Chuyện đã phát triển đến nước này, Hình Diệp vẫn chưa trông chờ vào việc công tước Garcia sẽ đối địch với nữ hoàng, mà thực tế một người chững chạc thận trọng như công tước cũng sẽ không làm như thế.
Mục đích của anh là xử lý ba người thao túng, ngăn cản thiết lập kết cục ban đầu phát sinh là đủ rồi. Chỉ cần kiểm soát ảnh hưởng của tất cả các sự kiện để các kỵ sĩ hành động theo cảm tính là đủ.
Hình Diệp quỳ một gối trước bóng lưng của công tước Garcia, trầm giọng nói: “Thưa ngài công tước, là sự cố chấp của tôi đã đưa đến phiền phức cho ngài. Vô cùng cảm tạ sự quan tâm của ngài, nhưng chuyện giữa kỵ sĩ sẽ phải dùng kiếm để giải quyết.”
Dứt lời, anh nói với thị vệ trưởng: “Ta muốn quyết đấu với ngươi, nếu như ta thua, đội kỵ sĩ sẽ chịu cho đội thị vệ soát người, không liên quan đến nữ hoàng và ngài công tước. Nhưng nếu ta thắng, ngươi phải lấy danh nghĩa cá nhân xin lỗi đội kỵ sĩ, cũng để ngài công tước phái người soát người bọn ta. Thân là kỵ sĩ, chúng ta chỉ chấp nhận chất vấn của chủ nhân.”
Lời này vô cùng thỏa đáng, mấy quý tộc đứng ở trước hóng chuyện sôi nổi gật đầu, đây mới là tinh thần vốn có của kỵ sĩ.
Nhưng thị vệ trưởng lại sắp tức chết rồi, sao lại quyết đấu, sao lại quyết đấu rồi? Chẳng lẽ kỵ sĩ mấy người cứ một lời không hợp là lại rút kiếm hả?
“Có chuyện gì thế?” Một giọng nữ tao nhã biếng nhác vang lên.
Lộn xộn giữa đám kỵ sĩ rốt cuộc cũng đưa nữ hoàng tới. Bà mặc một bộ đồ lộng lẫy, đầu đội mạng che mặt, bàn tay khoác lên vai một người đàn ông anh tuấn, phía sau là mấy hầu gái tướng mạo bình thường.
Hình Diệp lập tức đổi hướng quỳ xuống trước nữ hoàng, cướp lời kỵ sĩ trưởng thỉnh tội trước: “Tâu nữ hoàng, tôi xin lỗi vì sự nông cạn vô tri của mình đã quấy rầy đến người. Nhưng thân là một kỵ sĩ cũng cần có chút kiên trì không thể từ bỏ, xin người hãy cho pháp tôi quyết đấu với thị vệ trưởng, để bảo vệ tôn nghiêm của mình.”
Trước hết là chụp cái mũ xử sự không khéo làm mích lòng đội kỵ sĩ của quý tộc cho thị vệ trưởng, lại xin quyết đấu công khai. Dựa theo tập tục của thời đại này, sẽ không có ai từ chối.
Quả nhiên nữ hoàng không hề tức giận, trái lại còn cười nói: “Các kỵ sĩ luôn kích động thế đấy, đây chính là cái hay của tuổi trẻ. Được, mâu thuẫn giữa kỵ sĩ thì cứ dùng quyết đấu để giải quyết đi.”
Kỳ thật, trong mắt các quý tộc, cái gọi là kỵ sĩ chẳng qua chỉ là người hầu có địa vị cao hơn một chút mà thôi. Vào ngày lễ hàng năm, quyết đấu sinh tử giữa các kỵ sĩ vẫn là tiết mục tiêu khiển của quý tộc. Dù Hình Diệp không làm ra chuyện này, có lẽ nữ hoàng cũng sẽ tìm hai kỵ sĩ thân thủ tốt quyết đấu giúp vui, như bây giờ là gãi đúng chỗ ngứa.
Hẳn bản lĩnh của thị vệ trưởng hoàng gia nguyên bản là số một, nhưng vị trước mắt này thì, ha ha…
Hình Diệp và thị vệ trưởng được đưa tới vị trí quyết đấu chính thức. Các quý tộc ngồi trên khán đài, hầu gái đưa kiếm cho hai người. Công tước Garcia ngồi ở vị trí đầu, cau mày thấp giọng tự hỏi: “Sao cô ấy lại bướng bỉnh thế nhỉ, ta hoàn toàn có thể giúp được mà. Nhưng cô ấy lại không gây phiền phức cho ta, hết lần này đến lần khác muốn dùng cách này để giải quyết. Có điều dù sao cô ấy cũng chỉ là một…”
Dưới ánh mắt của mọi người, thị vệ trưởng và Hình Diệp tới gần bắt tay nhu, để bày tỏ dù kết quả quyết đấu như thế nào thì hai bên vẫn là bạn bè tốt, sẽ không hận thù người còn lại.
Nhân cơ hội này, thị vệ trưởng ghé gần bên tai Hình Diệp thấp giọng nói: “Anh điên rồi à? Rốt cuộc muốn làm gì?”
Hình Diệp mỉm cười: “Dẫn người thứ ba ra mà thôi.”
Dứt lời anh nhanh chóng đẩy gã ra, tay cầm chặt chuôi kiếm, cơ bắp trên người căng cứng, nom cả người như một con báo săn tiến vào trạng thái săn mồi.
Thị vệ trưởng cũng nắm chặt kiếm, gã nghĩ thầm cứ đánh hai chiêu rồi nhận thua vậy, sau lại nghĩ cách soát người.
Trong nháy mắt kèn lệnh bắt đầu quyết đấu vang lên, Hình Diệp nhanh chóng vọt tới trước mặt thị vệ trưởng. Tốc độ của anh quá nhanh, động tác quá quả quyết, khiến thị vệ trưởng không có lấy một cơ hội để phản kháng. Đến mức thậm chí ngay cả rút kiếm gã cũng chưa kịp làm, đã thấp Hình Diệp xuất hiện trước mặt mình, sau đó cổ mát lạnh, máu tươi tràn ra.
Lúc ngã xuống, thị vệ trưởng chỉ lờ mờ nhìn thấy hình ảnh Hình Diệp dùng chiếc khăn trước ngực lau khô máu tươi trên thanh kiếm, sau đó chết không nhắm mắt.
Sao lại thế? Sao anh ta lại dám làm thế? Dám giết thị vệ trưởng hoàng gia ngay trong buổi tiệc sinh nhật của nữ hoàng, rốt cuộc người chấp hành bên phía nghịch mệnh này nghĩ thế nào vậy?
Gã vốn cho rằng trong cuộc quyết đấu này nhiều nhất mình chỉ bị đánh một trận thôi. Sau khi thua trận sẽ không có cách soát người, nhưng tại sao kết cục lại là thế này? Đến chết gã cũng chẳng rõ cuối cùng Hình Diệp có tính toán gì mà lại làm ra chuyện kinh hãi đến thế.
Hình Diệp tra kiếm vào vỏ, liếc nhìn gương mặt không dám tin của thị vệ trưởng, cảm thấy sáng tỏ.
Người thao túng này chẳng thể nào nghĩ được, kết cục dành cho mình lại là chết dưới lưỡi kiếm của kỵ sĩ dưới trướng công tước Garcia trong buổi quyết đấu công khai.
Sau khi xử lý thêm một người thao túng, đầu tiên Hình Diệp ngửa đầu quan sát vẻ mặt của mỗi người, sau đó quỳ xuống trước mặt công tước Garcia trong tiếng xôn xao ồn ào: “Ngài công tước, tôi đã lỡ tay. Tôi chỉ nghĩ kiếm thuật của thị vệ trưởng hoàng gia rất cao siêu nên mới xuất hết toàn lực ngay từ đầu, nhưng không ngờ rằng…. Dù thế nào đi chăng nữa tôi cũng đã phạm tội giết người, xin công tước hãy xử lý tôi.”
Có hai người đưa Hình Diệp từ sân quyết đấu đến trước mặt nữ hoàng vào công tước. Gã đàn ông anh tuấn sau lưng nữ hoàng mặt mày vặn vẹo, ngón tay phát run.
Là ngươi, Hình Diệp âm thầm suy nghĩ.
Một khi tử vong trong trò chơi, người chơi sẽ không thật sự chết đi, mà sẽ bị quyết định thất bại rồi quay về không gian hệ thống. Vì biết người chơi sẽ không chết nên Hình Diệp mới ra tay không chút do dự, không có bất cứ cảm giác tội lỗi nào.
Sở dĩ anh làm như thế, là vì gây kinh hãi. Chỉ trong giây phút khiếp hãi mới khiến người thao túng thứ ba lộ ra sơ hở. So với cảm giác không thể tưởng tượng nổi của những người khác, lúc nhìn thấy đồng bạn chết trước mặt mình, người thao túng đến từ thế giới khác ngoại trừ kinh ngạc sẽ còn có bi thương và sợ hãi.
Hóa ra người thao túng sau cùng lại là nam sủng của nữ hoàng, hèn gì có thể chi phối quyết định của bà ta, gió thì thầm bên gối mà.bg-ssp-{height:px}
Hình Diệp quỳ trước mặt công tước Garcia, cũng chẳng sợ hãi. Nếu công tước thật sự muốn xử tử anh, đấy là kết cục mà người thao túng thứ ba nhất định không muốn nhìn thấy. Trong hai kết cục người thao túng đã chuẩn bị cho anh, chỉ có bị nữ hoàng giết chết hoặc chiến thắng nữ hoàng, tuyệt đối sẽ không có khả năng tồn tại kết cục bị công tước Garcia xử tử.
Quả nhiên gã đàn ông anh tuấn nói mấy câu bên tai nữ hoàng, sau đó nữ hoàng cười nói: “Từ trước đến giờ quyết đấu công khai không nói đến sống chết. Tài nghệ của thị vệ trưởng không bằng người, ta còn muốn cảm tạ vị kỵ sĩ này đã giúp ta loại bỏ một thị vệ danh không xứng thực. Vừa nghĩ đến việc mình bị thị vệ kém cỏi như vậy bảo vệ, ta còn cảm thấy hơi sợ hãi cơ.”
Công tước Garcia khẽ thở phào, sau đó nói với Hình Diệp: “Nữ hoàng khoan hồng độ lượng tha thứ cho ngươi, nhưng ta không thể làm như vậy được. Lawrence, ngươi quá láo xược rồi!”
Hình Diệp yên lặng cúi đầu.
“Giáng ngươi làm kỵ sĩ nhị đẳng, có phục không?”
Đãi ngộ của kỵ sĩ nhị đẳng kém hơn kỵ sĩ nhất đẳng rất nhiều, có điều đây là chuyện nội bộ của phủ công tước, muốn lên lại nhất đẳng kỵ sĩ cũng chỉ cần một hai câu của công tước mà thôi.
Thị vệ của mình không chỉ vô dụng mà còn bị người dùng một chiêu kiếm giết chết, nữ hoàng rất không vui. Sau khi công tước Garcia phái hầu gái lần lượt soát người đội kỵ sĩ để giữ thể diện cho nữ hoàng, bà ta dùng cớ mệt mỏi để lui về nghỉ ngơi.
Cô hầu soát người Hình Diệp đã được công tước Garcia dặn dò, chỉ làm qua loa, không dám chạm đến ngực Hình Diệp, đương nhiên cũng không phát hiện tấm gương anh giấu trong túi bí mật.
Sau khi đoàn người trở về phủ công tước, Garcia sầm mặt: “Lawrence, cô quá kích động rồi.”
Hình Diệp yên lặng chờ đợi trừng phạt.
Người trong đội kỵ sĩ không muốn thấy anh bị phạt, Walker cũng xin tha giúp: “Thưa công tước, Lawrence cũng chỉ bảo vệ địa vị của ngài thôi ạ. Là tên thị vệ trưởng kia ỷ thế hiếp người, còn muốn kéo quần áo của Lawrence trước mặt mọi người. Đây là bộ đồ ngài đã làm riêng cho đội kỵ sĩ, là biểu tưởng gia tộc, sao có thể tùy tiện xé rách được!”
“Không cần xin tha cho cô ta,” Garcia nói: “Ta biết cô ta vì bản thân mình nhiều hơn.”
Hình Diệp cúi mặt xuống, không giải thích cho mình.
Garcia nhìn cô gái bướng bỉnh này, hắn vừa thấy kinh hãi vì sự quả cảm tàn nhẫn của cô, lại vừa âm thầm đau lòng cho sự quật cường ấy.
Hắn tự tay gỡ huân chương kỵ sĩ trước ngực Lawrence rồi đổi thành huân chương nhị đẳng. Thấy Lawrence không hề thanh minh cho mình, Garcia thở dài: “Cô về nghỉ ngơi trước đí, mặc dù cho cô xuống làm kỵ sĩ nhị đẳng, nhưng đãi ngộ tạm thời không thay đổi.”
“Cảm tạ ngài đã tha thứ.” Hình Diệp nói.
Trong sự an ủi và kính nể của đội kỵ sĩ, Hình Diệp về phòng, cởi bộ đồ nhuốm máu giao cho hầu gái đi giặt. Đợi đến lúc chỉ còn một mình, anh mới lấy tấm gương ra, trên mặt gương là một chữ “Tàn nhẫn” sáng lóa đóng ngoặc to đùng.
“Cũng bình thường.” Hình Diệp thản nhiên: “Trên mặt thị vệ trưởng viết đầy mấy chữ “Tôi ngu lắm mau tới giết tôi đi”, không lấy đầu gã thì quá đáng tiếc.”
Gương: Anh không sợ lúc đó thị vệ trưởng lén lút phái người gọi anh ra, sau đó tự mình soát người hả?
“Thế tôi sẽ cởi áo che ngực hô “Vô lễ”,” Hình Diệp không hề để ý: “Cơ thể phụ nữ là trói buộc, mà nhược điểm, nhưng cũng là vũ khí. Tôi đã khai thân phận này trước mặt công tước Garcia rồi, hắn đã biết. Tình huống đó rất dễ bị người khác hiểu lầm thành công tước Garcia để tình nhân cải trang kỵ sĩ, đây là một loại tình thú. Mà thị vệ trưởng dám can đảm vô lễ với tình nhân của ngài công tước cũng không thể sống lâu được. Sự thật là từ giây phút tôi bước vào cung, thị vệ trưởng chắc chắn phải chết.”
Tấm gương nhớ lại toàn bộ câu chuyện, nó phát hiện từ khi lựa chọn trở thành kỵ sĩ của công tước Garcia, Hình Diệp đã bắt đầu sắp xếp mọi chuyện, mà khi đó anh vẫn còn chưa rõ thân phận của hai người thao túng khác là gì. Rốt cuộc ánh mắt của người này có thể nhìn bao xa?
Nó rất muốn khen Hình Diệp một câu, nhưng sau khi lật đi lật lại từng sự kiện và suy nghĩ hồi lâu, nó chỉ có thể viết: Người không biết xấu hổ, vô địch thiên hạ!
Một người đàn ông, còn là một người đàn ông bản lĩnh giỏi giang, sau khi biến thành nữ không chỉ không ảo não, trái lại còn biến thân phận thành lưỡi dao tấn công đối thủ. Bây giờ nhất định người thao túng kia rất hối hận vì đã sắp xếp thân phận phụ nữ cho Hình Diệp.
Trong tình huống bình thường, không phải khi phát hiện mình biến thành dáng vẻ nửa nam nửa nữ, người bình thường phải tìm kiếm nghĩ cách giấu diếm thân phận, ngày ngày nơm nớp lo sợ bị người ta phát hiện mới đúng chứ?
Tại sao anh ta lại có thể tự nhiên đến thế?
Gương: Lẽ nào anh là kẻ thích mặc đồ nữ?
Hình Diệp: “….”
Ném nó đi, giữ lại có ích lợi quái gì đâu.
_______________