Editor:An Khuynh Ca
"Đi xuống nói chuyện." Tích Phong phải điều khiển Hỏa Phượng trực tiếp đáp xuống, bỏ nàng lại phía sau. Được lắm, mới đi theo Ma Quân hai ngày liền giỏi đúng không? Hắn sẽ cho nàng biết, cùng hắn đối nghịch thì hậu quả sẽ như thế nào.
"Hừ." Diệp Tuyết ngẩng ngẩn đầu nhỏ lên cho hắn một ánh mắt xem thường. Người tự cho mình là đúng, ngươi nghĩ ai ai cũng đều nghĩ cách làm sao tới nịnh bợ ngươi chắc. Diệp Tuyết nàng liền cố tình không giống bình thường đó. dđlqđ
Hai người một trước một sau, Diệp Tuyết theo ở phía sau càng ngày càng thấy có cái gì đó không đúng.
"Ngươi tính dẫn ta đi đâu?" Hướng này, hình như là đi tới tẩm cung Yêu Vương.
"Đến rồi sẽ biết."
"Ngươi không nói ta liền không đi." Ra vẻ thần bí gì chứ, mặc dù đây là địa bàn của hắn, nhưng trong tay nàng lại có lá bài chủ chốt, nàng mới không sợ hắn đâu.
Chỉ là đạo cao một thước, ma cao một trượng.
Nghe được lời của nàng..., Tích Phong cương quyết cước bộ không chậm lại, cũng không quay đầu lại mà nói: "Tùy ngươi, ta thấy ngươi cũng không thật long mà cứu Lôi Ngao. Ngươi và hắn không quen không biết, cho nên ngươi đến, cũng chỉ là hắn bởi vì cứu ngươi mà bị thương, ngươi chỉ không muốn thiên hạ chê cười ngươi vong ân phụ nghĩa mà thôi."
"Ngươi nói hưu nói vượn!" Diệp Tuyết vừa giận dỗi, vừa đi theo sát phía sau. Nếu không phải thật lòng tới cứu người, nàng đã không một mình mạo hiểm rồi? Nàng còn lâu mới giống như hắn, mặt người dạ thú! dđlqđ
......
Hắn đi thật nhanh, Diệp Tuyết cố hết sức nhưng vẫn thật chậm, liền rút kiếm ra, ngự kiếm đi theo phía sau hắn.
"Người nào dạy ngươi?" cước bộ của Tích Phong đột nhiên dừng lại, trong mắt đầy vẻ lo lắng. Kỳ thật không cần hỏi cũng biết, ngoại trừ Ma quân, còn có thể là ai khác? Cái hắn lo lắng hiện tại chính là đối phương có phát hiện dị thường trên người nàng hay không? Hai ngày nay, hồ đan của nàng chắc hẳn là sắp biến thành màu xanh biếc rồi.
"Không cần ngươi lo, dù sao cũng không phải ngươi dạy."
"Ngươi còn học những gì?"
"Không thể trả lời."
"........"Tốt, tốt lắm.
Tích Phong cũng ngự phong lên, trong chớp mắt liền đến phía sau nàng xoay ngang lại ôm nàng vào trong ngực.
"A, ngươi muốn làm....." Diệp Tuyết kinh hô một tiếng, lời nói còn chưa xong, miệng đã bị một bàn tay che lại.
Ngay sau đó, hắn vừa ôm nàng một cước đá bay tẩm cung, đợi sau khi bọn hắn đi vào, cửa phòng tự động đóng lại.
"Ngô......" Diệp Tuyết mở to hai mắt trừng hắn. Trên mặt hắn lộ vẻ tươi cười, làm nàng không khỏi hoảng hốt. dđlqđ
Tích Phong vung tay lên, trong phòng bày ra kết giới, sau đó mới buông tay che miệng nàng ra, vung tay một cái liền ném nàng lên giường:"Hai ngày không thấy, xem ra ái phi đã quên thân phận của mình rồi."
"Ngươi muốn làm gì?"
"Đương nhiên là giúp ái phi ôn tập một ít chuyện, để cho ngươi biết, vua là như thế nào, phi là như thể nào." Tích Phong từng bước tới gần.
Diệp Tuyết cảm thấy không ổn, bò dậy muốn nhẩy xuống giường: "Bạch Hổ, Bạch Hổ, mau tới cứu ta......."
Hắn cản lại, kéo nàng trở về: "Ái phi, không cần tốn sức tức giận, cho dù ngươi có la hỏng cổ họng. thì bạch hổ cũng chẳng nghe được đâu." Nàng cho là, kết giới của hắn chỉ để chơi cho vui hay sao?
"Ngươi đừng tới đây." Trốn không thoát, nàng chỉ có thể tránh vào phía bên trong gường lớn "Nếu ngươi dám làm gì ta, ta nhất định sẽ không kêu Bạch Hổ phối hợp với ngươi!"
"Ái phi, chẳng lẽ ngươi thực sự cho là ta gọi ngươi tự đem Bạch Hổ lại đây, chỉ vì tìm những thần thú còn lại sao?" Trên mặt Tích Phong mang theo nụ cười hài hước. Đã đến như vầy rồi, hắn sẽ không cho nàng cơ hội rời đi.
Tuy rằng Lôi Ngao là vị tướng đắc lực của hắn, nhưng cùng so sáng với nàng, đương nhiên là nàng quan trọng hơn rất nhiều. Huống chi, có vẻ như nàng quan tâm Lôi Ngao hơn mình.
"Ngươi tên hỗn đản này, người cả cầm thú cũng không bằng, ngươi đừng qua đây........"
"Bổn vương mà không tới thì nhắc nhở ngươi thế nào?" Tích Phong bắt lấy cổ tay nàng, đè nàng ở trên giường: "Ái phi có nhớ rõ, cảnh tượng buổi tối hôm đó ngươi xin cởi áo cho bổn vương không?"
"Ngươi vô sỉ!"
"Ha ha..... Xem ra ái phi đã nhớ rồi." Hắn giam cầm hai tay nàng ở trên đỉnh đầu, tay kia thì nhẹ nhàng vuốt ve mặt của nàng, sau đó từng chút đi xuống, ở xương quai xanh của nàng vẽ vòng tròn: "Nói, hắn dạy ngươi ngoại trừ ngự kiếm, còn dạy cái gì?"bg-ssp-{height:px}
"Không có." Ngực Diệp Tuyết phập phồng kịch kiệt: "Ngươi buông ta ra, ngươi muốn biết cái gì, ta nói cho ngươi biết là được!"
"Lời nói của ái phi, bổn vương không tin." Tay hắn dò xét đi vào trong cổ áo của nàng, cầm đẫy đã của nàng, dùng sức nhéo một cái.
"A......"Nàng bị đau kêu thành tiếng, chịu nhục nhã mở miệng: "Vậy...... Vậy ngươi muốn thế nào mới tin?" dđlqđ
"Tận mắt nhìn thấy."
"Cái gì........ A......"
Chỉ nghe “xoạt” một tiếng, đó là âm thanh quần áo bị xé rách, trong tay của hắn đang cầm lấy cái yếm mày trắng của nàng....
Cảnh xuân trước ngực nàng bại lộ không thể nghi ngờ......
Tích Phong vừa lòng mà nhìn thân thể sạch sẽ của nàng: " Xem ra Lạc Băng cũng không có chạm vào ngươi."
"Vậy hiện tại ngươi có thể buông ta ra rồi!" Chờ tới một ngày nàng có thể đánh thắng được hắn, nhất định phải lột hết sạch sau đó treo lên cửa thành làm khỉ cho tất cả người qua đường xem!
"Bổn vương phải kiểm tra toàn thân."
"Cái gì? Ưm...... Ngươi lưu manh......"
"Tuyết phi nương nương, cuối cùng ngươi cũng tỉnh? Âm thanh vang lên, Diệp Tuyết mới biết được bên cạnh mình còn có hai người, một nam một nữ, nữ nhân cầm một bầu nước, chỗ nước vừa rồi hẳn là nàng dội. dđlqđ
"Ngươi là ai? Nơi này là đâu?"
"Nô tỳ là ai không quan trọng, nơi này là chỗ nào cũng không quan trọng, quan trọng là... Những người kia cũng sắp muốn chết, Đại vương nói chủ tớ nương nương cùng bọn họ cũng sắp chết, gọi các ngươi gặp mặt lần cuối."
Lảo đảo đi đến gần những người bị treo trên tường, vén lên mái tóc dài trên trán dính đầy máu loãng, mới biết được đây đều là người của Ỷ Phượng Các: "Triêu tịch? Thần lộ! Tiểu huyền tử......."
"Nương nương..... Ta cho là sẽ không được gặp lại người....... "
"Nương nương......Thần Lộ không muốn chết...... "
"Nương nương......."
"Tại sao lại có thể như vậy...... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Diệp Tuyết vô lực nhìn bọn họ, trong lòng đau xót.
"Đương nhiên là bởi vì Tuyết phi ngươi." Tích Phong như u linh xuất hiện tại phía sau của nàng, cười lạnh nói: "Bổn vương đã nói qua, ngươi dám rời khỏi bổn vương, bổn vương sẽ để bọn họ thay ngươi chịu tội. Ngươi rời đi bổn vương hai ngày, bọn họ ở đây chịu tội thay ngươi hai ngày, có gì là không đúng sao?"
"Ngươi lập tức thả bọn họ ra, bọn họ vô tội!"
"Thả bọn họ? Chẳng lẽ vừa rồi các ngươi không nói cho Tuyết phi biết, nguyên nhân bổn vương kêu nàng tới đây sao? Tích Phong nhìn về phía một nam một nữ kia.
"Bẩm Đại vương, nô tỳ đã nói cho nương nương, Đại vương gọi nương nương tới nơi này để nương nương thấy mặt bọn họ một lần cuối."
"Xin Đại vương khai ân....."
"Nương nương, chúng ta không muốn chết......."
"Nương nương cứu chúng ta......."
"Ta đã ở đây rồi, vì sao còn muốn giết bọn hắn?" Diệp Tuyết tuyệt vọng nhìn nam nhân trước mặt. Vì cái gì hắn luôn tàn nhẫn như vậy??!
"Bởi vì ngươi sẽ nhanh chóng rời đi."
"........Ta không đi, ta sẽ ở lại." Nàng cắn nát môi, buộc chính mình nói ra những lời này.
"Tuyết nhi muội muội, đừng.......đừng ngốc nghếch như vậy....... ngươi đi mau, không cần lo cho chúng ta......"Ở góc nhà tù, giọng nói của Hoa Cơ làm Diệp Tuyết càng thêm luống cuống.
"Hoa Cơ tỷ tỷ?" Khi xác định đúng là nàng, Diệp Tuyết hốt hoảng bắt lấy cánh tay của Tích Phong: "Vì sao.......vì sao ngay cả Hoa Cơ tỷ tỷ ngươi cũng không buông tha??"