vừa rồi, càng sẽ không bật cười.
Hỏi, lại không có được câu trả lời, trong không gian tối đen chỉ có tiếng nước, cùng tiếng hít thở.
Lại không chỉ có tiếng hít thở của riêng bản thân mình.
Lấy lại bình tĩnh, ta cuối người xuống, cong lưng như mèo mà tiến về phía bên kia, địa thế càng lúc càng thấp, nếu đi một đoạn đường dài đành phải dùng cả tay chân mà lần tìm trong nước, chỉ là tiếp theo tiếng nước róc rách cũng càng lúc càng rõ ràng, đó là dòng nước đang chảy dọc theo vách đá, là ngọn nguồn của vùng nước nông này
Hơn nữa, cũng là ngọn nguồn của một tiếng hô hấp khác.
Cúi người từng chút một tới gần, lại đưa tayra, rốt cuộc chạm đến một sự tồn tạiấm áp.
Nàng đứng ở cuối nguồn nước, nửa dựa lưng vào vách đá cứng rắn, nước chảy róc rách từ trên người nàng tí tách rả rích đổ xuống, dường như là một loại tắm gội nhu hòa, "Luyện nhi?" Ta không xác định lại gọi lên một câu, nhưng vẫn không trả lời, chỉ có tiếng hít thở đều đều bình thản.
Không nhận đươc câu trả lời, liền vẫn chỉ có thể dùng đôi tay này để đi xác định.
Xét thấy độ cao ở nơi này thực sự là có hạn, bản thân chỉ có thể vừacúi người tận lực tới gần, vừa tránh việc vô tình đè lên tứ chi của nàng, cẩn thận vươn tay ra, trường kiếm liền hảo hảo tựa ở bên phải của nàng, cũng không xuất ra khỏi vỏ, rẽ nước chạm vàocổ tay, mạch tượng bình thường, xương cốt trên chân tay cũng không có gì không thích hợp, trên thắt lưng và trên bụng cũng không có vấn đề gì...Liền đến gần ngửi một cái, ngoại trừkhí tức trước sau như một trong trí nhớ, cũng không có bất kỳ mùi vị máu tanh dị thường nào khác...
Càng kiểm tra, lại càng nghi hoặc, một đường cẩn thận tiến lên phía trên, khinâng gương mặt kia lên để xem xét, mới thật sự là ngây ngẩn cả người.
Sửng sốt, cũng không phải là vì có chuyện gì không tốt, ngón tay chỉ lướt nhẹ qua mang theo nhữngxúc cảm tinh tế tỉ mỉ, không có chút vết thương nào, chẳng qua là...
Chẳng qua là...Khóe môikia, rõ ràng là, đang cười.
Động lòng, trong phút chốc đã hiểu ra chuyện gì đó, ta mở to mắt nhìn, từ từ buông gương mặt của nàng ra, nhíu mày nói: "Luyện nhi, ngươi đùa cái gì vậy?"
Dù cho nói ra một câu như vậy, kỳ thật vẫn còn có chút không dám tin.
Nhưng mà sự thật chính là câu trả lời chính xác nhất, người dưới thân kia bỗng nhiên khẽ động, tiếng nước chảy ào ào vang lên, phía sau lưng cũng cảm giác bị giữa chặt lấy.
Trong bóng tối ta nhìn không thấy ánh mắt của nàng, nhưng lại nghe thấythanh âm vui vẻ của nàng, mang theo một nụ cười như có như không, nói: "Thế nào, ngươi lo lắng sao?"
Trong chốc lát, thở phào nhẹ nhõm.
Thở phào nhẹ nhõm, lại ngay lập tức trở nên tức giận.
Ngay lập tức liền muốn thoát ra rời đi, trên lưng lại bị một đôi cánh tay siết lấy thậtchặt làm sao có thể dễ dàng thoát ra được? Sắcmặt ta trầm xuống, vừa muốnlên tiếng, lạinghe thấy tiếng cười khó có thể nắmbắt được kia vẫnkhẽ tiếp tục mà nói: "Tức giận rồi sao? Hừ,cũng biết tư vị lo lắng là không dễ chịu rồi chứ?"