Edit: Vy Vy
Beta: LyLy
Một giờ sau, Hoàng Yêu nhận được điện thoại từ trợ lý Tiểu Trương.
"Hạ tổng, trên mạng...trên mạng có người nói ngài là con gái riêng." Tiểu Trương lắp bắp mở miệng.
"À, đã biết." Hoàng Yêu nhướng mày, hỏi tiến độ công việc một chút rồi mới cúp điện thoại.
"Ma nữ đại đại, có phải trò chơi đã bắt đầu rồi hay không?" Nháo Nháo chờ mong hỏi.
"Đúng vậy, chuẩn bị rời đi thôi." Hoàng Yêu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ. Từ tòa cao ốc cao lớn nhìn ra bầu trời rất nhỏ, cùng bầu trời ở thời thượng cổ rất khác nhau. Cô đã không còn là chiến thần của Ma tộc như trước nữa.
Hiện tại cô, chỉ là Hoàng Yêu, chỉ sống vì mình, không còn gánh vác trọng trách phục hưng Ma tộc nữa.
"Ma nữ đại đại, sống vì mình sẽ khiến ngài thoải mái hơn." Thanh âm Nháo Nháo mềm hơn vài phần.
"Ngươi nói rất đúng." Hoàng Yêu mở điện thoại lên, nhìn các dòng spam mắng cô chen chúc mà tới, có chút hưởng thụ nheo mắt lại.
"Ma nữ đại đại, nhiều quá, cảm xúc tiêu cực cùng điểm ma lực tăng lên nhanh quá a!" Nháo Nháo kích động khiến lời nói có chút không rõ.
"Ta đã cảm nhận được." Điểm ma lực tăng lên cao khiến nguyên thần của Hoàng Yêu như được ngâm mình ở trong nước ấm. Cô thoải mái than thở một tiếng.
Tin tức trên mạng không cần xem Hoàng Yêu cũng biết so với hai ngày trước càng hung hăng hơn nhiều.
Cô vẫn trước sau như một đi đến trường học, vào phòng học nhận lấy ánh mắt khác thường từ toàn thể giáo sư và học sinh, và vẫn đi xuống bàn mình ngồi học.
"Cô ta cư nhiên còn dám tới trường học, thật là không biết xấu hổ."
"Vốn tưởng rằng là một phượng hoàng, nào nghĩ đến là con gà rừng hoang dã, đáng khinh!"
"Thật đáng ghét, làm bộ làm tịch như vậy là cho ai xem a!"
Tiếng thảo luận của các nữ sinh truyền vào tai Hoàng Yêu, Cô mắt điếc tai ngơ, lẳng lặng mà ngồi.
"Hạ Vô Ưu, uống một chút đi!" Tần Cẩn Ngôn xoay người, đem một ly nước ấm áp đặt trên bàn Hoàng Yêu.
"Uống cái này." Nam Vô Quyết đem một ly sữa bò ấm áp đưa cho Hoàng Yêu.
" Tôi mua nó trước, phải uống của tôi." Tần Cẩn Ngôn giống một đứa trẻ nhỏ lý luận.
"Sữa bò rất tốt cho cơ thể." Nam Vô Quyết không chịu thua cãi lại.
Hai người cứ thế triển khai tranh luận. An Tâm Tâm nhìn Hoàng Yêu được hai người quay xung quanh. Dùng tóc mái che dấu đôi mắt ghen ghét lạnh lẽo.
Mọi thứ vốn dĩ đều thuộc về cô ta, là do Hạ Vô Ưu đoạt hết mọi thứ của cô ta.
Nội tâm An Tâm Tâm không ngừng kêu gào hò hét, đến mức sắp đem cô ta bức điên.
"An Tâm Tâm, mẹ cậu tới kìa." Thời điểm An Tâm Tâm sắp không khống chế được cảm xúc của chính mình, có người gọi cô ta.
Nghe được tiếng gọi, An Tâm Tâm từ chỗ ngồi đứng dậy chạy ra ngoài, bởi vì quá gấp, nên làm ghế dựa ngã ra sau.
Mẹ An Tâm Tâm tới chỉ là vì muốn đưa tiền sinh hoạt cho con gái, An Tâm Tâm ở trọ trong trường.
"Mẹ, con vẫn còn tiền, không cần đâu ạ." An Tâm Tâm thoái thác.
"Tâm Tâm, cầm tiền mua chút thức ăn ngon cho mình đi." Mẹ An Tâm Tâm đem tờ tiền nhăn nheo mạnh mẽ nhét vào túi An Tâm Tâm.
"Mẹ!" An Tâm Tâm nhìn nếp nhăn trên đôi mắt và vầng trán của bà, trong lòng đau xót. Bỗng trong đầu hiện lên dáng vẻ Hạ Vô Ưu tùy ý tiêu xài tiền bạc, cùng với Lâm Tuyết Bình ăn mặt thời thượng trẻ tuổi.
Vì cái gì? Vì cái gì cô ta sinh ra đã phải chịu khổ như vậy?
Thật không công bằng cho cô ta!
An Tâm Tâm nắm chặt những tờ tiền nhăn nheo, nhìn bóng dáng mẹ mà phát ngốc, nửa ngày lấy điện thoại ra.
Lúc trước người kia có để lại phương thức liên hệ cho hắn ở mặt sau cùng của văn kiện, nếu đã "nghĩ xong" rồi có thể gửi tin nhắn cho hắn, hắn sẽ giúp cô ta đoạt lại tất cả những thứ thuộc về cô ta.
Tất nhiên, hiện tại cô ta muốn đem những thứ vốn thuộc về cô ta đoạt lại hết.
An Tâm Tâm hạ quyết tâm, ấn xuống xác nhận gửi tin nhắn.
Sáng sớm hôm sau, các bạn bè trên mạng vừa mở điện thoại lên đã bị tin tức spam.
"Đánh tráo phượng hoàng. Kinh ngạc con gái tiểu tam nhà giàu kỳ thật là phượng hoàng giả, chân tướng thật sự là đây!"
- ------------------------------
Hai chương này edit lâu rồi, giờ Ngưu mới đăng lên vì máy Ngưu cũ nên hư suốt, giờ mua máy mới muốn đăng thêm nhiều chương mà ngặt cái editor lặng đâu mất tâm. Hoa hòe thì là khủng hoảng tinh thần mới đầu vào cấp . Nói thẳng ra là lười thành bệnh, hết bệnh lại lao đầu vào kiểm tra. Nói gọn là Ngưu có tâm đăng chương, nhưng không đủ lực lôi đầu editor từ đống bùn sa đọa lên.
Vậy nên, chương tiếp theo các độc giả lại phải chờ lâu rồi:)))