“Là tôi!”
Một bàn tay lạnh buốt tóm lấy cô, kéo cô vào trong. Tư Thời Vũ nhất thời bị mất thăng bằng nên cứ thế trực tiếp ngã vào người đối diện. Một bóng dáng cao lớn phủ lấy cô, mùi nước hoa hương gỗ nam tính phảng phất quen thuộc.
Là Bạch Hạc Ngôn.
Cô có chút vui mừng, thở phào nhẹ nhõm, dù sao chỉ cần không phải là người của Hạ Hồng Yến thì cô cũng đỡ lo hơn rất nhiều rồi.
Đột nhiên nhận ra mình đang nằm gọn trong vòng tay của Bạch Hạc Ngôn khiến Tư Thời Vũ đỏ ửng mặt, cô nhanh chóng xô anh ta ra, sẵng giọng.
“Anh làm gì ở đây, tự dưng lại cứ lén lén lút lút như ăn trộm thế hả?”
“Chà, cô đang trách tôi đấy à? Nếu như không âm thầm bám theo thì làm sao tôi biết cô dám cả gan hẹn hò người khác, tính cắm sừng tôi!”
Tư Thời Vũ phẫn nộ đến mức muốn lao vào đánh anh ta một trận. Cái tên này không mở miệng ra thì người ta còn tưởng là nam thần cao lãnh, soái khí, mị lực vô biên, còn mở miệng ra thì câu nào câu nấy làm người khác tức điên lên được.
“Anh ăn nói vớ vẩn gì đấy hả? Anh ấy là bạn cùng quê với tôi, chúng tôi chỉ là vô tình gặp nhau rồi đi chung thôi! Mà anh là gì của tôi mà vu khống tôi cắm sừng anh?”
“Không phải cô là vợ sắp cưới của tôi à? Tại sao tôi lại không được quản cô?”
Tư Thời Vũ cau mày. Anh ta bị điên đấy à, có ai lại bám theo người khác như vậy, bây giờ lại còn giở lý do là vợ sắp cưới gì đấy nữa!
“Ngày nào tôi còn chưa bước chân vào nhà họ Bạch của anh thì anh chẳng có quyền gì quản tôi đi với ai, hẹn gặp ai cả!”
Bạch Hạc Ngôn cáu gắt nhìn cô gái nhỏ trước mặt. Trước giờ chưa từng có cô gái nào dám đối xử với anh lạnh lùng đến như vậy.
“À, thì ra đó là bạn trai thanh mai trúc mã của cô đấy à? Cô vẫn còn muốn hẹn anh ta sao?”
Bạch Hạc Ngôn không nhận thấy giọng điệu của mình đã trở nên chua loét mùi giấm.
Tư Thời Vũ không ngại ngần gật đầu. Đúng là cô thầm thích Mặc Hi Thần, cô muốn đi với anh!
“Thì sao, dù sao anh ấy cũng đã hẹn tôi đi ăn rồi! Anh cấm được tôi à?”
Bạch Hạc Ngôn nắm chặt tay thành nắm đấm.
“Cô giỏi lắm, Tư Thời Vũ!”
Bạch Hạc Ngôn cứ thế tức tối bỏ đi. Hôm nay anh vốn dĩ muốn đến đón Tư Thời Vũ đi học, cũng là cho nhà họ Tư thấy anh coi trọng cô, không dám bắt nạt cô nữa.
Nhưng không ngờ, anh đến chậm một bước. Vừa đi được một đoạn thì đã nhìn thấy Tư Thời Vũ lên xe của một thanh niên lạ mặt, trông họ cười cười nói nói với nhau có vẻ rất thân thiết, vui vẻ. Bạch Hạc Ngôn chẳng kịp nghĩ gì, bất giác cứ thế đi theo cô.
Cho đến khi thấy Tư Thời Vũ quay lại phía sau nhìn thì anh mới hốt hoảng lẩn trốn như một tên trộm.
Đúng là lòng tốt còn bị hiểu lầm khiến cho Bạch Hạc Ngôn ấm ức trong lòng. Anh quyết định mặc kệ cô, cho dù cô bị nhà họ Tư hành hạ chết đi sống lại anh cũng chẳng quan tâm nữa.
“À này Bạch Hạc Ngôn, còn chuyện này, tôi muốn hỏi anh!”
Nghe Tư Thời Vũ gọi mình, dũng khí dứt khoát không đoái hoài đến cô vừa nãy mới thề thốt trong lòng bỗng nhiên bay biến cả. Bạch Hạc Ngôn quay người lại.bg-ssp-{height:px}
“Cô muốn hỏi gì?”
“Tại sao Bạch gia các anh lại muốn thâu tóm mỏ đá ở Thủy Vân Đàm? Nhà anh chẳng phải trước giờ vẫn làm bên lĩnh vực kinh doanh địa ốc hay sao?”
Bạch Hạc Ngôn nhíu mày. Cô gái này tại sao đột nhiên lại hỏi chuyện mỏ đá, cô ta đã nghe ngóng được những gì từ Tư gia hay sao?
“Cô cũng biết hầu hết sản lượng đá quý ở Tư gia đều được khai thác ở Thủy Vân Đàm đúng không? Đó chính là lý do, Bạch gia chúng tôi muốn số đá quý đó!”
Bạch Hạc Ngôn ra vẻ bình thản, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa sự thăm dò, rốt cục Tư Thời Vũ còn biết những gì?
“Tôi không tin mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy! Bạch gia các anh là gia tộc nổi tiếng ở thành phố này về độ giàu có lẫn quyền lực. Tại sao lại cần một mỏ đá ở nơi khỉ ho cò gáy kia chứ?”
Bạch Hạc Ngôn bước đến gần Tư Thời Vũ, cúi sát mặt cô gái đang tràn đầy đa nghi trước mặt mình.
“Vậy em nói thử xem lý do là tại sao?”
Hành động ám muội lẫn cách xưng hô ngọt ngào của Bạch Hạc Ngôn khiến Tư Thời Vũ cảnh giác đẩy anh ta ra, cô lùi về sau.
“Tôi không biết nên mới phải đi hỏi anh chứ? Tôi đâu có bị ngốc. Nếu anh dứt khoát không nói cho tôi biết thì thôi, tôi không còn hứng thú với anh nữa! Chào anh, tôi đi đây!”
Bạch Hạc Ngôn kéo tay Tư Thời Vũ.
“Em đúng thật là, không lợi dụng được tôi để đạt mục đích thì liền vứt bỏ à? Thật là một cô gái tàn nhẫn!”
“Cái gì tàn nhẫn chứ! Anh muốn tôi hợp tác với anh nhưng chuyện gì cũng cứ úp mở như thế thì làm sao tôi có thể yên tâm liên minh với anh được? Hơn nữa tôi vốn dĩ sinh ra và lớn lên ở Thủy Vân Đàm, anh không nghĩ tôi có thể biết gì đó mà Bạch gia anh chưa biết hay sao?”
“Em sinh ra ở Thủy Vân Đàm?”
Bạch Hạc Ngôn kinh ngạc nhìn Tư Thời Vũ.
“Sao thế? Có chuyện gì à? Tôi nói thật đấy, không lừa anh đâu!”
Bạch Hạc Ngôn cau mày.
“Tôi không nói em lừa tôi, nhưng trước giờ tôi không biết gốc gác của em là từ Thủy Vân Đàm đến! Như vậy chắc liên minh của chúng ta không thể nào thành được rồi!”
Tư Thời Vũ kinh ngạc.
“Ý anh là sẽ hủy hôn ước với tôi à?”
Bạch Hạc Ngôn gật đầu.
“Có thể là như vậy, Bạch gia không thể kết hôn với người đến từ Thủy Vân Đàm!”
“Vì sao?”
Cách nói chuyện úp mở của Hạc Ngôn khiến cho Tư Thời Vũ khó chịu. Rốt cục ở Thủy Vân Đàm đã xảy ra cái quái gì vậy?