Editor: Gà
Trên đại điện, truyền đến tiếng khóc của nữ nhân.
Nguyệt Vô Tu vốn đang tĩnh tọa dưỡng thương, cũng thấy phiền lòng rối loạn, hoàn toàn không có tâm tình.
Trước mặt ông ta, có đủ loại hình cụ phong phú, trông vô cùng tàn nhẫn, người chịu gia hình nhất định sẽ cảm thấy cực kỳ khổ sở.
"Vương huynh, muội van cầu huynh, muội chỉ có một đứa con trai là Cảnh Hiên, xin huynh tạm tha cho nó." Trưởng công chúa quỳ gối bên chân Nguyệt Vô Tu khổ sở cầu khẩn, nhìn nhi tử chịu khổ, bà ta đau lòng gấp trăm lần.
Nguyệt Vô Tu còn chưa lên tiếng, ngược lại Lam Nguyệt vô cùng chanh chua: "Ngươi còn dám cầu xin cho nghiệt chướng này, nó vì giúp nha đầu chết tiệt kia mà không tiếc đối nghịch với chúng ta, nếu nó dám làm chuyện như vậy, sẽ phải chịu đựng hậu quả."
"Vương tẩu, mặc kệ thế nào, chúng ta cũng là tỷ muội trong khuê phòng, thường ngày quan hệ không tồi, tỷ nhìn Cảnh Hiên lớn lên từ nhỏ, tỷ nhẫn tâm nhìn nó chịu khổ như thế sao?" Trưởng công chúa chỉ đành phải nhắc tới tình cảm ngày xưa, hi vọng bà ta có thể mềm lòng.
"Chính vì nó là con của ngươi, là huyết mạch vương thất, thì càng không nên làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, càng cần phải trách phạt nặng, các ngươi, đánh mạnh vào cho ta. "
"Vương tẩu, ngươi......" Trưởng công chúa không dám tin nhìn bà ta: "Làm sao ngươi có thể độc ác như vậy, dù sao Cảnh Hiên còn trẻ, phạm sai lầm cũng là chuyện rất bình thường, các ngươi nên cho nó một cơ hội để sửa đổi."
"A...... Chỉ có thể trách nó không có tiền đồ, lần này nó phạm lỗi cũng không phải là chuyện nhỏ mà có thể cười một tiếng cho qua, nó dám giúp đỡ người khác mưu hại Đại Vương, thật là tội đáng chết vạn lần."
Trưởng công chúa nhìn Lam Nguyệt khẳng định nói không thông, nên lại cầu xin Nguyệt Vô Tu.
"Vương huynh, chúng ta cùng lớn lên từ nhỏ, Cảnh Hiên cũng là cháu ngoại của huynh, xin huynh bỏ qua cho nó, muội van cầu huynh."
Nhưng Nguyệt Vô Tu cũng giải thích giống Lam Nguyệt: "Đừng trách Bổn vương lòng dạ ác độc, là chính bản thân nó làm bậy, chẳng oán được ai, chẳng lẽ nhất định đợi đến khi Bổn vương thật sự bị nó hại chết, muội mới cam tâm sao?"
"Không, sẽ không, Cảnh Hiên chỉ là một lúc hồ đồ, tuyệt đối sẽ không tiếp tục làm chuyện như vậy, muội bảo đảm."
"Bảo đảm? Muội lấy gì ra bảo đảm? Uổng cho muội là muội muội ruột của ta, thế nhưng không suy nghĩ cho Bổn vương, sinh tên nghiệp chướng này ra nhưng lại không quản giáo cho tốt, để nó làm ra chuyện như vậy, muội cho rằng muội có thể thoát khỏi trách nhiệm sao?"
Trưởng công chúa khóc tê tâm liệt phế: "Nó nhất định đã bị nha đầu Nguyệt Phi Yên kia dùng thủ đoạn Hồ Mị để mê hoặc, cho nên mới gây ra chuyện sai lầm mức này, đúng, đều là lỗi của Nguyệt Phi Yên, con ta vô tội mà."
Nguyệt Vô Tu cười lạnh: "Đã như vậy, hiện tại bản vương sẽ hỏi nó một chút, có hối hận không."
Ông ta vung tay lên, để thị vệ tạm thời dừng hành hình lại trước, sau đó đến trước mặt hắn: "Cảnh Hiên, hiện tại Bổn vương hỏi ngươi, ngươi có biết lỗi không?"
Cảnh Hiên chịu hết khốc hình, nhưng vẫn cắn răng không nói tiếng nào, nghe Nguyệt Vô Tu nói những lời này, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy ý lạnh: "Ta làm sai chỗ nào?"
"Ngươi dám cùng người khác hãm hại Bổn vương, còn dám nói mình không sai? Xem ra Bổn vương đã phạt ngươi quá nhẹ."
Trưởng công chúa khóc nhào tới: "Cảnh Hiên, con nói gì đó, mau nói xin lỗi cậu con, nói về sau tuyệt không tái phạm."
"Mẫu thân, con vốn không sai, nếu được lựa chọn lần nữa, con cũng sẽ bảo vệ Phi Yên, tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai tổn thương nàng."
Nguyệt Vô Tu giận dữ: "Muội nghe chưa? Đây chính là lựa chọn của nó, đến bây giờ chết cũng không hối cải, bảo Bổn vương tha cho nó thế nào, hôm nay Bổn vương nhất định phải giết nó, diệt trừ nghiệt chướng này vì Hồ Tộc."
"Đừng... Đừng mà." Trưởng công chúa ôm Cảnh Hiên, không ngừng cầu khẩn: "Con có thể thương hại mẫu thân không, mau nhận lỗi với cậu con, cắt đứt liên lạc với nha đầu Nguyệt Phi Yên kia, ta chỉ có một đứa con trai là con, nếu con xảy ra chuyện thì ta sống thế nào đây?"
Nhưng ánh mắt Cảnh Hiên vẫn kiên định như cũ, bất kỳ ai cũng không thể rung chuyển quyết tâm của hắn.
"Mẫu thân, trước đây ngài không thích Phi Yên, lấy cái chết uy hiếp muốn con cưới Nguyệt Lưu Sương, nhưng ngài biết rất rõ con không thích nàng ta, trong lòng con chỉ có một mình Phi Yên, vì ngài, con cô phụ Phi Yên, để nàng đi vào hố lửa. Hiện nay, con tuyệt đối sẽ không để nàng bị bất cứ thương tổn gì, dù là liều cái mạng này, muốn giết cứ giết. Nếu con thật sự muốn đi, dựa vào thực lực hiện nay của bọn họ hoàn toàn không trói được con... sở dĩ con lưu lại, bởi vì nhà chúng ta trung thành tuyệt đối với Hồ Tộc, tuyệt đối sẽ không làm ra bất cứ thương tổn gì cho Hồ Tộc. Cho nên người sai hoàn toàn không phải là con, là Đại Vương và Vương Hậu."
Lấy công lực của hắn hoàn toàn có thể trực tiếp chạy mất, hiện tại Nguyệt Vô Tu đã bị trọng thương, khẳng định không phải là đối thủ của hắn, nhưng hắn lại không thể đi thẳng một mạch như vậy, làm liên lụy tới người nhà của mình, cho nên hắn nhất định phải lưu lại.
"Càn rỡ." Nghe được câu này, Nguyệt Vô Tu giận dữ: "Nhìn thấy không? Đây chính là con trai tốt mà muội nuôi đấy, thật không ngờ hiện tại dám nói chuyện với Bổn vương như vậy, quả nhiên không thể tha thứ."
Trưởng công chúa cũng bị dọa, vốn chuyện đã rất nghiêm trọng rồi, hiện tại hắn còn nói ra lời như vậy, chẳng phải càng thêm không có cách nào thu thập sao?
"Cảnh Hiên, con nói gì đó? Làm sao cậu con sai lầm được, còn không mau nói xin lỗi."
"A...... Đại Vương, huynh chẳng qua chỉ như thế, ngay cả nữ nhi ruột thịt của mình cũng hại, ngay từ đầu ta đã không ôm bất cứ hy vọng nào với huynh rồi."
"Đủ rồi." Nguyệt Vô Tu không nhịn được cắt đứt lời bà ta...: "Bổn vương đã cho nó cơ hội, là chính bản thân nó không quý trọng, nếu nó một lòng muốn chết, thì đừng trách Bổn vương độc ác. Cảnh Hiên, tên nghiệt chướng này, Bổn vương nhất định phải để ngươi biết hậu quả đối nghịch với Bổn vương. Người đâu, giải Cảnh Hiên xuống, lập tức xử tử."
Trưởng công chúa gần như bất tỉnh: "Đừng mà, Vương huynh, không, Đại Vương, van huynh, Cảnh Hiên là con trai duy nhất của muội, huynh không thể giết nó, tuyệt đối không thể đâu."bg-ssp-{height:px}
"Mang trưởng công chúa xuống, nếu dám cầu cạnh cho Cảnh Hiên, chính là đồng đảng, đừng trách Bổn vương không để ý tình huynh muội."
Cũng chỉ có thể trách Cảnh Hiên xui xẻo, hiện tại ông ta bị Túc Ly Mị đánh trọng thương, hoàn toàn lâm vào trạng thái bị động, không biết có thể giữ được mạng nhỏ không, tức giận ngút trời đang lo không tìm được nơi phát tiết, hiện tại đang tìm nơi trút giận.
Trưởng công chúa không còn hy vọng, cũng không nói thêm câu nào nữa.
Cho đến khi bà ta bị hai thị vệ lôi ra ngoài, trong đầu đột nhiên hiện lên một cái tên —— Nguyệt Phi Yên.
Đúng, còn có Nguyệt Phi Yên, hiện tại nàng là Đế hậu, Đế Quân cũng ở đây, nếu bà ta đi cầu bọn họ hỗ trợ, thì còn có hi vọng, dù thế nào, Cảnh Hiên cũng vì giúp bọn họ.
Nhớ tới những chuyện ngày trước mình đã làm với Nguyệt Phi Yên, bà ta thật không có mặt mũi gặp nàng, nhưng vì tính mạng con trai, bà ta bằng bất cứ giá nào, trước bà ta giúp đỡ Lam Nguyệt đã nhiều lần tổn thương đến Nguyệt Phi Yên, nhưng bây giờ không thể không hạ mình đến cửa nhờ giúp đỡ.
Cho nên trưởng công chúa lập tức động thân, chạy đến điện công chúa, nơi đó là hy vọng duy nhất của bà ta.
......
Lúc này, Quý Phi Nhi đang tản bộ với Tố Hoa ở trong vườn.
Chỉ còn hai ngày ngắn ngủn, nếu lại không tìm ra phương pháp cứu bà, cũng chỉ có thể chấp nhận hậu quả kém nhất kia, cho nên nàng cũng hy vọng có thể cố hết sức của bản thân ở bên bà, hiếu kính bà.
Đột nhiên, cửa truyền đến tiếng huyên náo.
Đã xảy ra chuyện gì, Quý Phi Nhi có chút nghi ngờ, nên đỡ Tố Hoa cùng đi qua.
Không ngờ Túc Ly Mị đã ở đó, đến còn sớm hơn nàng, khẳng định đã xảy ra chuyện gì kỳ quái rồi.
Một nữ nhân mặc hoa phục đang ở bên ngoài khóc lóc kể lể: "Các ngươi mau cho ta vào đi, chờ một lát nữa, con ta sẽ mất mạng."
"To gan, Đế Quân và Đế hậu ở bên trong, những người không có nhiệm vụ không được tự tiện xông vào."
"Tiểu Bạch, đã xảy ra chuyện gì à?" Quý Phi Nhi liếc mắt nhìn nữ nhân kia, xác định mình hoàn toàn không biết bà ta, bà ta sẽ không phải có chuyện tìm Túc Ly Mị chứ?
Túc Ly Mị đưa tay, những thị vệ kia lập tức mang bà ta vào.
Trưởng công chúa lập tức chạy tới trước mặt Quý Phi Nhi, quỳ xuống: "Phi Yên...... Không, Đế hậu, van cầu ngài đến cứu con ta đi, nó sắp mất mạng rồi."
Quý Phi Nhi vừa định hỏi nhi tử của bà là ai vậy, Tố Hoa đã kinh ngạc nói: "Trưởng công chúa?"
Trưởng công chúa? Đó không phải là mẫu thân của Cảnh Hiên sao? Sau khi nàng trở về thì rất bận, hoàn toàn quên mất chuyện của Cảnh Hiên rồi.
Nhìn dáng vẻ bà ta nhếch nhác như vậy, trong lòng nàng trầm xuống: "Chẳng lẽ là...... Cảnh Hiên đã xảy ra chuyện?"
Trưởng công chúa nghẹn ngào nói: "Phi Yên, ta hiểu rõ trước kia ta có lỗi với ngài, làm rất nhiều chuyện thương tổn ngài, thậm chí còn gậy đánh uyên ương ngăn cản ngài và Cảnh Hiên ở cùng nhau, ta làm nhiều chuyện xấu xa như vậy cũng không dám cầu xin sự tha thứ của ngài, chỉ cầu ngài cứu Cảnh Hiên, mặc kệ như thế nào nó chỉ vì ngài mới bị Đại Vương hạ lệnh xử tử, ngài làm ơn giúp một tay với."
"Bà nói cái gì?" Quý Phi Nhi kích động la lên: "Nguyệt Vô Tu lại muốn xử tử Cảnh Hiên?"
"Đúng, bởi vì nó giúp ngài, cho nên Đại Vương thẹn quá hóa giận, nhất định phải xử tử nó, ta thật sự không còn cách nào."
"Lão hồ ly đáng chết này, đã đến hôm nay lại vẫn dám không an phận như vậy, tiểu Bạch chúng ta nhanh đi cứu Cảnh Hiên thôi."
Túc Ly Mị không có ý muốn ra tay: "Đây là chuyện nhà của bọn họ, vậy thì tự mình giải quyết, nếu Nguyệt Vô Tu nhất định giết hắn, đó cũng là mạng của hắn."
"Không... không được, ta chỉ có một đứa con trai này thôi, Đế Quân, van cầu ngài mau cứu nó."
"A...... Hiện nay Nguyệt Vô Tu đã bị trọng thương, công lực Cảnh Hiên lại không thấp, hắn hoàn toàn có thể tự mình chạy trốn, sao lại cần chúng ta trợ giúp?" Hắn có chút không vui liếc mắt nhìn Quý Phi Nhi, ghen vì nàng quan tâm nam nhân khác như vậy.
"Không phải như vậy, bởi vì đứa nhỏ Cảnh Hiên này quá mức cố chấp, nó sợ liên lụy chúng ta cho nên cam nguyện bị phạt."
Quý Phi Nhi nghe chuyện Cảnh Hiên phải đối mặt lúc này, vô cùng khẩn trương: "Tiểu Bạch, loại chuyện như vậy không thể nói đùa được, có được không, Cảnh Hiên vì cứu ta mới có thể bị hãm sâu vào khốn cảnh, ta không thể mặc kệ hắn, như vậy chẳng phải là quá bất nhân bất nghĩa sao?"
"Nàng cứ quan tâm hắn như vậy sao?" Dứt lời, giọng nói đều mang vị chua nồng nặc.
"Đây không phải là vấn đề quan tâm hay không quan tâm, hắn là ân nhân cứu mạng của ta, hiện tại hắn gặp nạn, ta nhất định phải cứu hắn, nếu chàng không đi, thì ta tự mình đi vậy, Cảnh Hiên ở đâu, mau dẫn ta đến đó!" Bây giờ nàng không rảnh quản Túc Ly Mị có tâm tình gì rồi, cứu người quan trọng hơn.