Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ truyen trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyen.vip. Xin cảm ơn!
"Đây là cái gì?" Tô Linh Phong nhìn thoáng qua mảnh giấy trong tay cậu bé, không lập tức đưa tay ra nhận mảnh giấy đó.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
"Có một đại ca ca bảo đệ giao nó cho tỷ." Khuôn mặt cậu bé tươi cười nói, "Huynh ấy cho đệ một đồng tiền vàng."
Chỉ việc đưa cho nàng mảnh giấy mà được một đồng tiền vàng? Thực là một người hào phóng! Tô Linh Phong đưa tay ra nhận lấy mảnh giấy, mở nó ra, chỉ thấy trên mặt giấy hiện ra dòng chữ được viết vô cùng sống động: "Tiểu nha đầu, ta chờ cô ở quán rượu Kim Hoa, không gặp không về!"
Kiểu chữ này nhìn rất quen mắt! Cùng một kiểu chữ với lời chú thích của quyển sách quý về vũ kỹ mà Mặc Vấn Trần đưa cho nàng, Tô Linh Phong nhướn mày, hắn cũng đến Gia thành rồi?
Tới thì cũng đã tới rồi, thật là phiền phức, gì mà phải không gặp không về! Tô Linh Phong nghiền nát mảnh giấy rồi vứt xuống mặt đất, bỏ qua cậu bé kia.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
"Tỷ tỷ..." Cậu bé sợ hãi kéo góc áo của Tô Linh Phong, "Đại ca còn nói, nếu như tỷ tỷ không chịu đi thì nói với tỷ tỷ một câu nói."
Tô Linh Phong dừng bước, quay đầu nhìn cậu bé, mặt không đổi sắc phun ra một chữ: "Nói."
"Đại ca nói, lần trước tỷ tỷ nhận phí tổn thất Tinh thần, huynh ấy còn chưa trả nợ..."
"A?" Tô Linh Phong híp mắt, "Biết rồi."
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
"Còn có..." Cậu bé muốn nói lại thôi.
"Còn có cái gì nữa?" Tô Linh Phong nhíu mày, thằng bé này không thể nói luôn một lần cho xong sao!
"Đại ca còn nói, nếu tỷ tỷ cho huynh ấy một đồng tiền vàng thì huynh mới bằng lòng trả nốt phần còn lại của phí tổn thất tinh thần cho tỷ tỷ..." Cậu bé cúi đầu, bất an nghoéo ngón tay, tỷ tỷ này nhìn qua có vẻ không phải người tốt...
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Má! Một đồng tiền vàng không đủ sao, còn muốn thêm một đồng nữa? Người đưa tin ở thế giới này quý đến mức đó sao?
Tô Linh Phong quay đầu nhìn Tá Dịch, ý bảo hắn trả tiền cho cậu bé.
Tá Dịch bán lỗ vũ khí ở trấn Lạc Nguyệt, Tô Linh Phong quyết định, trong khoảng thời gian này, việc ăn, mặc, ở, đi lại và tiêu vặt đều sẽ do Tá Dịch phụ trách, dù thế nào đi nữa thì nhìn qua hắn cũng không phải là một chủ nhân thiếu tiền.
Việc này liên quan gì đến hắn chứ? Vì sao hắn lại phải trả tiền? Trong lòng Tá Dịch buồn bực nhưng vẫn móc một đồng tiền vàng ra đưa cho cậu bé.bg-ssp-{height:px}
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Tiểu Bạch thấy tiền vàng, mắt nhất thời biến thành ký hiệu $_$, vươn móng vuốt nhỏ bé của mình ra, cậu bé kia lại nhanh hơn một bước...
"Đa tạ tỷ tỷ, đa tạ ca ca." Cậu bé cầm đồng tiền vàng vui vè chạy đi, "Thật tốt quá, có tiền rồi, vậy là mẫu thân được cứu rồi!"
Tô Linh Phong nhìn sâu xa, liếc mắt nhìn bóng lưng của cậu bé kia, quay đầu lại hỏi Tá Dịch: "Biết quán rượu Kim Hoa ở đâu không?"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
"Biết." Tá Dịch gật đầu: "Không xa đây lắm."
"Được rồi, dẫn đường đi."
Lẽ nào tiểu thư gặp được người quen? Trên người tiểu nha đầu này có thật nhiều bí mật! Tuy trong lòng Tá Dịch cảm thấy kì quái nhưng cũng không hỏi cái gì mà im lặng dẫn đường.
Chưa đi được bao lâu, Tô Linh Phong và Tá Dịch đã tới trước cửa quán rượu Kim Hoa, bồi bàn vừa nhìn thấy bọn họ liền lập tức cười híp mắt, "Xin hỏi vị này là Tô tiểu thư sao?"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
"Ừ."
"Vị kia đợi cô đã lâu, mời theo tiểu nhân đi lên."
Bồi bàn dẫn Tô Linh Phong lên lầu hai, gõ cửa một nhã gian: "Khách quan, Tô tiểu thư tới rồi."
"Vào đi." Trong phòng truyền đến một giọng nói thanh nhã, rõ ràng của đàn ông.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Tô Linh Phong đẩy cửa tiến vào bên trong phòng, Tá Dịch cũng không khách khí đi theo vào trong.
Nam tử mặc trường bào màu mực rộng thùng thình ngồi vẻ lười biếng trên ghế dựa, ngón tay thon dài cầm một chén rượu ngọc, gió theo cửa sổ bay phất phơ vào, thổi qua tóc mai bên tai hắn.
Khóe môi hắn khẽ giương lên, mang theo nụ cười yếu ớt như có như không, con mắt sâu thẳm tập trung vào cô gái áo trắng vừa bước vào phòng, mắt không hề chớp...
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu