Vì sao lại trộm Quỷ Linh Thảo?"
Mặt Phương Khuê lộ vẻ nghi hoặc, giống như đang nhớ lại gì đó, thật lâu sau mới mở miệng nói: "Ta......!không biết."
Đáp án này có chút nằm ngoài dự tính của Tinh Hà, nhưng thời gian cấp bách nên Tinh Hà cũng không kịp nghĩ nhiều, tiếp tục hỏi: "Cùng Từ Kỳ An giao dịch, vì sao lại đổi ý?"
Lúc này Phương Khuê không lại trả lời không biết, mà là nói lên một ít chuyện cũ năm xưa.
"Ta cần tiền, rất nhiều rất nhiều tiền."
"Ba mươi năm trước, ta theo quân xuất chinh, có một vị hôn thê, ước hẹn chờ ta trở về, liền cùng ta thành thân."
"Nhưng khi ta về, nàng đã vì tiền bạc mà gả vào Cao gia làm thiếp.
Nàng nói thế gian nào có tình yêu vĩnh hằng bất biến, chỉ có tiền tài, có thể nắm trong tay, tâm mới có thể an, ý có thể bình."
"Nếu......!ta có tiền, nàng có phải sẽ quay lại không?"
Tinh Hà vừa định hỏi thêm, lại cảm giác trong miệng có một vị tanh ngọt, một hàng máu tươi theo khóe miệng chảy xuống.
Ngoài cửa cũng theo đấy truyền đến một loạt tiếng bước chân, Tinh Hà lập tức thu hồi tay, nhất thời hai mắt tối sầm, lung lay sắp đổ.
"Rầm!!" Bạch Hành một chân đá văng cửa, lắc mình đến bên người Tinh Hà, ôm y gắt gao vào ngực, ngón tay có chút khống chế không được mà run rẩy.
Bạch Hành chậm rãi giương mắt nhìn "Từ Kỳ An" có chút mờ mịt ở trên giường, bên trong đôi mắt phượng lộ ra cỗ lệ khí hung ác, trong lòng bàn tay phải ngưng tụ lại một cây băng trùy, giơ tay hướng người "Từ Kỳ An" đâm tới.
"Đế Quân! Dừng tay!" Một vị thiếu niên xuất hiện từ phía sau Bạch Hành, lập tức thi pháp ngăn cản Bạch Hành giết "Từ Kỳ An", một bên giải thích nói: "Đế Quân, thương tích của Tinh Hà không liên quan đến hắn, không phải hắn đả thương."
Nghe vậy, Bạch Hành lúc này mới thu tay lại, Tư Mệnh Tinh Quân nhẹ nhõm thở dài một hơi, trái tim vốn đang căng thẳng rốt cuộc cũng có thể hạ xuống.
Bạch Hành thu hồi lại thuật bất động, một chúng gia đinh lập tức tiến vào phòng, nhìn Tinh Hà công tử đã ngất đi, lại nhìn thiếu niên không biết từ nơi nào xuất hiện.
Tư Mệnh còn chưa kịp nói gì, Bạch Hành lại không để ý đến y một chút nào, ôm Tinh Hà liền rời đi, để lại Tư Mệnh cùng người Từ gia mắt to trừng mắt nhỏ: "Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa thấy qua thần tiên sao!"
Từ gia trên dưới: "???"
Tư Mệnh cũng lười đi giải thích, lập tức rời khỏi phòng đuổi theo Bạch Hành.
Tới trong phòng Bạch Hành, Tư Mệnh lại cảm thấy nên giải thích một chút, vì thế đối với Từ lão gia nói: "Ta là bằng hữu của Tinh Hà công tử, đến để trợ giúp y giải quyết chuyện quỷ hồn của Từ phủ, y hiện giờ bị thương nên thỉnh các vị không cần quấy rầy, cuối cùng, thỉnh chăm sóc tốt cho Từ thiếu gia để phòng ngừa phát sinh chuyện bất trắc."
Tư Mệnh nói xong, lập tức đóng chặt cửa lại, sau đó đi đến bên người Bạch Hành: "Đế Quân......"
Dưới loại tình huống này, Tư Mệnh thật sự không biết nên nói cái gì cho tốt, nhìn Bạch Hành nhíu mày, không ngừng độ tiên khí cho Tinh Hà, đáy lòng thở dài một hơi.
Tuy rằng Bạch Hành Đế Quân là người thanh tâm, mất đi người yêu một lần, tốn thời gian vạn năm mới cứu trở về được, hiện giờ lại nhìn y bị thương, nhất định là trong lòng khó có thể bình tĩnh.
Thẳng đến khi Tinh Hà hô hấp ổn định, Bạch Hành mới thu hồi tay, nhẹ nhàng vươn tay sửa lại tóc mái trên trán y.
"Đế Quân, người đã thích y, vì sao không rõ nói?" Tư Mệnh đứng ở mép giường, khó hiểu nhìn Bạch Hành: "Ta thấy y cũng có ý với người đó."
"Ngươi thật rảnh rỗi?"
Bạch Hành quay đầu nhìn Tư Mệnh, trong mắt phượng tràn ngập hung ác cùng hàn khí, khiến cho Tư Mệnh không khỏi lui về phía sau một bước, thâm tâm sợ hãi.
Không sợ Bạch Hành trầm mặc không nói lời nào, chỉ sợ Bạch Hành thật sự tức giận, khi đã bùng phát thì mặc kệ cái gì mà Thiên Đạo phép tắc, dù ngươi là Thiên Đế, ta cũng muốn đánh chết ngươi.
Tư Mệnh không chút nghi ngờ, nếu vừa rồi mình tới chậm một chút, băng trùy kia của Bạch Hành Đế Quân nhất định sẽ trực tiếp đâm vào tim của Từ Kỳ An.
Nhưng sợ thì sợ, chính sự vẫn phải nói, bình phục một chút run rẩy trong lòng, Tư Mệnh mở miệng nói: "Đế Quân, lúc trước ta lật xem thư tịch, phát hiện tình trạng của Tinh Hà hiện giờ thật sự quỷ dị, mất đi một phách theo lý mà nói sẽ không suy yếu như vậy.
Nhưng......"
Tư Mệnh nhíu mày, tự hỏi độ chính xác của việc này: "Tam giới có một cấm thuật, thông qua cầm tù một phách, để tra tấn đối phương, kiếp này cũng được, kiếp sau cũng thế, chỉ cần một phách kia không về, liền đời đời kiếp kiếp phải chịu tra tấn này."
Nghe xong Tư Mệnh nói chuyện, Bạch Hành cũng lâm vào trầm mặc, một phách kia đến nay không rõ tung tích, tuy nói rằng có hoài nghi người ở đằng sau, nhưng lỗ mãng hành sự ngược lại sẽ thành sai lầm lớn.
Hung ác trong mắt Bạch Hành càng thêm rõ ràng, nhìn Tư Mệnh đang run bần bật.
"Đế Quân, lấy được ba cây linh thảo, giúp Tinh Hà khôi phục, cấm thuật kia cũng sẽ mất đi chút hiệu quả, nhưng không thể cường đoạt, nếu không sẽ phá vỡ trật tự của Cửu Trọng Thiên, đến lúc đó đối với Tinh Hà sẽ có hại và vô ích." Tư Mệnh trộm liếc mắt đánh giá Bạch Hành, vừa rồi mình nói xong liền cảm thấy Đế Quân hình như có ý niệm muốn trực tiếp đi đoạt đồ, vì để phòng ngừa hắn thật sự trực tiếp đi cướp rồi sau đó vỗ mông chạy lấy người, Tư Mệnh cảm thấy vẫn nên nói rõ ràng một chút mới được.
"Đã biết."
Bạch Hành quay đầu nhìn về phía Tinh Hà, trong mắt tất cả hung ác đều rút đi, chỉ còn lại đầy rẫy nhu tình.
Tư Mệnh thấy Bạch Hành không còn để ý đến mình, tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau lưng tất cả đều là mồ hôi lạnh, theo tầm mắt Bạch Hành nhìn lại, Tinh Hà chính là đang an an tĩnh tĩnh nằm trên giường.
Trọng Tà a Trọng Tà, thật không hiểu được ngươi như thế nào sẽ thích một người giống như Đế Quân, cũng thật đáng sợ.
Nhưng mà......!tình huống của mình cũng không tốt hơn bao nhiêu, thậm chí so với Trọng Tà còn thê thảm hơn.
Nghĩ đến đây, Tư Mệnh lập tức giống như quả cầu bị xì hơi, dưới đáy lòng thở dài một hơi thật sâu.
Mà lúc này Tinh Hà đang nằm trên giường, ở góc độ Bạch Hành không nhìn thấy thoáng giật giật ngón tay, giữa mày hơi nhăn lại.
......!
"Trọng Tà đại nhân, người là đang khó xử thuộc hạ đấy, người cái này......!vốn dĩ không đảm đương nổi vai trò sư phụ!" vẻ mặt Dạ Truy đau khổ, chữ Trọng Tà xấu như chữ chó chữ bò, còn muốn đi dạy học, quả thật chính là dạy hư đệ tử.bg-ssp-{height:px}
"Kia......!dạy hắn tập võ cũng được, đi mau đi mau, ta gấp không chờ nổi rồi, thật sự muốn nhìn thấy bộ dạng giật mình của Tiểu Bạch Hành nha" Trọng Tà thấp giọng cười, giơ tay dùng pháp lực hồi phục lại xương chân mới bị Bạch Hành đánh gãy, thúc giục Dạ Truy đi làm chính sự.
Sau đó Dạ Truy thành công giải quyết chuyện Bạch phủ bên kia, sắp xếp Trọng Tà đi vào.
Vì thế Bạch phu nhân mang theo Trọng Tà đi đến trước người Bạch Hành, nói: "Hành Nhi, vị này là mẫu thân mời đến để dạy con bắn cung......"
Bạch phu nhân còn chưa nói xong, Bạch Hành liền trực tiếp chỉ kiếm vài người Trọng Tà, lạnh lùng nói: "Nói, vì sao trà trộn vào nhà ta."
Bạch phu nhân giật mình, đang chuẩn bị ngăn cản Bạch Hành hỏi cho rõ ràng, Trọng Tà lại không chút nào né tránh, dùng ngón trỏ cùng ngón giữa nhẹ nhàng kẹp lấy thân kiếm, không đứng đắn cười nói: "Bạch công tử, chúng ta có phải đã hiểu lầm gì không?"
Trọng Tà quay đầu lại nhìn Bạch phu nhân liếc mắt một cái, hai tròng mắt lộ ra một chút màu tím: "Bạch phu nhân, ta cùng Bạch công tử có chút hiểu lầm, mong không cần lo lắng, ta sẽ giải quyết tốt."
Nghe vậy, Bạch phu nhân gật đầu, lên tiếng "Được", liền mang theo hạ nhân rời đi.
"Ngươi đã làm gì mẫu thân ta."
Bạch Hành thu kiếm về, nhưng lại bị Trọng Tà gắt gao kiềm trụ không thể nào trở lại, đành phải buông kiếm, lui về phía sau ba bước, mở tay ra ngưng lại hai thanh băng kiếm, sau đó lại lần nữa nhằm về phía Trọng Tà.
Vì thế ở phủ tướng quân ngày đầu tiên, Trọng Tà cùng Bạch Hành đánh nhau suốt một buổi chiều, cuối cùng lấy việc Bạch Hành mệt mỏi ngã xuống đất làm kết thúc.
Trọng Tà vây quanh Bạch Hành thở hổn hển đang nằm gã trên mặt đất thành hình chữ đại (大) xoay vài vòng, thỉnh thoảng còn sờ sờ cằm, cuối cùng cười ti tiện: "Ngươi không được nha."
Một đôi mắt đào hoa đầy ý cười đến sắp tràn ra ngoài.
Bạch Hành tức giận đến mức phải từ trên mặt đất bò dậy đánh Trọng Tà, kết quả bởi vì tiêu hao sức lực quá lớn liền lại ngã trở về.
Chỉ là ngay lúc Bạch Hành ngã xuống, Trọng Tà lập tức vươn tay bảo vệ đầu của hắn, cánh tay đập mạnh xuống mặt đất, phát ra một thanh âm nặng nề.
"Ngươi......"
"Oa, đầu ngươi làm bằng sắt đấy hả?" Trọng Tà rút tay về, vô cùng khoa trương dùng miệng thổi thổi không ngừng, thoạt nhìn thật sự có cảm giác đau đớn không chịu nổi, tự mình thổi xong còn chưa đủ, kể tiếp duỗi tay đến bên miệng Bạch Hành, thấp giọng chậm rãi nói: "Ngươi, có muốn giúp ta thổi một chút không?"
Đổi lại là một cô nương, khẳng định đã bị một câu mang theo âm thanh dụ hoặc này của Trọng Tà cùng với diện mạo yêu nghiệt của mình làm cho mê đảo.
Nhưng Bạch Hành trước nay đều là người ngoại lệ, hắn chỉ lạnh lùng liếc nhìn Trọng Tà một cái, sau đó lập tức há mồm, dùng sức cắn tay Trọng Tà.
"Aaaaa, ngươi là cẩu hả!" Trọng Tà chạy nhanh rút tay về, trên tay đã có một loạt dấu răng rõ ràng, còn có chỗ chảy ra một tia máu.
Thật sự là cái miệng không lưu tình.
"Đáng đời." Bạch Hành quay đầu sang một bên.
Sau khi đánh nhau một hồi, thành kiến của Bạch Hành đối với Trọng Tà cũng giảm đi rất nhiều, rốt cuộc lúc trước Trọng Tà thích trêu chọc mình, nhìn qua là một người chỉ có vẻ bên ngoài nhưng thật ra bên trong không có chút thực lực nào, thẳng đến hôm nay Bạch Hành mới phát hiện, lúc trước chẳng qua là y nhường mình, y vốn dĩ không phải đánh không lại.
"Này, ngươi vì sao lại muốn dạy ta bắn cung?"
Bạch Hành quay đầu nhìn về phía Trọng Tà đang nằm trên mặt đất, vừa rồi mình cắn y xong y cũng liền thuận thế nằm xuống bên cạnh.
"Lão phu xem ngươi cốt cách thanh kỳ, thiên tư thông minh, ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, nhất định là người tài luyện võ, đợi một thời gian, ngươi có thể dưới sự dạy dỗ của ta......!không phải, nói như thế nào nhỉ, dưới sự giáo dục? Đúng, đại khái chính là như vậy, sau đó trở thành người đệ nhất thiên hạ." Dù sao Bạch Hành vốn là người giỏi nhất của Cửu Trọng Thiên, nói như vậy cũng không có gì sai, chính là vô cớ được cái danh sư phụ? Mình về sau có phải vì tóm được điểm này mà khiến cho Bạch Hành gọi mình một tiếng sư phụ không? Còn rất......!có ý tứ.
Bạch Hành: "......"
Trọng Tà quay đầu nhìn về phía Bạch Hành, không thể không nói, Bạch Hành ở nhân gian lịch kiếp so với hắn ở Cửu Trọng Thiên là lúc muốn nhiều hỏa khí nhất, tuy nói tính tình như cũ thật sự khó gần, nhưng cũng không đến mức cự tuyệt người ở ngoài ngàn dặm, trong đôi mắt phượng cũng không phải thời thời khắc khắc đều lộ ra băng sương, ngẫu nhiên cũng sẽ có lúc toát ra cảm giác hồn nhiên chỉ thuộc về thiếu niên.
Nói đến cùng, hẵn vẫn chỉ là một tiểu hài tử, lại như thế nào làm ông cụ non, cũng vẫn có lúc sẽ làm vẻ mặt trẻ con.
Bạch Hành vận động một chút cánh tay của mình, cảm giác đau nhức do đánh nhau cả một buổi chiều đã giảm đi rất nhiều, vì thế lập tức đứng dậy, sửa sang lại một chút quần áo hỗn độn, lạnh lùng nhìn Trọng Tà vẫn như cũ nằm trên mặt đất, cũng mặc kệ y vừa rồi nói một tràng dài vô nghĩa, chỉ hỏi: "Ngươi còn chưa nói, ngươi tên gì?"
Trọng Tà ngồi dậy, nhẹ nhàng cong lên khóe miệng, trong đầu linh quang chợt lóe, cảm thấy nếu cứ như vậy nói thẳng ra tên của bản thân thì thật sự không thú vị, vì thế y nâng tay lên, vô số ánh sao ngưng tụ trong tay, chậm rãi chuyển động, hình thành hai chữ to -- Trọng Tà.
"Đây, chính là tên của ta." Trọng Tà nhếch mày, nhìn Bạch Hành nhẹ nhàng nháy nháy mắt trái.
Bạch Hành nhìn hai chữ lơ lửng trên bàn tay Trọng Tà, thần sắc cổ quái nói: "Tên của ngươi là......!Trúng tà?"
Tác giả có lời muốn nói:
Sự việc Quỷ Linh Thảo này ở Từ phủ không phải quan trọng nhất, chủ yếu vẫn là lấy (kiếp trước phủ tướng quân: Nguyên nhân) là chính, cũng sẽ dẫn ra một chút chân tướng sự tình, ví dụ như Tinh Hà vì sao sẽ nhớ rõ kiếp trước.....?
Khả năng bổn văn đại khái vẫn là luyến ái làm chủ, ngọt ngào hằng ngày, vạch trần kiếp trước chân tướng, tuy rằng có lẽ chỉ có ta là cảm thấy ngọt _(:з" ∠)_
[ tiểu kịch trường ]
Bạch Hành: Trúng Tà, ăn cơm.
Trọng Tà: Ta tên Trọng Tà!
Bạch Hành: Trúng Tà, lại đây.
Trọng Tà: Ta tên Trọng Tà!
Bạch Hành: Trúng Tà, nghe nói ngươi muốn ta gọi ngươi một tiếng sư phụ?
Trọng Tà: Ta hiện tại chỉ hy vọng ngươi có thể gọi ta một tiếng Trọng Tà......!
Bạch Hành: Trúng Tà......!
Trọng Tà: Ngươi mà còn gọi ta Trúng Tà nữa thì ta sẽ hôn ngươi!!
Bạch Hành (chỉ vào miệng mình): Hôn này..