Ma Phi Khuynh Thế, Độc Sủng Nàng

chương 156: ngoại truyện —— trở lại thế kỷ 21 (1)

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tất cả đã chuẩn bị đâu vào đó, những chuyện cần dặn dò đã dặn dò.

Một đội nhân mã từ từ lên đường, thông qua đường hầm Thời gian và Không gian, trở về thế kỷ .

Tích Phong, Diệp Tuyết, Bích Lạc, Cửu Chỉ cùng với huynh muội ba người và Nguyệt Tiểu Điệp, tổng cộng tám người. Nếu như dẫn theo cả tứ đại Thần Thú, Thánh Kỳ Lân, Thất Thải Phượng Hoàng và Tiểu Tỳ Hưu đều biến thành người, đội ngũ trở nên quá lớn, cảm thấy không thuận tiện lắm, vì vậy sau khi bàn bạc quyết định, lần này nhóm thần thú ở nhà trông chừng, tám người đi trước. Đợi khi có kinh nghiệm, hơn nữa cảm thấy cái thời không kia thật sự xuất sắc, lại dẫn chúng nó qua.

Mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng mà mệnh lệnh của chủ nhân, chúng nó chỉ có thể ngoan ngoãn phục tùng.

"Đến, đến, ở phía trước."

Không biết là người nào hô một tiếng, phía trước đường hầm thất thải đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng màu trắng rất lớn, ánh sáng trắng nhức mắt bắn ra từ bên trong.

"Mọi người tay nắm tay, chớ tách ra."

"Tốt."

"Biết."

Tám người vội vàng tay to nắm tay nhỏ, nắm chặt một chỗ.

Ánh sáng trắng càng ngày càng mạnh, đâm thẳng vào người khiến mọi người không mở nổi mắt, tay không bỏ, chỉ có thể nhắm mắt lại.

Sau một lúc trời đất quay cuồng, ánh sáng trở nên nhu hòa, bên tai vang lên tiếng chim hót ríu rít......

"Hả?" Bích Lạc là người mở mắt đầu tiên, sau ba giây, lập tức hưng phấn nhảy lên: "Đến đến, chúng ta đã đến."

"Hả??"

Mọi người nghe vậy, vội vàng mở mắt ra bắt đầu quan sát thế giới này ——

Cây cao lớn, cỏ xanh xanh, bầu trời xanh xanh......

So sánh với thời không trước kia, không có gì không giống nhau ~~~

"Bích Lạc cô cô, người và mẫu thân lúc nào cũng nói cái thời không này tốt, nhưng hôm nay nhìn thấy, chẳng qua cũng chỉ như thế." Giọng điệu của Thần Vân rõ ràng có chút thất vọng. Hào hứng bừng bừng, cho là nơi này có cái gì chơi vui, nhưng không nghĩ tới lại là nơi nhàm chán như vậy, thật không thú vị.

"Tiểu Hồ, con thì hiểu cái gì, nơi này nhưng mà ngoại ô, dĩ nhiên không có gì chơi vui rồi..., chơi vui và ăn ngon, đều ở trong nội thành đó." Nếu không phải người này đã lớn lên thành chàng trai, Bích Lạc nhất định không chút khách khí tặng cho nó một cái tát, xem nó có muốn nhanh mồm nhanh miệng như vậy nữa hay không. Vừa tới đã nói loại lời nói ảnh hưởng sĩ khí này, chẳng phải là bôi đen thời không này?

Nói xong, nháy mắt với Diệp Tuyết: "Tuyết Nhi, cậu xem mình nói có đúng hay không?"

"Đúng, dĩ nhiên là đúng." Diệp Tuyết ngước lên ngửi một chút. Cũng không biết là bởi vì đã quen sống ở một thời không khác không có không khí ô nhiễm, hay là bởi vì sau khi trở thành hồ ly lỗ mũi trở nên bén nhạy hơn, không khí này trộn chung với mùi xăng nồng đậm, luôn kiến cho nàng cảm thấy là lạ: "Lúc nào thì chúng ta vào thành phố? Có cần ở ngoại ô này thích ứng một chút không, ngày mai lại đi?"

"Mẫu thân, ở ngoài ngoại ô này mẹ nuôi có thể làm sườn xào chua ngọt không?" Nha đầu Oánh Oánh nghễnh cổ hỏi.

Diệp Tuyết ngồi xổm xuống một chút, sờ sờ khuôn mặt tươi cười của nó: "Dĩ nhiên không được, nơi này là ngoại ô, có thể tìm cái gì ăn no đã là rất tốt."

"Vậy cũng không nên ở chỗ này nghỉ ngơi, chúng ta lập tức vào thành phố thôi." Vừa nghe không thể ăn ngon, tiểu nha đầu chính là một phút cũng không muốn dừng lại ở chỗ này. Hoang vu như vậy, cảnh trí như vậy, nó đã sớm nhìn đến phát chán rồi.

"Mọi người muốn thế nào?" Diệp Tuyết trưng cầu ý kiến mọi người.

Kết quả rất nhất trí, tất cả mọi người đối với ngoại ô này không có chút hứng thú nào. Vì vậy thân là người đã đã sinh sống ở nơi này năm, đương nhiên hai người trở thành hướng dẫn viên du lịch, suy xét Đông Tây Nam Bắc, cùng nhau đi về phía đông.

Dọc theo đường đi, Bích Lạc không ngại vất vả nhắc lại quy củ của thế giới này cho mọi người lần nữa.

Ví dụ như, ở chỗ này, nếu thích cái gì, đều cần dùng tiền đi đổi, nhất quyết không thể tiện tay mang đi.

Ví dụ như, nếu là nhìn thấy cái hộp biết nói chuyện (mp, máy thu thanh, vân vân...), người đang trong hộp (TV), cái hộp giặt quần áo (máy giặt quần áo) vân vân, cũng không cần ngạc nhiên. Chỗ không hiểucó thể nhỏ giọng hỏi nàng!

Lại ví dụ như, nơi này không có các loại Thần Thú, chỉ có xe hai bánh, xe bốn bánh, gặp được cũng không cần ngạc nhiên.

Còn có, nơi này không nên gọi là mẫu thân, phụ thân, phải gọi mẹ và ba. Cô cô cũng không được gọi, phải gọi a di.

"Mọi người đều nhớ sao?"

"Nhớ!"

"Được, xếp thành hàng, lên đường."

Tám người xếp thành một cái hàng, ẩn hình phi hành trên không trung, nhìn thấy phía dưới xuất hiện kiến trúc to lớn, mới hạ xuống, rơi vào trong một cái hẻm nhỏ không người.

"Oa, Bích Lạc a di, người ở đây mặc quần áo thật kỳ lạ." Tiểu nha đầu tự vào trong góc, nhìn chằm chằm những người ở phía xa lộ ra ánh mắt kỳ lạ.

"Có cái gì kỳ lạ đâu, phong tục bất đồng mà thôi."

"Vâng vâng, nhưng cũng rất đẹp mắt."

"Yên tâm, Nhập Gia Tùy Tục, mọi người cũng phải mặc như vậy." Bích Lạc nói xong, xoay người một cái, y phục lụa mỏng trên người đã biến thành một cái áo sơ mi trắng, một cái quần tây thoải mái. Nhìn qua gọn gàng, rất có cảm giác.

Tiểu nha đầu vừa thấy, lập tức học nàng dạng thay đổi một bộ, áo sơ mi trắng nhỏ hơn một chút, quần tây thoải mái cũng nhỏ hơn một chút......

o(╯□╰)o!

Bích Lạc vừa muốn mở miệng nói bọn họ có thể tùy tiện đổi, nhìn những người trên đường đó, chỉ cần kiểu dáng không khác lắm là có thể. Nhưng vừa định mở miệng, sáu người còn lại, trừ Diệp Tuyết, cũng thay một bộ quần áo giống nàng như đúc......

Càng o(╯□╰)o!

......

Sau một lúc giày vò, rốt cuộc vấn đề hình tượng đã được giải quyết.

Lúc này đã buổi tối hơn bảy giờ, buổi chiếu phim tối bắt đầu.

"Bích Lạc a di, bây giờ chúng ta sẽ đi đâu ạ?" Hoa Niệm mở miệng hỏi.

"Đương nhiên là đi tìm chỗ ở trước, muốn tìm người hỏi đường cái có khó sao?"

Bên kia mới vừa nói chuyện, bên này Thần Vân lập tức không ngại học hỏi người khác: "Mẹ, đường cái là cái gì?"

"......" Câu hỏi có trình độ như vậy, đúng là Diệp Tuyết không biết trả lời từ đâu. Nhưng mà, lại không muốn làm tổn thương trái tim yếu ớt của đứa nhỏ, dằn lòng chỉ tính chất của mặt đất: "Chúng ta đi, chính là đường cái."

"A nha."

Thần Vân nghe xong, đến bên cạnh nghiên cứu đường cái một chút.

Oánh Oánh lập tức chui ra ngoài: "Mẹ, mẹ, người xem, bầu trời một con chim thật là lớn, hơn nữa trong bụng nó ăn rất nhiều người."

"Thân ái, đó là máy bay......"

"Máy bay là tên của con chim này sao? Chúng ta có thể đi lên cứu mọi người xuống không?"

"...... Không cần." Diệp Tuyết bất đắc dĩ mỉm cười, sờ sờ đầu của nàng: "Bảo bảo có thể nhìn thấy phía trên có người, chẳng lẽ không nhìn thấy mọi người bên trong máy bay người đều là vẻ mặt ung dung bình tĩnh sao? Máy bay cũng giống xe hơi quanh dây, là vật để cưỡi của thế giới này."

"Hoá ra là như vậy......" Tiểu nha đầu cái hiểu cái không: "Vậy chúng ta có thể lấy một cái máy bay ở đây làm vật để cưỡi không?"

"Cái này...... Đến lúc đó lại nói có được hay không?"

"Vâng."

Thấy tiểu nha đầu đồng ý, nhảy nhảy nhót nhót chạy đi cùng nghiên cứu đường cái với ca ca, rốt cuộc miệng Diệp Tuyết thoải mái. Xem ra tới đây còn hơi vội vàng, nên nói rõ cho mọi người biết hai thời không không giống nhau. Hi vọng sau này không xảy ra đại họa mới phải......

Bích Lạc nói, đã đến đây rồi, thì phải chơi cho sảng khoái.

Nàng nói thật may là thẻ ngân hàng của mình vẫn luôn mang theo người, cũng không có vứt đi, mặc dù tiền bên trong không nhiều, nhưng là đủ cho tám người ăn một bữa thật ngon.

Diệp Tuyết nghe đến đó, đột nhiên nhớ lại kim cương ở thời không khác. Nhưng đáng tiếc, nàng thử rất nhiều lần, kim cương ở thời không kia giống như tồn tại của Lạc Băng, căn bản không cách nào mang dến thế giới khác! Ai...... Vì vậy viên kim cương kia, tại cái thế giới nhiều kim cương như vậy, nên cũng chỉ là viên đá không có giá trị mà thôi!

"Đợi lát nữa lúc ăn cơm, bớt nói, biết không?" Bích Lạc tìm nhà hàng và chi phí, trước khi vào cửa nghiêm túc dặn dò.

"Vâng vâng, biết." Mọi người gật đầu đồng ý. Nhất là Thần Vân và Oánh Oánh, hưng phấn nhất.

Mặc dù Thần Vân đã trong nhóm soái ca, nhưng dù sao tính tình cũng không chín chắn lắm. Mặc dù khi gặp phải chuyện lớn cũng chin chắn chững chạc, nhưng mà phần lớn thời gian vẫn còn rất ngây thơ.

Lấy được bảo đảm, tám người từ từ đi vào.

Để cho an toàn, chính là chọn một góc phòng tối, người qua lại tương đối ít.

Bắt đầu gọi thức ăn, Bích Lạc cảm thấy thật đúng như dự đoán của mình. Thật may là chọn một nhà hàng bình dân, nếu không, theo cách gọi thức ăn không chút khách khí của nhóm người này bây giờ, nàng có quẹt hết tiền trong thẻ cũng không đủ!!

Đáng giận hơn là Tích Phong, nhìn thực đơn nửa ngày, cư nhiên nói một câu: "Không cần ghi, mỗi loại đều mang lên là được."

Lúc ấy nàng nghe, thật muốn một tát chàng một phát cho chàng trở về đường hầm Thời gian và Không gian: "Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, nơi này không phải là Yêu Giới của ngươi, ăn cái gì cũng phải trả tiền. Tiền, ngươi có không?" Nói xong, lấy ra một tờ tệ, vẩy qua vẩy lại trước mặt chàng!

Tích Phong nhún nhún vai, vuốt tay: "Thật xin lỗi, ta quên rồi." Vừa mới nhìn thấy tờ giấy màu đỏ này, cảm thấy không có gì đặc biệt, nàng muốn bao nhiêu, mình biến ra cho nàng một ít là được. Nhưng Chiến thần Bích Lạc cứng rắn nói không có thể, mình biến ra chính là tiền giả! Giấy này còn phân thật giả sao?

Mình rất không hiểu, chỉ nhìn dáng vẻ sắp phát điên của đối phương, mình quyết định không hiểu cũng tỏ ra hiểu!

Món ăn rất nhanh đã mang lên, không muốn làm cho những người khác kinh ngạc, lại muốn cho bọn họ mở rộng tầm mắt, khi Bích Lạc gọi thức ăn tương đối rối rắm. Cuối cùng vẫn là quyết định mạo hiểm một phen, lựa chọn hàng đầu là để cho mọi người được thưởng thức mỹ vị!

"Bích Lạc a di, sườn xào chua ngọt này ăn ngon hơn so với người làm."

Mỗ nữ mỉm cười: "Thật sao? Bởi vì người ta là bếp trưởng!"

"Bích Lạc a di, cái này là cái gì?"

"Cá nấu cải chua."

"Tại sao lại không giống như người làm chứ?"

Nụ cười của mỗ nữ có chút cứng ngắc: "Cái này...... Bởi vì tài nghệ của người ta tốt."

"Bích Lạc a di, hình dáng của cái này thật kỳ lại, cái này là cái gì? Có thể ăn không?"

"Nói nhảm, bí đỏ chưng, con nói có thể ăn được không."

"Vậy tại sao không thấy người nấu cho chúng con ăn?"

Ngón tay của mỗ nữ siết chặt: "Ta cũng không phải tốt nghiệp trường nấu ăn, làm sao có thể cái gì cũng biết!!"

"A ~~ đúng rồi, Bích Lạc a di......"

"Stop!" Mỗ nữ Ninja không thể nhịn, vung tay lên: "Nơi này không phải là thế kỷ à? Chẳng lẽ gọi ‘Bích Lạc a di’ so với gọi ‘mẫu thân’ còn thuận miệng hơn sao??"

Ngoại truyện —— trở lại thế kỷ ()

Sự thật chứng minh, tác dụng của Sư Tử Hà Đông Hống là vô cùng rõ ràng.

Sau khi gầm thét, không người nào còn dám lải nhải, đều cúi đầu kinh sợ ăn cơm......

Cho tới khi ——

Đợi đến khi ăn xong từ quán rượu ra ngoài, có hương vị của mấy món ăn chưa từng xuất hiện, mọi người chỉ cứng nhắc nhét vào trong miệng!

"Được rồi, mới vừa rồi là sai lầm của ta, xin mọi người không cần bày ra bộ dáng gục đầu ủ rũ nữa được không?" Bích Lạc tự kiểm điểm bản thân. Ánh mắt sáng lên, nhìn thấy cửa hang ở trong góc: "Để tỏ lòng thành ý, ta mời mọi người uống trà sữa có được hay không?"

"Trà sữa?"

Đứa trẻ vẫn tương đối dễ dụ, mà cách hay nhất để lấy lòng bọn chúng chính là đồ ăn vặt.

"Đúng vậy, muốn hay không muốn? Vừa ngọt lại trơn nhãn, uống rất ngon." Nhìn thấy ánh mắt tóe lửa của nha đầu Oánh Oánh, Bích Lạc phúc hắc tiếp tục dụ dỗ.

Tiểu nha đầu nâng lên lỗ mũi ở trong không khí hít hà: "Mùi sữa bò?"

"Lợi hại! Như thế nào, có muốn thử một chút hay không? Bên trong còn có trân châu trơn bóng ~~"

"Được được, con muốn." Tiểu nha đầu vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Khóe miệng Bích Lạc nâng lên, sờ sờ đầu của nàng, nhìn về phía những người còn lại: "Các ngươi có muốn không?"

"Được."

Ok, toàn bộ phiếu thông qua.

ly sữa trà là có thể thu mua lòng người, giao dịch này rất có lời.

Trong lòng Bích Lạc tính toán: "Lão bản, tám ly trà sữa, thêm trân châu."

......

Nhưng mà hình như chuyện cũng không dễ như nàng tính vậy.

Cửu Chỉ làm tròn bổn phận, khi thấy ly trà sữa bỏ " trân châu" đen thui vào trong đó, thì chân mày lập tức nhăn lại với nhau. Cầm cái ly nhìn trái nhìn phải, lại nhìn Bích Lạc và Diệp Tuyết đang uống say sưa ngon lành, cuối cùng vẫn là không nhịn được mở miệng hỏi: "Cái thứ màu đen này, là phân dê sao?"

"Phốc......" Diệp Tuyết phun ra.

Bích Lạc miễn cưỡng nuốt xuống trà sữa trong miệng, sau đó vỗ một cái lên ót của đối phương: "Thân là ma y, thậm chí còn không phân biệt được phân dê và thức ăn, có mất mặt hay không!"

"......" Cửu Chỉ uất ức sờ sờ cái ót bị đánh đau của mình, nói thầm: "Cửu Chỉ cũng chỉ muốn xác nhận một chút chứ sao."

"Chàng nói cái gì đây?"

"Không có gì không có gì!" Cửu Chỉ lập tức khoát tay. Hơn nữa vì chứng minh mình không nói dối, ngậm ống hút, hút mạnh hai cái......

Hút liên tục, đã xảy ra vấn đề.

Bởi vì quá dùng sức, tốc độ quá nhanh, một hạt trân châu trực tiếp đập vào trong khí quản, chặn mất đường thở: "A...... A a......" Cửu Chỉ nói không ra lời, sắc mặt rất nhanh biến thành màu tím, chỉ có thể phát ra giọng nói khó chịu.

"Làm sao vậy? Làm sao vậy?" Bích Lạc lập tức luống cuống. Cũng không phải chưa từng có người chết khi hút trân châu trong trà sữa, nhưng mà thân là ma y lợi hại nhất của Ma giới, bởi vì sự cố nho nhỏ này mà chết ở xứ người sao?

Tích Phong thân là nam nhân, nhất định là trấn định rất nhiều so với Bích Lạc, nhưng việc như bị nghẹn thức ăn này, chàng chưa bao giờ gặp qua, thậm chí ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói. Cho nên nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của Cửu Chỉ, chàng chỉ cố gắng đưa tay vào cổ họng của đối phương, xem có thể lấy ra được không.

Nhưng mà rất rõ ràng, biện pháp này không thể làm......

Cuối cùng vẫn là tiểu hồ ly tương đối thông minh, lôi kéo tay áo của Tích Phong: "Ba, để con làm." Tiếng nói vừa dứt, thân thể nhanh chóng nhỏ đi, sau đó bay thẳng vào trong miệng Cửu Chỉ......

Rất nhanh, viên trân châu đoạt mệnh kia đã được kéo ra.

Khi thấy rốt cuộc Cửu Chỉ cũng thoát khỏi nguy hiểm, thở hồng hộc, mọi người đầu tiên là vui mừng, sau đó nhìn nhau: thời khắc mấu chốt, cư nhiên lại quên sử dụng pháp lực!

Mồ hôi, nếu như Cửu Chỉ thật sự bị nghẹn như vậy, chắc là sẽ trở thành con ma chết tức tưởi nhất trên đời này!!

Trải qua một đoạn nhạc đệm như vậy, hưng phấn của mọi người đã ít đi rất nhiều, hơn nữa thời gian cũng không còn quá sớm, lại đã đi qua đường hầm Thời gian và Không gian, cho nên mọi người cũng đã có chút mệt mỏi, vì vậy hiện tại quan trọng nhất chính là tìm chỗ ở, ngủ một giấc thật ngon.

"Chúng ta nghỉ ngơi ở đâu đây? Ở khách sạn, thứ nhất không đủ tiền, thứ hai, mọi người cũng không có thẻ căn cước, không vào được." Bích Lạc nhíu chặt lông mày, thật là khổ não.

Diệp Tuyết hút trà sữa, bất tri bất giác, đã uống xong: "Thật ra thì mình có một đề nghị."

"Hả? Nói nghe một chút."

"Nghe nói rất nhiều người giàu mỗi khi đến một thành phố sẽ mua một căn biệt thự, nhưng mà thời gian ở đó đã ít lại càng ít, có thể một năm chỉ ở vài ngày. Chúng ta không ngại tìm một nơi có phòng như vậy, ở nhờ mấy ngày cũng không sao đâu."

"Cái chủ ý này không tệ." Bích Lạc gật đầu, "Nhưng...... Chúng ta đi vào thế nào đây? Không người ở, cửa chính nhất định là đang đóng, chẳng lẽ muốn leo tường?"

"Ha ha......" Diệp Tuyết cười lạnh. Vung tay lên, cho mọi người phép ẩn thân, sau đó thân thể từ từ trôi lơ lửng, bay lên không trung: "Mình nhớ được hình như chúng ta đều biết bay!"

"Thật xin lỗi, mình lại quên mất......"

......

Rất may mắn, phòng ốc như vậy rất dễ tìm, hơn nữa còn tìm được mấy chỗ, thấy người có tiền trong thành phố không phải nhiều bình thường.

Sau khi nhìn mấy nơi, rốt cuộc cũng chọn được một căn biệt thự, Diệp Tuyết nói thích cái hồ bơi thật to đó.

Biệt thự hai tầng lầu, phòng to phòng nhỏ hơn mười phòng.

Có lẽ là thật sự mệt mỏi, mọi người rất nhanh đã chọn cho mình một căn phòng rồi nghỉ ngơi.

"Tuyết Nhi, nàng thích thời không này?" Tích Phong nghiêng dựa vào trên tường, quan sát bố trí trong phòng. Tất cả nơi này, đối với chàng mà nói đều mới lạ. Nếu không phải cố kỵ tuổi của mình, chàng cũng sẽ giống như bọn nhỏ hỏi mười vạn câu hỏi vì sao!

"Tại sao hỏi như thế? Phong chàng không thích sao?" Diệp Tuyết từ phòng tắm ra ngoài, "Nước tắm thiếp đã chuẩn bị xong cho chàng, đi tắm thôi."

"Không có, chỉ cần nàng thích, ta cũng thích." Tích Phong vừa nói, vừa đi vào phòng tắm. Nhưng mà chỉ một lát, đã quấn khăn tắm đi ra, trên người còn sạch sẽ: "Tuyết Nhi......"

"Làm sao vậy? Làm sao chàng còn chưa tắm?"bg-ssp-{height:px}

"Ta không biết, nàng dạy cho ta đi."

"Tắm cũng không biết?"

"Không phải, đồ vật bên trong thật kỳ quái, nàng đi vào nhìn, mau vào." Tích Phong nói xong, lại vòng trở về.

Diệp Tuyết rất nghi ngờ, phòng tắm có thể có thứ gì đặc biệt kỳ quái sao? Hình như không có chứ! Chẳng lẽ là bồn cầu? Còn có một đống lớn sữa tắm??

Nhưng mà căn cứ vào trách nhiệm của người mở đường đi cái thời không này, nàng vẫn là rất tốt bụng đi theo, xem một chút rốt cuộc đường đường là Yêu Vương phát hiện ra vùng đất mới gì!

Nhưng mà mới đi vào, lập tức có một đôi tay khóa chặt nàng từ phía sau, nàng mới biết mình bị lừa rồi.

"Tuyết Nhi......" Giọng nói mập mờ, mang theo nụ hôn nóng rực trên gáy nàng: "Hôm nay nàng thơm quá......"

"Nói bậy, thiếp đã tắm rồi, mau buông thiếp ra." Nàng thử muốn ra ngoài từ trong ngực của chàng, nhưng không được. Nàng cong người lại, ngược lại chàng ôm càng chặt hơn: "Tuyết Nhi, ta nói là lời thật, nàng thật sự rất thơm." Tay dò vào trong quần áo của nàng, từ từ đi lên, quen cửa quen nẻo nắm được mềm mại của nàng.

"Ừ......" Trên người như một dòng điện chạy qua, Diệp Tuyết không nhịn được phát ra một tiếng rên rỉ. Thân thể của mình, ở trong tay của chàng luôn vô cùng nhạy cảm, điều này làm cho Tuyết Nhi rất là kinh bỉ chính mình, nhưng lại không thể ra sức, giống như lúc trước chìm đắm dưới cơ thể chàng.

"Tuyết Nhi, chỉ cần nàng thích, ta ở lại thời không này cũng được." Xoay ngang ôm nàng lên, sau đó thả vào trong bồn tắm êm ái.

Vốn cho là chàng sẽ trực tiếp nhảy chủ đề, có thể khiến cho Tuyết Nhi không ngờ được chính là, sau khi Tích Phong giúp nàng bỏ đi y phục, cư nhiên rất là kiên nhẫn tắm cho nàng. Từ cổ, đến cánh tay, rồi đến sau lưng, từng chút từng chút, từ từ tắm.

"Thoải mái không?" Nước ấm áp, cộng thêm lực xoa bóp vừa vặn của chàng, Diệp Tuyết nằm trong bồn tắm bắt đầu buồn ngủ.

Có lẽ là đợi không được câu trả lời của nàng, Tích Phong đột nhiên đưa tay bóp đẫy đà của nàng một cái, buồn ngủ lập tức bay sạch: "Chàng làm gì đấy? Không nên ồn ào, thiếp buồn ngủ quá."

"Ngủ? Chẳng lẽ Tuyết Nhi tính tối nay cứ ngủ như vậy sao?" Tích Phong cười đễu lật người nàng lại, quay mặt nàng về phía mình. Đồng thời mình cũng nhảy vào trong bồn tắm, ngồi vào trên người của nàng.

"Ừ...... Chàng làm gì đấy......" Thân thể buông lỏng của Diệp Tuyết trong lúc bất chợt căng thẳng. Giờ phút này vật cứng đang chống đỡ ở chỗ kín của nàng, đại khái chỉ cần nàng hoặc là chàng hơi động một chút, là có thể đi thẳng vào vấn đề rồi.

Nhưng mặt nàng dần dần đỏ lên, Tích Phong cũng rất đàng hoàng, rất có tư thế của Liễu Hạ Huệ ngồi trong lòng nàng mà vẫn không loạn: "Đương nhiên là giúp nàng tắm." Cũng đã trải qua năm năm rồi, mỗi lần làm việc này với nàng, nàng vẫn giống như tiểu cô nương hay xấu hổ lúc ban đầu, mặt đỏ bừng. Không biết, đối với nam nhân mà nói đây là sự hấp đãn trí mạng sao, vì vậy mỗi lần đều làm cho Tích Phong không nhịn được, muốn cùng nàng vĩnh viễn ở chung một chỗ điên cuồng, vĩnh viễn sẽ không tách ra.

Trời mới biết giờ phút này, nhìn chàng không có phản ứng gì, nhưng nín đến cực khổ, chỉ có mình chàng biết

"Vậy chàng dựa vào thiếp gần như vậy làm cái gì?"

"Cứ như vậy, Tuyết Nhi sẽ không bị mệt mỏi!"

"......" Nghe câu trả lời như thế, khóe miệng Diệp Tuyết giật một cái: "Cũng đã tắm rất lâu rồi, cứ như vậy đi, chúng ta có thể đứng dậy được không?" Thân thể bị vật chỉa vào, bây giờ nàng động cũng không dám động, chỉ có thể dùng giọng nói mềm mại khuyên nhủ.

"Có thể đứng lên, nhưng mà chỉ cần nàng đồng ý với ta một điều kiện." Tích Phong thấy thời cơ đã chín muồi, bắt đầu ra điều kiện.

"Điều kiện gì?" Diệp Tuyết cũng biết, thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí. Có lòng tốt giúp mình xoa bóp như vậy, nhất định là có ý đồ.

"Đợi lát nữa......" Tích Phong ngoắc ngoắc ngón tay với nàng, ý bảo nàng đến gần một chút.

Tuyết Nhi nghe lời ngẩng lên cổ, muốn qua. Nhưng phía dưới lập tức chạm tới ngọn lửa hừng hực, nàng bị dọa sợ lập tức nằm xuống, không dám làm một cử động nhỏ nào: "Chàng không cần tựa vào thiếp gần như vậy đâu?" Không phải giọng ra lệnh, mà là chịu thua, thỉnh cầu chàng lui về phía sau một chút.

Nhưng Tích Phong giống như không nghe hiểu lời của nàng: "Thế nào, Tuyết Nhi không tới vì không muốn biết điều kiện sao? Vậy chúng ta cứ tiếp tục tắm thôi."

"Không...... Không phải vậy......"

"Vậy tại sao không tới?"

"Chàng cứ nói như vậy đi, thiếp có thể nghe được."

"Nhưng người khác cũng có thể sẽ nghe được." Tích Phong không đồng ý.

"Vậy......" Diệp Tuyết bất đắc dĩ. Dừng lại chốc lát, thân thể nho nhỏ bắt đầu di chuyển sang bên cạnh......

"Đừng động......"

Tích Phong muốn ngăn cản, nhưng đã quá muộn. Nàng vội vã tránh ra, cũng không có chú ý đến khoảng cách với chân chàng, lập tức va vào mắt cá chân của chàng. Hơn nữa ngồi ở bên cạnh như vậy, vốn trọng tâm đã không vững, đáy bồn tắm còn trơn......

Trời xui đất khiến, Tích Phong ngã một cái lại nhào trên người của Tuyết Nhi, kiên đĩnh của chàng cũng chính xác không lầm tiến vào trong cơ thể nàng......

"A......"

"Ừ......"

Hai tiếng kêu rên, hai người đều ngu ngơ.

Mặt Diệp Tuyết vốn đã đỏ, lập tức trở nên nóng bỏng.

Mà rốt cuộc Tích Phong cũng không cần phải đè nén vui vẻ trong lòng nữa, mục đích không đạt được nên không cam lòng. Rõ ràng chỉ thiếu chút xíu nữa thôi, mặc dù không có tự tin trăm phần trăm khiến Tuyết Nhi đồng ý chuyện sinh thêm hài tử, nhưng không thử một chút, ngay cả khả năng cũng không có rồi.

Ba hài tử, thật quá ít quá ít.

Nhưng mà việc đã đến nước này, muốn giờ phút này muốn chàng rút lui, sợ là đánh chết cũng không được.

Vì vậy phát tiết tất cả dục vọng dấu kín ra ngoài, nước trong bồn tắm bắn tung ra ngoài phát ra những tiếng đôm đốp, lẫn vào trong còn có tiếng thở gấp của nữ nhân và tiếng gầm nhẹ của nam tử......

Không biết đã trải qua bao lâu, trong bồn tắm phát ra tiếng "Rầm rầm", Tích Phong để Tuyết Nhi vòng chân ngang hông chàng, sau đó ôm nàng từ phòng tắm đến phòng ngủ, từ đầu chí cuối, thân thể của hai người vẫn kết hợp chặt chẽ một chỗ......

"A......" Khi bị đặt trên giường, Diệp Tuyết mới phát hiện ra, giường trong căn phòng này lại là giường nước.

Một lúc lay động, không cần Tích Phong dùng sức, đã có thể khiến nàng như rơi vào trong sương mù......

Nhưng mà đối với Tích Phong mà nói, đây có thể còn thiếu rất nhiều. Ôm nàng thật chặt, giống như là muốn khảm nàng vào trong ngực của mình. Eo ếch dùng sức, làm giường nước dao động rầm rầm......

"Tuyết Nhi, nói nàng yêu ta."

"Ừ...... Thiếp yêu chàng...... Phong...... A......"

"Nàng vì ta mà sinh con."

"Không...... Không muốn sinh con." Năm năm này, nàng cố ý làm các biện pháp, không cho mình mang thai nữa. Bởi vì nàng biết Lạc Băng yêu thương nàng, sợ nàng tại cái thời không đó một mình sanh con sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên quyết định không hề muốn có hài tử nữa. Vì thế, mình cũng không có hài tử nữa.

Nhưng mà tâm tư của nàng, chưa bao giờ nói với Tích Phong.

"Tại sao lại không muốn? Nàng cho ta một lý do." Tích Phong không nghe được câu trả lời mình muốn, cố ý dùng sức.

Diệp Tuyết không nói ra được phát ra một tiếng thở gấp: "Phong...... Không nên ép thiếp......"

"Nhưng mà ta cần một lý do......"

"Thiếp...... A......" Chàng công kích mạnh, Diệp Tuyết chỉ có thể giơ tay đầu hàng: "Thiếp...... Không muốn làm tổn thương Lạc Băng...... Chàng không muốn thiếp mạo hiểm......"

"Ta hiểu......" Sức lực của chàng quả nhiên nhẹ xuống. Một tay đỡ lấy đầu của nàng, say sưa hôn nàng, hình như là vì hai người gần hơn......

Thật ra thì...... Chàng muốn nói, muốn đứa bé có thể tính chính xác thời gian, chỉ cần lên kế hoạch cho ngày chuyển dạ là được, đến lúc đó có Cửu Chỉ ở đây, thì sẽ không có bất cứ vấn đề gì. Nhưng mà Lạc Băng...... Chỉ không muốn nàng phải chịu loại khổ sở của việc sinh con nữa mà thôi......

Đúng vậy, thân là nam nhân vĩnh viễn không thể hiểu được sự nỗi khổ khi sinh con của nữ nhân!

Nghĩ như thế, Tích Phong đột nhiên cảm thấy mình thật là ích kỷ, chỉ vì suy nghĩ của mình, không nghĩ đến suy nghĩ của Tuyết Nhi: "Thật xin lỗi, Tuyết Nhi......"

"Thật xin lỗi cái gì?"

"Cám ơn nàng vẫn thích ta."

"Phong, chàng làm sao vậy?"

"Không có gì, ta yêu nàng, ta sẽ cố gắng để cho mình càng làm tốt hơn nữa."

"Phong, chàng chắc chắn chàng thật sự không có việc gì chứ?" Diệp Tuyết mơ hồ. Người này nói chuyện, sao bỗng nhiên lại bắt đầu lộn xộn chứ?? Sẽ không bị đả kích chứ?

Nói như vậy, nam nhân đều không thích nữ nhân của mình quan tâm nam nhân khác, nhất là khi đang tiến hành loại chuyện thân mật như vậy, lại càng không thích trong miệng nữ nhân của mình nói ra tên của nam nhân khác.

Nhưng Phong sẽ không hẹp hòi như vậy chứ, không phải hai người vẫn thường dùng Vạn Lý Truyện Âm nói chuyện sao?

"Ta không sao......" Dục vọng trên người hóa thành tình cảm dịu dàng trong tim, cho đến khi kết thúc, chàng cũng không có từ trong cơ thể nàng lui ra ngoài. Mà là cứ như vậy ôm nàng, ôm thật chặt......

Diệp Tuyết thật sự là quá mệt mỏi, mặc dù như vậy không thoải mái chút nào, nhưng mí mắt của mình không chịu được, bất tri bất giác ngủ say......

Cho đến lúc rạng sáng, trên cửa sổ đột nhiên phát ra một tiếng giòn vang, là có thứ gì đụng vào phía trên.

"Người nào?" Tích Phong bỗng mở mắt, một bóng trắng chợt lóe trong tầm mắt của chàng. Lập tức kéo chăn sang bên cạnh, che đi người bên cạnh, sau đó mới vung tay lên, mặc quần áo của mình vào.

"Phong, làm sao vậy?" Diệp Tuyết từ trong mộng thức tỉnh, ngấc đầu lên hỏi.

"Không có việc gì." Tích Phong cười một tiếng, "Nàng nghỉ ngơi cho tốt, ta ra bên ngoài xem một chút." Nói xong xoay người một cái, hóa thành một đạo ánh sáng biến mất trong phòng.

Diệp Tuyết nhìn chỗ chàng biến mất một chút, vừa muốn nằm xuống, mới đột nhiên cảm thấy được trên giường có khác lạ, vừa nghiêng đầu......

Áo trắng như tuyết, tóc đen như mực......

"Băng...... Chàng......" Trong lòng vừa mừng vừa sợ, muốn đưa tay sờ xem chàng có đúng là Lạc Băng không. Nhưng vừa mới đưa tay ra, lập tức rụt lại. Mình bây giờ không mặc gì, nếu chàng nhìn thấy...... Có thể không vui hay không?

Thật không nghĩ đến, tay nàng mới rụt trở về, Lạc Băng tăng sức, đã ôm cả nàng và chăn vào trong ngực của mình: "Tuyết Nhi......"

Một tiếng khẽ gọi đầy cưng chìu, thắng được thiên ngôn vạn ngữ.

Một đêm, sau khi Tích Phong rời khỏi đây cũng không trở về nữa, lưu hai người ở trong phòng ngồi đến sáng.

Cho đến khi Oánh Oánh đói bụng rồi, sau khi rời giường một mình chạy tới phòng của Diệp Tuyết, một tiếng "Phụ thân" vang lên đánh thức mọi người từ trong mộng đẹp.

"Lạc Băng!!!"

"Ma Quân......!!"

Khi xác định chính là Lạc Băng, cả biệt thự oanh động! Cực kỳ kích động, Cửu Chỉ quá kích động, đường đường nam nhi cao bảy thước, cư nhiên lại khóc bù lu bù loa, giống như được gặp cha, thật hù ngã một mảng lớn!

Cho đến khi Tích Phong đi vào giơ lên bữa sáng, mới phá tan cái cục diện kia: " Đến, mọi người mau tới dùng bữa ăn sáng."

Sữa đậu nành, bánh tiêu, bánh bao.

Không thể không nói, năng lực thích ứng của người này thật là tốt, buổi sáng đã một thân một mình đi ra ngoài như vậy, cư nhiên cũng biết mua bữa ăn sáng.

"Mau tới đây, không đói sao?"

Nhìn thấy chàng cười hì hì ngoắc tay về phía mọi người, mọi người động cũng không dám động.

Trong lòng rối rít suy đoán: chàng không thấy Lạc Băng sao? Hay là cố ý ẩn nhẫn, chờ đợi phong ba nổi lên?

Nhưng mà thật ngại quá, lần này tất cả mọi người đã đoán sai.

Tích Phong đâu vào đấy từ trong túi nhựa lấy ra chín ly sữa đậu nành, dọn từng cái ra. Thấy rõ, là chín ly! Nói cách khác, chàng đã sớm biết tồn tại của Lạc Băng!

"Tối qua ngươi đã biết là ta?" Lạc Băng đi tới, hào phóng ngồi xuống bàn ăn.

Tích Phong cho chàng một cái bánh tiêu, một phần nhỏ lồng bao, cười hỏi ngược lại: "Mấy vạn năm, chẳng lẽ hơi thở của ngươi ta còn không rõ sao?"

"Xem ra ta phải đề cao tu vi che giấu hơi thở của mình một chút."

"Ta không ngại ngươi làm như vậy"

"Tuyết Nhi, ăn điểm tâm thôi." Hai người đàn ông này đột nhiên đồng thời mở miệng về phía Diệp Tuyết.

"Hả?"

"Tới đây, ngồi ở giữa." Trăm miệng một lời. Hơn nữa mỗi người đều đưa một tay ra, ăn ý đến nỗi ngay cả chính họ cũng cười!

......

Rốt cuộc người trong phòng đều ngồi xuống, Diệp Tuyết cảm thấy từ nay về sau tay mình nhất định là muốn thoái hóa rồi. Bởi vì hai người một trái một phải, căn bản nàng cũng không cần nữa tự mình ra tay, cũng có đồ ăn trong miệng. Hơn nữa bên trái và bên phải phối hợp vô cùng ăn ý, giống như tay trái tay phải.

......

"Đúng rồi, Tích Phong, làm sao ngươi có tiền mua đồ ăn sáng?" Ăn được một ít, đột nhiên Bích Lạc ngẩng đầu hỏi.

Tích Phong vẩy ra chi phiếu cầm trong tay: "Ở bên trong thẻ này có một tỷ."

"Ngươi...... Đi cướp hả?"

"Không phải, dĩ nhiên không phải." Tích Phong liếc nhìn Lạc Băng: "Ngày hôm qua khi thoáng gặp qua Lạc Băng, thuận tay từ lấy đi viên đá từ trên người hắn, giống hệt viên đá nhìn thấy trong quảng cáo lúc ăn cơm ngày hôm qua, hơn nữa lớn hơn. Ngay lập tức ta đi tìm cái công ty quảng cáo viên đá đó, bán viên đá đó đi!"

"Viên đá?" Bích Lạc nghe không hiểu.

Diệp Tuyết cũng lập tức biết chuyện trong đó cho nên, lập tức chuyển tầm mắt lên người Lạc Băng: "Băng, không phải chàng mang mấy viên đá ở bên kia ra ngoài chứ"

"Ha ha." Lạc Băng khẽ mỉm cười, đứng dậy, giơ tay lên, trên đất chính là ba cái sọt kim cương lớn, dưới ánh mặt trời phát ra tia sáng chói mắt......

"Trời ạ......" Bích Lạc che kín miệng mình: "Chẳng lẽ đây là ý trời, bảo chúng ta hưởng thụ cho tốt khi ở nơi này?" Nhiều kim cương như vậy, thật may là mọi người đều là người Bất Tử, nếu là đổi lại là người bình thường, không biết phải mất bao nhiêu đời mới tiêu hết số tiền này......

"Đổi những thứ này là có thể được ăn ngon?" Hoa Niệm trợn to hai mắt hỏi.

Bích Lạc gật đầu liên tục: "Dĩ nhiên dĩ nhiên." Thật ra thì đều do lúc tới đây hơi vội vàng, nếu không, đi Yêu Giới một buổi sáng, cũng có rất nhiều bảo bối. Tùy tiện cầm một cái, cũng có thể tiêu mấy trăm năm rồi. Nhưng mà khi đi qua đường hầm Thời gian và Không gian, tuy nói không phải quá khó khăn, nhưng cũng phải tiêu hao pháp lực nhất định, cho nên vì để lấy tiền mà quay trở lại, ai cũng sẽ không nguyện ý.

Không nghĩ tới, tiếng của nàng vừa mới dứt, tay áo Hoa Niệm run run một chút, một đống vàng bạc châu báu bắt đầu từ trong tay áo của nó rớt ra, rào rào, chiếm mất nửa phòng khách......

"Thần a!" Lần này ngay cả Diệp Tuyết cũng không nhịn được há to miệng, thẳng mắt, những thứ này...... Đều là đồ của Yêu Giới sao?

Nàng thế nhưng chưa bao giờ biết rằng, Yêu Giới còn có nhiều tài bảo như vậy!

"Những cái này con lấy từ chỗ nào?"

"Vốn tính mang vàng đi nấu chảy bằng Tam Vị Chân Hỏa sau đó xây cho Điệp nhi một tòa cung điện, những thứ này chỉ là một phần nghìn tất cả vàng bạc mà con thu thập được mà thôi. Lúc ấy sau khi thu thập xong, nhất thời quên mang đi cất, vẫn để trên người."

"Một phần nghìn!!!"

"Tuyết Nhi cần gì kinh ngạc như thế, cung điện Yêu Giới đều là dùng vàng để tạo lên, chẳng lẽ nàng không biết sao?"

"...... Cái này...... Thật đúng là không biết."

"Được rồi được rồi, đến cùng phải hay không, sau khi trở về nghiệm chứng là được. Dù sao hiện tại ta chỉ biết một điều, chúng ta có thể sống thật tốt, vui vui vẻ vẻ ở chỗ này chơi mấy trăm mấy ngàn năm rồi!!" Bích Lạc vui vẻ đến cười nở hoa: "Nhưng mà ngược lại cậu, Tuyết Nhi, vẫn là suy nghĩ có hai ông chồng, rốt cuộc nên sắp xếp như thế nào."

"Không cần sắp xếp, tự chúng ta sẽ bàn bạc, tuyệt không làm khó Tuyết Nhi." Hai người bên cạnh trăm miệng một lời.

"Ơ, đây là các ngươi tập luyện trước hay sao?"

"Cái này không cần phải bẩm bảo với Chiến thần Bích Lạc."

Hai người đàn ông này liếc mắt nhìn nhau, khóe miệng cũng hơi giơ lên ~~

......

Bọn họ đã ước định cẩn thận, nghe nói tổng giám đốc ở cái thời không này rất phổ biến, cho nên mỗi người tới kinh doanh một công ty, tay trắng dựng nghiệp.

Của người nào thành tích tốt hơn, người đó làm lớn, một người khác thì phải tâm cam tình nguyện làm thiếp!

Vì vậy, một cuộc chiến buôn bán vượt thời đại nổi lên, vì vấn đề tranh nhau người nào làm lớn người nào làm thiếp oanh oanh liệt liệt mở màn......

——————

Lời tác giả:

Văn này đến chỗ này hoàn toàn kết thúc, cám ơn mọi người đã ủng hộ.

Có thể kết quả sẽ làm một nhóm người không thể tiếp nhận, nhưng mà, kết cục một gái hai chồng đã định ra rồi, Ngữ Phàm cảm thấy, trước mắt đây đã là kết cục tốt nhất rồi.

Cổ đại nam nhân có thể tam thê tứ thiếp, mặc dù không thể tránh được chuyện tranh đấu gay gắt giữa thê thiếp, nhưng cũng có ở chung hòa thuận.

Hì hì, đây là quan điểm của từng người, không thể áp đặt cho mọi người ~~~ không hài lòng, cũng hi vọng mọi người có thể tha thứ ~~~

Đây là của ta:

Do đây là lần đầu edit nên vẫn còn nhiều sai sót mong mọi người chỉ bảo thêm ạ.

Cảm ơn các SS rất nhiều, cảm ơn tất cả mọi người ạ

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio