Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ
Nàng ta vẫn hồn nhiên chẳng biết gì.
Không, nàng không cam lòng, tại sao nàng bị đùa bỡn, bị người ta lừa gạt, tiện nhân Nguyệt Phi Yên kia lại làm Đế Hậu tôn quý, có cuộc sống cao cao tại thượng.
Thương Mặc Tuyết vừa chuẩn bị ra ngoài thì Nguyệt Lưu Sương liền gọi to, “Nguyệt Phi Yên đâu? Kêu nó đến đây, ta có lời muốn nói.”
“Ngươi đừng nghĩ đến việc gặp lại nàng ấy.”
“Không, nhất định ta phải gặp nó, mạng của mẫu thân nó còn nằm trong tay ta, nếu các ngươi dám đối xử tệ với ta, ta sẽ giết mẫu thân của nó.”
Thương Mặc Tuyết suy nghĩ một chút, lần này Quý Phi Nhi đến Hồ tộc chủ yếu vì cứu người, nhiều ngày như vậy mà cũng không có tin tức, không biết Mị xảy ra chuyện gì rồi, chỉ lo lắng bọn họ không cứu được người.
“Mẫu thân của nàng ấy ở đâu? Bây giờ ngươi khai ra thì bổn vương có thể tha cho ngươi một mạng.”
“A… Đừng mơ tưởng, trừ khi Phi Yên tự mình tới đây, nếu không có chết ta cũng không nói.”
Thật ra thì nàng muốn giết Nguyệt Phi Yên, bây giờ nàng trở nên như thế, còn Phi Yên có cuộc sống vui sướng như vậy, có chết nàng cũng không nhắm được mắt, tính tình của Nguyệt Lưu Sương giống mẫu thân, hoàn toàn xấu xa.
“Ngươi… Được, ngươi không nói cũng được, bổn vương nói cho ngươi biết, Đế Hậu đã đi tới Hồ tộc, cái chính là để cứu mẫu thân của mình, sau khi cứu xong cũng sẽ giết chết phụ thân Nguyệt Vô Tu của ngươi, bổn vương muốn giữ mạng sống cho ngươi, ngươi không quý trọng thì chờ chết ở đây đi.”
Thương Mặc Tuyết hoàn toàn không có kiên nhẫn phất tay áo bỏ đi.
Nguyệt Lưu Sương co người ngồi dưới đất, lệ rơi đầy mặt, đáy mắt toàn hận ý, Nguyệt Phi Yên, ta có chết cũng không bỏ qua cho ngươi.
…
Ban đêm, nhóm người Quý Phi Nhi cũng không nhàn rỗi, bởi vì theo kế hoạch thì sáng mai đã phải thực hiện rồi, nhưng bởi vì sợ Nguyệt Lưu Sương không giữ chữ tín nên muốn đích thân đi điều tra một phen.
Vốn là Túc Ly Mị dự tính mình sẽ đi, nhưng Quý Phi Nhi nói muốn đi theo, cuối cùng, hắn không cưỡng lại được, không thể làm gì khác hơn là đưa nàng theo.
Dù sao có hắn thì nàng sẽ được bảo vệ, không gặp bất kỳ nguy hiểm nào.
Quý Phi Nhi ngoan ngoãn để hắn ôm, trong lòng có chút cảm giác bất an, “Tiểu Bạch, chàng nói thật sự Vương Phi ở đây sao? Có phải công dã tràng rồi không?”
“Không phải đi sẽ biết sao?”
“Ôi, nếu thật sự thấy bà, thiếp cũng sẽ không nhận ra đâu, hơn nữa đừng nói là thiếp, coi như là Nguyệt Phi Yên thật sự cũng sẽ không biết, bởi vì hai mẫu nữ (mẫu thân – nữ nhi) hai người đã bị chia lìa từ lúc mới sinh ra.”
“Nếu như vậy, nàng cố chấp mọi thứ cứu người xa lạ như thế làm gì?”
“Ách…Dù nói thế nào, Nguyệt Phi Yên chết cũng có liên quan đến chúng ta, nếu lần này không giúp nàng ta, trong lòng thiếp sẽ không yên.”
“Nàng đó, quá thiện lương rồi.” Túc Ly Mị không có cách nào với nàng nữa.
Lãnh cung lớn như vậy mà tối đen như mực, hết sức đáng sợ, hơn nữa vô cùng quỷ dị, giống như các tình tiết trong mấy bộ phim kinh dị.
Quý Phi Nhi rất sợ bóng đêm, nàng vô thức ôm chặt cánh tay Túc Ly Mị, nơi này thật đáng sợ đó.
“Nơi quỷ quái này, ngay cả một ngọn đèn dầu cũng không có được.”
“Nàng cho rằng đây là đâu? Đây là lãnh cung, lãnh cung mà có thể ấm áp dễ chịu sao?”
“Cũng đúng, nhưng mà nơi này lớn như thế, cũng không biết rốt cuộc Vương phi bị nhốt ở đâu, bà ấy ở nơi thế này, nhất định sẽ rất sợ.”
“Cũng không hẳn, mặc dù bị giam ở đây nhưng cũng có người trông chừng, phòng ngừa bà ấy chạy mất.”
Hai người đi lại trong hoàn cảnh tối đen như thế, Quý Phi Nhi không thể thấy gì, chỉ có thể dựa vào Túc Ly Mị mới biết đường đi.
Đột nhiên trong lòng nàng có cảm giác kỳ lạ, theo bản năng ôm chặt ngực, “Á…”
“Nàng sao vậy?”
“Thiếp cũng không biết, đột nhiên có cảm giác rất quen thuộc…” Nàng nhìn xung quanh một chút, đột nhiên kéo tay Túc Ly Mị về phía trước, càng đi tới, cảm giác đó càng nỗi dậy mạnh mẽ.
Đột nhiên nàng la lên, “Nhất định Vương phi ở xung quanh đây.”
Túc Ly Mị ngây người, đây chính là huyết mạch tương liên giữa hai mẹ con trong truyền thuyết sao, huyết dịch hai người tương thông nên gặp người thân của mình thì nhất định sẽ có cảm giác.
Nàng lại kéo hắn đi về phía trước, sau đó rốt cuộc cũng dừng lại, mặc dù nơi này cũng tối đen nhưng nàng lại nói rất chắc chắn: “Chính là chỗ này.”
Túc Ly Mị tụ khí trong tay sau đó chưởng về phía trước, đột nhiên mảng đen trước mặt rút đi, hé lộ ra bức tường sáng lấp lánh.
“Đây là… Kim Sa Tráo sao?”
“Cái gì?”bg-ssp-{height:px}
“Kim Sa Tráo là vật quý của Hồ tộc. Có thể tạo thành bức tường kiên cố nhất, sức mạnh vô địch, phòng ngự cũng rất mạnh, không nghĩ tới Nguyệt Vô Tu thật phí của, dùng nó để nhốt một nữ nhân yếu đuối.”
Trên thực tế, đây là vuệc Lam Nguyệt năn nỉ thật lâu mới khiến Nguyệt Vô Tu ban cái này cho bà ta, sau đó nhốt Tố Hoa, chính vì muốn hành hạ bà cả đời.
“Vậy bây giờ chàng mở nó ra được không, thiếp muốn vào nói chuyện với Vương Phi, nói cho bà ấy biết chúng ta có thể cứu bà ấy ra, bảo bà rang chịu đựng.”
“Có thể thử một lần, nhưng trước mắt không nên mạo hiểm như vậy, bởi vì nếu dùng lực chém đứt thì sẽ khiến đất rung núi chuyển, kinh động thị vệ trong cung cùng Nguyệt Vô Tu, đến lúc đó sẽ rất phiền toái.”
Quý Phi Nhi từ từ đi về phía trước, nàng vươn tay muốn đụng nhẹ vào.
“Cẩn thận!” Túc Ly Mị chưa kịp ngăn cản thì Kim Sa Tráo đã hất ngược nàng trở lại.
Nàng kinh ngạc kêu lên, cả người bị hất văng ra ngoài, cũng may Túc Ly Mị kịp thời ôm nàng, nếu không nhất định nàng đã ngã chết.
“Chuyện gì xảy ra vậy, làm thiếp sợ muốn chết.”
“Bây giờ trên người nàng không có pháp lực bảo vệ, trở nên như vậy là bình thường. Tuyệt đối không thể đụng vào Kim Sa Tráo, nếu không sẽ sinh ra lực phản kích cường đại, làm sao nàng có thể làm chuyện liều lĩnh như thế, nếu ta không có bên cạnh, nàng sẽ như thế nào chứ?”
Quý Phi Nhi le lưỡi một cái, nghĩ đến vừa rồi nàng cũng rất sợ, chỉ dùng tay chạm nhẹ đã bay vèo ra ngoài, khiến nàng chưa kịp đề phòng.
Lúc này, đột nhiên trong hậu cung yên tĩnh lại truyền đến tiếng chân của nữ tử, mặc dù rất nhẹ nhưng nàng có thể nghe thấy.
“Là người nào, người nào ở đây?”
Quý Phi Nhi giật mình, ôm Túc Ly Mị kêu lên: “Có quỷ, có quỷ đó.”
“Nàng yên tâm, giới yêu ma không có quỷ đâu, hơn nữa hình như âm thanh vừa rồi truyền tới từ trong Kim Sa Tráo.”
“Là sao?” Quý Phi Nhi tang thêm can đảm hỏi lại, “Ngươi là ai?”
“Ta sao? Chẳng qua ta là một nữ nhân bị giam ở đây.” Giọng nói của nữ nhân kia rất uyển chuyển, nhưng mang theo ưu thương thật sâu đậm.
Đột nhiên Quý Phi Nhi nghĩ đến, nàng đi tới đây đã có cảm giác quen thuộc rất mãnh liệt, hơn nữa buổi tối bọn họ chạy đến đây để giải cứu Vương phi bị nhốt trong lãnh cung này, nữ nhân kia, có phải người bọn nàng muốn tìm không?”
“Ngươi… Có phải là Vương phi của Hồ tộc không?”
“Cái gì mà Vương phi chứ, cũng chỉ là hư danh mà thôi, nếu không thì làm sao bị giam ở đây chứ?”
Nghe được câu này, Quý Phi Nhi có thể xác định được thân phận của người kia, chính là người bọn họ muốn tìm.
“Vậy tại sao ngươi lại bị giam ở đây?” Nàng tiếp tục hỏi.
“Ha ha, thân muội của ta nhốt ta ở đây, nữ nhi ta vừa sinh cũng bị chia cắt, hiện tại nó sống hay chết ta cũng không biết được, ta thật sự đau lòng, trước kia cố gắng sống sót để hy vọng, nhưng bây giờ… Nếu nữ nhi không còn nữa, đời ta còn ý nghĩa gì đâu.”
Lúc này Quý Phi Nhi cũng không có tâm trạng hỏi chuyện gì xảy ra, tìm được Vương phi rồi nên nàng vô cùng vui mừng, “Nữ nhi của ngươi, có phải tên là Nguyệt Phi Yên không?”
“Đúng, chính là Nguyệt Phi Yên, cô nương biết nó sao? Có thể nói tình trạng hiện tại của nó cho ta không, lúc rời đi nó chỉ là một đứa bé mới được sinh ra, chỉ sợ hiện tại có gặp cũng không nhận ra được.”
“Hiện tại nàng ấy rất tốt.” Quý Phi Nhi nghe bà nói nên vô cùng cảm động, quả nhiên tình thương của mẹ là tình cảm vĩ đại nhất, nàng thật hâm mộ Nguyệt Phi Yên, có thể có mẫu thân dịu dàng như thế.
“Có thật không? Vậy thì tốt quá rồi, chỉ cần nữ nhi ta có thể hạnh phúc thì ta không cần gì nữa, nghe nói nó được gả cho Đế Quân, nói vậy Đế Quân cũng rất tốt với nó? Ta ở đây cầu nguyện hằng ngày, nữ nhi sẽ có cuộc sống vui vẻ, cảm ơn ngươi đã mang cho ta tin tức tốt như thế.”
Quý Phi Nhi lau nước mắt nghẹn ngào nói: “Chẳng lẽ bà không muốn ra ngoài sao?”
Bà đã bị nhốt nhiều năm như vậy, nhất định mỗi ngày cũng đều sống không bằng chết, bà không muốn ra sao?
“Không cần, ta ở chỗ này cũng tốt, ngàn vạn lần không được để nó tới cứu ta, quá nguy hiểm, ta chỉ hy vọng nó vui vẻ, không được để nó làm chuyện mạo hiểm như vậy, cô nương, nhờ cô giúp ta chuyển lời, nói ta rất tốt, không được để nó đến đây.”
Bà ấy sống ở đây như thế nào thì trong lòng bà hiểu rõ, đã như vậy mà còn nói vô cùng tốt, tất cả cũng chỉ vì nữ nhi của mình, nếu như nói cho bà biết Nguyệt Phi Yên đã chết, nhất định bà ấy sẽ rất đau đớn, nhất định sống không nổi nữa. Nàng tốn công tốn sức tới đây cứu bà, nhất định không thể nhìn bà chết.
Nguyệt Phi Yên không còn nhưng còn có Quý Phi Nhi nàng, sau này nàng sẽ báo đáp bà thay Nguyệt Phi Yên.
Lau nước mắt xong nàng nhẹ nhàng nói: “Mẫu thân, con chính là Phi Yên, nữ nhi của người.”
“Ngươi… Ngươi nói gì?” Giọng nói kia run rẩy kinh ngạc: “Ngươi là nữ nhi của ta?”
“Đúng, con tới đây để tìm cách đưa người ra ngoài.”
“Đứa nhỏ ngốc, mau rời khỏi đây, nơi này rất nguy hiểm, nếu bị Vương Hậu phát hiện thì con sẽ rất thảm, đi mau, không cần lo cho ta.”
“Mẫu thân, người yên tâm, giờ con là Đế Hậu, bọn họ không dám làm gì con đâu, lần này con tới để cứu người, ngươi có biết cách để ra ngoài không?”
“Vô dụng thôi, làm sao gỡ bỏ được Kim Sa Tráo chứ, chỉ có Đại Vương và Vương Hậu mới biết, nhưng nhất định bọn họ sẽ không thả ta ra đâu, Vương Hậu hận ta thấu xương, ắt hẳn không chịu bỏ qua cho ta, Phi Yên, mẫu thân rất muốn nhìn thấy con, nhưng đây chỉ là hy vọng xa vời. Cách một bức tường nói chuyện với con cũng đã rất thỏa mãn rồi, con đi nhanh đi, chỉ cần ta biết nữ nhi của mình sống tốt, ta không còn gì tiếc nuối nữa.”