Editor: Gà
Ngay cả nàng cũng không nén được tức giận: "Tiểu Bạch, bọn họ thật khinh người quá đáng, ta không tin chúng ta không tìm ra thuốc giải, bây giờ dứt khoát giết ông ta, nếu mẫu thân xảy ra chuyện, xem như chúng ta báo thù cho bà."
Nguyệt Vô Tu không ngờ người nói ra lời này lại là nữ nhi ruột của ông ta, lập tức nổi trận lôi đình, nhưng ông ta cũng không muốn so đo vấn đề này.
"A...... Các ngươi nghĩ quá đơn giản rồi, nghĩ chí bảo Tầm Diệt của Hồ Tộc ta dễ giải vậy sao? Túc Ly Mị, pháp lực ngươi cao cường, Tầm Diệt không thể làm ngươi bị thương, nhưng ngươi phải hiểu rõ nó có thể gây hại cho người khác chứ?"
Quả thật Túc Ly Mị lập tức biến sắc, trước đó Nguyệt Vô Tu đã hạ Tầm Diệt trên người Nguyệt Phi Yên, nếu động phòng với nàng, độc tính sẽ phát huy đến mức tối đa, cuối cùng Nguyệt Phi Yên sẽ chết, nhưng hắn lại bình an vô sự, cho nên Nguyệt Vô Tu thua keo này lại bày keo khác, rốt cuộc lại lấy U Minh hoa, rồi chế nó thành độc dược.
Dù là người tu luyện, cũng không phải là thân thể bách độc bất xâm, nhìn dáng vẻ Tố Hoa, có lẽ trúng độc rất nặng, nếu không có thuốc giải, chắn chắc sẽ phải chết.
Quý Phi Nhi khinh thường nói: "Biết đâu ông nói thế, chỉ để dọa người? Nghĩ chúng ta sẽ tin tưởng sao? Tiểu Bạch, bảo bối gì ở Đế Cung chúng ta cũng có, nhất định sẽ tìm được cách để cứu mẫu thân."
Không ngờ lúc này người thu tay không phải nàng, mà là Túc Ly Mị.
Hắn biết rõ tính tình Quý Phi Nhi, nàng áy náy với Nguyệt Phi Yên, cho nên hy vọng có thể cứu mẫu thân của nàng ấy về, nếu Tố Hoa thật sự đã chết, chỉ sợ nhất định nàng sẽ tự trách đau lòng rất lâu?
Hắn không muốn nàng thương tâm khổ sở.
"Phi Nhi, chúng ta đi trước, không cần giết bọn họ vội đâu."
Hắn bảo người bế Tố Hoa lên, dự định tạm thời rời đi trước, để lại cho Nguyệt Vô Tu một con ngựa, rồi tính sau.
Có những chuyện có thể dễ dàng làm được, nhưng một số chuyện lại không, bởi vì có quá nhiều cố kỵ, Túc Ly Mị không thể giải quyết, như chuyện hiện tại......
Quý Phi Nhi đỡ Mẫu Đơn, dự định rời khỏi, nhưng không nghĩ lần này Lam Nguyệt lại ngăn cản bọn họ.
Bà ta đang lên mặt hả? Làm gì vậy chứ?
Lúc bà ta chuẩn bị mở lời, Nguyệt Vô Tu đã đoán được ý đồ của bà ta, ban đầu ông ta muốn ngăn cản, suy nghĩ một chút lại không cam lòng, hiện tại ông ta biến thành dáng vẻ này, thực sự do Mẫu Đơn ban tặng.
Lam Nguyệt chỉ vào Mẫu Đơn: "Các ngươi có thể đi, nhưng phải để ả ta lại cho Bổn cung."
Mẫu Đơn giật mình, đáng chết, bọn họ dám khai ra nàng ta sao?
Mẫu Đơn giả vờ sợ hãi: "Phi Nhi...... Ta...ta không muốn ở lại, bọn họ nhất định sẽ giết chết ta."
"Cô yên tâm, làm sao ta có thể giao cô cho bọn họ chứ?" Trước không nói Mẫu Đơn là tỷ muội tốt của nàng, chỉ bằng nàng ta quên mình cứu nàng, nàng ta lại bị thương, nàng không thể nào vong ân phụ nghĩa bỏ nàng ta lại.
Lam Nguyệt ác độc nhìn chằm chằm Mẫu Đơn: "Uổng phí chúng ta tin tưởng ngươi như vậy, ngươi lại gạt chúng ta, rõ ràng ngươi chạy tới nói cho chúng ta biết kế hoạch lần này của các ngươi, còn bảo Đại Vương cẩn thận làm việc, hiện nay ngươi dám vứt bỏ không còn một mảnh, còn giả vờ làm người tốt."
Bà ta oán trách Mẫu Đơn, nghe được câu này, Túc Ly Mị nheo mắt đầy nguy hiểm.
Ngược lại Quý Phi Nhi, bênh vực Mẫu Đơn: "Ngươi bớt nói nhảm đi, sao Mẫu Đơn có thể phản bội chúng ta, ngươi cho rằng ta sẽ tin chuyện ma quỷ này của ngươi sao?"
"Là thật, ta cũng bị ả ta lừa, nữ nhân này thật sự quá âm hiểm."
Vì mất máu quá nhiều mà gương mặt Mẫu Đơn tái nhợt, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi: "Ngươi...... Tại sao ngươi vu oan cho ta...ta hoàn toàn không quen ngươi mà, làm sao ta có thể mật báo cho các ngươi để làm tổn thương Phi Yên chứ?"
"Ngươi thật biết đóng kịch, nếu không phải ta sớm đã biết bộ mặt thật của ngươi, chỉ sợ ta cũng sẽ bị ngươi lừa."
"Ta hoàn toàn không hiểu ngươi đang nói gì, không phải vừa rồi ngươi nói với Phi Yên, Liễu Nhứ mới là nội gián, là bà ta báo cho các ngươi, sao lại đổ hết lên đầu ta?"
May thay nàng ta sớm có chuẩn bị, nếu không thì tiêu đời rồi.
"Không phải ngươi bắt chúng ta nói thế sao, muốn Liễu Nhứ gánh tội thay ngươi? Nữ nhân ngươi thật quá độc ác." Lam Nguyệt tức giận dậm chân.
Quý Phi Nhi không nghe nổi nữa: "Quả nhiên ngươi đang ly gián, Mẫu Đơn là tỷ muội tốt của ta, làm sao có thể giúp ngươi được? Muốn ta để nàng ấy lại, ngươi đừng nằm mơ."
Sau đó, nàng cẩn thận dìu Mẫu Đơn rời đi, ngược lại Túc Ly Mị, từ đầu đến cuối, vẻ mặt thản nhiên, hắn nhìn Mẫu Đơn, ánh mắt hơi khác thường.
Cuối cùng, bọn họ để lại mặt đất đầy bừa bãi, còn có rất nhiều thị vệ Hồ Tộc bị giết chết, trong một đống thi thể, một bóng áo đen cầm kiếm đứng đó, si ngốc nhìn bóng lưng áo tím rời đi, tại sao? Tại sao nàng không quay đầu lại nhìn hắn một lần.
......bg-ssp-{height:px}
Chuyện thành thế này, vậy cũng chỉ có thể tiếp tục trở lại điện công chúa.
Người đã cứu ra, nhưng lại trúng độc hôn mê bất tỉnh, Quý Phi Nhi rất lo lắng, Túc Ly Mị đang thử giúp bà vận công bức độc. Nàng ở một gian phòng khác bôi thuốc cho Mẫu Đơn.
Nhẹ nhàng kéo ống tay áo của nàng ta ra, thì phát hiện vết thương rất sâu, vẫn còn rướm máu, nàng cảm thấy thật đau lòng.
"Mẫu Đơn, nhất định rất đau đúng không, đều do ta vô dụng." Nàng thận trọng dùng thuốc cầm máu và thuốc giảm đau thoa lên vết thương của nàng ta.
"Ái...... Đau quá."
"Ta biết nhất định rất đau, cô nhịn một chút, không bôi dược vào thì vết thương sẽ không khỏi." Quý Phi Nhi đau lòng chảy nước mắt, một giọt lại một giọt rơi vào vết thương của nàng ta, trong giây lát vết thương kia lập tức tỏa sáng óng ánh, ngay cả đau đớn cũng được hóa giải không ít.
Quý Phi Nhi không phát hiện điều khác thường, nhưng Mẫu Đơn rất kinh ngạc, nước mắt của nàng...... Thậm chí có năng lực chữa khỏi.
"Sao rồi?" Nàng vừa bôi thuốc cho nàng ta, vừa hỏi.
"Vẫn rất đau." Mẫu Đơn không nói ra cảm giác thật sự, ánh mắt khác thường nhìn Quý Phi Nhi, nàng ta nhớ ngàn năm trước, lúc nàng ta và Tử Huyên cùng ở Tiên cung, bởi vì nàng ta làm sai chuyện nên bị Tiên phi trách phạt phải chịu Lôi Hình, vì đau nên tối ngủ không yên, Tử Huyên đến thăm nàng ta, cho nàng ta một bình nước thuốc nhỏ, nói là nước mắt của nàng, sau khi bôi vào người thì quả thật đau đớn lập tức giảm bớt, ngày hôm sau vết thương đã khỏi.
Chẳng lẽ Quý Phi Nhi trước mắt, thật sự là Tử Huyên!
Quý Phi Nhi cẩn thận giúp nàng ta bôi thuốc xong, cả người nàng ta cũng chảy mồ hôi lạnh.
Cuối cùng dùng vải màu trắng băng bó kỹ: "Mẫu Đơn, mấy ngày nay cô nên cẩn thận vết thương, ngàn vạn lần không được để dính nước."
"Không sao, đừng quên ta là tiên tử, làm gì mảnh mai như vậy. Đúng rồi, ngươi còn chưa nói cho ta biết tại sao Mị lại xuất hiện ở đây?" Mẫu Đơn nhịn nửa ngày, rốt cuộc cũng hỏi, nàng ta không nghĩ tới chuyện có thể thay đổi đến như vậy.
Nghe được nàng ta hỏi vấn đề này, Quý Phi Nhi có chút đau lòng: "Mẫu Đơn, thật xin lỗi, thật ra ta đã không nói cho cô biết, Thương Mặc Tuyết chính là Tiểu Bạch biến thành, từ khi rời khỏi đế đô hắn vẫn hầu ở bên người chúng ta."
"Cái gì? Tại sao có thể như vậy?" Sau khi kinh hoảng, Mẫu Đơn tức giận: "Phi Nhi, ta xem ngươi là tỷ muội tốt, làm sao ngươi có thể gạt ta? Thật sự làm ta quá thất vọng."
"Ta...... Mẫu Đơn cô đừng tức giận, ta cũng không muốn như vậy. Vừa bắt đầu ta cũng không biết Thương Mặc Tuyết chính là Tiểu Bạch, sau đó trong lúc vô tình mới phát hiện, cũng không biết nên nói với cô thế nào, nên cứ để vậy trước, đợi sau khi trở về lại nói cho cô biết."
Làm sao Mẫu Đơn có thể không tức giận, nàng giấu giếm chuyện lớn như vậy.
"Ngươi chưa từng tin tưởng ta, cho nên không nói cho ta biết chuyện lớn như vậy, mỗi ngày để ta lo lắng cho các ngươi, chỉ sợ ngươi sẽ phải chịu tổn thương, nhưng còn ngươi, ngươi lại đối xử với ta như vậy sao?" Bây giờ nàng ta hoàn toàn quên rằng mình đã làm chuyện xấu, còn cắn ngược người khác một miếng, cứ nhằm vào sự áy náy của Quý Phi Nhi.
"Ta sai rồi, Mẫu Đơn, đều do ta không tốt, cô vì ta làm nhiều chuyện như vậy, còn vì ta chịu tổn thương nặng như thế, ta thực sự xin lỗi cô, tại sao người bị thương không phải là ta." Quý Phi Nhi thật sự rất đau lòng, ban đầu nàng không nên nghe Túc Ly Mị, không được nói sự thật cho Mẫu Đơn, Mẫu Đơn tốt với nàng như vậy, khiến nàng còn mặt mũi nào mà đối mặt với nàng ta nữa.
Mẫu Đơn cũng biết cái gọi kiến hảo tựu thu [], nàng ta từ từ thu lại cơn giận của mình.
[] kiến hảo tựu thu: thấy được rồi thì thu tay | chỉ làm việc có chừng mực, dừng tay đúng lúc
"Thôi, mặc kệ, ta sẽ không để ngươi bị thương tổn, sau này bất kể ngươi tin tưởng ta hay hoài nghi ta, cũng tùy ngươi thôi."
"Sẽ không, Mẫu Đơn ta biết rõ cô tốt với ta nhất, Lam Nguyệt bà ta cố ý ly gián, ta sẽ không tin đâu." Quý Phi Nhi sợ nàng ta vẫn tức giận, vội vàng an ủi nàng ta: "Đợi khi tìm được phương pháp cứu mẫu thân rồi, nhất định ta sẽ báo thù giúp cô."
Nhìn dáng vẻ áy náy của Quý Phi Nhi, Mẫu Đơn tràn đầy hài lòng, xem ra, nàng càng không thể nào hoài nghi nàng ta.
Người chết thế Liễu Nhứ đã giúp nàng ta gánh hết tất cả tội danh, có sự tin tưởng của Quý Phi Nhi, như vậy nàng ta có thể tránh được tất cả tội lỗi.
Mẫu Đơn do dự nói: "Ta cũng không nghĩ tới tại sao bà ta đột nhiên gọi tên ta, còn nói những điều khó hiểu kia, lúc ấy thật làm ta hoảng sợ, mỗi ngày ta đều ở đây, đi cùng với ngươi, làm gì có thời gian đi tìm bọn họ để mật báo."
"Cho nên, ta hoàn toàn không tin tưởng bọn họ, chắc chắn bọn họ đang ly gián."
"Còn nữa, cung nữ Liễu Nhứ kia là sao, không phải bà ta nói là bằng hữu của mẫu phi ngươi sao, tại sao phải hãm hại ngươi."
"Cái này...... Ta cũng không nghĩ tới, ta vẫn cảm thấy Liễu di là người rất tốt, nhưng Lam Nguyệt nói vậy, vậy chắc là thật rồi, bà ta không cần phải lừa gạt ta. Thật không nghĩ đến, Liễu di là nội gián, uổng phí ta tin tưởng bà ấy."
Mặc dù Quý Phi Nhi rất không muốn hoài nghi Liễu Nhứ, bởi vì nàng thật sự cảm giác bà ấy là một người tốt, hơn nữa cũng thật lòng quan tâm nàng, nhưng vì sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?
"Ngươi quá ngây thơ rồi, suy nghĩ một chút thì thấy bà ta có rất nhiều chỗ đáng nghi, bà ta là cung nữ bên cạnh Vương Hậu, làm sao có thể sẽ bán đứng Vương Hậu chứ? Rất rõ ràng đã lừa ngươi, chỉ có thể trách bà ta diễn kịch quá xuất sắc."
"Có lẽ vậy." Quý Phi Nhi thở dài: "Mặc kệ thế nào thì bà ấy đã chết, còn chết thảm như vậy, đã bị trừng phạt rồi, đừng nói đến bà ấy nữa."