Ma Phi Khuynh Thế, Độc Sủng Nàng

chương 141: thanh long tội đáng chết vạn lần

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Ngoc Luyen

"Nhưng mà...... Trí nhớ của Tích Phong không khôi phục, vốn chàng không đồng ý cưới Tuyết Nhi, hơn nữa còn si ngốc một lòng chờ ngươi trở về." Thái độ của Ngu Cát có vẻ ghen ghét, trong ánh mắt cũng là mang theo một tia tàn nhẫn: "Nhưng mà vô cùng đáng tiếc chính là, đồng thời Diệp Tuyết cũng khôi phục pháp lực kiếp trước, Tích Phong đã bị nàng giam lỏng, mà ta tuyệt đối sẽ không thành toàn cho ngươi và Tích Phong. Ha ha...... Tích Phong không thích ta, mà thích nữ nhân khác, trong lòng ta sẽ khó chịu; nhưng người chàng thích ngươi, mà ngươi lại không thể sống cùng chàng, trong lòng ngươi có thể càng khó chịu hơn so với ta. Cho nên, trong lòng của ta thang bằng lại! Ha ha...... Ha ha ha ha......"

"Ngươi...... Ngu Cát, ngươi thật độc ác!" Cửu Dao tin lời nói của đối phương là thật. Nắm chặt thanh chắn trên cửa sắt, trong lòng muôn vàn tình cảm, một lòng chỉ muốn nhanh chóng được đường ra ngoài, cứu Tích Phong trong tay Diệp Tuyết ra.

"Ha ha, so với sự ích kỷ của ngươi, thì ta cũng chỉ là ăn miếng trả miếng thôi."

"...... Ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng thả ta ra ngoài?"

"Chẳng lẽ ngươi vẫn chưa rõ sao? Cho dù như thế nào chắc chắn ta sẽ không thả ngươi ra!" Ngu Cát cười lớn xoay người: "Ta muốn ngươi phải chịu đau khổ ở đây, vĩnh viễn cũng không thể quay về với Tích Phong." Giọng nói từ từ đi đi xa, địa lao lần nữa khôi phục an tĩnh.

"Ngu Cát, cái kẻ tiện nhân này!!!......" Trong lòng Cửu Dao lửa giận ngất trời, hô to một tiếng, lấy nàng làm trung tâm, bộc phát ra một cỗ năng lượng khổng lồ, đẩy toàn bộ nước trong phòng giam ra ngoài.

Nước rút đi, trên mặt đất lại có một tảng đá hình vuông, hơi giống nắp giếng một chút. Mà nước từ nơi này đang chảy xuống từng chút......

Đây là lần đầu tiên nàng nổi giận lớn như vậy, cho nên cũng là lần đầu tiên phát hiện ra bí mật này.

Có nước thì sẽ có lỗ hổng!

Đúng là trời cũng giúp ta!

Tâm tình của Cửu Dao lập tức tăng vọt, thừa dịp nước mới bị đẩy ra chưa tràn vào, dùng hết hơi sức toàn thân đẩy hòn đá ra, vừa đủ cho nàng nằm úp sấp leo ra......

......

Bò được khoảng hơn trăm thước, thông đạo (lối đi) phía trước mở rộng, trong lòng Cửu Dao mừng rỡ, tốc độ bò nhanh hơn, dần dần là đã có thể đứng lên, đợi sau khi chạy được một đoạn, rốt cuộc ra khỏi thông đạo......

Căn cứ vào các loại đá san hô và loại cá trước mặt để phán đoán, nơi này hẳn là đã ở bên ngoài Thủy Tinh cung.

Kích động trong lòng nhưng bên ngoài cũng không quên vận khí, một lá chắn dần dần xuất hiện quanh người, như bong bóng bình thường bảo vệ nàng ở bên trong, sau đó từ từ đi về phía mặt biển: "Ngu Cát, ngươi cứ chờ đó cho ta, thù của ta và ngươi, ngày sau chúng ta từ từ tính tiếp!"

......

"Như thế nào?" Ngu Cát ngồi trên ghế Thủy Tinh, thích ý ăn bồ đào.

Trăm Đao cung kính đứng ở bên cạnh, nói: "Yên tâm, tất cả đều theo kế hoạch, hồ ly này đã thuận lợi từ địa lao ra ngoài, sắp đến mặt biển rồi."

"Tốt."

Ha ha, hồ ly a hồ ly, ngươi cũng có lúc hồ đồ!?

Có thể để ngươi chạy đi dễ dàng như vậy, địa lao này còn có tác dụng gì?

Hiện tại việc mình cần làm chỉ là chờ!

Đợi khi thời cơ chín muồi, chính là ngày Cửu Dao chết!

......

Thật vất vả lên tới mặt biển, Cửu Dao nhảy một cái, ngự phong bay đến một ngọn núi cao, ở trên đó tìm được một cây thảo dược, nhai kỹ rồi nuốt vào.

Ngồi xuống đất, vận khí điều tiết.

Cho đến dược tính hoàn toàn phát huy tác dụng trong cơ thể, nàng mới từ từ mở mắt ra, quay người lại, biến thành một chấm tròn bay trong không trung. Lơ lửng lên xuống một lát, lần nữa chấm tròn biến trở về hình người.

Ngu Cát đáng chết, lại có thể hạ độc với mình, khiến cho mình không cách nào sử dụng dịch chuyển tức thời, mới bị nhốt bên trong cánh cửa như vậy, thù này, lần sau chúng ta từ từ tính!

Bay trong không trung, gọi tọa kỵ của mình ra, sau khi cảm ứng được vị trí của đối phương, trực tiếp bay đến Ma giới......

......

Trước vách núi cao vạn trượng, Diệp Tuyết đang đứng đón gió.

Băng tuyết đông cứng bốn phía, hiện ra băng tuyết sáng bóng.

Những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống quanh nàng, tinh tế, bay lả tả, khi nhìn nàng lại có vài phần không chân thật.

Sau lưng có sát khí truyền đến, theo sát là một tiếng quát to: "Diệp Tuyết, nộp mạng đi!"

Nàng vẫn đứng đó mà không hề di chuyển, đợi đến khi có một thanh trường kiếm đến sau lưng, khi nó sắp đâm thẳng tim vào nàng, không nhanh không chậm mà vung tay lên......

Không khí sau lưng lập tức đông, đồng thời cũng đông luôn người đánh lén trong không trung......

Cửu Dao mở to đôi mắt đầy hoảng sợ, giống như gặp quỷ từ từ xoay người nhìn phía trước......

Nàng là Diệp Tuyết, là người đời trước Tích Phong đặt trong tim, khuôn mặt quyến rũ đó, cho dù có hóa thành tro bụi, chắc chắn nàng cũng sẽ không nhận lầm!

Nhưng nàng cũng không phải Diệp Tuyết, khuôn mặt lạnh như băng này, ánh mắt lãnh khốc vô tình này, không có trong trí nhớ của nàng.

"Diệp Tuyết, tại sao muốn cướp Tích Phong của ta, tại sao? Hắn là của ta, vĩnh viễn đều là của ta!"

"Tích Phong của ngươi?" Nhớ tới hồ đan của mình cũng chỉ để mở ra cửa Thời Không, để cứu Cửu Dao này từ thời không khác trở về mà thôi, ngay lập tức trong lòng của Diệp Tuyết dâng lên một cỗ tức giận. Mặc dù về cơ bản thì đây không phải là lỗi của nàng, nhưng cũng là họa do nàng gây ra, cho nên...... Lạc Băng chết, nàng cũng khó thoát tội!

Tay áo vung lên, băng trên người Cửu Dao tan chảy, nặng nề ngã xuốngđất.

Tiếp theo trong không khí xuất hiện ngàn vạn cây băng châm, rậm rạp chằng chịt tập trung sau lưng nàng: "Ngươi đã thích Tích Phong như vậy, hết lần này đến lần khác ta vẫn không hợp ý ngươi, chúng ta phải sống chết xa nhau, trời nam đất bắc!"

"Không cần......" Cửu Dao bị dọa sợ đến hô to một tiếng: "Tích Phong...... Cứu thiếp......"

"Tuyết Nhi!" Một ánh sáng thoáng qua bên cạnh, Tích Phong đã kéo Cửu Dao từ trên mặt đất sang bên cạnh, cũng không phải nâng nàng dậy, mà là giẫm ở dưới chân: "Tuyết Nhi, muốn giết nàng hãy để ta đến làm, nàng không cần bẩn tay."

"Tích Phong, chàng nói cái gì vậy? Ta là Dao nhi, ta là Dao nhi của chàng!" Cửu Dao giùng giằng muốn đứng lên, nhưng vừa rồi tay chân bị đông cứng, tê cứng không thể động đậy được: "Phong, thiếp đã trở về, thiếp biết căn bản chàng cũng không thích Diệp Tuyết đó, có phải chàng bị nàng khống chế. Phong, chỉ cần chúng ta cùng ra tay, không sợ đánh không lại nàng, chàng mau đỡ thiếp đứng lên!

"Cửu Dao, ngươi cảm thấy ngươi còn có thể gạt ta tới khi nào?" Sức lực trên chân Tích Phong tăng thêm, trên mặt lo lắng nhiều hơn: "Trực tiếp giết ngươi, đó là tiện nghi cho ngươi, ta muốn ngươi phải chết từ từ."

Nhưng mà...... Hắn như vậy làm, thật ra vẫn không phải vì giết nàng!

Nữ Oa nói muốn cứu Lạc Băng, cần Linh Hồ mới sinh, nhưng Tuyết Nhi hận mình như vậy......

Có lẽ vì Lạc Băng, nàng có thể miễn cưỡng kết hợp với mình, nhưng mà...... Trong lòng nhất định sẽ rất đau khổ.

Không bằng mình kết hợp với Cửu Dao, sinh hạ Linh Hồ để nàng sử dụng.

Dù sao mình đã vạn kiếp bất phục, thế nào lại tái phạm một lần nữa!

"Phong...... Chàng......" Cửu Dao nỗ lực nhìn ánh mắt của hắn, hi vọng có thể nhìn ra được chút đầu mối nào từ trong đó.

Nhưng không có, ánh mắt của hắn bén nhọn, giống như hận không ăn được thịt của nàng, uống máu của nàng.bg-ssp-{height:px}

Nhưng mà lời nói phía sau nàng không nói ra, Diệp Tuyết lạnh giọng cắt đứt lời nói của nàng: "Các ngươi không cần uổng phí hơi sức nữa, cho dù diễn trò là thật, tất cả cũng đều là giả."

Thật ra thì bọn họ không cần hao tổn tâm trí nhiều như vậy, mình cũng không có tính giết nàng!

Nếu như mình cố ý giết nàng, làm sao Tích Phong có thể cứu nàng từ trong tay của mình được?

Không phải muốn Linh Hồ sao? Mình là hồ ly, Cửu Dao trước mắt cũng là hồ ly! Nhưng mà không biết vì sao, ba vạn năm, thậm trí hai người bọn họ cũng không sinh hạ đời sau, không phải là Cửu Dao có vấn đề về sinh sản chứ!

Đến lúc đó, phải tìm Cửu Chỉ kiểm tra cho Cửu Dao này một chút mới được!

"Tuyết Nhi......" Thấy nàng không tin tưởng lời nói của mình và ánh mắt vẫn lạnh lẽo, Tích Phong trăm miệng cũng không thể bào chữa, không thể nói được lời nào.

Trong lòng thê lương, cũng bỏ qua động tĩnh dưới chân.

Băng trên mặt đất đột nhiên vỡ ra, một cái tay trực tiếp xuyên thấu thân thể của Cửu Dao, nắm trái tim đỏ tươi trong tay, ở một nơi toàn màu trắng thì nó lại vô cùng chói mắt......

"......" Tích Phong và Diệp Tuyết đồng thời sửng sốt một chút, đang định ra tay ngăn lại, tay đang cầm trái tim bóp một cái, trái tim đang đập kia ngay lập tức bị bóp nát bấy! Ngay sau đó mặt băng bị bạo phá "Oanh" một cái, Ngu Cát nhảy lên từ phía dưới, quỳ rạp xuống trước mặt của Diệp Tuyết: "Tuyết Nhi, thật xin lỗi, ta đáng chết."

"Vì sao lại nói như vậy?" Diệp Tuyết liếc mắt nhìn Cửu Dao đang thoi thóp trên đất, sau đó nhàn nhạt mở miệng. Hai người này, từ trước tới nay luôn cấu kết với nhau làm việc xấu, hiện tại Ngu Cát lại nghĩ ra chiêu gì để lừa người đây, muốn giở trò gì?

"Tuyết Nhi, trước kia ta đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với muội, tội của ta đáng chết vạn lần, nhưng ta muốn nói cho muội biết, tất cả đều không phải ý của ta, ta cũng là bị ép buộc." Ngu Cát nói đến cực kỳ thành khẩn, biểu hiện trên mặt cũng vô cùng đúng chỗ. Bày ra thần sắc vô cùng có lỗi, vô cùng hối cải

Tích Phong nghe vậy, nhưng trong lòng thì giận: "Ngu Cát, đã đến đến lúc này, ngươi còn có thể nói như vậy, không cảm thấy buồn cười sao?"

"Tất cả những gì ta nói đều là sự thật."

"Hả?" Diệp Tuyết khẽ lên tiếng, "Vậy vì sao ngươi phải giết nàng?"

Ngu Cát thấy Diệp Tuyết muốn nghe nàng giải thích, tiếp tục nói: "Ta biết rõ từ trước đến giờ muộn luôn mềm lòng, muốn giết nàng, cũng không nỡ xuống tay. Nhưng ta thì khác, ta đã bị nàng lợi dụng vô số lần, hơn nữa đã sớm đã muốn tìm nàng báo thù, khổ nỗi vẫn luôn không đánh lại nàng, cho nên chỉ có thể nhịn, nhịn mãi. Hôm nay Thiên Thời, Địa Lợi nhân hòa, ta lại nóng lòng, cho nên mới không được đồng ý của muội, lập tức giết nàng."

"Nói bậy!"

"Nơi này không tới phiên ngươi nói" Diệp Tuyết lạnh giọng về phía Tích Phong, đợi hắn ngoan ngoãn im miệng, mới tiếp tục lời của mình: "Nhưng tại sao cảm thấy ngươi đang giết người diệt khẩu cộng thêm ném đá dấu tay đây?"

"Tuyết Nhi, nếu muộn nghĩ như vậy, vậy ta cũng không có biện pháp. Dù sao cũng là ta có lỗi trước, cho dù bị ép buộc, nhưng ta cũng đã làm tổn thương muội." Ngu Cát thở dài một tiếng, hiên ngang lẫm liệt: "Hiện tại ta đại thù đã báo, không có gì nhưng lưu luyến rồi. Muội giết ta cũng được, đánh ta cũng được, ta sẽ không có nửa câu oán hận."

Diệp Tuyết trầm mặc.

Sau một lúc lâu mới từ từ mở miệng: "Ta tin tưởng ngươi."

"Tuyết Nhi......" Tích Phong muốn mở miệng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của nàng lại thôi.

"Cám ơn Tuyết Nhi."

"Nhưng mà tốt nhất những gì ngươi nói đều là thật, bằng không đợi đến khi ta phát hiện được, ta sẽ khiến ngươi hối tiếc không kịp."

Thật ra thì sao Diệp Tuyết lại không biết lời nào là lời nói thật, lời nào là lời nói dối của đối phương!

Nàng làm như vậy, cũng chỉ là muốn trong mười hai Thần Thú có ma hóa Giao nhân, cho nên...... Trước khi cứu được Lạc Băng, cho dù thế nào Ngu Cát cũng không thể chết được. Thay vì làm cho đối phương thêm phiền toái, không bằng tạm thời ổn định nàng!

Dĩ nhiên, Ngu Cát cũng không phải là không có đại não người.

Giết Cửu Dao, ném đá dấu tay cũng là việc cấp bách, về phần có phải Diệp Tuyết tin nnagf hay không, nàng cũng không xác định lắm.

Nhưng mà không có quan hệ, chỉ cần hiện tại có thể quang minh chánh đại ở ở bên cạnh Diệp Tuyết, hơn nữa sẽ không bị xử tử, cũng đã đủ rồi.

Mình nhất định sẽ giải quyết nàng trước khi Lạc Băng sống lại!

"Được, ta nhất định sẽ không để Tuyết nhi phải thất vọng."

Diệp Tuyết vung tay lên, Cửu Dao trên mặt đất đất trực tiếp mất đi hơi thở, ánh mắt dừng lại một lúc trên người Tích Phong, ngự phong đi......

"Ngu Cát, cho dù ngươi có âm mưu gì, ta nhất định sẽ không để ngươi thực hiện được."

"Ha ha, Tích Phong, cái này không phải do ngươi rồi!" Ngu Cát lộ ra nguyên hình, cười đến cuồng vọng: "Nghe nói ngươi đã thất sủng thật lâu? Như thế nào, cảm giác bị người vứt bỏ như thế nào? Ha ha ha...... Ha ha ha ha......" Xoay người một cái, biến mất không thấy nữa.

Trong không khí chỉ còn lại tiếng cười phách lối này......

Trên đỉnh núi, sương trắng lượn lờ, khí thế hào hùng.

Nhưng nếu như nhìn xuống, sẽ phát hiện cảnh tượng cây cối trên núi đều lụi tàn.

Đây là lúc ma tính của Lạc Băng tăng mạnh, dấu vết lưu lại.

Tuy Diệp Tuyết bị ma hóa, nhưng thiện lương trong lòng vẫn không hoàn toàn bị che lấp, mảnh đất này đã đầy vết thương, nàng không đành lòng lại tổn thương nữa. Vì vậy đã thu lại khí lạnh quanh thân, không bước lên sen băng nữa.

Thánh Kỳ Lân dẫn nàng đễn chỗ cao nhất của ngọn núi kia thì dừng lại, đợi nàng đi xuống, ngửa mặt lên trời gầm thét một tiếng, đất rung núi chuyển!

Đây là đang gọi, gọi bạn của mình tỉnh giấc.

Rất nhanh, ba âm thanh từ ba phương hướng truyền đến, Phượng Minh Hổ Khiếu......

Ngón tay Diệp Tuyết khẽ sáng lên, nhẹ nhàng đi qua phương hướng ba âm thanh truyền đến.

Xong, núi lở tuyết tan, mấy đạo ánh sáng vàng vội vàng tới đây, đến khi nhìn kỹ, những tia sáng kia đã đến bên cạnh, theo thứ tự bị Tích Phong phong ấn là Bạch Hổ, Huyền Vũ và Chu Tước.

Ba thần thú vui mừng nhảy múa xung quanh nàng.

Diệp Tuyết khẽ gật đầu một cái, trên mặt cứng nhắc lại có thể lộ ra một nụ cười cưng chìu: "Mấy ông bạn già, đã lâu không gặp." Đưa bàn tay trắng noãn ra, vuốt ve trán của chúng, sau đó đột nhiên sau đó hét lớn một tiếng: "Thanh Long, lúc này không tỉnh lại, thì đợi đến bao giờ."

Tiếng nói vừa dứt, trên người ba Thần thú bắn ra ba đạo ánh sáng, bắn thẳng lên trời, đợi ánh sáng thu hồi, Thanh Long đã hét dài xuất hiện ở bên cạnh.

Sáng rực lên, Năm đại Thần Thú lắc mình một cái, lại có thể biến thành năm thiếu niên đẹp trai lanh lẹ.

Thanh Long hoàn là bộ dạng năm đó của Xà Vương, nhưng vết sẹo trên mặt đã biến mất không thấy.

"Tham kiến chủ nhân." Năm nam tử đồng loạt quỳ dưới đất, thỉnh an.

Hơn ba vạn năm rồi, sau khi chủ nhân tự sát, năng lượng suy yếu, năng lượng của bọn nó cũng suy yếu theo, cho nên mới bị Cửu Dao phong ấn, chỉ còn lại pháp lực và tập tính của thần thú.

Mà Thanh Long bởi vì là người đứng đầu của tứ đại Thần Thú, cho nên mới có thể trở thành Xà Vương, biến ảo thành Đằng Vân, thống trị một phương.

"Đứng lên đi." Diệp Tuyết xua tay, khiến năm người đứng dậy.

Thánh Kỳ Lân và ba người còn lại lập tức dứng lên, trên mặt đều là vui sướng lâu ngày mới gặp, chỉ có Thanh Long vẫn quỳ trên đất như cũ: "Chủ nhân, Thanh Long tội đáng chết vạn lần."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio