Editor: Tiêu Tương
"Dao nhi, nàng cố nhẫn nhịn chịu đựng thêm chút nữa, trước khi bổn vương trở lại đón nàng, nàng nhất định phải bảo vệ mình thật tốt." Tích Phong nhìn bầu trời đêm lẩm bẩm nói. Sau đó mới nhớ tới, kể từ ngày đó sau khi hắn rời khỏi Ỷ Phượng Các thì vẫn chưa từng trở lại thăm nữ nhân kia, không biết hiện giờ nàng ta thế nào.
Vung tay lên, y phục trên chiếc kệ bên cạnh hắn tự động mà bay đến mặc lên người hắn, sau đó xoay tròn một cái, hóa thành một vệt sáng màu trắng bay ra cửa sổ......
Đêm đã khuya, vậy mà Diệp Tuyết vẫn không tài nào ngủ được, khoanh tay ngồi ở góc giường. Mở cửa sổ ra, nơi nàng đang ngồi, vừa lúc có thể thấy được vầng trăng tròn phía bên ngoài.
Mái tóc có phần lộn xộn rũ xuống, sắc mặt nàng vô cùng tiều tụy.
Hai ngày nay, nàng vẫn luôn gặp ác mộng, đủ loại ác mộng. d.đ_lqđ Mơ thấy mình trượt chân rơi xuống hồ nước ở cổng cô nhi viện, bị viện trưởng mắng đến gần chết; mơ thấy Toa Toa bị một con Ngân Hồ còn cao to hơn so với voi một miếng nuốt vào bụng, sau đó, Ngân Hồ lắc mình một cái, biến ảo thành Yêu Vương, máu chảy từ trong miệng hắn ra mà cười dữ tợn; mơ thấy bên ngoài từng trận tuyết lớn thật lớn trút xuống, tất cả mặt đất đều bị phủ thành màu trắng. Sau đó, tất cả hoa yêu cùng với Hoa Cơ tỷ tỷ của Bách Hoa các, bởi vì không chịu đựng được giá lạnh, đều bị đông lạnh mà chết tươi ở trong đống tuyết......
Biết rõ là mơ, nhưng mỗi một cái so với sự thật, từng sực việc trong mơ ấy vẫn khiến cho lòng nàng sợ hãi. Vì vậy cho tới bây giờ đã khiến cho nàng bắt đầu sợ ngủ, chỉ cần vừa ngủ, trong đầu nàng chính là các loại ác mộng!
Khi Tích Phong xuất hiện ở bên cạnh Diệp Tuyết, vừa lúc nhìn thấy bộ dạng nàng vô cùng tiều tụy.
Sâu trong trái tim, như bị bò cạp chích một cái, khiến hắn đau đến hít thở không thông. Mà khi hắn muốn tìm kiếm phần cảm giác lúc này cho rõ ràng, đau đớn vừa rồi lại giống như chưa từng xảy ra, biến mất không còn tăm hơi, chỉ nơi nào đó trong tim...... là còn lưu lại mất mát và trống rỗng.bg-ssp-{height:px}
Hắn cũng không lập tức hiện thân ra ngoài, mà là lặng lẽ đứng ở bên cạnh nàng, lẳng lặng ngắm nhìn. Nhất thời, lại quên mất mục đích mình tới đây.
Cho đến khi Diệp Tuyết lấy lại tinh thần, nhìn chăm chú vị trí hắn vẫn đang nhìn nàng, Tích Phong mới giật mình biết bản thân bị phát hiện, hắn dứt khoát thu lại Ẩn Thân Quyết, quang minh chính đại đứng trước mặt nàng: "Tuyết phi, nửa đêm canh ba còn chưa ngủ, là đang nhớ bổn vương sao?" d.đ_lqđ Không thể không nói, ngộ tính và linh tính của nàng thật sự vô cùng cao, mới vài ngày như vậy, hồ đan đã từ đỏ biến thành màu vàng lục, chỉ cần dựa vào Đại Pháp Sư kết hợp với việc tiếp tục phục dụng đan dược ba bốn ngày nữa, lần tới hồ đan sẽ biến thành màu lục.
Chỉ là chờ sau khi hồ đan biến thành màu lục, dựa vào ngoại lực thì không có tác dụng tăng lên nữa. Từ nay về sau, ngoại lực chỉ có thể là phụ, tự mình tu luyện mới là chính. Cho nên hắn đã tính toán xong, đợi đến sáng ngày mai, hắn sẽ bắt đầu dạy pháp thuật căn bản cho nàng, dĩ nhiên, sẽ lấy tâm pháp làm chủ, tính thực dụng là phụ. Cái hắn muốn chỉ là một chiếc chìa khóa, mà không phải một đối thủ mạnh mẽ!
Sở dĩ mấy ngày trước hắn diễn trò ngay trước mặt Hoa Cơ như vậy, còn có một nguyên nhân tương đối quan trọng, đó chính là hắn không hy vọng sau khi hai người đi lại quá thân thiết Hoa Cơ sẽ phát hiện ra một chút đầu mối trong đó, từ đó phá hư chuyện của hắn. Cho nên hắn mới phải hoặc là không làm, còn nếu đã làm thì phải làm đến cùng, dùng cách đó để giữa hai người sinh ra khoảng cách, sau này sẽ không còn đi lại quá thân thiết nữa!
"Ngươi...... Vào đây từ khi nào? Ngươi muốn làm gì?" Diệp Tuyết chỉ biết trong phòng giống như đang có người, lại không thể cảm ứng được người đó là ai, cho nên sau khi thấy Yêu Vương hiện thân ra ngoài, vẫn nhịn không được mà lộ ra ánh mắt hoảng sợ.
"Tuyết phi, vì sao nàng luôn sợ ta như vậy?"
"Ta chỉ hy vọng ngươi có thể cách xa ta một chút." Mỗi một lần hắn xuất hiện, nhất định sẽ là ngày nàng gặp tai nạn: "Rốt cuộc muốn tới khi nào, ngươi mới chịu buông tha cho ta?"