"Ta nói bậy sao? Tại sao Tuyết phi lại không dám nhìn thẳng ta mà nói chuyện, mà lại tránh né ánh mắt của ta?" Hỏa Diễm cúi đầu, vốn là hai người đã rất gần giờ khoảng cách chỉ còn lại bằng nắm đấm.
Diệp Tuyết cảm thấy hơi thở nóng rực trên đỉnh đầu, cắn chặt môi dưới. Hít sâu, bắt buộc chính mình phải điều chỉnh tốt tâm trạng bằng tốc độ nhanh nhất. Lại ngẩng lên đầu, trong mắt đã là một mảnh trấn tĩnh: "Ta nói ngươi nói bậy chính là nói bậy, tùy ý lưu truyền lời đồn, chờ Đại Vương trở lại, ngươi nên biết sẽ có kết quả gì."
"Hả?" Hỏa Diễm nhìn chằm chằm vào mắt của nàng, hi vọng từ đó có thể nhìn ra được chút gợn sóng gì. Nhưng không có, ánh mắt của nàng giống như bầu trời sau mưa, không mang theo một chút tạp chất: "Vậy ngươi có dám cùng ta đi đến tẩm cung Đại Vương xem một chút không?"
"Ngươi cảm thấy lúc này ta và ngươi dưới tình huống Đại Vương không có ở đây đến tẩm cung của hắn, không sợ người khác truyền ra tin đồn nhảm gì?"
"A ~!" Nghe xong lời của nàng..., Hỏa Diễm đột nhiên cười: "Tuyết phi người đang ám chỉ với ta cái gì sao?"
"......" Nhìn thấy ánh sáng bất thường đột nhiên hiện ra trong mắt đối phương, lòng của Diệp Tuyết trầm xuống, thầm kêu không ổn. Cô nam quả nữ, cái đề tài này đúng là mẫn cảm nhất rồi.
Lùi về phía sau không để lại chút dấu vết nào, cho đến khi khoảng cách giữa hai người là một bước xa, nàng đột nhiên quay người nhảy từ trên cây xuống, nhanh chóng niệm khẩu quyết, chờ đợi thời cơ ngự phong rời đi.
"Tuyết phi, ngươi cảm thấy lấy đạo hạnh của ngươi, có thể chạy trốn từ trên tay của ta sao?" Hỏa Diễm cười điên cuồng trên cành cây, không tính đuổi theo ngay lập tức. Bình thường, một con hồ ly hơn bốn trăm tuổi, cho dù hắn để nàng bay ra ngoài vài trăm dặm trước, cũng có thể đuổi kip nàng trong mấy giây.
Nhưng mà hắn nói không bao lâu, nụ cười trên mặt hắn cũng không còn thoải mái.
Đây là tốc độ của hồ ly sao, thật sự nàng mới hơn bốn trăm năm tuổi phải không?
Run rẩy hai cái, chính mà nàng đã bay ra thật xa, mắt thấy nàng sẽ biến mất ở trong phạm vi tầm mắt của hắn, Hỏa Diễm lại không dám thả lỏng chút nào, vận khí trên người, dùng tốc độ nhanh nhất của mình đuổi theo.
Hắn mất nhiều hơi sức theo dõi nàng như vậy, ở chỗ có tương đối ít thị vệ tuần tra mới bắt được nàng, không phải là để hỏi mấy vấn đề đơn giản như vậy. Buổi sáng muội muội bị áp giải vào lao còn chưa tính toán với nàng nữa!
Nếu cứ để cho Diệp Tuyết chạy như vậy, nhất định sẽ không biết ăn nói thể nào với muội muội!
Hồ đan của Diệp Tuyết đã đến màu xanh lá cây, nói cách khác tu vi của nàng tương đương với tu vi của yêu quái hơn bốn nghìn năm tuổi, cái này ở Yêu Giới, không tính là quá cao, nhưng cũng không tính là quá thấp. Nhưng để so sánh với Hỏa Diễm, vẫn có chút chênh lệch.
Tốc độ của nàng mặc dù nhanh, nhưng khoảng cách giữa hai người đang thu hẹp từng chút.
Làm thế nào, nếu như bị hắn bắt được lần nữa, nhất định là không thể dễ dàng thoát như vậy, mình phải nghĩ biện pháp mới được......
Trước mặt xuất hiện một ngọn núi lớn, Hỏa Diễm theo sát không nghỉ, thấy nàng đột nhiên lao xuống, nấp vào trong ngọn núi.
"Xem ra ngươi muốn chơi mèo vờn chuột với ta." Trên mặt hiện lên một chút lo lắng, vừa dùng lực, cũng bay theo xuống dưới.
Đi xuống rồi mới phát hiện, cấu tạo của ngọn núi này vô cùng đặc biệt, phía trên nhìn qua là cây cối xanh ngát bao la, trên thực tế lại cất giấu ngàn vạn sơn động, trong khi đó các động còn thêm Bát quái hỗ trợ, tạo thành một mê cung thiên nhiên. Muốn tìm được một con hồ ly ở chỗ này, thật đúng là không phải khó bình thường.
Nếu như là đổi thành người khác, đối mặt tình trạng như vậy đại khái cũng chỉ có thể bỏ qua. Nhưng với Hỏa Diễm lại khác, vì đạt tới mục đích của mình, chuyện gì hắn cũng có thể làm ra được.
Kẻ địch trốn trong núi, biện pháp tốt nhất là gì? Phóng hỏa đốt núi.
Bay lên không trung, vung tay lên, cấy cối xanh ngát lại có thể bị đốt đến tận gốc, cả ngọn núi lập tức bị bao vây bởi lửa lớn rừng rực.....
Lửa đỏ, hun đỏ rực nửa bầu trời.
Mà hình như hắn thấy như vậy còn chưa đủ, tuyệt kỹ của Hỏa Diễm là khói mê, há miệng ra, phun ra một mảnh sương mù dày đặc, như voan mỏng phủ kín toàn bộ ngọn núi......
"Khụ khụ...... Khụ khụ khụ khụ......" Diệp Tuyết núp ở trong động, mặc dù đã dùng y phục thấm nước nhỏ xuống từ trên vách động bưng kín mũi và miệng, nhưng nàng vẫn bị hun đến ho khan, mắt càng bị hun đến đau nhức, nước mắt không cầm được chảy ra.
Khốn kiếp, lại có thể phóng đốt núi, phá hư phong cảnh không nói, không biết sẽ hại bao nhiêu động vật nhỏ vô tội đây.
Thạch bích cũng càng lúc càng nóng, nếu nàng tiếp tục ở lại, không phải là bị nướng chín thì chính là bị sặc khói đến chết. Hết cách rồi, Diệp Tuyết chỉ có thể nhắm mắt xông ra ngoài.
Lao ra khỏi khói dầy đặc, đón lấy không khí trong lành, nàng thật hi vọng có thể hít nhiều thêm mấy cái, tốt nhất là đẩy hết khói trong phổi ra. Nhưng Hỏa Diễm đang ở trên đỉnh đầu nàng, cho dù có tham lam hơn nữa, cũng chỉ có thể dùng ngự phong rời đi lập tức. Nhưng tại sao, mình mới vận khí, thân thể bỗng trở nên mềm nhũn, không khống chế được rơi xuống......
Nặng nề té xuống đất, thật là đau!
Theo lý thuyết, một chút độ cao như vậy, đối với hồ yêu mà nói hoàn toàn không tính là cái gì, tuyệt đối không có khả năng bị thương.
Nhưng trên thực tế cũng không phải như thế, Diệp Tuyết giãy giụa hai cái muốn bò dậy, nhưng mà cả người nàng mềm nhũn ngã xuống đất.
"Tuyết phi, ngươi chạy à? Thế nào lại không chạy nữa?" Hỏa Diễm nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh nàng, trên mặt là nụ cười đắc ý.
"Ngươi...... Rốt cuộc ngươi đã làm gì với ta?" Diệp Tuyết dùng cánh tay chống xuống đất, gian nan lùi về phía sau.
"Không cần lo lắng, chỉ là khói mê mà thôi." Nam nhân đều thích xem dáng vẻ kính sợ của nữ nhân đối với mình, Hỏa Diễm cũng như vậy. Thấy được sự hốt hoảng trong mắt nàng, tâm tình của hắn rất tốt, từng bước tiến lại gần nàng: "Để cho ta suy nghĩ một chút, mới vừa rồi vì sao ngươi phải chạy trốn. A, nghĩ ra rồi, ngươi nói là sợ cùng ta có hiểu lầm. Ngươi biết biện pháp tốt nhất để giải quyết hiểu lầm là cái gì không? Chính là biến hiểu lầm thành sự thật."bg-ssp-{height:px}
"Ngươi muốn làm gì?" Tim của Diệp Tuyết nhảy vọt lên đến cổ họng. Không để ý đến thân thể suy yếu, quay người, dụng cả tay chân và bò sang bên cạnh.
Nhưng nàng dùng hết sức, hắn chỉ là hai bước là đã đuổi kịp nào. Một tay kéo lấy mắt cá chân của nàng, quay người Diệp Tuyết ở trên mặt đất, cũng xoay mình đè xuống phía dưới......
"Hỏa Diễm, ngươi chớ càn rỡ, nếu để cho Đại Vương biết, hắn tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi......"
"Ha ha...... Chỉ cần ngươi không nói ta không nói, Đại Vương làm sao có thể biết?" Ngón tay của Hỏa Diễm từ từ di động trên mặt của nàng: "Còn có thể nói, Tuyết phi ngươi thích mang loại chuyện này truyền đi khắp mọi nơi sao? Nếu như ngươi không ngại Đại Vương ghét bỏ ngươi, ta cũng sẽ không sợ bị Đại Vương biết."
"......" Diệp Tuyết bỗng nhiên im lặng. Hắn nói không sai, nếu như Yêu Vương biết mình bị nam nhân khác cưỡng hiếp, còn có thể đối tốt với mình sao? Sợ rằng...... Ngay cả cơ hội làm thế thân cũng không có thôi.
"Xem ra Tuyết phi là một người hiểu rõ chuyện lớn, yên tâm, dù sao mấy ngày nay Đại Vương đều không ở đây, để cho ta thay Đại Vương an ủi thân thể cô đơn này của ngươi một chút......"
"......"
Tay của đối phương đã dò trên người của nàng, Diệp Tuyết tuyệt vọng từ từ nhắm lại hai mắt.
Nhưng cảm giác của thân thể lại càng nhạy cảm, y phục mới bị kéo xuống một chút xíu, trên người đã run lẩy bẩy.
Nước mắt, theo khóe mắt chảy xuống......
Hai chân bị tách ra, ngay sau đó, nàng cảm thấy phái nam nóng bỏng chỉa vào phía dưới của mình......
Trái tim vô cùng đau đớn, như vậy...... Coi như là phản bội Tích Phong sao?
Nhưng tên đã lắp vào cung, người trên người bỗng nhiên bị một cỗ ngoại lực cho đẩy ra......
Ngay sau đó vang lên giọng nói ảo não của Hỏa Diễm: "Muội muội, muội làm gì đấy?"
Diệp Tuyết bỗng mở mắt ra, nhìn thấy mái tóc dài màu tím của Hỏa Linh đang tung bay trong không trung, hô hấp dồn dập, không biết là bởi vì mệt hay là vì tức giận.
"Muội làm cái gì? Ca ca, ca ca còn có thể nói ra miệng sao! Muội gọi ca ca đến báo thù cho muội, không phải gọi ca ca đến vụng trộm với nàng. Thua thiệt huynh vẫn còn dạy muội phải lấy đại cục làm trọng, phải suy nghĩ cho kỹ rồi mới được làm, nhưng còn ca ca, khi gặp con hồ ly này, ngay cả một chút định lực cũng không có? Làm sao có thể thành đại sự?! Kế tiếp nên làm cái gì? Cùng với nàng xảy ra quan hệ sau đó có phải muốn cưới nàng về làm phi tử của Linh Miêu quốc chúng ta hay không?"
"Muội nói cái gì đây?" Hỏa Diễm nhìn chằm chằm muội muội của mình. Chuyện này, là mình hơi quá rồi. Ngộ nhỡ Diệp Tuyết này thật sự không sợ bị Yêu Vương biết, mà nói chuyện này ra, tất cả kế hoạch của mình sẽ bị nhỡ sao. Nhưng muội muội nàng cũng không cần giáo huấn mình như vậy chứ? Đang ở trước mặt nữ nhân này, mình biết để mặt mũi ở chỗ nào đây?
"Chẳng lẽ muội nói sai sao?" Hỏa Linh bị một màn vừa rồi chọc tức. Khó trách ca ca mãi không về, nàng cho là đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi, ra ngoài tìm khắp nơi. Lại không ngờ sẽ thấy một màn dơ bẩn như vậy, đáng chết ca ca còn là Bá Vương ngạnh thượng cung, có bẽ mặt hay không à??
[Vương ngạnh thượng cung: “Bá vương ngạnh thượng cung” là thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang.
Chuyện kể rằng lần nọ Hán Sở tranh hùng, giằng co quyết liệt suốt mấy tháng mà thắng bại vẫn bất phân. Trận chiến này khiến già trẻ lớn bé đều mỏi mệt khổ đau, tiếng oán thán ngập trời ngập đất. Hạng Vũ thấy thế bèn nói thẳng với Lưu Bang rằng: “Thiên hạ náo loạn đã nhiều năm, cũng vì hai người chúng ta. Bản vương muốn đơn thân độc mã khiêu chiến với Hán vương, hai ta sống mái một phen, đừng để con dân thiên hạ phải tiếp tục chịu khổ.”
Lưu Bang cười đáp: “Ta thích đấu trí chứ không đấu sức.” Hạng Vũ bèn lệnh cho một tráng sĩ xuất chiến, chẳng ngờ ngay lập tức gã tráng sĩ nọ bị thủ hạ của Lưu Bang (vốn là thiện xạ kỵ binh) bắn chết. Sở Bá Vương thập phần tức giận, tự mình khoác khôi giáp cầm vũ khí tiến lên ứng chiến. Chỉ cần Hạng Vũ trừng mắt một cái, tên thiện xạ kỵ binh kia đã run như cầy sấy, buông cung tếch thẳng về thành…
Nghĩa rộng của cụm từ “Bá vương ngạnh thượng cung” rất đơn giản, “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” tạm hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”; mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là “qiang jian”] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian” [aka “rape”]; mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên cổ nhân vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” đặng thay thế cho hai từ “cưỡng gian”.]
"Linh Miêu quốc chúng ta nhiều mỹ nữ như vậy, chẳng lẽ còn không đủ cho ca ca chơi phải không? Cố tình lại muốn tới nhặt giày rách đã đeo qua của Đại Vương, ca ca, huynh thật đúng là có tiền đồ."
Cũng không biết Diệp Tuyết này có ma lực gì, Yêu Vương đối với nàng đặc biệt quan tâm, Ma Quân chỉ chú ý đến một mình nào, ngay cả ca ca cũng chết mê chết mệt với nàng!! A, xem ra hồ ly quả thật là lẳng lơ hơn những yêu quái khác, thấy ai cũng có thể duỗi một chân. (Câu này ta không biết dịch sao nên để nguyên vậy. Ai biết chỉ ta với )
"Muội im miệng cho ca." Hỏa Diễm rất cưng chiều muội muội này, nhưng mà vẫn phát cáu. Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, trong lòng muội muội chắc cũng biết: "Chuyện này tới đây là hết, giao nàng cho muội xử trí, huynh đi trước." Trộm gà không được còn mất nắm thóc, thật là xúi quẩy!
"Đi thong thả!" Giọng nói của Hỏa Linh cũng không khá hơn chút nào.
Chẳng còn cái gì. Hiện trường rất nhanh chỉ còn lại hai nữ nhân.
Thấy hận ý dày đặc trong mắt đối phương, Diệp Tuyết biết lần này mình chạy trời không khỏi nắng rồi. Chỉ là so với việc bị Hỏa Diễm cho lăng nhục, ngược lại nàng rất muốn nói tiếng cảm tạ với nữ nhân này.
"Muốn làm như thế nào, thì cứ làm gì." Nếu tránh không được, thì nên dũng cảm đối mặt.
Đến mức này rồi, nữ nhân này vẫn còn ngạo mạn như vậy!
Việc này làm cho Hỏa Linh càng căm tức hơn.
Ngồi xổm xuống, trêu trọc y phụ xốc xếch của nàng một chút, trên mặt đều là nụ cười giễu cợt: "Ta nói Tuyết phi, ngươi cũng quá đê tiện, Đại Vương mới rời khỏi một ngày, ngươi đã cô đơn khó nhịn, cần tìm nam nhân tới an ủi thân thể của ngươi. Vì không để cho hậu cung hổ thẹn, ta cảm thấy được ta có nghĩa vụ nghĩ biện pháp, để cho ngươi sau này cũng không thể vụng trộm nữa mới được!" Tầm mắt rơi vào giữa hai chân nàng, tàn nhẫn dần dần hiện ra trong mắt.
Ánh mắt độc ác như vậy, trong lòng Diệp Tuyết vốn đã bình ổn trong lúc bất chợt căng lên, giống như là bị thứ gì túm lại, ý vị đi xuống một chút: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?!?