Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Chuyển ngữ Nguyễn Thanh ThúyBeta Quỳnh Trang, Đặng Trà MyThật ra Nguyệt Song Ảnh, Chung Nam và Lâm Hi sớm đã chú ý đến Tô Linh Phong nãy giờ không lên tiếng, bởi vì ngũ quan Tô Linh Phong rất xinh đẹp, khí chất đặc biệt, muốn không chú ý cũng là điều khó khăn.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhưng xuất phát từ tâm lý bài xích các cô gái xinh đẹp hơn mình nên các nàng cố ý không thấy sự tồn tại của Tô Linh Phong, các nàng nghĩ xinh đẹp thì có lợi ích gì chứ? Chỉ là một đứa con gái bình dân đê tiện nghèo nàn mà thôi.
Thế nhưng khi các nàng biết kẻ ‘bình dân đê tiện nghèo nàn’ trong mắt các nàng thật ra không phải bình dân mà có thân phận quý tộc còn cao hơn các nàng, sự tương phản mãnh liệt này khiến cho các nàng cực kỳ khó chịu.
Tất cả đều đủ mọi cảm xúc vừa ghen tỵ vừa thấp thỏm vừa không cam lòng, thật sự cực kỳ mâu thuẫn, …
Nguyệt Song Ảnh nỗ lực điều chỉnh sắc mặt một chút, trong đôi mắt to lộ ra vẻ hồn nhiên tò mò, vẻ mặt chân thành, mỉm cười với Tô Linh Phong: “Thì ra đây chính là Tô tiểu thư, lần trước yến hội sinh nhật của cô, ca ca ta có tới tham gia, nghe ca ca nói cô rất đẹp, quả đúng như thế.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nguyệt gia, đứng hàng thứ ba trong bốn đại gia tộc quý tộc, trong yến hội sinh nhật của Tô Linh Phong, dòng chính Nguyệt gia có phái người đến chúc mừng nhưng Nguyệt Song Ảnh cũng không phải là tiểu thư dòng chính của Nguyệt gia, ‘Ca ca’ trong lời nói thật ra chỉ là đường ca của nàng ta mà thôi.
Tô Linh Phong liếc mắt nhìn Nguyệt Song Ảnh, nàng chỉ lạnh nhạt “Ừ” một tiếng, cũng không nói gì thêm.
Nguyệt Song Ảnh lúng túng đứng đó, không biết nên nói gì tiếp theo.
Chung Nam suy nghĩ một chút, tỏ vẻ áy náy nhìn Tô Linh Phong nói: “Thật xin lỗi, chuyện lúc trước là chúng tôi không đúng, mong Tô tiểu thư không để bụng.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mặt Tô Linh Phong không thay đổi liếc nhìn Chung Nam, lúc này đến “Ừ” cũng lười.
“Chà chà, biết sai rồi ư? Thật hiếm thấy.” An Tri Hiểu bĩu môi châm chọc.
Trong lòng Chung Nam vừa hận vừa tức, trong lòng họ chỉ có Tô tiểu tiểu thư của Phủ thành chủ, mấy người các cô cũng là bình dân nghèo kiết hủ lậu. Ra oai cái gì, đồ cáo mượn oai hùm.
Nhưng mà nàng ta chỉ dám tức giận trong lòng mà thôi, trước tình huống này, nàng ta không dám tranh luận, thân phận của nàng ta và Nguyệt Song Ảnh không bằng, họ chỉ là chi thứ của một tiểu quý tộc.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Thành Lăng Vân? Tô tiểu thư? Tô Linh Phong?” Cuối cùng thì Lâm Hi cũng nhớ Tô Linh Phong là ai, bỗng dưng tỉnh ngộ nói: “Cô chính là phế vật si tâm ở Tô gia theo đuổi Tam ca của ta ư?”
Tô Linh Phong – chủ nhân trước của thân thể này chưa bao giờ rời khỏi Lê thành, mà Lâm Hi do tổ phụ tổ mẫu ở đế đô nuôi lớn nên chỉ nghe qua đại danh Tô tiểu thư ‘phế vật si tâm’ chứ chưa từng nhìn thấy Tô Linh Phong.
Một câu nói của Lâm Hi lập tức khiến bầu không khí càng trở nên quái dị hơn….
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
An Tri Hiểu, Hoa Nhược Hề và Thủy Thanh Thanh đều không hiểu gì, cho rằng đầu óc của Lâm Hi có vấn đề, si tâm gì? Phế vật gì? Đang nói Tô Linh Phong sao???
Mà Hứa Nặc lại trợn mắt nhìn Lâm Hi, hận không thể dùng ánh mắt này giết chết con nhóc kia.
Nguyệt Song Ảnh và Chung Nam khẽ cúi đầu, không nói gì với Lâm Hi, các nàng hơi vui vẻ với việc Tô Linh Phong bị xấu mặt, thế nhưng lại sợ chọc giận Tô Linh Phong sẽ liên lụy đến các nàng, trong lòng rất phức tạp.
Mặc Hạo Thiên che trán không nói gì, hắn thật không biết vị Lâm tiểu thư này được bảo vệ tốt quá cho nên không hiểu được tình thế, hay là đầu óc có vấn đề….
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Hi Hi! Muội nói bậy bạ gì đó.” Sắc mặt Lâm An Chi đen lại, hơi ửng đỏ.
“Muội không nói bậy, lần trước huynh còn nói…”
“Câm miệng!” Lâm An Chi cắt lời chưa nói xong của Lâm Hi, đi lên kéo tay Lâm Hi đi: “Đi theo ta.”
Lâm Hi bị Lâm An Chi kéo nên lảo đảo, vừa cố gắng rút tay ra vừa nói: “Tam ca, huynh làm gì vậy, huynh làm đau muội, buông tay ra…”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm An Chi mặc kệ Lâm Hi kêu đau, kéo tay nàng ta, chân càng đi nhanh hơn, cậu ta muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi phạm vi tầm mắt của Tô Linh Phong ngay lập tức.bg-ssp-{height:px}
“E hèm…” Mặc Hạo Thiên ho khan một tiếng, lúng túng nói: “Các cô có việc thì đi đi, ta….Ta không quấy rầy, ta đi trước…”
Nói xong cũng không chờ mấy người Tô Linh Phong trả lời đã liền đuổi theo huynh muội Lâm An Chi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
An Tri Hiểu nhìn bóng lưng Mặc Hạo Thiên lắc đầu nói: “Ta thật sự không hiểu nổi, sao tên Mặc Hạo Thiên kia luôn ở cùng một chỗ với Lâm An Chi…”
Hoa Nhược Hề và Thủy Thanh Thanh cũng không giải thích được.
“Ta nghe nói hình như nhiều năm trước, Lâm tam công tử đã cứu Hạo Thiên điện hạ một mạng…” Nguyệt Song Ảnh tiếp lời. Chuyện này nàng ta nghe được từ Lâm Hi.
“Ta hỏi cô à?” An Tri Hiểu không nhìn Mặc Hạo Thiên nữa, trợn mắt nhìn Nguyệt Song Ảnh, hung hãn nói: “Cô có chuyện gì à? Thôi bỏ đi.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Cô…” Trên mặt Nguyệt Song Ảnh băn khoăn: “Thái độ của cô là gì đây…”
“Hứ. Như vậy đã là khách khí với các cô rồi.”
“Quên đi Hiểu Hiểu, chúng ta đi thôi.” Hoa Nhược hề nghĩ không cần thiết ở nơi này phí lời với hai người tân sinh này, bèn chào hai người họ rồi cùng nhau đi về hướng ký túc xá tân sinh.
Nguyệt Song Ảnh và Chung Nam muốn nói chuyện với Tô Linh Phong cứu vãn mối quan hệ, thế nhưng một ánh mắt Tô Linh Phong cũng keo kiệt không nhìn các nàng, bỏ qua các nàng đi về phía trước…
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nguyệt Song Ảnh và Chung Nam nhìn bóng lưng đám người Tô Linh Phong mà tức giận giậm chân.
Ở cửa học viện, tại một hàng ăn nhỏ.
Lương Vi Vi, Trang Lỵ và Xuân Mạn Lệ ngồi cạnh cửa sổ nghe hát uống rượu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vị trí của Xuân Mạn Lệ đối diện cửa, thấy Nguyệt Song Ảnh và Chung Nam đi vào bèn vội vã giơ tay lên vẫy vẫy các nàng: “Nguyệt Ảnh, Chung Nam, ở đây.”
Nguyệt Song Ảnh và Chung Nam đi tới, sắc mặt không tốt lắm ngồi vào chỗ trống.
“Xin hỏi hai vị tiểu thư dùng gì?” Tiểu nhị đi tới cung kính hỏi.
“Thêm hai bình rượu, tùy chọn vài món đi.” Nguyệt Song Ảnh nói.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Sao vậy? Sao sắc mặt các cô khó coi vậy? Lâm Hi đâu?” Xuân Mạn Lệ nói.
“Bị ca ca của nàng ta dẫn đi rồi.” Chung Nam nói.
“Lẽ nào mấy người kia không chịu nhường ký túc xá sao?” Lương Vi Vi hơi bĩu môi, “Thông tin chính xác như vậy cũng không được sao?”
Trang Lỵ huýt sáo một cái, nàng ta vốn không cho rằng mấy nữ sinh nhỏ tuổi này thực sự có khả năng đối phó với mấy người kia.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Còn nói nữa. Các cô cho chúng ta thông tin gì vậy? Nói gì mà đều là bình dân! Tiểu tiểu thư Phủ thành chủ là bình dân ư?” Chung Nam tức giận nói.
“Đúng đó, hại chúng ta xấu mặt trước Hạo Thiên điện hạ và Lâm tam công tử, lại đắc tội với tiểu tiểu thư Phủ thành chủ, đều tại các cô…” Nguyệt Song Ảnh cũng chu môi, bất mãn oán giận nói.
“Cái gì? Tiểu tiểu thu Phủ thành chủ gì chứ?” Xuân Mạn Lệ mở to hai mắt đầy vẻ ngạc nhiên.
Trang Lỵ và Lương Vi Vi cũng khó hiểu ra mặt.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.