Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện . Tìm truyện ngay
Người nọ nhìn thoáng qua thứ quả nhỏ màu đỏ bị cắn nát trong tay Tô Linh Phong, xấu hổ cười một tiếng: "Cái đó... là đồ ăn vặt của Tiểu Trùng..."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tô Linh Phong nghe vậy, đôi mắt nheo lại nguy hiểm: "Độc dược ngươi cho ta ăn cũng là thứ đồ chơi này?"
"Ha hả... Thật ra cái này ăn nhiều cũng có độc, có thể nói là..."
Xoạt! Tô Linh Phong nhảy dựng lên, chọi lên đầu hắn ta: "Dám đùa bà đây hả!" Khó trách lúc hắn ta cho nàng ăn... "độc dược", con rắn thối kia lại kích động tới vậy!
Người nọ tiếp được Tô Linh Phong đang lao về phía hắn, mỉm cười trêu tức: "Tiểu nha đầu, không cần vội vã yêu thương nhớ nhung ta vậy đâu nha, chờ nàng lớn hơn vài tuổi rồi, dáng người vừa mắt hơn một tẹo, ta còn có thể suy nghĩ..."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cân nhắc cái P! Tô Linh Phong nhéo cổ hắn, hung dữ nói: "Trả phí tổn thất tinh thần cho ta!"
"Khụ... Khụ khụ... Nha đầu hung dữ này, nhanh, buông tay... Phí gì hả?" Người nọ không thể không buông lỏng tay ra giữ lấy cổ tay Tô Linh Phong, ra sức tránh né móng vuốt đang nhào tới cổ hắn, vóc người nha đầu này rõ ràng bé bé xinh xinh cỡ vầy, sao lấy đâu ra sức lớn tới vậy ta!
"Hừ!" Tay Tô Linh Phong hơi thả lỏng, sắc mặt vẫn đen như đít nồi: "Trong nhẫn trữ vật của ngươi có bảo bối gì?"
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Người nọ sửng sốt một chút, sau đó hoảng sợ nói: "Như vậy rõ ràng là ăn cướp trắng trợn!"
"Ít nói nhảm đi!" Lèo nhèo nữa chắc nàng vặn gãy cổ hắn luôn quá!
"Ấy, được được... Nàng cứ buông tay trước đã được không?"bg-ssp-{height:px}
"Không buông!" Tô Linh Phong từ chối thẳng thừng. Buông tay rồi hắn chơi xấu thì làm sao bây giờ? Nàng không tin hắn được!
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
"Được rồi được rồi..." Người nọ bất đắc dĩ, làm bộ suy tư chút rồi vẫy tay lấy ra một cuốn sách: "Ừm... Cái này đưa cho nàng đi, phù hợp cho nàng học bây giờ."
Tô Linh Phong liếc xéo, hỏi: "Đây là cái gì?"
"Sách này phần trước là thể kỹ chiêu thức, phần sau là khẩu quyết đấu khí, trong đó có dùng bút mực đỏ chú giải, là một vài thứ tâm đắc ta ghi lại lúc tu luyện."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Thể kỹ chiêu thức trong sách chưa hẳn đã lợi hại cao minh bằng chiêu thức cổ quái của nàng, nhưng đấu khí và khẩu quyết lại là tâm đắc của hắn, rất hữu dụng đối với nàng, chỉ có điều... Tiểu nha đầu này đã đủ khủng bố rồi, học xong đấu khí không phải lại càng khủng bố hơn sao! Về sau chắc là phải thắt chặt quan hệ với nàng quá...
Tô Linh Phong buông cổ người nọ ra, không khách khí mà nhận lấy cuốn sách, tiện tay mở ra, nhìn thấy không ít chữ màu đỏ trong những khoảng trống.
Tô Linh Phong nghi hoặc liếc người nọ, chẳng lẽ hắn ta cho nàng bí tịch võ công sở tu của hắn thật sao?
"Bây giờ ta không có thời gian chỉ cho nàng, đành để nàng dùng hết khả năng, gắng quan sát trong sách, nhưng ta tin tưởng ngộ tính của nàng." Người nọ mỉm cười.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tu tập chức nghiệp hệ vật lý không giống với việc tu tập linh thuật, tu linh thuật nhất định phải có linh cơ, mà linh cơ là do trời phú (Lời tác giả: Tô Linh Phong là ngoại lệ về sau sẽ giải thích), người không có linh cơ dù có cố cách mấy cũng không thể trở thành Linh Thuật Sĩ được, nhưng kỹ xảo võ kỹ, kiếm thuật, đấu khí... lại có thể dùng cần cù bù khả năng.
Đương nhiên tốc độ tiến bộ cũng tùy vào tư chất cá nhân, ngộ tính có quan hệ trực tiếp, người có tư chất quá kém thì cả đời cũng không phát ra nổi đấu khí quá cấp một.
Vì thế linh thuật sĩ hay các loại chức nghiệp hệ vật lý cấp cao cũng chưa có nhiều, tuy vậy, dân chúng ở trong thế giới trọng thực lực cũng không phải bình thường, đa số những người này chiếm phần lớn.
"Trên người ngươi còn có thứ gì tốt không?" Tô Linh Phong lại hỏi.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
"...Nàng quả thật đủ lòng tham đấy."