Bạch Hành nghe thanh âm Tinh Hà càng ngày càng xa cho đến khi biến mất, hắn mới trở tay lấy ra một cây sáo bạch ngọc.
Cảm giác lạnh lẽo của cây sao lan ra lòng bàn tay làm Bạch Hành nghĩ tới chuyện của một vạn năm trước.
Người kia mạnh mẽ đem cây sáo nhét vào trong tay mình: "Cho ngươi, đặt một cái tên đi."
"Không cần."
"Không được không cần! Mau đặt tên."
"Vong Tình."
"Này! Ta đưa ngươi tín vật đính ước sao ngươi lại kêu nó là Vong Tình???" Trọng Tà nghiến răng nghiến lợi, sau đó hít sâu vài hơi, vuốt cằm nói: "Như vậy đi, ngươi xem vũ khí của ta kêu Tinh Phạt, vậy cây sáo này gọi là Nguyệt Trừng!"
Nói xong lúc sau, Trọng Tà còn vừa lòng gật gật đầu: "Nguyệt Trừng, Tinh Phạt, cứ quyết định như vậy đi."
Nghĩ đến biểu tình lúc ấy của Trọng Tà, khóe miệng Bạch Hành không khỏi cong lên một ý cười cực nhạt.
Thanh Ảnh đang đứng ở bên người Bạch Hành giật mình kinh ngạc, tuy nói Đế Quân cười rất nhạt, hơn nữa cũng chỉ hơi lướt qua rồi biến mất nhưng hắn vẫn thấy rõ ràng.
Từ sau khi Ma Quân Trọng Tà chết hắn không còn thấy qua Đế Quân cười.
Hiện giờ......!ngược lại hiếm khi thấy được.
Thanh Ảnh nhìn về phía Bạch Hành, cẩn thận dò hỏi: "Đế Quân, ngài có muốn Thanh Ảnh đi xem Tinh Hà công tử đang làm gì không?"
"Không cần." Bạch Hành thu hồi sáo ngọc, lại lần nữa cầm quyển sách lên: "Đều tùy y."
Mặc kệ là muốn hủy đi Tịnh Vu cung này, hay là huỷ đi vạn dặm non sông.
Đều tùy y.
Qua hồi lâu, một vị tiên đồng vội vội vàng vàng chạy tới, đứng trước mặt Bạch Hành ủy khuất mà thở một hơi: "Đế Quân."
"Chuyện gì?"
"Tinh Hà công tử y...!y...!y ở trước tẩm điện của ngài trồng củ cải!"
Tiên đồng khóc không ra nước mắt.
Hắn là người phụ trách quét tước trong tẩm điện của Đế Quân, thế nhưng vừa rồi chính mắt hắn thấy Tinh Hà công tử dám nghiêm túc ngồi xổm trên đất trước điện của ngài ấy, cầm cái xẻng nhỏ đào một cái hố nhỏ, sau đó từ trong rổ lấy ra một cây củ cải rồi thật cẩn thận bỏ vào trong hố, tiếp theo y rất nghiêm túc lấy đất chôn củ cải lại, còn dùng tay vỗ vỗ lên mặt đất, sau đó y tiếp tục đào mấy cái hố khác.
Tiên đồng sợ ngây người, Tinh Hà công tử ở trước điện Đế Quân trồng củ cải còn chưa tính, thế nhưng y lại rất thành thục cẩn thận mà trồng? Nếu để Đế Quân trách phạt xuống, mình nên làm thế nào cho phải! Khuyên can không có hiệu quả, tiên đồng đành phải tới bẩm báo Đế Quân.
Bạch Hành: "......"
Thanh Ảnh: "......"
Thanh Ảnh tiến lên một bước, hướng Bạch Hành xin chỉ thị: "Đế Quân, có cần Thanh Ảnh đi ngăn Tinh Hà công tử lại không?"
"Không sao." Bạch Hành nâng lên chén trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm: "Đều tùy y."
Thanh Ảnh và tiên đồng: "......"
Được rồi được rồi
Mà bên kia.
Tinh Hà nhìn một mảnh lớn củ cải do chính tay mình trồng, y thỏa mãn vỗ vỗ bụi đất trên người, đang chuẩn bị đứng dậy đột nhiên hai mắt tối sầm quỳ trở lại: "Khụ."
Một tràng máu tươi theo khóe miệng Tinh Hà rơi xuống rồi ngấm vào trong đất, chỉ để lại một điểm đỏ trên đấy.
Tinh Hà giơ tay lau vết máu ở khóe môi, đồng tử chậm rãi biến thành màu tím, rồi lại đột nhiên trở nên huyết hồng một chút.
Có một thanh âm quanh quẩn trong đầu y: "Ngươi là ma, hắn là tiên, chỉ cần ở bên nhau đã là nghịch ý trời! Đã là ma, liền đời đời kiếp kiếp là ma, ngươi trốn không thoát đâu! Không bằng ngươi đem hắn ma hóa, kéo vào địa ngục Vô Gian, đến lúc đó các ngươi có thể vĩnh viễn ở bên nhau, thế nào? Ngươi cũng rất muốn làm như vậy, đúng không? Trọng Tà."
"Câm miệng!" Huyết ý trong mắt tiêu tán khôi phục thành màu tím, chín ngôi sao ở trong lòng bàn tay xoay quanh, nhưng lại cảm thấy hình như đã đánh rơi mất một viên ở nơi nào.
(mấy cái ngôi sao kia tượng trưng cho ba hồn bảy phách của Tinh Hà, tổng cộng phải có mười ngôi sao nhưng do y bị thiếu mất một phách nên chỉ còn lại chín ngôi sao thôi)
Cách đó không xa dần dần truyền đến tiếng bước chân, màu tím trong mắt lập tức rút đi, chín ngôi sao trong tay cũng biến mất theo.
"Tinh Hà công tử, người......!thật sự đang trồng củ cải sao?" Mộng Li đứng ở phía sau Tinh Hà nhìn một mảnh củ cải đã được trồng hoàn hảo, nàng hoàn toàn không biết nên nói cái gì.
Tinh Hà vỗ vỗ đất trên người rồi đứng lên, trên miệng giơ lên ý cười cực kì vô tội: "Đúng vậy!"
"Ta......!cái kia......!người......" Mộng Li vỗ trán một cái, nhìn Tinh Hà cười vô cùng "hồn nhiên", thật là một chút tức giận cũng không làm nổi.
bg-ssp-{height:px}
"Phụt." Tinh Hà nhịn không được thấp giọng cười, rồi sau đó nhướng mày, tới gần Mộng Li, ở bên tai nàng thổi một hơi, dùng âm thanh nặng nề nói: "Ngươi là đang lo lắng cho ta sao?"
Mộng Li nháy mắt đỏ mặt.
Cùng lúc đó, Tinh Hà đột nhiên cảm thấy sau lưng mình có chút lạnh.
Y cứng đờ người mà xoay đầu lại, liền nhìn thấy Bạch Hành đứng cách hắn năm mét, đôi mắt phượng hé một nửa lộ ra hàn ý nhè nhẹ.
"A, mệt mỏi quá, ta phải trở về tắm rửa một cái mới được, một thân bụi bẩn, thật sự bất nhã, bất nhã! Đế Quân, gặp lại sau nha!" Tinh Hà nói xong, lập tức xoay người bỏ chạy.
Tinh Hà một đường chạy đến chỗ ở của mình mới dừng bước, tay vịn cửa phòng mà thở hồng hộc, một cái tay khác vỗ vỗ ngực mình: "May mắn may mắn --"
Nghĩ đến biểu tình vừa rồi của Bạch Hành, Tinh Hà nhịn không được bật cười, tâm tình rất tốt.
Nháo cũng nháo đủ rồi, Tinh Hà nhìn người mình dính đầy bụi đất, vừa rồi chuyên tâm trồng củ cải nên không chú ý đến, hiện tại ngược lại cảm thấy toàn thân đều không thoải mái.
Vì thế kêu người mang nước tắm vào, Tinh Hà cởi y phục xong liền ngâm cả người vào trong nước, thẳng đến khi hít thở không thông mới một lần nữa ngoi đầu lên.
Tinh Hà giơ tay sờ sờ mặt mình, bởi vì độ ấm của nước mà nhiễm một tia ấm áp.
Cuối cùng Tinh Hà lấy tay che lại hai mắt, bộ dáng y hiện giờ cùng kiếp trước đã thay đổi rất nhiều, một đôi mắt đào hoa cô đơn chưa từng biến mất.
Mặc dù không quá giống, nhưng diện mạo vẫn yêu nghiệt như cũ, làn da vô cùng trắng nõn mịn màng, đôi môi mỏng đỏ ửng giống như cánh hoa hồng, đôi mắt đào hoa, đuôi mắt hơi cong, lông mi dài và vểnh lên.
Rất yêu mị, không tầm thường.
Có lẽ là nước quá ấm, Tinh Hà bất tri bất giác ngâm mình trong nước mà ngủ thiếp đi.
Bên này Tinh Hà vừa mới ngủ, Bạch Hành liền mở cửa phòng bước vào, cũng không cảm thấy có gì kinh ngạc.
Hắn bình tĩnh vớt Tinh Hà từ trong nước lên, dùng pháp lực lau khô người y.
Nhưng vừa mới giúp y mặc quần áo xong, người trong lòng ngực lại đột nhiên mở mắt, sửng sốt chớp mắt một cái liền ôm lấy eo Bạch Hành, khóe môi gợi lên một ý cười nhạt: "Đế Quân thật đúng là biết chăm sóc người, muốn ngủ cùng ta một giấc không, ta cái gì cũng đều không làm đâu."
Lông mi Tinh Hà thật dày một chút lại một chút mà phe phẩy, giống như móng vuốt nhỏ nhẹ cào một chút một chút vào trái tim Bạch Hành, chờ đến lúc Bạch Hành phản ứng lại, chính mình đã hôn lên môi Tinh Hà, hơn nữa hắn còn thuận thế đem người đè lên giường.
Tinh Hà đột nhiên bị hôn mở to mắt, y không dám tin tưởng mà nhìn Bạch Hành trước mặt, cũng không dám tin đây là sự thật.
Nhưng cảm xúc ấm ấp trên môi rõ ràng đã nói cho Tinh Hà biết, đây là sự thật, Bạch Hành chủ động hôn mình!
Sự tình xảy ra quá đột ngột, Tinh Hà vừa mới phục hồi lại tinh thần chuẩn bị phản công thì Bạch Hành chợt đứng lên, hắn trực tiếp đánh vào sau gáy Tinh Hà làm hôn mê bất tỉnh, sau đó dùng pháp lực xóa ký ức tối nay của y không còn một mảnh, rồi lại đem chăn đắp ngay ngắn cho y.
Làm xong mọi việc, Bạch Hành đứng ở trong phòng sửng sốt hồi lâu, cuối cùng hắn nhìn thoáng qua người nằm trên giường, dùng âm thanh chỉ có mình hắn nghe thấy, nói: "Một vạn năm......"
Bạch Hành nhẹ nhàng ngồi ở mép giường, nhìn Tinh Hà hơi thở đều đều ngủ ngon lành, hắn nhịn không được vươn tay xoa khuôn mặt y.
Là có độ ấm, có hô hấp, tim cũng đang đập, tất cả điều này đều chứng minh, người này còn sống.
Bạch Hành nhéo nhéo mặt Tinh Hà: "Đế Hậu?"
________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: Xin hỏi ngài vì cái gì muốn xóa ký ức của y?
Bạch Hành (mặt không biểu tình): Ta là Đế Quân.
Tác giả:?
Bạch Hành (mặt không biểu tình): Ta không cần mặt mũi sao?
Trước xóa sau làm nhớ lại.
Cuối cùng trong đầu chỉ quanh quẩn một bài hát
Mỗi lần tưởng tượng đến chuyện xóa ký ức liền xuất hiện
"Cải cách xuân phong thổi đầy đất, thổi đầy đất, xuân phong thổi đầy đất......" (không hiểu đang hát cái gì nữa ????).